Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1977: Tôi không đi
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Diệp Mặc nghe thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu, quả nhiên là như vậy. Nếu như
một thương hội chỉ là vì một viên Y Vương đan và mấy tỉ tiên tinh, liền muốn
tính kế với một Đại La Tiên mấy chục năm, thì thương hội này cũng quá thấp
kém rồi.
Một gã Tiên Vương khác đang định nói chuyện bỗng nhiên im bặt, vì cấm chế bên
ngoài phòng họp bắt đầu chuyển động, chứng tỏ bên ngoài có người đến.
Mấy người cũng đã nhắc nhở trước khi họp, không có chuyện trọng đại gì, thì
bất kỳ ai cũng không cho phép tùy tiện cho người vào trong phòng họp, đây là
ai mà lại dám to gan như vậy?
Gã Tiên Vương định nói chuyện kia mở cấm chế ra, phát hiện người đứng ngoài
cửa là Viêm Thiệu Nguyên, lập tức kinh ngạc hỏi:
– Viêm quản sự, sao lại là anh? Anh sao lại…
Câu tiếp theo y còn chưa nói ra, mọi người cũng đều đã hiểu, đó chính là Viêm
Thiệu Nguyên chẳng phải bị giam lỏng trong động phủ của mình sao? Sao lại có
thể xuất hiện ở đây được?
Diệp Mặc biết rõ Viêm Thiệu Nguyên sẽ không thể nào ứng biến được, chủ động
đứng ra trả lời giúp:
– Vì Viêm quản sự muốn rời khỏi Bỉ Dực Tiên thành rồi, cho nên hôm nay đến
Hồng Tiên thương hội hỏi xem, số tiên tinh bồi thường có thể giảm đi chút được
không, anh ấy nhất thời không thể có nhiều tiên tinh như vậy được.
– Anh là ai?
Gã Tiên Vương vừa mới nghi ngờ Viêm Thiệu Nguyên lập tức chằm chằm nhìn Diệp
Mặc hỏi.
Diệp Mặc vội vàng nói:
– Tôi là bạn của Viêm Hồng Trung, lần này đến đây xem xem Viêm Hồng Trung đã
về hay chưa, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, nếu như không phải tiên
tinh trên người tôi không đủ, thì tôi cũng đã chủ động nghĩ cách giúp đỡ rồi.
Hai gã Tiên Vương trong phòng họp liếc nhìn nhau, gã Tiên Vương mặc áo bào màu
tím cười ha ha nói:
– Nếu như vậy, vậy thì ngồi xuống đi. Đúng rồi, Viêm quản sự, tôi nghe nói
khách hàng phái hai người canh giữ bên ngoài phủ của anh. Khi anh ra ngoài,
bọn họ không làm khó anh chứ?
Viêm Thiệu Nguyên cho dù có ngốc đi nữa, cũng biết lời này nói như nào rồi, gã
mau chóng trả lời:
– Không có, khi Diệp tiên hữu và Phong tiên hữu đến bên ngoài phủ của tôi
không có ai. Ngược lại ba người chúng tôi vì mở cấm chế đó, cũng tốn khá nhiều
thời gian.
– Đúng vậy, may là tôi cũng hiểu chút ít về cấm chế này, cho nên miễn cưỡng
mở được cấm chế, rồi vội vã đến đây.
Diệp Mặc lại lần nữa cười ha ha bổ sung thêm.
Mặc dù hai gã Tiên Vương này còn muốn hỏi khi vào Hồng Tiên thương hội, tại
sao lại không có ai chặn lại, nhưng cũng biết nếu như hỏi câu này, thì chứng
tỏ muốn lừa Viêm Thiệu Nguyên rồi, chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén lại.
Diệp Mặc trong lòng cũng có chút thất vọng, những Tiên đế khác không thể nào
nhìn thấu nhẫn trữ vật có cấm chế, nhưng không có nghĩa là hắn cũng không nhìn
ra.
Thần thức đao của hắn trực tiếp đập vỡ cấm chế nhẫn trữ vật của mấy tên Đại La
Tiên và Tiên Vương, cũng đã điều tra được nhẫn trữ vật của vài tên Tiên Vương
và Đại La Tiên này, bên trong không có mũi tên màu vàng kim nào cả.
Diệp Mặc sở dĩ tốn công như vậy, chính là vì mũi tên màu vàng kim kia, bây giờ
mũi tên màu vàng kim đó không ở đây, hắn làm sao có thể vui mừng được.
– Diệp tiên hữu, để tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này là Du Anh Tung –
Chính Dương Tiên vương hội chủ của Hồng Tiên thương hội.
Viêm Thiệu Nguyên chỉ vào Tiên Vương mặc áo bào màu tím.
Một gã Tiên Vương khác không đợi Viêm Thiệu Nguyên giới thiệt, liền chủ động
đứng ra nói:
– Tôi tên Hám Lập Huy, là người phụ trách hội đấu giá lần này. Vì xảy ra
chuyện này, tôi cũng không thể rời khỏi đây được. Vừa nãy Viêm quản sự nói
tiên tinh không đủ, tôi cũng rất khó xử, dù sao chuyện này cũng không phải
chuyện của hội đấu giá và thương hội, mà là chuyện của khách hàng
Diệp Mặc nắm lấy cơ hội lập tức nói:
– Vậy thì dễ rồi, mời cố chủ đến thương lượng một chút đi, vừa nãy tôi đề
nghị Viêm quản sự trực tiếp đi là được rồi. Nhưng Viêm quản sự nói, anh ta ở
Hồng Tiên thương hội bao nhiêu năm rồi, không thể đi là đi được.
Thấy Diệp Mặc nói vậy, mắt hai gã Tiên Vương liền sáng lên, thậm chí còn có
chút sợ sệt, chẳng may Viêm Thiệu Nguyên rời đi thật, thì bọn họ làm thế nào?
– Cố chủ đến rồi.
Chính Dương Tiên vương bỗng nhiên cười đứng dậy nói.
Y vừa mới nói xong, ở cửa ra vào có một người đàn ông mặc áo xám bước vào. Vẻ
mặt người đàn ông này không chút cảm xúc nào, lông mày hình như vĩnh viễn
không thể nào mở ra được, nhưng Diệp Mặc lập tức liền nhìn ra người đàn ông
áo xám này là một Tiên tôn sơ kỳ.
Viêm Thiệu Nguyên cũng đã đứng dậy chào hỏi vị cố chủ này, đồng thời cẩn thận
khách khí hỏi thăm tiên tinh bồi thường có thể giảm đi chút được không. Gã
thực sự muốn bồi thường tiên tinh cho người này rồi đi, cho dù biết bị lừa
rồi, cũng không muốn tiếp tục ở lại trong Hồng Tiên thương hội nữa.
Thần thức đao của Diệp Mặc lại trực tiếp xuyên thấu nhẫn trữ vật của vị Tiên
tôn này, sau đó hắn lại mừng rỡ, hắn cũng đã tìm được một mũi tên màu vàng kim
trong nhẫn trữ vật của Tiên tôn này, mũi tên này vừa vào thần thức của Diệp
Mặc, Diệp Mặc liền biết, đây chính là mũi tên mà hắn muốn tìm.
Chỉ cần lấy được mũi tên này, thì hắn có bốn mũi tên rồi. Diệp Mặc cố gắng
kìm nén sự sung sướng trong lòng lại, đang định bước lên trước, thì lại nghe
thấy tên Tiên tôn này lạnh lùng nói:
– Năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, cộng thêm một viên Y Vương đan, thiếu một
hào cũng không được.
Diệp Mặc ngắt lời Viêm Thiệu Nguyên, bước lên trước giơ tay ra nói với tên
Tiên tôn này:
– Còn chưa thỉnh giáo đại danh của vị Tiên hữu này.
Tên Tiên tôn này hừ lạnh một tiếng, căn bản cũng không nhìn tay của Diệp Mặc.
Trong Tiên giới cũng có một loại Tiên thủ lễ, đó chính là bắt tay. Hai người
lần đầu gặp nhau, nếu như muốn trở thành bạn với đối phương, thì có thể bắt
tay nhau, tỏ ý coi trọng đối phương. Có lúc, cho dù một bên không muốn trở
thành bạn với đối phương, vì tỏ ý tôn kính, cũng sẽ bắt tay qua loa.
Nhưng tên Tiên tôn này lại như hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Mặc giơ tay ra
vậy, đối với Tiên nhân đó là hành vi cực kỳ nhục nhã. Sắc mặt của Viêm Thiệu
Nguyên và Phong Mạch Thuần đều khẽ biến sắc.
Nhưng khiến cho người khác không ngờ chính là, Diệp Mặc vẫn tươi cười giơ tay
ra, sau khi tên cố chủ này lại từ chối hắn lần thứ hai, Diệp Mặc mới ngượng
ngùng rút tay lại.
Đến cả hai gã Tiên Vương và mấy tên Đại La Tiên của Hồng Tiên thương hội cũng
có chút thông cảm với Diệp Mặc, chỉ có Diệp Mặc trong lòng vô cùng sung sướng.
Hắn căn bản cũng không để ý đến chuyện này, thời gian hai lần giơ tay ra, hắn
cũng đã dùng thần thức đao phá vỡ nhẫn trữ vật của đối phương rồi, cất mũi tên
màu vàng kim đó vào trong Thế giới trang vàng của mình.
– Nếu như không phải nghe nói anh có một viên Y Vương đan, đừng nói là năm tỉ
sáu trăm triệu tiên tinh, cho dù là mười lăm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, tôi
cũng sẽ không đồng ý. Mũi tên màu vàng kim đó của tôi, cũng đã trải qua sự
thẩm định của các vị Tiên đế tiền bối, là một mũi thần tiễn thượng cổ, làm sao
có thể dùng tiên tinh mua được? Lần này tôi cũng là nể mặt Hồng Tiên thương
hội.
Lời nói của cố chủ Tiên tôn cũng không có chút cảm xúc gì.
Diệp Mặc quay đầu nói với Viêm Thiệu Nguyên:
– Viêm tiên hữu, bây giờ anh có bao nhiêu tiên tinh? Anh đưa tiên tinh và Y
Vương đan cho tôi, sau đó tôi sẽ giúp anh giao dịch.
Viêm Thiệu Nguyên không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn đưa
cho Diệp Mặc nói:
– Tiên tinh mà tôi gom góp được và viên Y Vương đan đó đều trong nhẫn trữ vật
này.
Diệp Mặc nhận lấy nhẫn trữ vật, quét thần thức vào trong, lại phát hiện trong
đó chỉ có ba tỉ hai trăm triệu tiên tinh, cộng thêm một viên Y Vương đan trung
đẳng. Diệp Mặc sau đó lại lấy thêm hai tỉ bốn trăm triệu tiên tinh cho vào
trong nhẫn trữ vật đó, sau đó bỏ cấm chế của nhẫn trữ vật đó đi nói:
– Bên trong nhẫn trữ vật này có năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, cộng thêm
một viên Y Vương đan, thần thức của các vị quét vào trong xem xem, nếu như
không có vấn đề gì, thì tôi liền bồi thường cho cố chủ đây.
Lời nói của Diệp Mặc lập tức khiến những người trong này liền đứng dậy, bọn họ
đoán chắc Viêm Thiệu Nguyên không có năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, lúc này
mới ép Viêm Thiệu Nguyên đồng ý. Lúc trước Diệp Mặc bước vào cũng nói không có
nhiều tiên tinh, cho nên những người này cũng không để ý lắm, bây giờ Diệp Mặc
đột nhiên đưa ra năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, bọn họ cũng không còn lý do
gì để đổi ý nữa.
Chỉ cần Viêm Thiệu Nguyên bồi thường tiên tinh, thì bọn họ cũng không còn cách
nào khiến Viêm Thiệu Nguyên cam tâm tình nguyện hiến tinh huyết để giúp họ
phá trận nữa.
Nhưng thần thức của bọn họ quét vào trong nhẫn trữ vật mà Diệp Mặc cầm trong
tay, chính xác là năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh không nghi ngờ gì, ngay cả Y
Vương đan cũng là hàng thật.
– Vị Tiên hữu này, ý của anh thế nào?
Hội chủ Chính Dương Tiên Vương của Hồng Tiên thương hội phát hiện nhẫn trữ vật
trong tay Diệp Mặc quả thực có năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh cộng thêm một
viên Y Vương đan, lập tức ôm quyền dò hỏi ý kiến của cố chủ thần bí.
Tên cố chủ thần bí kia nhận nhẫn trữ vật từ tay Diệp Mặc, thần thức quan sát
một chút, mặt trầm ngâm nói:
– Nếu đã như vậy, thì cứ như vậy đi.
Nói xong, y liền nhận chiếc nhẫn quay người định đi.
Diệp Mặc lại lần nữa giơ tay ra chặn y lại nói:
– Cám ơn sự rộng lượng của anh, để Viêm quản sự bình yên vô sự qua được
chuyện này.
Tên Tiên tôn này hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Diệp Mặc, đi qua cửa
lớn, trong nháy mắt liền biến mất.
Diệp Mặc cười ha hả, lại lấy lại chiếc nhẫn trữ vật vừa mới đưa cho đối
phương, cất vào trong nhẫn trữ vật của mình, sau đó nói với Viêm Thiệu
Nguyên:
– Viêm quản sự, trong này xong chuyện rồi, hay là bây giờ chúng ta đi thôi,
anh thấy thế nào?
Hắn biết rõ đợi lát nữa còn gặp phải tên Tiên tôn này, nhưng đồ thì cứ mang
để trên người mình trước vẫn yên tâm hơn.
Viêm Thiệu Nguyên kịp thời phản ứng lại, mau chóng khom người ôm quyền nói với
Diệp Mặc:
– Cám ơn Diệp tiên hữu, nếu như không phải anh, thì Viêm mỗ đúng là xong rồi.
xem tại
– Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải nói.
Diệp Mặc khua khua tay quay đầu đi về phía cửa, hắn chắc chắn mấy tên của Hồng
Tiên thương hội này sẽ gọi bọn họ lại.
Quả nhiên, ba người Diệp Mặc và Viêm Thiệu Nguyên vừa mới đi đến cửa, thì hội
chủ Chính Dương Tiên Vương của Hồng Tiên thương hội liền cười ha hả nói:
– Chúc mừng Viêm quản sự đã giải quyết xong chuyện này, chuyện này Hồng Tiên
thương hội chúng tôi không giúp đỡ được gì, thật xấu hổ.
– Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa.
Viêm Thiệu Nguyên khua tay nói, rõ ràng cũng rất thất vọng với Hồng Tiên
thương hội. Đồng thời, gã quả thực cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với
Hồng Tiên thương hội này.
Một gã Tiên Vương khác tên Hám Lập Huy lại cười cười bước lên ôm quyền nói:
– Viêm quản sự, chuyện lần này chúng tôi không giúp đỡ được gì, Viêm quản sự
cũng coi như giúp Hồng Tiên thương hội giải quyết một vấn đề không nhỏ. Để cảm
ơn Viêm quản sự, tôi và Chính Dương Tiên Vương quyết định đồng ý Viêm quản sự
gia nhập vào trong tiểu đội của chúng tôi, cùng nhau mở tiên phủ thượng cổ.
– Cái gì là Tiên phủ thượng cổ?
Viêm Thiệu Nguyên nghi ngờ nhìn Hám Lập Huy hỏi.
Chính Dương Tiên Vương mau chóng đến nói:
– Là như này, chúng tôi tìm được một Tiên phủ thượng cổ, nếu như không phải
Hồng Tiên thương hội xảy ra chuyện này, thì chúng tôi cũng đã đi điều tra Tiên
phủ thượng cổ đó rồi. May mà chuyện này giải quyết xong rồi, để cảm ơn Viêm
quản sự không làm liên lụy đến Hồng Tiên thương hội, chúng tôi quyết định cho
Viêm quản sự cùng hưởng chung Tiên phủ này.
– Tôi không đi.
Viêm Thiệu Nguyên không chút do dự nói.