Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1987: Đệ tử của Song Tử đế tông.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1985: Đệ tử của Song Tử đế tông.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Những bong bóng màu đỏ chói từng lớp từng lớp cuốn về phía Diệp Mặc, Ngả Băng
Lan rất buồn bực, nếu như nơi này không phải là đỉnh Tuyết Hỏa sơn, thì dải
lụa đỏ của cô thậm chí có thể cuốn không gian trong này lên rồi, khiến Diệp
Mặc không có chút năng lực phản kháng nào. Đương nhiên, khiến cho Diệp Mặc
không có chút năng lực phản kháng nào, cũng chỉ là tự cô cho là vậy.

Thương Diễm Long Nha Tiết của Lỗ Hoa Hàn cũng được phóng ra, phát ra những
tiếng ong ong, một đầu rồng màu đen dữ tợn ác liệt đột nhiên xông ra, từng
vòng lửa bay lượn lờ trên đầu rồng đó.

Đầu rồng màu đen rống lên một tiếng, xen lẫn với khí thế như thôn thiên diệt
địa dường như muốn hoàn toàn nuốt trọn Diệp Mặc và người đàn bà đang nằm trên
mặt đất kia.

Diệp Mặc dừng lại, lĩnh vực ầm ầm tuôn ra, không gian xung quanh dường như
chậm lại trong khoảnh khắc này, đến cả khí tức cực nóng cực lạnh kia cũng bị
khí thế lĩnh vực mênh mông này của Diệp Mặc cuốn đi. Một vòng bảo vệ giống
như thật dần vươn ra, sắc mặt Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan lập tức biến đổi,
lĩnh vực mạnh như vậy, uy thế mạnh như vậy, bọn họ tuyệt đối không phải là đối
thủ.

Huống chi đây lại là trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn, bọn họ dường như muốn xuất hết
khí lực ra, còn đối phương thì lại không chút ảnh hưởng gì.

Bong bóng màu đỏ chói của dải lụa đỏ cuốn lên bị cuốn ngược trở lại, những
bong bóng màu đỏ này bị lĩnh vực của Diệp Mặc trói buộc lại phát ra những âm
thanh phốc phốc, còn đầu rồng màu đen của Lỗ Hoa Hàn thì lại phát ra những âm
thanh bén nhọn.

Nhưng những thứ này cũng không phải kết thúc, ngay sau đó, một đường đao màu
tím chói mắt từ sau lưng Diệp Mặc xoẹt ra. Đường đao màu tím này xoẹt ra, Lỗ
Hoa Hàn và Ngả Băng Lan chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Tang.

Đầu rồng khổng lồ kia bị đường đao màu tím này chặn lại, lập tức trở nên chậm
chạp uể oải. Ánh sáng màu tím không giảm bớt chút nào, cũng đã đánh đuổi đầu
rồng này đi, chém lên người Lỗ Hoa Hàn tóe máu.

Xoẹt xoẹt.

Tấm lụa đỏ của Băng Lan thậm chí đến Thương Diễm Long Nha Tiết của Lỗ Hoa Hàn
cũng không bằng, trực tiếp bị đường ánh sáng màu tím của Diệp Mặc hoàn toàn
đánh vỡ tan. Ngả Băng Lan không kịp nghĩ gì, bàn tay mang găng tay màu trắng
cũng đã đánh về phía đường đao màu tím kia.

Sau khi một âm thanh âm trầm vang lên, đường đao màu tím lệch đi mấy phần,
xoẹt qua cánh tay của Ngả Băng Lan, đồng thời mang theo một đường máu tươi.

Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn ngơ ngác nhìn Diệp Mặc. Chỉ có điều lúc này trên
người hai người cũng đã thiếu đi một cánh tay, Lỗ Hoa Hàn thì còn thê thảm
hơn. Thậm chí đến nửa bên người cũng không còn nữa.

Trong mắt hai người lộ vẻ kinh hãi, cho dù Tuyết Hỏa sơn có ảnh hưởng đối với
hai người, nhưng hai người là tu vi Tiên đế, hai Tiên đế liên thủ lại trong
tay đối thủ đến một hiệp cũng không thể thắng nổi, đây là người gì? Tu vi gì
vậy? Cho dù là Thánh đế đến, cũng chỉ thế này mà thôi?

– Găng tay của cô cũng không tệ.

Diệp Mặc liếc nhìn đôi găng tay màu trắng kia của Ngả Băng Lan.

Nói xong, hắn liền vung tay ném một viên đan dược vào miệng người con gái đang
nằm trên mặt đất kia, một lát sau, người con gái đó bỗng nhiên tỉnh lại, cô
lập tức đứng dậy. Nhưng sau đó cô phát hiện mình hình như đang trần như nhộng,
dưới sự tức giận, liền mau chóng lấy một bộ quần áo mặc vào. Đồng thời quát
lớn Ngả Băng Lan:

– Tỷ tỷ, sao tỷ lại ám toán muội?

Cô mau chóng nhìn thấy một cánh tay của Ngả Băng Lan giống như Lỗ Hoa Hàn,
cũng đã biến mất không còn. Lúc này cô cũng đã hiểu ra, cánh tay của Ngả Băng
Lan và Lỗ Hoa Hàn đã bị chặt đứt, chắc là tên Diệp Mặc đứng bên cạnh làm, nói
không chừng mình cũng là do tên Diệp Mặc đó cứu.

– Cô không cần nhìn, là tôi đã cứu cô.

Diệp Mặc nói xong liền liếc nhìn Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn:

– Bây giờ ba người nói mục đích đến đây cho tôi nghe xem, còn cả chuyện của
Song Tử đế tông nữa cũng nói cho tôi nghe, nếu như có chút giấu diếm nào, thì
tôi sẽ giết chết hết.

Người con gái trần truồng mà Diệp Mặc cứu kia sớm đã gạt sự giận dữ và xấu hổ
sang một bên, mau chóng khom người hành lễ với Diệp Mặc:

– Tiền bối, vãn bối là Ngả Tú Trúc, xuất thân từ Song Tử đế tông. Tiền bối
muốn hỏi chuyện gì, nếu như Tú Trúc biết sẽ nói hết.

Diệp Mặc gật đầu, cũng tương đối hài lòng với biểu hiện của Ngả Tú Trúc:

– Cô nói xem tông môn của Song Tử đế tông ở đâu. Còn nữa trong tông môn còn
có những ai, và mục đích mấy người đến đây là gì.

Ngả Tú Trúc lập tức trả lời:

– Song Tử đế tông sớm đã không còn tồn tại nữa rồi, chỉ còn lại một số đệ tử
lẻ tẻ vẫn ở bên ngoài tìm kiếm những đôi song sinh tư chất ưu tú để truyền
thừa công pháp. Mặc dù tôi là người của Song Tử tông, nhưng trước giờ vẫn
chưa từng đến Song Tử tông. Chỉ biết Song Tử tông ở chung quanh Tuyết Hỏa sơn
cách cũng không xa, Song Tử tông ngoài tu luyện Song Tử công pháp, còn có một
cái nữa chính là công pháp luyện thể. Tuyết Hỏa sơn trước giờ vẫn là nơi tu
luyện công pháp luyện thể của Song Tử tông. Lần này tôi đến đây là bị sư tỷ
của tôi dụ dỗ, sư tỷ nói trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn có truyền tống trận dẫn đến
Song Tử tông, tôi đến là tìm truyền tống trận đó.

Ngả Tú Trúc liếc nhìn Ngả Băng Lan đứng bên, lại nói với Diệp Mặc:

– Tỷ tỷ nói, tỷ ấy không muốn quay lại tông môn nữa, tỷ ấy đã tìm được người
mà mình thích, muốn sống cùng người mà mình thích, cho nên tỷ ấy đã tặng ngọc
bài truyền tống cho tôi. Bây giờ tôi mới biết, đó không phải là ngọc bài
truyền tống, mà là trận bài thúc giục Tuyết Hỏa sơn cực nóng cực lạnh này.

Ngả Tú Trúc thở dài:

– Tôi đến đây kích phát ngọc bài mới biết, một khi kích phát trận bài luyện
thể này của Song Tử tông ở một vị trí đặc biệt trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn, sẽ bị
nhiệt độ cực nóng và cực lạnh trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này bao phủ lấy, căn bản
cũng không thể nào giải thoát ra được, cho đến khi mình hôn mê. Nếu như không
có người đến cứu, thì cuối cùng chỉ còn con đường chết.

– Cô sao lại muốn đưa muội muội của mình vào con đường chết? Nói nguyên nhân
xem.

Diệp Mặc chằm chằm nhìn Ngả Băng Lan nói.

Ngả Băng Lan mau chóng trả lời:

– Trên thực tế đỉnh Tuyết Hỏa sơn là nơi đệ tử của Song Tử đế tông trùng kích
Tiên thần thể, bình thường, đều là hai người đồng thời cùng trùng kích. Tư
chất của tôi không bằng Tú Trúc, muội ấy thăng cấp lên Tiên thần thể trước,
tôi vốn dĩ định nhờ vào Tú Trúc để thăng cấp Tiên thần thể, sau đó…

Diệp Mặc chính mình cũng là luyện thể đại thành, hắn căn bản cũng không cần
Ngả Băng Lan giải thích, cũng đã hiểu là chuyện gì. Nhiệt độ cực nóng cực
lạnh trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn trực tiếp hấp thu rèn luyện thân thể, đối với
người Tiên linh thể mà nói quả thực là tìm cái chết, đừng nói là thăng cấp
Tiên thần thể, cho dù có thể kiên trì một giờ ba khắc cũng là quá tài giỏi
rồi.

Còn Ngả Băng Lan lại muốn thông qua thân thể của Ngả Tú Trúc để tinh lọc sức
cực nóng và cực lạnh của Tuyết Hỏa sơn này, sau đó dùng nhiệt độ cực nóng và
cực lạnh đã được tinh lọc để rèn luyện thân thể của mình, rõ ràng là có cơ
hội thăng cấp lên Tiên thần thể. Từ cách làm của người con gái này, Diệp Mặc
liền biết Ngả Băng Lan làm người không biết trước sau, vô cùng hiểm ác.

Diệp Mặc trong lòng cảm giác chán ghét lạnh lùng nói:

– Nếu như nơi này là nơi trùng kích Tiên thần thể, vì sao Ngả Tú Trúc lại bị
hôn mê?

Ngả Băng Lan lập tức trả lời:

– Bởi vì nơi này cũng đã bao nhiêu năm không có người đến tu luyện rồi, khí
tức cực nóng và cực lạnh tích tụ lại cũng đã vô cùng ác liệt, đừng nói là Tiên
thần thể sơ kỳ, cho dù là Tiên thần thể hậu kỳ, đột nhiên hấp thụ khí tức này,
nói không chừng cũng không thể chịu được.

Thần thức của Diệp Mặc quét đến nơi mà Ngả Tú Trúc vừa mới hôn mê, quả nhiên
phát hiện nơi đó có một trận pháp ẩn giấu cực kỹ, đoán chừng khi đệ tử của
Song Tử đế tông đến tu luyện, đều là trong trận pháp này. Nhiệt độ cực nóng và
cực lạnh bên trong trận pháp này dường như cũng rất tinh khiết.

Diệp Mặc đi đến, đứng ở nơi mà Ngả Tú Trúc vừa mới hôn mê, đồng thời vận
chuyển công pháp luyện thể. Khí tức cực nóng và cực lạnh vô cùng tinh khiết
kia trong nháy mắt liền hoàn toàn xông vào người Diệp Mặc, dưới công pháp của
Diệp Mặc không ngừng rèn luyện thân thể của hắn.

Ở đây luyện thể quả thực tốt hơn nhiều so với những nơi khác, những nơi khác
có các loại khí tức pha tạp lẫn nhau, cho dù Diệp Mặc có Tam Sinh quyết diễn
sinh ra công pháp luyện thể, cũng cần phải đến Vu Tồn Tinh. Còn trong này chỉ
cần trực tiếp hấp thụ khí tức này rèn luyện thân thể của mình là được rồi.

Nhưng Diệp Mặc mau chóng liền rời khỏi nơi này, trong này quả thực thích hợp
để luyện thể, đáng tiếc là hắn cũng đã Tiên thần thể đỉnh phong rồi, cho dù có
tu luyện đi nữa, cũng không thể nào tiến thêm được, muốn thăng cấp lên Thánh
thể, đến chút hi vọng cũng không có.

Thấy Diệp Mặc đứng trong trung tâm luyện thể đó, luyện thể một lúc rồi vẫn có
thể tùy ý ra ngoài, Ngả Băng Lan ánh mắt kinh hãi, lại càng cúi thấp đầu
xuống. Diệp Mặc là Tiên nhân luyện thể lợi hại nhất mà cô từng gặp, hơn nữa tu
vi của hắn hình như cũng là người lợi hại nhất mà cô từng gặp.

Một vị Tiên nhân đáng sợ như vậy, lúc trước cô không ngờ lại chưa từng nghe
nói qua, khiến Ngả Băng Lan trong lòng vô cùng sợ hãi.

– Nói như vậy thì truyền tống trận đó cũng là giả? Cô cũng không biết môn
phái của Song Tử tông ở đâu?

Giọng điệu của Diệp Mặc trở nên nghiêm nghị.

Ngả Băng Lan sợ hãi mau chóng nói:

– Xin tiền bối tha mạng.

Diệp Mặc hừ một tiếng:

– Nếu như cô có thể nói ra lời khiến tôi hài lòng, thì tôi sẽ không giết cô,
nếu như cô dám nói mò, thì cũng không cần sống nữa.

Ngả Băng Lan vui vẻ, lập tức nói:

– Bẩm tiền bối, truyền tống trận là thật. Sư phụ tôi khi truyền thụ tu luyện
cho chúng tôi, quả thực cũng không dẫn chúng tôi đến Song Tử tông, cho nên tôi
cũng không biết Song Tử tông đó cụ thể ở nơi nào.

– Truyền tống trận đó truyền tống đến nơi nào? Vị trí của truyền tống trận đó
ở đâu? Còn nữa sư phụ của mấy người là ai?

Diệp Mặc cau mày liên tiếp hỏi.

Ngả Băng Lan không dám giấu diếm chút nào:

– Nghe nói là truyền tống đến vị trí mà Song Tử đế tông từng tồn tại, còn vị
trí tôi chỉ biết là cách bên ngoài Tuyết Hỏa sơn cũng không xa, vị trí cụ thể
thế nào tôi cũng không biết. Sư phụ tôi tên La Bế Nguyệt…

Diệp Mặc nghe đến ba chữ La Bế Nguyệt kia, trong lòng lập tức mừng rỡ. Hắn sau
khi hỏi rõ tình hình của Song Tử đế tông, lập tức liền muốn hỏi về lai lịch
của La Bế Nguyệt. Không ngờ hắn còn chưa hỏi đến, thì Ngả Băng Lan cũng đã
nói ra rồi.

Diệp Mặc tâm trạng cực tốt, ngữ khí cũng dịu đi một chút hỏi:

– Sư phụ của cô La Bế Nguyệt đang ở đâu?

Cảm thấy sau khi mình nói ra tên của sư phụ, Diệp Mặc hình như giọng điệu cũng
hòa hoãn lại, Ngả Băng Lan lập tức liền nghĩ sư phụ có phải có liên quan gì
đến vị tiền bối đang đứng trước mặt này không. Bây giờ Diệp Mặc quả nhiên hỏi
đến La Bế Nguyệt, Ngả Băng Lan lúc này mới phát hiện ra, mình cũng không biết
tung tích của sư phụ.

Thấy sắc mặt của Diệp Mặc ngày càng khó coi, Ngả Băng Lan mau chóng nói:

– Tiền bối, sư phụ tôi từ sau khi rời chúng tôi đi, cũng không quay lại tìm
chúng tôi nữa. Tôi đoán rằng, sư phụ tôi rất có khả năng từ truyền tống trận
của Song Tử đế tông rời khỏi nơi này, đi tìm tông môn

Diệp Mặc trong lòng có chút thất vọng, lập tức hỏi:

– Vị trí đại khái của Song Tử đế tông là ở đâu vậy?

– Ở nơi cách Tuyết Hỏa sơn về phía Tây khoảng ba vạn đến ba mươi vạn dặm.

Ngả Băng Lan lần này trả lời cực nhanh, cô cũng có một dự cảm, Diệp Mặc sau
khi biết vị trí của Song Tử đế tông rồi, chắc chắn sẽ đi tìm. Một khi Diệp Mặc
rời đi rồi, thì cô cũng lập tức đi luôn, loại người như Diệp Mặc này, cả đời
cô cũng không muốn gặp lại nữa.

– Còn một câu hỏi cuối cùng, đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, có nhiều ngọn núi tuyết
như vậy, bên dưới những ngọn núi tuyết này đều có thi thể, có chuyện gì vậy?

Diệp Mặc trước khi đi liền hỏi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.