Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2069: Thần Khung cũng có người quen.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2067 : Thần Khung cũng có người quen.

Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2067 : Thần Khung cũng có người quen.

– Cốc Quỳnh Anh bái kiến tiền bối.

Người con gái váy trắng nìn thấy Diệp Mặc đứng trước mặt cô dừng lại, mau
chóng khom người kính cẩn nói

Nói xong có chút khẩn trương đứng một bên đợi Diệp Mặc trả lời, mặc dù Diệp
Mặc thoạt nhìn bình thường không thể bình thường hơn được nữa, trên người cũng
không có chút khí thế ác liệt nào, nhưng Cốc Quỳnh Anh vẫn vô cùng lo lắng
không nói nhìn thấy người đàn ông trước mặt này đột nhiên từ không trung rơi
xuống Chiêu Ảnh Lĩnh, cho dù có thể bình yên vô sự đi đến một nơi như Chiêu
Ảnh Lĩnh này, cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Bản thân cô cũng là tu vi Kim đan, nhưng cô cũng chỉ có thể đi lại ở vùng ven
Chiêu Ảnh Lĩnh mà thôi, căn bản cũng không dám vào trong một bước.

Diệp Mặc liếc nhìn người con gái váy trắng này, tóc tai chải bình thường, trên
tóc còn cài một cây trâm đơn giản, có thể thấy cô cũng không để ý đến cách ăn
mặc là mấy. Sắc mặt có chút tái nhợt, hơn nữa còn có chút lo lắng. Dung nhan
cũng không tầm thường, khá dễ nhìn. Nhưng so với Cơ Tích và Chân Băng Du thì
còn kém quá xa.

– Xin hỏi đây là đâu? Sao trong này lại có âm khí nặng như vậy?

Diệp Mặc mở miệng hỏi.

Thấy Diệp Mặc hỏi vậy, người con gái váy trắng này cuối cùng cũng thở phào,
ngữ khí của Diệp Mặc cũng khá lịch sự, thậm chí ngữ khí của hắn còn khiến cô
cảm thấy hoàn toàn khác với sự âm u lạnh lẽo trong này.

– Hả …

Cốc Quỳnh Anh lập tức kịp phản ứng lại, lời nói của Diệp Mặc dường như có chút
cổ quái, cô không ngờ cái mà Diệp Mặc muốn hỏi lại là chuyện này, đây là đâu,
cần phải hỏi sao? Ai không biết đây là Chiêu Anh Lĩnh chứ?

Cô mau chóng phản ứng lại, mình không nên sững sờ, mau chóng khom người đáp:

– Đây là Chiêu Ảnh Lĩnh.

– Chiêu Ảnh Lĩnh? Là đại lục Lạc Nguyệt sao?

Diệp Mặc nhíu mày một cái, trong lòng có chút cảm giác không ổn, hắn ở đại lục
Lạc Nguyệt dường như cũng chưa từng nghe nói đến Chiêu Ảnh Lĩnh.

Cốc Quỳnh Anh tu luyện đến Kim đan, dĩ nhiên cũng không phải đồ ngốc, cũng
không phải người không có kiến thức, câu nói này của Diệp Mặc, cô liền nghe ra
Diệp Mặc không phải là người của đại lục Thần Khung. Rồi lại liên tưởng đến
chuyện Diệp Mặc từ trên trời rơi xuống, cô làm gì còn không hiểu, rất có khả
năng, tiền bối trước mặt này chính là từ đại lục Lạc Nguyệt đến.

Kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, ngữ khí của Cốc Quỳnh Anh lại càng cung kính
hơn nói:

– Bẩm tiền bối, nơi này là đại lục Tu chân Thần Khung, không phải đại lục Lạc
Nguyệt, đại lục Lạc Nguyệt vãn bối cũng từng nghe nói đến, nghe nói là một nơi
khác cũng tương tự như đại lục Thần Khung.

Diệp Mặc cũng đã nhìn ra sự lo lắng của Cốc Quỳnh Anh, cười nói:

– Cô không cần lo lắng, tôi dùng một tấm phá không phù, không cẩn thận nên
đến nơi này.

Sau khi Diệp Mặc biết rõ noi này là Tu chân giới, không muốn làm đối phương
sợ, một khi đối phương biết lại lịch của mình, nói không chừng sẽ bị chết
khiếp đến mức không nói được câu nào. Trong lòng hắn cũng đang ngạc nhiên,
mình đã từng nghĩ đến tất cả các cách, đều không thể nào quay về Tu chân giới
được, bây giờ lại tự nhiên quay về rồi.

Quả nhiên Cốc Quỳnh Anh nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ
nhõm, dùng phá không phù. Chỉ cân là phá không phù không cao cấp, cho dù là tu
vi Nguyên anh, cũng có cơ hội xuyên qua giới diện. Nhưng người có loại phá
không phù này cũng là người không bình thườn, cho nên Diệp Mặc trong lòng cô
vẫn có chút thần bí.

– Chiêu Ảnh Lĩn này tại sao lại âm u lạnh lẽo như này? Hơn nữa trong vòng
nghìn dặm không có bất kỳ bóng người nào, thế này là sao?

Thần thức của Diệp Mặc khôi phục mau chóng, vừa nãy còn mới là phạm vi ba trăm
dặm, bây giờ đã quét đến ngoài nghìn dặm rrồi. Đây còn là hắn không tận lực
trị thương, có thể thấy cây Hỗn Độn thực sự là cực kỳ nghịch thiên.

Cốc Quỳnh Anh không dám giấu Diệp Mặc, mau chóng nói:

– Tiền bối, Chiêu Ảnh Lĩnh là nơi chiêu hồn, theo truyền thuyết trong này còn
có kết nối với Âm Minh nữa …

Diệp Mặc cẩn thận nghe những lời của Cốc Quỳnh Anh xong, lập tức nhíu mày, hắn
cảm thấy nơi mà mình rơi xuống có chút cổ quái.

Cầu Niết Sinh và sông Niết Sinh đều là nơi mất hồn âm khí cực nặng, sau khi
rơi xuống đó rồi thần hồn câu diệt, vĩnh viễn biến mất trong vũ trụ. Chiêu Ảnh
Lĩnh này cũng là nơi có âm khí cực nặng, còn là nơi có lối vào Âm Minh trong
truyền thuyết. Nhưng nếu nói nơi này có liên quan với sông Niết Sinh của Thánh
đạo giới, thì Diệp Mặc quả thực có chút nghi ngờ.

Hắn lại nghĩ đến Tiên phủ dưới Mộ hoa Thần sơn, trong Tiên phủ đó còn có một
bậc thang dẫn vào sâu trong lòng đất, trong bậc thang đó có vô số oan hồn kêu
gọi, âm khí cũng cực nặng. Còn cần Âm Minh thiết bài trong tay hắn mới có thể
vào trong đó được, nói cách khác những nơi này đều có liên quan đến Âm Minh
giới sao?

Diệp Mặc cũng từng nghe nói qua Âm Minh giới, nhưng lại biết, đó là một giới
diện mờ ảo, cũng chưa từng nghe nói có người có thể vào được Âm Minh giới. Cho
dù người Tu chân luân hồi, cũng rất ít có thể mang về trí nhớ trong Âm Minh
giới.

Mặc dù tu vi của Diệp Mặc cũng đã giảm bớt sự lợi hại, thần thức và nguyên khí
khôi phục có hạn, nhưng thực lực của hắn ít nhất cũng là tu vi Đại Ất tiên, độ
mạnh của thần thức của hắn, trong Chiêu Ảnh Lĩnh căn bản cũng không có bất kỳ
trở ngại nào.

Hắn chỉ là dùng thần thức quét một lần rồi nói:

– Nơi này có một số âm hồn, nhưng đều là những âm hồn vô cùng khô khan, tôi
cũng không nhìn thấy lối vào Âm Minh nào, tôi nghĩ tin đồn này có phải có vấn
đề không? Nói một cách khác, cho dù tin đồn này không có vấn đề, tôi cũng tin
chắc âm hồn của chồng cô cũng không ở trong này.

– Vâng, tiền bối, vãn bối bây giờ cũng biết rồi.

Cốc Quỳnh Anh nhỏ giọng nói, mặc kệ âm hồn của chồng cô có ở trong này hay
không, cô cũng không có cách nào gọi ra, vì trong tay cô cũng không có Hoán
hồn phù.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Nếu như vậy, cô dẫn tôi ra ngoài đi.

Trong đại lục Thần Khung Diệp Mặc cũng không phải không có người quen, Mông
Chẩm chính là người của đại lục Thần Khung. Ngoài ra, Mông Kỳ cũng ở đại lục
Thần Khung. Mông Chẩm và Mang Thương cũng đã phi thăng rồi, hắn có thể đi tìm
xem. Đợi tu vi của hắn hồi phục rồi, chỉ là đại lục Thần Khung, thần thức của
hắn lập tức có thể bao trùm được.

Nói xong, Diệp Mặc cảm thấy lời này của mình hình như không phải phép lắm, rồi
lại bổ sung thêm:

– Đợi ra ngoài rồi, tôi sẽ tặng cô một số thứ, sẽ không để cho cô chịu thiệt.

Cốc Quỳnh Anh mau chóng kính cẩn nói:

– Tiền bối, vãn bối dẫn tiền bối ra ngoài là việc nên làm, không dám thu thứ
gì của tiền bối. Chỉ có điều, chỉ có điều trong rừng tro có rất nhiều âm hồn,
còn có một số quỷ tu, một khi, một khi …

Diệp Mặc mỉm cười:

– Không sao, cô chỉ cần dẫn đường, những thứ đó cũng không dám đến đâu.

– Vâng.

Cốc Quỳnh Anh mau chóng đáp, vốn dĩ cô cũng không có cách nào ra ngoài được,
bây giờ Diệp Mặc bảo cô không cần lo lắng, cô càng bằng lòng dẫn Diệp Mặc ra
ngoài. Ít nhất tu vi của Diệp Mặc so với cô cũng cao hơn nhiều, hai người
trong rừng tro, cũng tốt hơn nhiều so với một mình.

– Tiền bối, chị của em có thể bị người ta lừa rồi, anh có thể giúp chị em một
tay, giáo huấn cho tên lừa chị em kia được không?

Bé trai kia nhìn thấy chị mình dẫn đường vào trong rừng tro, đột nhiên nói một
câu.

Có thể thấy nó cũng không phải không hiểu chuyện, chỉ là có số chuyện nó không
nói ra mà thôi.

– Hòa Di, không được nói lung tung.

Cốc Quỳnh Anh mau chóng vội vàng ngăn lại, cô sợ chú em chồng này của mình
chẳng may đắc tội với Diệp Mặc, vậy thì xong mất

Diệp Mặc lấy một nhẫn trữ vật đưa cho bé trai kia, cười rồi nói:

– Báo thù vẫn là tự mình đi báo, bây giờ em cũng là Luyện khí trung kỳ rồi,
anh cho em một chiếc nhẫn trữ vật, trong nhẫn trữ vật này có công pháp tu
luyện, còn có một số tài nguyên tu luyện, đợi tu vi của em cao rồi, thì tự
mình đi báo thù.

– Cám ơn tiền bối.

Cốc Quỳnh Anh thấy nhẫn trữ vật của Diệp Mặc cũng chỉ là một pháp khí, mặc dù
nhẫn trữ vật pháp khí cũng vô cùng quý giá, nhưng Diệp Mặc nếu như là cao
nhân, chắc chắn cũng không coi ra gì, cô cũng không bảo bé trai kia từ chối.

Sau khi ba người vào trong rừng tro, Cốc Quỳnh Anh trong lòng lập tức trở nên
lo lắng, cô thậm chí bất tri bất giác rảo nhanh bước chân, là vì cô không muốn
ở lâu trong rừng tro này.

Nửa tuần hương sau, cô liền hơi nghi ngờ một chút, lúc trước cô qua rừng tro
này, rất nhiều cái bóng mờ đâm vào hộ tráo của cô. Bây giờ sao không có bất kỳ
vòng bảo hộ nào, ba người bọn họ cũng không gặp bất cứ âm hồn hay quỷ tu nào
trong rừng tro?

Diệp Mặc là một Thánh đế, cho dù tu vi hạ cực thấp xuống, nhưng lĩnh vực Thánh
đế của hắn vẫn còn, loại lĩnh vực này thi triển ra ngoài, có thứ nào dám đến
gần cơ chứ? Cho dù là đến gần rồi, cũng trong tích tắc liền biến thành tro
bụi. Với tu vi của Cốc Quỳnh Anh, chỉ cần Diệp Mặc không cố ý, cô căn bản cũng
không cảm nhận được lĩnh vực của Diệp Mặc.

Vận khí của Diệp Mặc cũng không được tốt lắm, cũng không coi là quá tệ, ít
nhất hắn cũng không rơi xuống sông Niết Sinh. Còn Cơ Tích bị Diệp Mặc ném ra
ngoài, vận khí dường như cũng không phải quá kém.

Đài sen chín cánh của cô khi bị Diệp Mặc ném sang đầu kia, thần thức của cô
cũng từ trong Đài sen chín cánh quét ra ngoài. Cô nhìn thấy một khoảng màu
xanh, lập tức liền sung sướng, cô biết màu xanh đó chứng tỏ cô cũng đã tiếp
xúc đến Niết sinh cấm địa rồi.

Chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền phát hiện một khe nứt đồng thời xuất
hiện trước Đài sen chín cánh, cô vừa phản ứng lại, Đài sen chín cánh cũng đã
rơi vào trong khe nứt đó, cùng lúc đó, khe nứt đã biến mất.

Thank

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.