Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 21: Tô đại thần côn.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 21: Tô đại thần côn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tô Tĩnh Văn vừa lái xe vừa vẫn nghĩ chuyện sao Ninh Khinh Tuyết lại qua đây?
Mình và cô ta cũng không phải thân lắm. Theo lí mà nói, loại người này nếu
không mời cô ta thì sao cô ấy lại có thể đến sinh nhật mình?

Ai ôi!!! Không hay rồi, Tô Tĩnh Văn chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hôm
nay Diệp Mặc cũng đến, gặp mặt Ninh Khinh Tuyết liệu có…

– Tĩnh Văn, cậu sao thế? Thấy cậu có hơi không tập trung.

Lý Mộ Mai thấy Tô Tĩnh Văn hơi phân tâm liền nói.

– Ừ, thế à, tớ chợt nhớ ra một chuyện, bây giờ nghĩ thông rồi. À, đúng rồi,
Mộ Mai, Khinh Tuyết đến sao không nói trước với tớ. Khinh Tuyết, bây giờ cô đã
tiếp nhận công việc kinh doanh của bố cô chưa? Lần trước tôi nghe nói cô làm ở
dược liệu Ninh Thị rồi.

Tô Tĩnh Văn tìm chuyện để nói, để chuyển sự thất thần của mình vừa rồi.

Lý Mộ Mai lại nói:

– Thực ra Khinh Tuyết nhận công việc kinh doanh dược liệu Ninh Thị ở Yến Kinh
lâu rồi, tớ cũng làm ở đấy, làm trợ lý cho chị ý. Chỉ là sau này có chút
chuyện, chị Khinh Tuyết tạm thời không làm ở dược liệu Ninh Thị nữa.

Tô Tĩnh Văn không hỏi chuyện gì, đoán chắc là mâu thuẫn nội bộ. Chuyện này
không hỏi thì tốt hơn. Thấy trong ánh mắt Ninh Khinh Tuyết có chút buồn phiền,
chắc cô ấy ra ngoài cho khuây khoả. Không thì mình gọi điện cho Diệp Mặc, bảo
hắn hôm nay đừng đến, tránh cho tâm trạng Ninh Khinh Tuyết càng xấu hơn.

Nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Văn mới nhớ ra Diệp Mặc vốn không có điện thoại, mà bây
giờ hắn không ở trường, bản thân cũng không biết chỗ ở của hắn, tất nhiên
không liên lạc được với hắn. Xem ra Diệp Mặc mà gặp Ninh Khinh Tuyết là chuyện
chắc chắn xảy ra rồi.

– Chị Tĩnh Văn, em nghe Mộ Mai nói bác gái không khoẻ, bây giờ đã đỡ chưa ạ?

Ninh Khinh Tuyết tất nhiên là nhìn ra Tô Tĩnh Văn có chút thất thần, chắc là
nghĩ ra chuyện gì đó của cô rồi, chủ động lên tiếng hỏi.

Tô Tĩnh Văn đã lấy lại tinh thần, những chuyện này chờ đến thời điểm rồi nói.
Bây giờ bản thân mình cũng không thể khống chế được. Nghe Ninh Khinh Tuyết
hỏi, cười nói:

– Mẹ tôi khỏi rồi, Mộ Mai chưa nói với cô sao?

Ninh Khinh Tuyết có chút ngại ngùng, cô chưa từng hỏi Lý Mộ Mai về chuyện bệnh
tình của mẹ Tô Tĩnh Văn. Nhưng Tô Tĩnh Văn rõ ràng là chả để ý, nói tiếp:

– Tôi may mắn gặp được một đại sư, các cô không biết bùa của vị đại sư đó…

Bây giờ Tô Tĩnh Văn sùng bái nhất là Diệp Mặc, lúc này Ninh Khinh Tuyết hỏi,
càng làm cho lời lẽ của vị đại sư bán bùa cho cô có một không hai. Thậm chí cô
còn kể lại quá trình mua bùa và dùng bùa một cách chi tiết.

Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai nghe mà há hốc mồm, nhìn chằm chằm Tô Tĩnh Văn.
Chắc rằng mê tín như Tô Tĩnh Văn kiểu này rất ít, huống hồ Tô Tĩnh Văn còn là
người có giáo dục. Có thể thấy người bán bùa đấy là bọn lừa đảo giang hồ, vô
cùng khéo mồm khéo miệng.

– Cái đó, Tĩnh Văn, bác khỏi rồi tất nhiên là chuyện tốt nhưng có những thứ
chúng ta chỉ biết là được rồi, không cần phải bận tâm.

Lý Mộ Mai thấy Tô Tĩnh Văn mê tín như thế, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

– Tớ biết hai người không tin, được thôi, tớ không làm cho hai người tin nữa.
Trên người tớ còn một lá Hoả Cầu phù. Nếu không phải là tiếc thì tớ đã lấy ra
cho hai người xem. Nhưng tớ vứt đi rồi, có tiền mà không mua được. Đại sư đó
bây giờ cũng không tìm được.

Tô Tĩnh Văn nói một cách bất đắc dĩ.

– Được rồi, chúng tớ tin rồi, Tô đại thần côn.

Lý Mộ Mai phải đầu hàng dưới sự bất đắc dĩ.

Ngay cả Ninh Khinh Tuyết lúc nào cũng nhăn mày mà cũng có hơi muốn cười rồi.
Tuổi Tô Tĩnh Văn lớn hơn họ nhưng nói chuyện lại không thực tế, không giống
với tin đồn là cô ấy rất khéo léo chút nào cả. Nhìn một cô gái xinh đẹp như
vậy lại mở miệng là bùa và đại sư, đúng là có chút không hợp.

Nếu không phải tình cảnh của mình khó khăn, thấy Tô Tĩnh Văn giả thần giả
thánh như thế, nói không chừng tâm trạng cô cũng vui lên rồi.

Diệp Mặc làm xong vòng tay, cất thẳng vào túi áo, cũng chả bọc ngoài cho đẹp
đẽ gì đã bắt đầu phục hồi nguyên khí. Cái vòng tay này làm tốn khá nhiều khí
lực của hắn. Nếu không phải loại này không bán được, nói không chừng hắn còn
làm vài cái mang đi bán.

Sau khi đến thế giới này, Diệp Mặc lần đầu tiên ngồi taxi. Không phải hắn
không muốn chạy bộ đến câu lạc bộ tư nhân Ngư Vãn mà vì hắn không biết đường.

Xe taxi của Diệp Mặc dừng lại ở ngoài câu lạc bộ vì căn bản là không cho lái
xe vào trong.

Bảo vệ cửa thấy Diệp Mặc đến bằng taxi, hơn nữa trông không giống người có
tiền. Tuy ăn mặc, quần áo sạch sẽ gọn gàng nhưng tóc hơi loạn. Hơn nữa chân
lại đi giày vải bình thường, chắc là đồ ba bốn mươi tệ liền đến chặn trước mặt
Diệp Mặc.

– Anh ơi đây là câu lạc bộ tư nhân, người ngoài không…

Lời của anh bảo vệ cửa chưa nói hết Diệp Mặc đã lấy tấm thiệp đưa cho anh ta.

Hắn cũng chả thèm để ý, loại người ăn mặc như hắn bị bảo vệ nhìn chằm chằm
cũng là chuyện bình thường, không cần thiết phải phẫn nộ.

Bảo vệ cầm tấm thiệp của hắn, xem đi xem lại mấy lần. Sau khi xác nhận mới trả
lại hắn với vẻ kinh ngạc, nói:

– Xin lỗi anh, mời vào.

Diệp Mặc vừa bước vào cửa, một chiếc Porsche đỏ liền vọt vào sân. Bảo vệ dường
như chỉ là một cái đồ trang trí mà thôi. Nhưng sau khi chiếc xe Porsche đỏ này
vọt từ sau người hắn vào thì lại quay lại ngay lập tức.

Người này thật là lớn lối. Đây là đại viên chứ không phải đường cao tốc mà lại
lái xe như thế. Vừa nhìn đã biết đấy là chủ xe.

Đang lúc Diệp Mặc nghĩ về chủ xe này, chiếc xe dừng lại bên cạnh hắn, một cô
gái từ trên xe nhảy xuống.

Áo màu lửa đỏ, cộng thêm quần bò bó sát người, hiện rõ đường cong cơ thể, khí
tức phô trương rõ mồn một.

Tô Mi, Diệp Mặc thấy cô ta ở đây cũng không có gì là ngạc nhiên. Cô ta là em
của Tô Tĩnh Văn, đến tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy cũng là chuyện bình
thường. Nhưng người con gái này ở trường tuy phô trương nhưng vẫn có chút dè
dặt, không ngờ ngoài trường còn hơn thế.

– Diệp Mặc, anh đứng yên. Anh đến đây làm gì?

Tô Mi lần trước bị hắn từ chối một cách khó hiểu, lại còn lấy của cô ta mấy
trăm, cũng không nể mặt ăn bữa cơm với cô ta nên trong lòng rất khó chịu.

Diệp Mặc nhìn Tô Mi có chút khó hiểu, nói:

– Tôi đến đây đương nhiên là vì có người mời, chả nhẽ đây là chỗ của cô sao?
Tôi đến đây còn phải báo cáo với cô?

Lúc này trên xe lại có một người con gái nhảy xuống, trang điểm giống như Tô
Mi nhưng đáng chú ý hơn Tô Mi là cô ta còn nhuộm cả đầu màu vàng.

– Sao thế, Mi Mi. Người nhà quê này là ai thế?

Người này xuống xe là hỏi Tô Mi, sau đấy xéo mắt nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc lắc đầu, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Tô Mi hừ một tiếng lạnh lùng, vẫn chưa kịp nói tiếng nào thì chiếc Audi dừng
lại tại sân cửa, không tiến vào mà một thanh niên hơn hai mươi tuổi bước xuống
xe. Thấy Diệp Mặc ở đây, cũng bước tới.

– Tô Mi, lâu lắm không gặp, sao thế, thấy em có vẻ không vui.

Người thanh niên này bộ dạng tươi cười, chào hỏi từ xa.

Tô Mi thấy người này bước tới, trên mặt liền nở nụ cười:

– Anh Vương Tự, anh chả đến thăm em gì cả, còn nói lâu lắm không gặp.

Trương gia đại thiếu

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.