Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2009: Mộ hoa huyền cốc


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2007: Mộ hoa huyền cốc

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Lĩnh vực đang tụ lại ánh sáng vô tận bị một ngụm này của Vô Ảnh liền cắn ra
một lỗ thủng to, Diệp Mặc cảm giác được cả người một trận dễ chịu, hắn không
đợi Chấn Thiên Đăng của đối phương tu bổ chỗ thiếu ánh sáng, đã một quyền
đánh ra, quyền đạo thần thông Liệt Không.

Đồng thời, Vô Ảnh bị lực phản phệ của lĩnh vực này đánh trúng, nhất thời bay
ra ngoài. Đụng vào một khối núi đá to lớn phía xa, khiến núi đá kia vỡ tan
tành.

Vốn Diệp Mặc định thiêu đốt Thần nguyên để tránh thoát sự trói buộc của lĩnh
vực đối phương, sau đó đánh ra thần thông của mình, hiện tại Vô Ảnh giúp một
tay, hắn càng không chút do dự. Tên Bán Thánh này trước đó nắm bắt thời cơ
quá mức xảo diệu, ngay khi hắn liên sát hai tên Tiên Đế, dùng lĩnh vực Chấn
Thiên Đăng trói buộc lại hắn. Bằng không coi như là tu vi cùng pháp bảo Chấn
Thiên Đăng của đối phương lợi hại hơn nữa, Diệp Mặc hắn cũng không đến nỗi
ngay cả thần thông của mình cũng không thể thi triển.

Chín đạo sát thế hư không cứ thế dâng lên, trong chớp mắt cuốn mảnh không gian
này vào trong đó. Ánh đèn vô tận rợp trời kia vẫn chưa được bổ sung, đã bị sát
thế của chín đạo hư không quyền phong này ngăn chặn.

Chín đạo quyền thế xoáy lên sát thế hư không cùng ánh đèn vô tận va chạm với
nhau, vô số lưu ảnh của ánh đèn giống như sao băng vỡ nát, rải rác trên
phạm vi khắp mấy trăm dặm.

Tên Bán Thánh này trông thấy lĩnh vực Chấn Thiên Đăng của mình bị Diệp Mặc phá
vỡ, nhất thời trong lòng khiếp sợ không ngớt. Y còn có chiêu sau chưa xuất ra,
thế nhưng chỉ có chính y biết thời cơ y lựa chọn lên tập kích Diệp Mặc vừa
rồi quá cơ diệu. Vậy mà trong tình huống này lại không thể khiến đối phương
trọng thương, thậm chí ngay cả vết thương nhẹ cũng không có, có thể khẳng định
tu vi của đối phương tuyệt đối không thua mình.

Lúc này Chấn Thiên Đăng của y lại sáng lên, một hào quang xanh biếc từ trong
ngọn đèn bắn ra, trực tiếp đánh về phía sát thế quyền phong của Diệp Mặc.

Thẳng đến lúc này, pháp bảo của tên Tiên Đế hậu kỳ tóc xanh kia mới hoàn toàn
đánh ra. Khô Thiền Song Kiếm như hai con kiếm long phong bế xung quanh Diệp
Mặc lại. Hiển nhiên gã đang trợ giúp tên Bán Thánh này trói buộc lĩnh vực của
Diệp Mặc.

Diệp Mặc vung tay lên, một mặt trống lớn kinh thiên xuất hiện ở trước người
của hắn.

Thùng Thùng Thùng…

Chín tiếng trống được Diệp Mặc đánh ra, vẻn vẹn chín tiếng, lại giống như vạn
mã lao nhanh, trên không một mảng mây đen, sát cơ mênh mông khổng lồ. Hai tên
Tiên Đế đang vây công Diệp Mặc liền cảm giác được tiên binh công thành vô cùng
vô tận giơ trường mâu giết tới, nơi này đã không phải là chiến trường chỉ có
ba người chiến đấu, mà là chiến trường hàng tỉ người đang chiến đấu.

Quyền phong của Diệp Mặc ở trong chiến trường này không thu lại. Mà lần nữa
vung lên mấy đạo lôi quang. Lúc trước Diệp Mặc chỉ đánh ra một tiếng trống mà
thiếu chút nữa bị phản phệ, hiện tại hắn liên tiếp đánh ra chín tiếng trống,
lại không ảnh hưởng chút nào.

Khô Thiền Song Kiếm của Tiên Đế hậu kỳ tóc xanh bị mấy tiếng trống “thùng
thùng” của Hạo Thiên Cổ đè ép lại, chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài lĩnh vực
của Diệp Mặc, thậm chí ngay cả tiến vào lĩnh vực cũng không được.

Quang mang xanh biếc do Chấn Thiên Đăng của Bán Thánh kia bắn ra trong chớp
mắt cũng bị tiếng trống bao trùm, nhất thời chậm lại, Diệp Mặc tế ra năm đạo
lôi quang càng thêm rõ nét. Mà từng tiếng trống “thùng thùng” kia lại như
thiết chùy đánh vào ngực của y, khiến cho thần nguyên của y tan rã từng đợt.

Nhưng đây không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu, ngay khi tiếng trống vang
lên. Năm đạo lôi thương vô cùng rõ nét xuất hiện ở trong thần thức của tên Bán
Thánh cùng tên Tiên Đế tóc xanh kia. Tên Bán Thánh kia sắc mặt liền biến đổi,
lĩnh vực của y tuy bị Vô Ảnh cắn nứt. Nhưng dù sao vẫn còn ở vào trạng thái ưu
thế hơi yếu. Thẳng đến khi tiếng trống vang lên, y mới rơi vào tình thế xấu,
hiện tại năm đạo lôi thương lại đánh tới, hoàn toàn trói buộc y ở trong lôi
thương, y đâu còn có thể quan tâm đến việc tiếp tục oanh kích Diệp Mặc?

Lập tức, đạo hào quang xanh biếc kia thay đổi phương hướng, cuốn về phía năm
đạo lôi thương đang phá không lao xuống.

Ầm Ầm…

Lôi thương cùng quang mang xanh biếc va chạm với nhau, vang lên tiếng nổ kinh
thiên, mọi thứ cùng toàn bộ không gian xung quanh nổ tung ra. Sườn núi nhỏ
cùng một rừng cây ở chỗ mấy người tranh đấu này liền biến thành hư vô trong
tiếng oanh tạc.

Lôi thương bị quang mang xanh biếc tan biến đi hơn phân nửa, nhưng phần còn
lại vẫn hạ xuống như cũ, chỉ là uy thế đã không còn mạnh mẽ như thời điểm vừa
lao xuống.

Chấn Thiên Đăng của tên Bán Thánh kia tế ra bỗng nhiên bành trướng ra, biến
thành một vầng mặt trời đỏ.

Răng rắc…

Vài tiếng rạn nứt vang lên, uy thế còn lại của lôi thương hoàn toàn đánh vào
Chấn Thiên Đăng, hào quang của Chấn Thiên Đăng lập tức liền ảm đạm xuống. Thậm
chí phát ra tiếng vỡ vụn “răng rắc”.

Bán Thánh kia đã ngăn được thần thông Liệt Không cùng tiếng trống của Diệp
Mặc, lại cộng thêm năm đạo lôi thương, khiến sắc mặt y trở nên hơi tái nhợt.
Sau khi năm đạo lôi thương bị ngăn trở, y lập tức thu lại Chấn Thiên Đăng của
mình, một dãy sáng lóe lên trên người, trong chớp mắt liền biến mất.

Một Bán Thánh cùng một Tiên Đế đỉnh phong vây công một mình Diệp Mặc, vậy mà y
đào tẩu trước.

Diệp Mặc trông thấy tên Bán Thánh này đào tẩu, nhưng lại vô lực truy đuổi, hắn
biết nếu như lấy tu vi của mình, Bán Thánh này không trốn, hắn có lẽ có thể
giết chết đối phương, nhưng người ta muốn chạy trốn, coi như là một chọi một,
hắn cũng không chắc chắn có thể lưu lại đối phương.

Tên Tiên Đế đỉnh phong tóc xanh kia trông thấy Bán Thánh này đào tẩu, sắc mặt
liền trở nên khó coi. Gã muốn thu hồi pháp bảo của mình, đào tẩu theo. Thế
nhưng lúc này Diệp Mặc chỉ cần đối phó với một mình gã, làm sao có thể để cho
gã dễ dàng đào tẩu?

Lĩnh vực Tiên Đế cùng lĩnh vực thần thức của Diệp Mặc hoàn toàn mở rộng ra,
sau khi dùng lĩnh vực trói buộc tên Tiên Đế đỉnh phong này, lập tức đánh ra
một quyền.

Lại là một chiêu Liệt Không, mấy đạo sát thế hư không tụ tập lại, hoàn toàn
phong kín đường lui của tên Tiên Đế tóc xanh này.

Tên Tiên Đế tóc xanh này vốn không phải là đối thủ của Diệp Mặc, bây giờ dưới
tình trạng không có chí chiến đấu mà một lòng muốn chạy trốn lại càng
không thể ngăn trở thần thông Liệt Không của Diệp Mặc. Gã cũng không phải là
Bán Thánh kia, chớ nhìn gã đã là Tiên Đế hậu kỳ đỉnh phong, tu vi thật của
gã so với Tiên Đế hậu kỳ khác cũng không bằng. Đối mặt với loại sát chiêu
lợi hại này của Diệp Mặc, gã chỉ có thể cầu xin tha thứ nói:

– Không được động thủ, ta là Hách Liên Nhạc Du của Thành Tử Thần Giác, là
người của Hách Liên gia…

Người muốn giết mình, không cần nói là người của Hách Liên gia, cho dù là
Thần Chủ, Diệp Mặc cũng sẽ không bỏ qua. Liệt Không quyền thế bộc phát ra, sát
thế vô tận xoáy lên, đem tên Tiên Đế tóc xanh không hề có chiến ý này cuốn
thành mảnh vụn

Ba chiếc nhẫn được Diệp Mặc thu hồi ném vào 'Thế giới trang vàng', lúc này
hắn mới nhìn nhìn Vô Ảnh đang lung la lung lay đi tới hỏi:

– Xảy ra chuyện gì?

Vô Ảnh da chắc thịt dày, tuy bị lĩnh vực của tên Bán Thánh kia đánh bay, nhưng
cũng không đáng lo.

Tiểu Băng Sâm vội vàng nói:

– Lúc đó em ở chỗ này cảm nhận được bảo vật đỉnh cấp, đang xông tới trước,
lại bị bốn tên vừa rồi lao tới ngăn cản.

Vô Ảnh nhanh chóng nói:

– Chính là cái tên tóc xanh đó, hắn nhìn ra Tiểu Băng Sâm là Băng Sâm Vương,
liền muốn bắt Tiểu Băng Sâm đi. Em cùng Tiểu Băng Sâm đương nhiên không đồng
ý, không ngờ em còn chưa động thủ, lại bị bà nương kia đánh ột phát.

Lại đắc tội một thế lực, Diệp Mặc dứt khoát không thèm nghĩ nữa, dứt khoát nói
với Tiểu Băng Sâm:

– Tiểu Băng Sâm dẫn đường, đi xem bảo vật kia ở chỗ nào.

Hắn đắc tội quá nhiều người, đợi lúc Mộ Hoa Thần Sơn mở ra, hắn dứt khoát ở
lại trong này. Dù sao hiện tại đồ vật hắn muốn tìm đã tìm được, nếu như không
phải là sợ người nơi này tìm được thông đạo đến Tiên giới, lúc này hắn thà
rằng lập tức trở về Tiên giới, cái chỗ Thần Phần Vực này thật sự khiến Diệp
Mặc không thích.

Nghe được Diệp Mặc muốn đi tìm đồ vật mình cảm nhận được, Tiểu Băng Sâm lập
tức hăng hái, nhanh chóng hóa thành một đạo bạch quang lao đi. Lần này Diệp
Mặc không dám cách hai tên này quá xa, cùng Vô Ảnh đi sát theo sau Tiểu Băng
Sâm.

Không đến một canh giờ, Tiểu Băng Sâm đã đi tới một miệng thung lũng to lớn.
Khiến Diệp Mặc thấy ngạc nhiên chính là, hai bên thung lũng toàn bộ đều là
vách núi dựng đứng, mà toàn bộ nửa phần dưới của vách núi đều bị sương mù bao
phủ, chỉ có một nửa trên xuất hiện ra. Từ xa nhìn lại, thật giống như lơ lửng
trên không trung.

Thung lũng sâu hoắm này chẳng những lâu đời mà còn rộng lớn, thần thức cũng
không thể quét đến vìa, cộng thêm vách núi hai bên giống như lơ lửng trên
không trung, Diệp Mặc coi như là không hỏi người khác, cũng biết nơi này chính
là Mộ Hoa Huyền Cốc.

Tiểu Băng Sâm không ngừng lại, lập tức lao vào trong thung lũng. Nửa nén
hương, Tiểu Băng Sâm không thể không ngừng lại. Hai tên Tiên Đế đang đánh nhau
đến long trời lở đất ở chỗ này, thiếu chút nữa đem Mộ Hoa Huyền Cốc này lật
ngược. Bốn phía đều là cát đá đảo lộn, khe rãnh ngang dọc. Nếu như không phải
là không gian nơi này chắc chắn, e rằng không gian cũng bị hai người này đánh
vỡ.

Diệp Mặc xem một chút liền rõ, tu vi của hai người này đều là Tiên Đế hậu kỳ,
trong đó tên tóc dài kia tu vi thâm hậu hơn một chút. Còn khí lực của người
Tiên Đế hậu kỳ thân mặc áo xám, tuổi tác thoạt nhìn hơi già kia hiển nhiên
không đủ, tiếp tục đánh nữa nhất định sẽ ăn thiệt

– Lão đại, từ đây đi qua một chút là đến, hai người kia cản đường của chúng
ta.

Tiểu Băng Sâm có chút tức giận nhìn nhìn hai tên đang đánh nhau hoàn toàn
không để ý nói.

Ở Mộ Hoa Thần Sơn, nếu như không có tình huống đặc thù, Diệp Mặc cũng không
muốn phi hành. Hiện tại hai người này đánh đến quá lợi hại, phong bế hoàn toàn
giao lộ, Diệp Mặc đành phải tiến lên nói:

– Hai vị đợi lát nữa đánh tiếp, để cho chúng ta đi qua một chút.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.