Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2036: Diệp Mặc hiểu đạo


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2034: Diệp Mặc hiểu đạo

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

– Phu đạo giả, kỳ thành, tiên thiên địa sinh, ngộ đạo nãi thiên địa tương
tham, ức vạn hợp nhất, nhiên hậu khả dĩ khuy kỳ thành công. Thái sơ hữu vân,
kỳ đạo dữ thần đồng tại, thần tức thị đạo, thử mậu luận diệc. Phàm đạo, thiên
hạ nhất trí nhi bách lự, đồng quy nhi thù đồ, vô pháp bất khả thành đạo. Vô
căn vô hành, vô diệp vô vinh. Vạn vật dĩ sinh, vạn vật dĩ thành, mệnh chi viết
đạo. Nãi viết: Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự
nhiên. . .

Tư Không Xán ở phía trên luận đạo, nói đến chỗ đặc sắc, đã hoàn toàn quên mình
vẫn còn đang luận đạo. Người phía dưới nghe càng đắm chìm trong đó, một số
người thậm chí Nguyên Thần thoát xác, dùng Nguyên Thần để cảm ngộ đạo nghĩa
thiên địa.

Diệp Mặc cũng nghe mà thầm gật đầu, hiểu biết của Tư Không Xán đối với thiên
địa đạo mạnh hơn hắn rất nhiều. Rất nhiều thứ hắn không hiểu, sau khi nghe Tư
Không Xán nói, hắn lập tức liền bắt đầu thấu hiểu, thần thông và tu vi càng
hòa vào nhau. Đạo của Tư Không Xán và Tam Sinh Quyết, ở một vài phương diện
nào đó cũng nhất trí quan điểm, không bàn mà hợp, điều này làm cho Diệp Mặc
càng nghe càng cao hứng.

Lúc trước hắn chưa bao giờ có sư phụ chỉ dạy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe
người ta luận đạo, đạo nghĩa này quả thực là cố ý nói cho hắn nghe mà.

Ý của Tư Không Xán là, đạo hình thành trước cả trời đất, không cách nào nắm
bắt được. Mà vạn vật dưới bầu trời đều đồng nhất, bất luận lựa chọn đường lối
chứng đạo ra sao đều không thể nói là sai. Nói cách khác mọi người chứng đạo
lựa chọn sử dụng những con đường khác nhau, nhưng phương hướng phải đi lại là
một, kết quả yêu cầu cuối cùng cũng giống nhau.

Đồng thời Tư Không Xán cũng cho rằng đạo gần với tự nhiên, trong trời đất ngộ
đạo, là giống với vạn vật.

– Tiên đạo nguyên khí giả, người tinh thông nguyên khí cũng vậy. Khí đạo
chính là sinh. Tiên đạo giả, đầy mà không tràn, thịnh mà không kiêu, cực khổ
mà không tiếc công của mình…

Tư Không Xán từ Thiên đạo nói tới tiên đạo, từ tiên đạo trình bày và phân tích
chứng đạo, lại từng cái một đều gợi tới đường lối chứng đạo. Mọi người nghe
như si mê như say sưa, Diệp Mặc cũng kết hợp đạo của Tư Không Xán và Tam Sinh
Quyết của mình lại, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi, sự đáng sợ của một
Đạo Nguyên Thánh đế.

Rất nhiều thứ, nếu như Tư Không Xán không nói ra, dựa vào bản thân hắn tự lĩnh
ngộ, có lẽ qua vài thập niên thậm chí mấy trăm mấy vạn năm, hắn cũng chưa chắc
nghĩ ra được. Lần này một Đạo Quả đúng là không uổng phí, thật sự là đáng giá,
quá đáng giá.

Tư Không Xán nói đến phần sau, thậm chí không nói thêm gì nữa, chỉ phát tán ra
đạo vận của mình, thanh âm của ông từ trong Đạo Vận này khuếch tán ra. Người
người đều có thể tự mình trải nghiệm đạo vận của ông, đồng thời cảm nhận
được cách lý giải của ông đối với thiên địa đạo pháp.

Một tháng thời gian nhanh chóng qua đi, mọi người còn đắm chìm trong thiên địa
đại đạo mà trước kia không hiểu, Tư Không Xán lại đột nhiên ngừng luận đạo.

Lúc này những người đang đắm chìm trong đại đạo mới đột nhiên tỉnh táo lại,
nhao nhao cảm giác thời gian quá ngắn, bọn họ giống như vừa mới cảm nhận được
một chút Đạo Vận, luận đạo của Tư Không Xán đã kết thúc rồi.

Diệp Mặc thở ra, hắn thu hoạch được nhiều nhất. Rất nhiều đạo luận Tam Sinh
Quyết của hắn cũng có thể khai triển ra được, những thứ hắn không hiểu, hiện
tại hắn hiểu ra rất nhiều.

Hắn cũng dần dần hoàn thiện đạo của chính mình, gần như đạo của con người đều
là ngộ ra từ vạn vật trong tự nhiên, mà Tam Sinh Quyết lại hoàn toàn không
giống như vậy.

Trong lý luận về đạo của Tư Không Xán nói rằng, phu đạo giả, kỳ thành, tiên
thiên địa sinh. Diệp Mặc cuối cùng đã hiểu rõ là gì rồi, lý luận của Tư Không
Xán trình bày, đó là 'Đạo sinh ra nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh
vạn vật.' Nói cách khác đạo tồn tại trước cả thiên địa và vạn vật, vạn vật đều
do đạo khai triển mà ra.

Nhưng Tam Sinh Quyết lại không miêu tả như thế, lời mở đầu Tam Sinh Quyết đã
nói rất rõ ràng:

– Hỗn độn sinh ra nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật …

Lúc trước đối với những lời này Diệp Mặc cũng không hiểu rõ lắm, hiện tại hắn
cũng coi như là đã hiểu được đại khái. Những lời này có thể lý giải là, “Hỗn
độn sinh ra nhất, cái nhất này có khả năng chính là đạo, sau đó đạo sinh
thiên địa, từ đó về sau thiên địa mới sinh ra vũ trụ vạn vật.

Trong Vũ Trụ Hồng Hoang, hỗn độn đứng trước, đạo đứng sau, tiếp theo mới là
thiên địa, đây là lý luận của Tam Sinh Quyết. Diệp Mặc nếu đã có được Tam Sinh
Quyết, tu luyện Tam Sinh Quyết, thì chỉ có thể tham khảo đạo của Tư Không Xán,
lại không thể nghe theo lời Tư Không Xán nói. Nếu như dựa theo phương pháp của
ông ta để chứng đạo, đối với Diệp Mặc mà nói là lẫn lộn đầu đuôi. Cho dù là
hắn chứng đạo được rồi, thì cũng giống như một chút chấp niệm bên trong Cây
Hỗn Độn, chỉ chứng được tiểu đạo mà thôi.

Một tia sáng xẹt qua trong đầu Diệp Mặc, Tam Sinh Quyết chứng đạo, phải lĩnh
ngộ vạn vật, vượt qua thiên đạo, chứng được hỗn độn. Mà không phải lĩnh ngộ
vạn vật, chứng được thiên đạo.

Hỗn độn đạo và thiên đạo hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng, hỗn độn đứng
trước, thiên đạo đứng sau.

Diệp Mặc chậm rãi thở ra, hắn biết đạo của mình quá mức gian nan. Nhưng tu
luyện Tam Sinh Quyết, đã có được Thế giới hỗn độn, hắn nhất định phải chứng
đạo hỗn độn. Nếu không lôi kiếp của thiên đạo sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn sớm
đã được chứng kiến vô số lần rồi. Đến lúc này, Diệp Mặc mới hơi sáng tỏ, vì
sao lôi kiếp của hắn hung bạo hơn mấy lần so với người khác. Đó là bởi vì thứ
hắn tu luyện là Tam Sinh Quyết, cần chứng đạo hỗn độn. Thiên đạo tuyệt đối
không cho phép tồn tại tình huống loại người như hắn vượt qua được, nếu như
không phải là hắn kịp thời luyện thể, có lẽ hắn đã sớm biến mất không còn dấu
vết trong lôi kiếp rồi.

Tư Không Xán nhìn lướt qua những người ở phía dưới vẫn còn đang chìm đắm trong
đạo nghĩa của ông, nói:

– Luận đạo của ta đã chấm dứt, thời gian còn lại còn có Thánh đế nói về nghĩa
của thiên đạo. Nhưng ta cần phải lập tức tiến về Thần Phần Vực, mời mười người
có cơ duyên theo ta cùng tiến về Thần Phần Vực lên đây…

Khi còn đang nói Tư Không Xán đã vẫy ra một đám mây đen màu xám thẫm, trong
hội trường lập tức có mười người đứng dậy.

Diệp Mặc thấy thêm hắn nữa là có mười một người, hiển nhiên Tư Mã Xán không
có nói với bên phía người tổ chức chuyện bớt đi một người. Nhưng loại người
như ông, cũng sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đi nói nhiều. Đi ranh
giới Thần Phần Vực cũng là một loại cơ duyên, có cơ duyên thì đi, không có có
cơ duyên thì ở lại cho rồi.

Diệp Mặc hiểu rất rõ, lúc này nếu như đi lên sau, người cuối cùng sẽ bị vứt bỏ
không nể tình chút nào, bởi vì người đi lên cuối cùng chính là người không có
cơ duyên mà Tư Không Xán nói. Sau khi hiểu rõ điểm này, Diệp Mặc vội vàng nói
với Đỗ Khải Khê:

– Đỗ huynh, ta đi trước, tương lai có duyên sẽ gặp lại.

Nói xong, hắn căn bản là không đợi Đỗ Khải Khê nói gì, đã mang theo một luồng
độn quang xông lên đám mây xám đậm này rồi. Cơ hội thế này mà không bắt được,
hắn cũng không phải đồ ngốc. Đan Anh Dao nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, nàng
thấy Diệp Mặc xông lên đám mây xám, không chút do dự cũng đi theo, rất nhanh
đã đứng ở bên người Diệp Mặc.

Cô không hiểu vì sao Diệp Mặc muốn xông lên đám mây xám đậm nhanh như vậy,
nhưng nàng thấy những người còn lại cũng nhao nhao xông lên. Lúc thấy Tư Không
Xán ném người cuối cùng xông lên xuống, cô rốt cuộc đã hiểu.

Nói cách khác nếu như cô chậm một bước, người bị Tư Không Xán ném xuống chính
là cô, cô sẽ là cái người không có cơ duyên đó.

Tên tiên đế bị Tư Không Xán ném xuống hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Mặc, Diệp
Mặc cướp đi vị trí của gã, gã hận không thể lập tức nuốt sống Diệp Mặc. Nhưng
lúc này gã lại không dám đi lên lần nữa.

– Đi.

Tư Không Xán trông thấy mười người đã lên hết, liền không chút do dự khống chế
đám mây xám đậm biến mất không thấy gì nữa ở khoảng không phía trên nơi luận
đạo.

Tư Không Xán đã đi rồi, rất nhiều người không còn hứng thú với cuộc luận đạo
nữa. Thánh đế còn lại luận đạo, cho dù là có đặc sắc đi nữa, cũng không đặc
sắc bằng Tư Không Xán, một số người cũng chủ động rời khỏi hội luận đạo. Đỗ
Khải Khê vốn còn muốn tiếp tục nghe một lát nữa, trông thấy rất nhiều người
rời đi, y cũng không chút do dự theo mọi người rời đi. Y và Diệp Mặc vẫn luôn
đi cùng nhau, bây giờ Diệp Mặc đắc tội quá nhiều người, mặc dù y là một Tố Đạo
Thánh đế, cũng phải cẩn thận một chút.

Tư Không Xán tốc độ bay vô cùng nhanh, chung quanh đám mây đen xám đậm đã hình
thành một tầng mây phủ nhàn nhạt màu xám. Bên trong tầng mây phủ này, chỉ có
đám mười người Diệp Mặc, mà thân ảnh của Tư Không Xán căn bản là không ở trong
này.

Diệp Mặc cẩn thận dùng thần thức kiểm tra bên ngoài đám mây đen một chút, thần
thức vừa đi ra ngoài, liền cảm nhận được một cảm giác choáng váng. Diệp Mặc
trong lòng thầm kinh hãi, tốc độ của một Đạo Nguyên Thánh đế vậy mà lại đáng
sợ tới mức này. Thần thức của hắn đều không thể dừng lại bên ngoài đám mây
xám. Ở đây vẫn có khe nứt hư không, một khi không có khe nứt hư không, tốc
độ của Tư Không Xán sẽ nhanh tới mức nào? Hoặc là nói nếu như Tư Không Xán
không mang theo đám người bọn hắn, tốc độ kia sẽ nhanh tới mức nào?

Diệp Mặc nghĩ tới đây, thậm chí sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lúc trước
hắn bị một Hóa Đạo Thánh đế đuổi giết, may mắn gặp thời cơ sớm, nếu không, có
lẽ là sớm đã bị người nọ diệt cho cặn cũng chẳng còn. Hóa Đạo Thánh đế tuy
kém xa tít tắp Đạo Nguyên Thánh đế, nhưng cũng mạnh hơn hắn mười vạn tám ngàn
dặm.

– Diệp huynh, ở đây hình như mọi người không ưa anh thì phải.

Đan Anh Dao đứng cạnh Diệp Mặc, trông thấy mấy người giương mắt lạnh lẽo nhìn
Diệp Mặc, chủ động nói với Diệp Mặc, trong giọng nói mang theo một chút hả hê
khi người gặp nạn.

Diệp Mặc nhìn lướt qua những người đối xử lạnh nhạt hoặc là tàn ác nhìn chằm
chằm hắn, coi như không có chuyện gì xảy ra nói:

– Ta chỉ là một Đại Hòa Thượng, lại không thích trai đẹp, cần gì bọn họ
thích?

Diệp Mặc bỗng nhiên có chút thích cái cách tự xưng là Đại Hòa Thượng của Phùng
Độ hòa thượng này rồi, nói ra thật sự là thuận miệng. Đáng tiếc là bầu rượu
đã đưa cho Đỗ Khải Khê rồi, nếu không lấy bầu rượu ra uống một ngụm càng
khoan khoái dễ chịu. Bên trong Thế Giới Trang Vàng của hắn còn có bầu rượu và
rượu, nhưng Diệp Mặc cũng không dám động vào Thế Giới Trang Vàng trước mặt Tư
Không Xán.

Đan Anh Dao lần đầu tiên cảm thấy Diệp Mặc vẫn là có chút thú vị, không khỏi
khanh khách cười một tiếng,

– Diệp huynh, nhưng ở đây còn có mấy Tiên Tử cực kỳ xinh đẹp.

– Không có hứng thú.

Lần này Diệp Mặc trả lời càng dứt khoát hơn.

Không biết Đan Anh Dao là cố ý châm ngòi hay là vì nguyên nhân khác, cô nói ra
hai câu này, Diệp Mặc lập tức đã chọc tám người còn lại ở trên này không thoải
mái.

Một cô gái tướng mạo không thua kém Đan Anh Dao tiến lên một bước, đang muốn
nói chuyện. Lúc này đám mây xám bỗng nhiên run lên, mọi người theo bản năng
quét thần thức ra ngoài.

Lốc xoáy thời gian và lốc xoáy không gian đáng sợ đan xen lẫn lộn vào nhau,
còn có khe hở rậm rạp chằng chịt và thiên địa Đạo Vận thỉnh thoảng xẹt qua,
trong nháy mắt thì thần thức của mọi người bị siết nát không còn một mảnh.

Lúc này không còn ai muốn đi gây sự với Diệp Mặc nữa rồi, ai ai cũng sắc mặt
tái nhợt không thôi. Có thể khẳng định, một khi rơi ra bên ngoài đám mây xám
vào lúc này, đó chính là chết không có chỗ chôn.

– Ở đây đã đến nơi gần Thần Phần Vực rồi, mọi người cẩn thận một chút. Thần
thức không thể quét ra, với tu vi hiện tại của chúng ta thần thức vừa ra, liền
sẽ bị xoắn nát ngay.

Một Bán Thánh sắc mặt trắng bệch nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.