Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1965: Một trận chiến với Táp Không
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Uỳnh …
Bảng hiệu cực lớn viết bốn chữ 'Phủ Táp Không Đế ' bên ngoài phủ của Táp Không
Đại Đế, bị một quả cân này của Diệp Mặc nện cho nát bấy… Cái bảng hiệu này
dầu gì cũng là một món tiên khí, đương nhiên chủ yếu nhất là đại biểu ặt mũi
của Táp Không, Diệp Mặc một cú này nện cho không còn.
– Nhãi ranh, mày dám…
Táp Không Đại Đế đã rơi xuống bên ngoài phủ của ông ta, Đoạt Hồn Thanh Vân Bút
đã phóng ra. Táp Không ông ta từ khi thành danh đến nay, còn chưa bao giờ gặp
qua ai dám động thủ với động phủ của ông ta.
Diệp Mặc lại dám đánh vào phủ Đại Đế của ông ta dưới con mắt ông ta, loại
chuyện này nếu như ông ta có thể nhịn xuống được, thì ông ta cũng không phải
là Táp Không Đại Đế rồi.
Phùng Độ La Hán theo sau tới vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, ông không thể
tưởng được Diệp Mặc vừa mới thăng cấp Tiên đế mà đã điên cuồng như thế. Lôi
kiếp của Diệp Mặc ông đã từng thấy, đó là lôi kiếp nghịch thiên. Nhưng cho dù
có là lôi kiếp nghịch thiên đi nữa, cũng không thể nào là đối thủ của Táp
Không Đại Đế chứ? Ngay trước mặt Táp Không Đại Đế, đánh bể cửa lầu của phủ Táp
Không Đại Đế, đây là trắng trợn khiêu khích ah.
Vị Phong Đại Đế khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng, ông ta cũng không
cảm thấy kỳ quái, ở đây ông ta cũng coi như là người hiểu khá rõ về Diệp Mặc.
Người này chính là một tên điên, hắn có thể ngang nhiên tiêu diệt Tiên Khuyết
thương hội, dám trực tiếp khiêu chiến ông ta, thậm chí cướp đoạt Tuyệt Tiên
Kim Cốt Cung của Trí Tông tiên đế ở Cửu Kiền Đế Tông, còn có chuyện gì mà hắn
không làm được?
Đừng nói làm nổ tan tấm bảng phủ Táp Không Đại Đế, cho dù là san bằng phủ Đại
Đế của Táp Không thành đất bằng, đoán chừng hắn cũng sẽ không một chút nhíu
mày.
Diệp Mặc trông thấy Táp Không Đại Đế phóng ra Đoạt Hồn Thanh Vân Bút, hắn lập
tức thu Hắc Thạch cân lại, hắn biết Hắc Thạch cân của mình so với Táp Không
cấp bậc đại đế còn kém một ít. Quả cân này của hắn nện tiên phủ của người ta
thì được, chứ đánh nhau thì còn phải dựa vào Tử Đao của hắn. Chỉ có điều là
đẳng cấp của Tử Đao bây giờ đã theo không kịp tu vi của hắn rất nghiêm trọng
rồi, cũng may hắn còn có thần thông đỉnh cao.
Chỉ nói có bốn chữ, Táp Không Đại Đế liền không nói nhảm nữa, Đoạt Hồn Thanh
Vân Bút đã phóng ra, một dòng sát vận ầm ầm lao ra, lúc Thanh Vân Bút xẹt ra
còn là một chữ 'Hoàng' lớn chừng cái đấu, đợi chữ ‘Hoàng’ kia rơi xuống, toàn
bộ không gian chung quanh đều đã bị cái chữ này bao trùm. Nếu như không phải
là Táp Không Đại Đế e ngại động phủ của mình và Thanh Vi Thiên, mảnh không
gian này đều đã bị sát vận của cái chữ này hoàn toàn tiêu diệt rồi.
Sát ý thăng trầm bể dâu viễn cổ liên tục tuôn ra, hoàn toàn khác với sát ý
thô bạo trên Thanh Vi Minh giang, ngay cả Vị Phong Đại Đế và Phùng Độ La Hán
cũng phải mở rộng lĩnh vực của mình để tự bảo vệ mình.
Khi chữ ‘Hoàng’ này của Táp Không Đại Đế viết ra, Phùng Độ La Hán càng cực kỳ
chấn động, theo bản năng thốt lên:
– Đây là thần thông Hồng Mông Lục Tự…
Vị Phong Đại Đế trong lòng cũng thất kinh, ông ta biết rõ Táp Không Đại Đế vẫn
luôn che giấu một ít bản lãnh, chẳng ai biết giới hạn cuối cùng của ông ta ở
chỗ nào. Nhưng sau khi Táp Không Đại Đế phóng ra cái chữ 'Hoàng' này, Vị Phong
Đại Đế đã biết, cho dù là hai Vị Phong Đại Đế đoán chừng cũng không phải là
đối thủ của Táp Không.
Thần thông Hồng Mông Lục Tự đương nhiên là ông ta cũng rõ, Phùng Độ La Hán
chính vì vậy mà kinh hoàng, là vì thần thông sáu chữ này là thần thông đỉnh
cao của Đạo gia, là đòn sát thủ có khả năng chống lại thần thông Phật môn của
Đạo gia. Nếu Táp Không Đại Đế đã có được thần thông sáu chữ này, cũng có nghĩa
là ông ta cũng có khả năng là đã lấy được truyền thừa đỉnh cao của Đạo gia.
Thần thông Hồng Mông Lục Tự trên thực tế cũng không phải chỉ có sáu chữ, mà là
tám chữ, ‘Hoàng huyền địa thiên vũ trụ, hồng hoang’.
Vũ trụ và hồng hoang mặc dù là bốn chữ, lại là lợi hại nhất trong thần thông
Hồng Mông Lục Tự, nhưng bốn chữ này lại vẫn luôn được cho rằng là hai chữ cuối
cùng trong thần thông Hồng Mông Lục Tự. Bởi vậy, rõ ràng là thần thông tám
chữ, lại gọi là thần thông Hồng Mông Lục Tự
Lúc này Vị Phong tiên đế chú ý nhìn chằm chằm Diệp Mặc, cái ông ta chú ý không
phải là sự sống còn của Diệp Mặc, và là muốn biết Diệp Mặc có thể ngăn trở chữ
thứ nhất trong thần thông Hồng Mông Lục Tự hay không. Nếu như Diệp Mặc không
ngăn được, vậy là nói rõ lúc trước khi Diệp Mặc và ông ta đối chiến, có thể
chỉ là tu vi Tiên đế sơ kỳ. Nếu như Diệp Mặc ngăn được, vậy là nói rõ lúc
trước Diệp Mặc đúng là đã dùng tu vi Tiên Tôn để chống lại mình.
Sát ý vô biên vô tận ngay trong lĩnh vực như thực chất của Táp Không Đại Đế
gần như tiêu diệt hết những gì ẩn chứa trong mảnh không gian này, xa xa ba
người Úc Kim Hương tu vi hơi thấp, tức thì bị áp chế bay ngược ra ngoài, Đường
Bắc Vi nếu như không phải là được lĩnh vực của Vô Ảnh che chắn cho, thì cô
đã bị sát ý đột nhiên tới này đánh cho thành mảnh vụn rồi. Cho dù là Ninh Nga
Tiên Tử và Úc Kim Hương cùng với Tiên Tử kia, cũng nhờ có Vô Ảnh cắn đi sát cơ
áp lực đầy trời ập tới của chữ ‘Hoàng’ kia, mới giữ lại được cái mạng.
Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, hắn phát hiện mình chẳng hiểu chút gì về những
Tiên đế đứng trên đỉnh cao kia. Hắn không thể tưởng được Táp Không Đại Đế còn
có thần thông mãnh liệt như thế, một chữ ‘Hoàng’ này quả thực đã bao hàm hết
toàn bộ sát ý trong thiên địa.
Cùng lúc khi lĩnh vực của Diệp Mặc bị sát cơ của cái chữ ‘Hoàng’ này đánh bay
ra, hắn lập tức lại một lần nữa tăng cường lĩnh vực Tiên đế của mình, đồng
thời thần thức vực cũng chồng thêm vào. Lĩnh vực của Táp Không Đại Đế lập tức
bắt đầu yếu đi, sát cơ của chữ ‘Hoàng’ kia cũng bị Diệp Mặc ngăn trở, không hề
cuốn sạch ba người Đường Bắc Vi, mà là hoàn toàn cuốn về phía Diệp Mặc.
Lúc này thần thức của Diệp Mặc đã quét đến ba người Đường Bắc Vi đang bị
thương, lập tức giận tím mặt, lão già này lại vô sỉ như thế, ngay cả mấy người
Đường Bắc Vi cũng không buông tha.
Hắn gần như điều động cả Tiên Nguyên cùng thần thức của mình, lại mặc kệ sát ý
từ chữ ‘Hoàng’ của Táp Không Đại Đế, năm luồng Lôi Thương ầm ầm lao ra, sau
một khắc, toàn bộ không gian đều hoàn toàn bị lôi điện màu đen Diệp Mặc phóng
ra bao trùm.
Năm luồng Lôi Thương có thể phát ra trong nháy mắt, cũng có thể tích tụ rồi
phát ra, tích tụ rồi mới phát ra hiệu quả đương nhiên là dũng mãnh hơn nhiều
so với phát ra trong nháy mắt.
Rầm rầm rầm … Tạch tạch tạch …
Vô số luồng Lôi Thương to bự như cự long từ trên không trung xả xuống, bao
lấy Táp Không Đại Đế. Lĩnh vực Tiên đế của Táp Không Đại Đế dũng mãnh như vậy
mà dưới loại Lôi Thương mạnh mẽ này, không ngờ lại chẳng có chút lực ngăn trở
nào, xuất hiện từng đoạn từng đoạn vết nứt.
Một loại sát thế hủy thiên diệt địa tuôn trào ra trong sự phẫn nộ của Diệp
Mặc, Diệp Mặc lại không giống như Táp Không Đại Đế, hắn không có nửa phần
kiêng dè. Lôi Thương vừa phóng ra đã toàn lực ra tay, nào còn quan tâm phủ Đại
Đế gì đó của Táp Không?
Vị Phong tiên đế ở bên cạnh xem mà biến sắc, ông ta lập tức biết là Diệp Mặc
đã dũng mãnh hơn đâu chỉ mấy lần so với thời điểm lúc trước chiến đấu với
mình. Không nói tới chuyện Diệp Mặc dám không thèm để ý gì tới thần thông chữ
‘Hoàng’ của Táp Không Đại Đế, chỉ nhờ vào uy thế của Ngũ Lôi Thương Sát này
của hắn thôi, mình bây giờ đã ngăn không được rồi.
Phùng Độ hòa thượng cũng nhìn mà âm thầm kinh hãi, khó trách lôi kiếp của hắn
có thể giết chết Vô Anh Tiên Đế. Lúc trước cho dù là lôi kiếp không cách nào
giết chết Vô Anh Tiên Đế, Diệp Mặc cũng có thể giết Vô Anh Tiên Đế.
Kẻ cảm thụ sâu sắc nhất đương nhiên là Táp Không Đại Đế, lúc này nỗi kinh hãi
trong lòng ông ta là lớn nhất. Ông ta tận lực đi đánh giá cao Diệp Mặc, lại
không thể tưởng được Diệp Mặc vậy mà lại lợi hại như thế. Lợi hại còn chưa
tính, còn lớn lối như thế, đối với sát ý từ chữ ‘Hoàng’ của mình cuốn về phía
hắn căn bản là không quan tâm, trực tiếp dùng sát trị sát. Chỉ có người không
sợ chết mới làm ra hành động điên cuồng như thế.
Táp Không Đại Đế cũng biết vì sao Diệp Mặc lại làm như vậy, đó là bởi vì mình
muốn giết mấy người phụ nữ sau lưng Diệp Mặc, khiến cho Diệp Mặc phẫn nộ tới
cực điểm.
Lôi Thương mang theo sát thế càng sâu, hơn nữa mang theo mũi nhọn lộ ra rõ
rệt, thậm chí cuốn hết sát ý trong chữ ‘Hoàng’ của Táp Không Đại Đế vào.
Táp Không Đại Đế sắc mặt nghiêm túc, phất tay lại một lần nữa phóng ra một tấm
chắn phòng ngự. Cái tấm chắn này thoạt nhìn rất bình thường, chỉ có người đã
từng được chứng kiến mới biết đây là pháp bảo phòng ngự cấp cao nhất của Táp
Không Đại Đế – lá chắn Càn Nguyên Thánh.
Đối mặt với năm luồng Lôi Thương chưa từng có từ trước đến nay này của Diệp
Mặc, ông ta cũng không dám dùng sát trị sát như Diệp Mặc, ông ta không có điên
như Diệp Mặc.
Sau khi phóng ra lá chắn Càn Nguyên Thánh, sát ý trong chữ ‘Hoàng’ của ông ta
đã bị Ngũ Sát Lôi Thương của Diệp Mặc ngăn chặn, hình như không đánh được đến
trên người Diệp Mặc. Đoạt Hồn Thanh Vân Bút của Táp Không Đại Đế liên tục huy
động không ngớt trong hư không, một chữ 'Huyền' lớn chừng cái đấu trong nháy
mắt bay lên, đồng thời bắt đầu trở nên tràn đầy, giống như một nửa Thiên vực
rơi xuống phía trên chữ ‘Hoàng’ kia.
Chữ ‘Hoàng’ trong nháy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, sát ý đáng sợ hơn đột phá
Ngũ Sát Lôi Thương và lĩnh vực tiên đế của Diệp Mặc, trong nháy mắt này đã
lấy tốc độ càng nhanh hơn đánh về phía Diệp Mặc.
Vị Phong tiên đế yên lặng không nói, ông ta biết đây là thần thông sáu chữ
liên sát, nếu như có thể làm được sáu chữ liên sát, cho dù Diệp Mặc là Thánh
đế đoán chừng cũng rất khó tránh thoát. Nhưng Vị Phong tiên đế cũng biết, Táp
Không Đại Đế cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào làm được sáu chữ
liên sát, tối đa ba chữ liên sát đã rất giỏi rồi.
Diệp Mặc biết rõ Táp Không Đại Đế vô cùng lợi hại, lại cũng thật không ngờ
thần thông của Táp Không Đại Đế lại dũng mãnh như vậy. Cùng lúc khi sát thế
của chữ ‘Hoàng’ đột phá lĩnh vực của hắn, Diệp Mặc lại đánh ra năm luồng Lôi
Thương, cùng lúc, Diệp Mặc dùng thần thức dung thuật đánh ra Liệt Ngân thần
thông.
Sát ý của chữ ‘Hoàng’ cuốn lên sát mang lóa mắt trực tiếp đánh vào thân mình
Diệp Mặc, khi chữ ‘Huyền’ kia ép xuống, Diệp Mặc cho dù là Tiên thần thể hậu
kỳ, cũng không thể chịu đựng nổi, bị sát mang trong sát ý này đánh ra máu
tươi.
Nơi hắn đang đứng cho dù là có lĩnh vực Tiên đế của hắn bảo vệ, cũng bị đánh
cho chia năm xẻ bảy, hình thành một khe nứt cực lớn, mà sát ý của chữ ‘Hoàng’
trong khe nứt vẫn còn đang tung hoành. Dưới sát ý căn bản là không có ngừng
nghỉ này, cái khe nứt này lại càng lúc càng lớn.
Cùng lúc khi sát ý trong chữ ‘Hoàng’ của Táp Không Đại Đế đánh vào trên người
Diệp Mặc, Ngũ Lôi Thương Sát của Diệp Mặc lại xé rách lĩnh vực của Táp Không
Đại Đế. Diệp Mặc sau khi thăng cấp Tiên đế, sự khủng khiếp của Ngũ Lôi Thương
Sát căn bản không phải là Tiên đế đỉnh cao thông thường có thể so sánh được.
Thêm nữa là thời điểm khi hắn thăng cấp Tiên đế, thần thông Ngũ Lôi Thương Sát
còn dung hợp thêm sát ý thô bạo trên Thanh Vi Minh giang và vô số Lôi Nguyên.
Cho dù là lá chắn Càn Nguyên Thánh của Táp Không Đại Đế có là đỉnh cao đi nữa,
cũng bị năm luồng Lôi Thương từ trong hư không mà đến đánh cho ong ong nổ
vang. Ngay cả không gian chung quanh cũng bị vỡ ra vô số vệt nứt vô hình, dù
là những vệt nứt vô hình này không lớn, nhưng đây thật sự là dấu vết không
gian bị nứt rồi.
Gợn sóng không gian và vết nứt không gian do Lá chắn Càn Nguyên Thánh kích
động còn chưa kết thúc, năm luồng Lôi Thương khác của Diệp Mặc đã lại đánh
xuống.
Năm luồng Lôi Thương này lại không trực tiếp đánh trúng Táp Không Đại Đế, mà
là đánh vào đuôi của năm luồng Lôi Thương trước đó, hình thành Lôi Thương Điệp
Sát.
Diệp Mặc mỗi lần ra tay chính là liều mạng ra tay, không có nửa phần kiêng dè.
Năm luồng Lôi Thương trước đó còn chưa bị đánh vỡ, lại thêm uy thế của năm
luồng Lôi Thương nữa. Lá chắn Càn Nguyên Thánh của Táp Không Đại Đế lập tức
run lên, thậm chí khí thế trên lá chắn Càn Nguyên Thánh cũng bắt đầu trở nên
ảm đạm đi.