Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1968: Cái chết của Mạc Hữu Thâm
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Đan thành của Nam An châu trên đại lục Lạc Nguyệt, năm đó nơi này là đệ nhất
thành của đại lục Lạc Nguyệt, cũng là thành phố mười sao duy nhất của đại lục
Lạc Nguyệt, nhưng bây giờ nơi này sớm đã không còn phong quang như ngày trước
nữa. Cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho là Đan thành, Đan vương cấp cao cũng đi
gần hết rồi, chỉ còn một số Tiên đan sư cấp thấp vẫn còn sinh sống trong này.
Năm đó ở một nơi bên ngoài Đan thành trăm dặm có thể ngửi thấy mùi đan, còn
bây giờ cho dù là trong Đan thành rồi, cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một
chút huy hoàng từng có trong này.
Lúc này một người con gái cực xinh đẹp lưng đeo một thanh kiếm dài đang đi về
hướng Đan thành, cô đứng bên ngoài cổng Đan thành chằm chằm nhìn vào hai chữ
Đan thành mang chút tang thương, nhìn rất lâu, lúc này mới lẩm bẩm một mình
nói:
– Năm đó cha thành danh chính là ở trong này sao? Mười hai bậc Đan vương kia
không biết có còn trong Đan thành không.
Sau khi lẩm bẩm, cô mới chậm rãi bước vào trong thành.
Người con gái này chính là Ức Mặc con gái của Diệp Mặc, sau khi lấy được Lục
Tiên tháp, tốc độ tu luyện của cô chỉ đứng sau Tô Tĩnh Văn, thành người có tốc
độ tu luyện đứng thứ hai trong Đại lục Lạc Nguyệt, thậm chí còn nhanh hơn Lạc
Ảnh một chút. Sau khi Tô Tĩnh Văn phi thăng Tiên giới, sau mấy chục năm cô
liền tu luyện đến Hóa Chân đỉnh phong, đáng tiếc là, lôi kiếp của cô đều vượt
qua hết rồi, nhưng không thể nào phi thăng được.
Điều này khiến Ức Mặc cô vô cùng lo lắng, mặc dù cô còn có mẹ và mấy người dì
trong Mặc Nguyệt chi thành, còn nhiều người quen hơn nữa, nhưng cô lại nghĩ
cha một mình ở Tiên giới có chút cô đơn. Hơn nữa dì Tĩnh Văn cũng phi thăng
rồi, ai biết được có thể tìm được cha hay không?
Tốc độ tu luyện của dì Tĩnh Văn nhanh hơn nhiều so với cô, nhưng nói về đánh
nhau, thì còn lâu mới là đối thủ của cô.
Khi tất cả mọi người của Mặc Nguyệt chi thành đều tranh thủ thời gian tu
luyện, chỉ có Ức Mặc một mình rời khỏi Mặc Nguyệt chi thành, bắt đầu du lịch
toàn bộ Đại lục Lạc Nguyệt.
Gần trăm năm nay, cô cũng đã chạy quanh tứ đại châu rồi, thậm chí đến Vô Tâm
Hải cũng đi mấy lần. Không cần nói mười hai viên lôi châu tung hoành vô địch
của cô, cho dù là Vô Cực Thất Tinh tán của cô cũng có rất ít pháp bảo có thể
tấn công phá vỡ được.
Thực ra cho dù cô không có tu vi này, báo ra cái tên Diệp Mặc, trong tứ đại
châu cũng được tôn kính. Ức Mặc không muốn cứ nhận sự che chở bảo bọc của Diệp
Mặc, trước giờ vẫn dựa vào chính mình. Thời gian lâu dần, cô cũng không báo
danh nữa. Phần lớn mọi người cũng đều biết cô chính là con gái duy nhất của
Diệp Mặc của Mặc Nguyệt chi thành.
Vì từ miệng Quảng Vi biết được Âm Hải thành, cô thậm chí cố ý đến Âm Hải thành
một chuyến, nhưng khi cô đi thì Âm Hải thành căn bản cũng không có một bóng
người.
Cho dù là vậy, cô vẫn một mình ở lại Âm Hải thành, tốn mất hai ba năm mới
luyện hóa được Tiểu thế giới này, đồng thời tiêu hủy toàn bộ kiến trúc bừa bộn
trong Tiểu thế giới, tự cô lại lần nữa quy hoạch lại tiểu thế giới này. Ức Mặc
sở dĩ có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện hóa được Tiểu thế giới, chủ
yếu là nhờ vào công pháp thần thức của Diệp Mặc.
Khiến cho Ức Mặc thất vọng chính là, cô tìm kiếm gần trăm năm, vẫn không tìm
ra nguyên nhân tại sao Đại lục Lạc Nguyệt lại không thể nào phi thăng được.
Lần này cô từ Tây Tích châu quay về Nam An châu, vì nhìn thấy Đan thành có
chút hoang vu lụi bại, nên mới có ý nghĩ đến Đan thành xem sao.
…
Ức Mặc cố ý đến nơi mà năm đó Diệp Mặc đoạt giải quán quân, bây giờ nơi này
ngoài một số tu vi Trúc Cơ Kim Đan ra, thì phần lớn đều là tu sĩ luyện khí
đang giao dịch.
Mười hai bậc Đan vương năm đó, nơi mà Diệp Mặc xưng hùng sớm đã không còn như
trước nữa.
Một mình đứng bên ngoài quảng trường của Đan thành, Ức Mặc trong lòng có chút
xúc động, cô lại có ảo tưởng, có một ngày phi thăng lên Tiên giới, tụ họp cùng
với cha mẹ và cả mấy người dì nữa, nghĩ vậy cô liền cảm thấy rất vui.
Lúc này cô nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nhớ đến cảnh tượng năm đó cha mẹ dẫn
cô đến quán cơm ăn cơm, nghĩ đến năm đó Ninh Lan cùng mình chơi rất vui, nhớ
sự mừng rỡ khi mình gặp được cha bên ngoài Mặc Nguyệt chi thành. Nhưng cảm
giác vui mừng đó lại trôi đi rất nhanh, cô ngoài tu luyện ra thì chỉ còn tu
luyện. Mẹ và dì vì muốn gặp được cha sớm chút, cũng đã dành phần lớn thời gian
để tu luyện, cô ngược lại thì ngày càng cô độc hơn.
Đứng một lúc thật lâu, Ức Mặc bỗng nhiên thở dài, cũng không còn tâm trạng ở
lại nơi này, cô định quay về Mặc Nguyệt chi thành. Trong lòng cô cũng rất oải
rồi, so với cha Diệp Mặc, cô cũng kém hơn một chút đó.
Năm đó tu sĩ của Đại lục Lạc Nguyệt cũng không có cách nào phi thăng được,
nhưng cha lại đến Sa Hà của Tây Tích châu phá vỡ đi mấy Tiên trận, phá vỡ ma
chú phi thăng.
Cũng chính như vậy, tu sĩ của Đại lục Lạc Nguyệt luôn có một lòng kính sợ đối
với Mặc Nguyệt chi thành.
Nhưng lần này tu sĩ của Đại lục Lạc Nguyệt lại lần nữa lâm vào tình trạng
không thể nào phi thăng được. Còn cô thì đi tìm khắp Đại lục Lạc Nguyệt, nhưng
cuối cùng cũng không thể nào tìm ra nguyên nhân.
Ức Mặc quay người, khi định rời khỏi Đan thành, thần thức của cô bỗng nhiên
nhìn thấy một tu sĩ áo xám dẫn theo một nam một nữ tiến vào một Linh tức lầu.
Nhìn thấy tu sĩ áo xám kia, Ức Mặc cảm thấy có chút quái dị, khi cô nhìn kỹ
lại lần nữa, không ngờ lại phát hiện ra tướng mạo của người này có chút giống
với cha Diệp Mặc của cô.
Ức Mặc lập tức liền che một lớp lụa đen lên mặt, đi cùng ba người này tiến vào
trong Linh tức lầu đó. Cái mà cô chút ý là người có chút giống cha cô kia,
người này thoạt nhìn tu vi cũng bình thường, mới là Hư Thần hậu kỳ mà thôi.
Còn hai người còn lại kia, một người cũng đã là Kiếp Biến đỉnh phong, người
còn lại cũng đã là Hóa Chân tầng thứ tư rồi.
Vì tu luyện công pháp thần thức mà Diệp Mặc truyền thừa lại, cộng thêm có đan
dược tu luyện thần thức hỗ trợ, thần thức của Ức Mặc cũng mạnh hơn mấy cấp
bậc so với những tu sĩ bình thường. Lúc này cô thuê một phòng sát với phòng
thuê của ba người kia, sau đó thần thức xuyên thấu qua phòng thuê, ba người
này không ngờ lại không phát hiện ra.
– Mạc sư đệ, Hàn tiền bối là Thánh thủ tu dung, ở Đại lục Lạc Nguyệt cũng
không có ai có tay nghề tu dung tinh xảo hơn Hàn tiền bối. Đợi lát nữa chúng
ta tu dung trong Đan thành, sau đó chờ cơ hội đến gần Mặc Nguyệt chi thành làm
trọng thương, để cho người ta tình cờ phát hiện là được rồi.
Người nói chính là nữ tu tu vi Kiếp Biến.
Tu sĩ Hư Thần tên Mạc sư đệ kia vội vàng đứng lên kính cẩn nói:
– Làm phiền tiền bối rồi, nhưng mấy nữ nhân của Diệp Mặc lại rất quen thuộc
hắn, chỉ cần không giống một chút thôi, thì có thể bị hắn nhận ra. Lúc trước
chính là trong Đan thành, Ninh Khinh Tuyết nhìn một cái liền nghi ngờ tôi là
Diệp Mặc, nhưng cô ấy lập tức liền nhận ra không phải. Ngược lại con gái của
hắn thì lại dễ lừa hơn một chút.
Tên Mạc sư đệ này chính là Mạc Hữu Thâm có chút thù oán với Diệp Mặc, gã lúc
nào cũng nghĩ đến chuyện báo thù Diệp Mặc, đáng tiếc là, tư chất của gã thực
sự không ổn. Cho dù tu luyện đến bây giờ, cũng chỉ là một Hư Thần hậu kỳ mà
thôi.
Hàn tiền bối Hóa Chân tầng thứ tư kia lại hừ lạnh nói:
– Nếu như không phải sư phụ của anh giúp tôi, thì tôi làm sao có thể vì anh
mà ra tay được? Với bản lĩnh quỷ hàn thánh thủ của tôi, đừng nói anh và tên
Diệp Mặc kia vốn dĩ có chút giống nhau, cho dù anh không giống hắn một chút
nào, tôi cũng có thể biến anh thành một người giống Diệp Mặc như đúc.
– Đúng, sư phụ nói Hàn tiền bối tuyệt đối có bản lĩnh hoàn thành nguyện vọng
của sư đệ. Mạc sư đệ, đệ cũng không cần nghi ngờ gì về bản lĩnh của Hàn tiền
bối.
Người con gái Kiếp Biến kia lập tức gật đầu nói.
– Vâng, vãn bối vừa nãy nói không đúng, xin tiền bối thứ tội. Vì tu vi của
vãn bối tiến triển chậm chạp, nếu như cứ tiếp tục như này, vãn bối cả đời này
cũng không thể nào phi thăng Tiên giới được. Cho dù có một ngày vãn bối có thể
phi thăng Tiên giới, thì mấy nữ nhân của Diệp Mặc cũng sớm đã phi thăng rồi.
Làm gì còn có thể đến lượt tôi báo thù nữa?
Mạc sư đệ mau chóng đứng dậy kính cẩn nói.
Tu sĩ Hóa Chân họ Hàn lại lần nữa khinh thường hừ lạnh một tiếng nói:
– Nếu như chỉ là đem dung mạo của anh đổi thành giống như tên Diệp Mặc kia,
thì làm sao có thể thể hiện được bản lĩnh của tôi, tôi sẽ đem khí tức của anh
đổi giống như của tên Diệp Mặc kia. Đến lúc đó anh chỉ cần tìm được một số
người từng gặp Diệp Mặc, từng tiếp xúc với Diệp Mặc để miêu tả cho tôi một
chút là được. Chỉ là mấy người đàn bà, nếu như có thể nhìn thấy được thủ đoạn
của tôi, thì Hàn Trử Bình tôi cũng không gọi là Quỷ Hàn Thánh thủ nữa rồi.
Ức Mặc nghe đến đó lập tức giận tím mặt, người có tướng mạo giống với cha của
cô kia không ngờ lại dám tìm người giúp gã dịch dung thành bộ dạng của cha cô,
sau đó đến Mặc Nguyệt chi thành lừa người, người như này cô làm sao có thể
nhẫn nhịn được? Nếu như quả thực đúng như những gì Quỷ Hàn Thánh thủ kia nói,
đến khí tức cũng có thể biến thành giống như cha của cô, cộng thêm trọng
thương không thể nào nói chuyện và không thể nào hiển thị được tu vi, thì mẹ
và dì Tố Tố còn cả dì Khinh Tuyết nữa quả thực rất dễ bị mắc lừa.
– Vậy thì càng thêm phần chắc chắn rồi. Tôi cũng đã điều ra, Diệp Mặc cũng
không trải qua bất kì lôi kiếp phi thăng nào, hắn đột nhiên mất tích. Không
phải chết ở xó nào, mà là lén lút phi thăng lên Tiên giới rồi.
Mạc Hữu Thâm mừng rỡ nói.
– Sư đệ, sư phụ nói tâm tình của đệ không ổn, đệ không tận tay báo thù này,
sư phụ nói cả đời này của đệ cũng chỉ như vậy. Vốn dĩ đệ đến Hư Thần hậu kỳ
cũng khó mà đạt đến được, đây là sư phụ đã tốn tâm huyết cực lớn mới khiến cho
đệ toại ước nguyện này. Lần này đệ báo thù, phải mau chóng tu luyện, đừng tiếp
tục trì hoãn nữa.
Nữ tu kia thành khẩn nói.
– Đan Đan sư tỷ, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ không phụ sự hi vọng của tỷ
và sư phụ…
Mạc Hữu Thâm còn chưa nói xong, lại nhìn thấy phòng của bọn họ đột nhiên bị đá
văng.
Một người con gái mặt đeo lụa đen, thân hình cực kỳ đẹp mắt xuất hiện trong
phòng.
– Cô là ai? Sao lại xông vào phòng của chúng tôi?
Mạc Hữu Thâm mặc dù tu vi thấp nhất, nhưng tính khí cũng không phải loại vừa,
lập tức đứng dậy tức giận quát lớn.
Ức Mặc giơ tay kéo miếng lụa đen trên mặt mình ra:
– Mở mắt chó của ông ra mà nhìn xem, Diệp Mặc chính là cha của ta, không ngờ
anh lại dám giả mạo cha ta, muốn chết sao…
Hàn Trử Bình khi Ức Mặc vừa mới tháo miếng lụa đen trên mặt ra, liền giơ chân
nguyên đại thủ ra muốn chộp lấy Ức Mặc. Tiếc rằng tu vi của Ức Mặc cũng còn
cao hơn lão nhiều, đồng thời chân nguyên đại thủ cũng giơ ra, giao thủ một
cái, liền hóa chân nguyên đại thủ của tu sĩ Hóa Chân họ Hàn kia thành mây
khói.
– Hóa Chân đỉnh phong?
Hàn Trử Bình giật mình, không nghĩ ngợi gì liền quay người muốn bỏ chạy.
Nữ tu Kiếp Biến tên Đan Đan kia nghe thấy bốn chữ Hóa Chân đỉnh phong, đồng
thời cũng bỏ chạy, nhưng hướng mà cô chạy lại khác hoàn toàn so với tu sĩ Hóa
Chân họ Hàn kia.
Mạc Hữu Thâm sắc mặt tái nhợt, gã đương nhiên cũng muốn chạy trốn, nhưng không
đợi gã ra khỏi phòng, thì đã bị chân nguyên đại thủ của Ức Mặc nghiền thành hư
vô, đến nguyên thần cũng không còn.
Mấy năm nay Ức Mặc hành tẩu toàn bộ Đại lục Lạc Nguyệt, trải qua rất nhiều
chuyện, giết chóc vô cùng quyết đoán, không còn là cô gái sợ hãi rụt rè lúc
trước nữa. Sau khi cô giết Mạc Hữu Thâm rồi, lập tức đuổi theo tu sĩ Hóa Chân
họ Hàn kia.
– Tiền bối, chuyện này không liên quan gì đến tôi…
Bản lĩnh hoán đổi dung mạo của Hàn Trử Bình vô song, nhưng đáng tiếc, tu vi
của lão thì quá thấp. Còn chưa chạy ra khỏi Đan thành, đã bị Ức Mặc tóm được.
Hàn Trử Bình biết mình không phải là đối thủ của Ức Mặc, đến đánh cũng không
dám đánh trực tiếp cầu xin tha mạng.
Ức Mặc làm sao có thể buông tha cho loại người như này được, mười hai Lôi Hải
Thần châu được ném ra, lôi quang đầy trời đã bao phủ lấy tu sĩ Hóa Chân họ Hàn
kia. Quỷ Hàn Thánh chủ khó khăn lắm mới phóng ra được tấm lá chắn của mình,
liền bị mười hai Lôi Hải Thần châu của Ức Mặc đánh tan tành. Chỉ có điều lúc
này, nữ tu Kiếp Biến kia cũng đã chạy xa rồi.