Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1983: Không ngờ là Mặc Nguyệt tông chủ.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1981: Không ngờ là Mặc Nguyệt tông chủ.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Nhân Thanh Hạnh cũng không phải lấy được từ trong đại điện hư không, nhưng lời
giải thích này của Diệp Mặc là phù hợp với thực tế nhất. Đại điện hư không đến
Đế Mộc Lam quả cũng có, có Nhân Thanh Hạnh cũng chẳng có gì là lạ.

– Lần này tôi đến đây là đúng quá rồi, không ngờ lại có được một quả Nhân
Thanh Hạnh. Đáng tiếc là chút lễ vật đó của tôi cũng không bằng một phần mười
của quả Nhân Thanh Hạnh này, thật hổ thẹn, hổ thẹn.

Tấn Huy Tiên đế cười nói.

Mọi người liền nhao nhao nói:

– Đúng như vậy, lễ vật của chúng tôi cũng không sánh bằng Nhân Thanh Hạnh này
được, lần này chúng tôi đúng là được thơm lây rồi.

Diệp Mặc nâng chén rượu lên nói:

– Cám ơn các vị Tiên hữu đã đến chúc mừng đại lễ khai phái Mặc Nguyệt Tiên
tông tôi, chén rượu này tôi mời tất cả mọi người.

Nói xong Diệp Mặc liền một hơi uống cạn.

Các Tiên đế còn lại ai cũng nâng chén rượu của mình lên nói chúc mừng, đồng
thời cũng một hơi uống cạn.

Rượu uống hết rồi, lập tức liền hóa thành từng đường Tiên linh dịch không nhìn
thấy được từ từ tản mát trong thức hải của mọi người.

– Đây là loại rượu gì vậy, tại sao lại có thể khiến thức hải của tôi thêm rõ
ràng rồi? Đại hòa thượng uống nhiều rượu như vậy trước giờ cũng chưa từng uống
qua loại rượu như này.

Phùng Độ La Hán kinh ngạc hỏi.

Những người còn lại cũng cảm thấy rượu này không tầm thường, quả thực có tác
dụng cực lớn với thần thức và thức hải. Tiên linh thảo có thể trợ giúp thần
thức vốn dĩ cũng rất ít rồi, còn chế thành rượu nữa thì lại càng hiếm, cho nên
mọi người không cần nghĩ đều biết, chén rượu trong tay của bọn họ này cũng là
loại bảo vật cao cấp, thậm chí cũng không kém Nhân Thanh Hạnh chút nào. Bây
giờ Phùng Độ La Hán hỏi đến, đám người ai nấy đều nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười nói:

– Đây là Tảo Tiên tửu, đúng là có thể tinh lọc thần thức và thanh tích thức
hải.

– Tôi biết rồi, đây là loại rượu được chế từ Giác Hồn Tảo.

Long Hà đại đế lập tức kinh ngạc nói.

– Đúng vậy, năm đó tôi lấy được một chút Giác Hồn Tảo ở Tu Chân giới, không
có chuyện gì làm, liền đem số Giác Hồn Tảo đó chế thành rượu.

Diệp Mặc cũng không giấu diếm.

Phùng Độ La Hán lập tức giơ ngón tay cái lên nói:

– Rượu này chẳng nhưng có công hiệu tốt, quan trọng hơn chính là cách chưng
cất cũng tốt, quả thực là một loại Tiên tửu cao cấp.

Xuất Trần Thánh đế cũng gật đầu nói:

– Đúng vậy, quả thực là tốt.

Diệp Mặc biết rõ Xuất Trần Thánh đế hình như cũng nhìn ra dấu vết ủ rượu của
lão trong loại rượu này, hắn cũng không để ý, loại rượu này đương nhiên không
phải do mình chế ra, mà là do hắn bàn giao cho Tiểu Băng Sâm chế. Tiểu Băng
Sâm đối với chuyện chế rượu và quản lý vườn Tiên dược, cũng lành nghề hơn bất
cứ người nào.

Ba ngày sau, Mặc Nguyệt Tiên tông mở hộ trận tông môn, vô số Tiên nhân đều đổ
xô về Mặc Nguyệt Tiên tông, vì hôm nay là ngày Mặc Nguyệt Tiên tông chính thức
làm đại lễ khai phái.

Mười một vị thiên chủ của Hạ thiên vực ai ai cũng tề tựu đông đủ, Tiên đế đến
từ Thượng thiên vực cũng có mười mấy vị, Tiên tôn Tiên Vương cũng không ít,
còn cấp dưới Tiên Vương thì lại càng nhiều không kể hết. Một số người đến Mặc
Nguyệt Tiên tông, nhìn thấy khí phái Đế tông nơi này liền muốn gia nhập vào
Mặc Nguyệt Tiên tông rồi.

Tương đối mà nói, đến ít nhất lại là Trung thiên vực. Diệp Mặc cũng không nổi
tiếng trong Trung thiên vực, ngoài một số tông môn có tin tức nhanh nhạy phái
người đến chúc mừng ra, thì phần lớn tông môn đều không có người đến.

Trước quảng trường lớn của Mặc Nguyệt Tiên tông, vô số Tiên nhân đều đang đứng
đợi tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông ra ngoài, đều muốn nhìn xem tông chủ của
Mặc Nguyệt Tiên tông rốt cục là người nào.

– Trời ơi, tôi nhìn thấy Vị Phong đại đế rồi, tôi không bị hoa mắt đấy chứ?

Một tên Đại La Tiên kinh hãi thốt lên, giọng nói của anh ta lập tức bị những
Tiên nhân xung quanh nghe thấy, ai nấy đều hỏi thăm, ai là Vị Phong đại đế?

– Là sự thật, chẳng những có Vị Phong đại đế, còn có cả Long Hà đại đế, còn
cả Chính Nhân Tiên đế, Nông Viêm Tiên đế…

Nói đến tên những Tiên nhân phía sau cũng không dám tiếp tục báo danh nữa,
chỉ có thể kinh hãi nói:

– Cái này làm sao có thể, có hơn mười vị Tiên đế đến, đều là những Tiên đế
đại nhân có tiếng tăm lừng lẫy trên Thượng thiên vực…

Người nói chuyện là một Đại La Tiên trên Thượng thiên vực, vì gã ngưỡng mộ
phong thái của Diệp Mặc, cho nên đã cố ý đến chúc mừng Mặc Nguyệt Tiên tông.
Lời nói của gã lập tức bị truyền ra ngoài, một số tên nhà quê của Hạ thiên vực
và Trung thiên vực lập tức liền biết. Mặc Nguyệt Tiên tông này quả thực khó
lường, nhiều vị Tiên đế đại nhân như vậy đến chúc mừng, thì làm sao có thể đơn
giản được?

Tần Bội Phủ ngồi ở vị trí khách quý sợ hãi than:

– Mặc Nguyệt Tiên tông này quả thực quá thần kỳ, không ngờ lại có nhiều Tiên
đế đến chúc mừng như vậy, tôi sợ là cho dù là Đế tông của Thượng thiên vực
thành lập cũng không có khí phái như này?

Dương Nhiễm bên cạnh thở dài nói:

– Nghe nói tên Diệp Mặc đó cũng là người của Mặc Nguyệt Tiên tông, Lạc tông
chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông không biết có liên quan gì đến tên Diệp Mặc đó?
Năm đó Băng Du, haizz…

Chân Băng Du thích Diệp Mặc, bọn họ cũng chưa kịp đến Mặc Nguyệt Tiên tông làm
mai, kết quả Chân Băng Du sau khi rời khỏi tông môn, cũng không quay về nữa.
Nếu như Mặc Nguyệt Tiên tông và Cực Kiếm Tiên môn kết thân, đừng nói là ở Cung
Hoa Thiên, cho dù là toàn Hạ thiên vực, cũng không ai dám chọc vào

– Cha, con nghe nói Mặc Nguyệt Tiên tông có một tông chủ họ Diệp đấy, hình
như còn nói là sư đệ là Lạc tông chủ.

Tần Niệm Mân ngồi bên chen vào một câu.

– Hả, tên gì?

Tần Bội Phủ mau chóng hỏi.

– Aaa…

Tần Niệm Mân còn chư kịp trả lời cha, chỉ sững sờ chằm chằm nhìn lên chỗ cao
nhất trên chủ đàn, há to miệng căn bản không dám tin nổi.

– Bây giờ Diệp Mặc tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông chúng tôi có lời muốn
nói.

Giọng nói của Lô Phượng truyền ra ngoài, những âm thanh bàn tán và ồn ào trên
quảng trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Cho dù có sợ hãi tán phục Mặc Nguyệt Tiên tông có nhiều Tiên đế đến như vậy,
cũng không thể ảnh hưởng cuộc nói chuyện của tông chủ Mặc Nguyệt Tiên tông.

Diệp Mặc đi đến trước bàn chủ tịch trên đài cao, vẻ mặt cười tươi nói:

– Hôm nay là ngày Mặc Nguyệt Tiên tông tôi chính thức khai phái, cám ơn các
vị Tiên đế và hai vị Đại đế của Thượng thiên vực đã đến động viên cho Mặc
Nguyệt Tiên tông chúng tôi. Cám hơn mười một vị thiên chủ của Hạ thiên vực đã
đến, đồng thời cũng cám ơn rất nhiều các vị Tiên hữu đã không quản đường xa
đến Mặc Nguyệt Tiên tông tôi chúc mừng. Mặc Nguyệt Tiên tông tôi có nguồn gốc
từ Mặc Nguyệt chi thành ở Đại lục Lạc Nguyệt…

– Cha, cái này, cái này làm sao có thể? Người đó đúng là Diệp Mặc rồi…

Tần Niệm Mân khiếp sợ chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cho đến khi Diệp Mặc nói một
lúc lâu rồi, lúc này mới hấp tấp vội vàng dò hỏi.

Tần Bội Phủ và Dương Nhiễm đương nhiên không dám tin nhìn Diệp Mặc đứng trên
chủ đàn, bọn họ cũng đến Thượng thiên vực một lần rồi, cũng đã nhìn thấy Vị
Phong đại đế và Long Hà đại đế, biết cái đó tuyệt đối không thể là giả được.
Diệp Mặc làm sao có thể trở thành tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông được, đến
mấy vị Đại đế cũng đứng sau lưng Diệp Mặc, với tư cách khách mời?

Một lúc lâu sau Dương Nhiễm mới thở dài nói:

– Cực Kiếm Tiên môn ta vô phúc rồi.

Tần Bội Phủ cũng lau lau mồ hôi trên trán, y hiểu ý của Dương Nhiễm, Diệp Mặc
là do Tần Niệm Mân dẫn đến Cực Kiếm Tiên môn, kết quả người mà Tần Niệm Mân
thích lại không phải là Diệp Mặc, Diệp Mặc chỉ là nó mời đến giúp đối phó với
mình mà thôi. Mà sau đó Chân Băng Du đi cùng Diệp Mặc, hình như cũng có chút
tình cảm, nhưng lại vì Dương Nhiễm dẫn Chân Băng Du đi, kết quả đoạn nhân
duyên này cũng bị cắt đứt.

– Niệm Mân, con và Diệp Mặc, Diệp tông chủ…

Tần Bội Phủ trong lòng điên đảo, y chắc rằng Diệp Mặc gặp cơ may lớn nào đó.
Lúc trước y muốn gả Tần Niệm Mân cho Diệp Mặc, nhưng con gái lại phản đối kịch
liệt quá, y lại thương yêu Tần Niệm Mân, nên mới không kiên trì ý kiến của
mình. Bây giờ xem ra, mình không kiên trì đúng là sai lầm rồi.

Tần Bội Phủ còn chưa nói xong đã bị Tần Niệm Mân ngắt lời:

– Cha, chúng ta cũng quá lợi thế chứ? Nếu như con thích Diệp Mặc căn bản cũng
không cần hai người nói, bản thân con sẽ tự theo đuổi. Con không thích hắn,
cho dù có nói đi nữa, con vẫn là con, hắn vẫn là hắn.

Tần Niệm Mân mặc dù miệng nói dứt khoát, nhưng trong lòng cũng đang chua xót.
Cô nhớ đến những lời lúc trước Ngạn Húc Thao mỉa mai Diệp Mặc trước mặt cô,
năm đó cô tin chắc không nghi ngờ, bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười. Cô lúc
này mới phát hiện ra luận nhìn người, so với cha, thì cô cũng kém quá xa. Năm
đó cha nói Diệp Mặc là một người có đại nghị lực đại dũng khí đại khí phách,
cô còn có chút buồn cười. Bây giờ nghĩ lại, con mắt của cha đúng là sắc bén.

Cô lại nhớ đến cuộc đối thoại giữa cô và Chân Băng Du lúc đó.

– Còn không phải cha tôi, nhất định muốn tôi và Diệp Mặc ở cùng nhau, bảo
tôi đến hỏi cô Diệp Mặc ở chỗ nào, haiz, đúng là đáng ghét.

– Thực ra Niệm Mân sư muội à, muội căn bản cũng không cần lo lắng.

– Tại sao? Cha muội ép kinh lắm, nói Húc Thao không thích hợp với muội, nhất
định muốn muội phải nắm chặt lấy tên Diệp Mặc gì gì đó, muội cũng không biết,
tên Diệp Mặc kia có cái gì tốt chứ.

– Không phải trên người muội, mà là trên người Diệp Mặc, hắn cũng sẽ không để
ý muội. Cho dù chưởng môn yêu cầu muội và hắn ở cùng nhau, hắn cũng sẽ không
cùng với muội, cho nên muội cũng không cần phải lo lắng.

– Băng Du sư tỷ, ý của tỷ là sao? Chẳng lẽ hắn để ý đến tỷ, nên không để ý
đến muội nữa?

– Hắn cũng không để ý đến tỷ, nhưng tỷ hiểu hắn hơn muội một chút. Nói cách
khác, muội căn bản cũng không hiểu hắn, chỉ là nhìn thấy chút biểu hiện trên
mặt mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tần Niệm Mân chỉ cảm thấy da mặt mình nóng rát. Bây giờ nghĩ lại
lúc đó cô vô tri đến cỡ nào, lời nói của Chân Băng Du một từ cũng không sai,
vấn đề không phaỉ là trên người cô, mà là Diệp Mặc căn bản cũng không để ý đến
cô.

Tần Niệm Mân lúc này tỉnh táo lại, lúc này mới hồi tưởng lại khi cô cùng với
Diệp Mặc, hình như từ đầu đến cuối Diệp Mặc cũng không biểu hiện chút cảm tình
nào với cô, đều là giao dịch với giao dịch. Ngược lại, Diệp Mặc và Băng Du sư
tỷ lại hợp thành đôi xuất hiện ở Tân Yển Tiên thành, nói về tình cảm thì cũng
sâu đậm hơn nhiều so với chút lợi ích giao dịch kia với cô.

Nhìn thấy Diệp Mặc vẻ mặt tươi cười, vẫn đứng trên đài cao nói chuyện, Tần
Niệm Mân thở dài. Tình hữu nghị không liên quan gì đến địa vị, nếu như lúc đó
cô không mang theo cảm xúc cao cao tại thượng để đi tiếp cận Diệp Mặc, nói
không chừng bây giờ cô cũng là bạn của Diệp Mặc rồi.

Đáng tiếc là lúc trước khi Diệp Mặc và Băng Du sư tỷ cùng xuất hiện ở Tân Yển
Tiên thành, cô liền giúp Ngạn Húc Thao đi mỉa mai Diệp Mặc, vì muốn chứng tỏ
mình căn bản cũng không vừa ý Diệp Mặc chút nào. Bây giờ xem ra lời nói của
Ngạn Húc Thao căn bản cũng không đúng, gã và Diệp Mặc không phải là người cùng
cấp bậc. Diệp Mặc lúc trước hình như khinh thường không thèm nói chuyện với
bọn họ, có lúc hiểu ra được một câu, hoặc một chuyện gì đó, thì cần phải qua
một thời gian lắng đọng mới hiểu được.

Lại khiến cho Tần Niệm Mân thở dài chính là, hôm nay Ngạn Húc Thao cũng không
đến, nếu như Ngạn Húc Thao đến rồi, sự đả kích đối với gã quả thực khó có thể
tưởng tượng được.

Không chỉ người của Cực Kiếm Tiên môn khiếp sợ, Dặc Bách Văn cũng vô cùng
khiếp sợ, gã ngồi trên ghế khách mời thậm chí còn có chút run rẩy.

– Không ngờ hắn lại là tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông?

Dặc Nghiên Tiên tử sắc mặt cũng biến hóa chằm chằm nhìn vào Diệp Mặc, đáng
cười là năm đó cha của cô còn muốn đem Diệp Mặc đi, may mà lúc đó có người
chặn lại, nếu không hậu quả thật khó mà lường được.

– Chẳng trách ta không nhìn ra tu vi của hắn.

Dặc Bách Văn cuối cùng cũng hiểu ra là chuyện gì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.