Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1964: Hoa viên của Táp Không


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1962: Hoa viên của Táp Không

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Đối mặt với pháp bảo động phủ của Táp Không Đại Đế, Diệp Mặc không có cách nào
để luyện hóa, cũng không có cách nào khống chế pháp bảo của đối phương. Nhưng
hắn lại có lòng tin có thể bố trí một tiên trận ở ngoại vi cạnh pháp bảo này,
một khi Táp Không phát động pháp bảo động phủ của ông ta, hắn có thể lập tức
truyền tống ra.

Với trình độ trận pháp, và cảm ngộ được phương pháp bày trận trong đại điện hư
không sát cơ kia của hắn, Diệp Mặc tin tưởng cho dù Táp Không Đại Đế là tông
sư tiên trận cấp chín, cũng không cách nào biết được trận pháp của hắn. Trừ
phi ông ta cũng giống như mình, đã nghiên cứu qua phương pháp bày trận trong
đại điện hư không kia.

Diệp Mặc cho rằng đây là tuyệt đối không có khả năng, nếu Táp Không Đại Đế
quả thật tinh thông cái phương pháp bày trận kia, lúc trước đã không đi đánh
vỡ trận môn của trận pháp, đi ra từ hư không.

Theo nghĩ cách của Diệp Mặc, người hiểu được loại trận pháp này trừ hắn ra,
còn một người nữa chính là đấng toàn năng lúc trước đã bố trí cái trận pháp
cách ly giới vực kia.

Trong thời gian một đêm, Diệp Mặc đã hoàn toàn bố trí xong trận pháp này. Sau
khi trở lại chỗ ở, Diệp Mặc cố ý luyện chế ra mấy cái ngọc bài truyền tống bảo
ba người Bắc Vi đeo trên người.

Ngày hôm sau, Diệp Mặc vẫn không hề rời khỏi Tiên tức lâu, phủ Táp Không Đại
Đế lại một lần nữa phái người tới mời. Lần này cấp bậc lại tăng lên rất nhiều,
người tới là một Tiên đế mặt đen.

– Tôi là Mục Duệ Quảng của phủ Đại Đế, ngày hôm qua có nhiều thất lễ, kính
xin Diệp tông chủ rộng lòng tha thứ.

Tuy tu vi Diệp Mặc chỉ có Tiên đế sơ kỳ, nhưng Tiên đế hậu kỳ mặt đen này vẫn
vô cùng khách khí.

Diệp Mặc cười ha ha một tiếng nói:

– Không dám, ta đang muốn đi phủ Đại Đế nhìn xem cảnh tượng xa hoa bên trong,
không nghĩ tới Táp Không Đại Đế nể tình như vậy, còn phái Mục huynh tới đón
tiếp trước, Mục huynh xin hãy dẫn đường đi.

Mục Duệ Quảng trong lòng rất là nghi hoặc, gã đâu có ngờ Diệp Mặc lại dễ nói
chuyện như vậy, căn bản là không cần gã nói lần thứ hai, người ta đã đồng ý
rồi. Đương nhiên như vậy là tốt nhất, gã chỉ sợ Diệp Mặc tiếp tục đắn đo. Gã
đã từng thấy hình ảnh Diệp Mặc chiến đấu, tự nhủ cho dù là mình toàn lực ra
tay, cũng sẽ không phải là đối thủ của Diệp Mặc.

Một khi Táp Không Đại Đế tự mình đến mời một tông chủ Hạ Thiên Vực như Diệp
Mặc, vậy đối với Táp Không Đại Đế mà nói cũng là một chuyện mất mặt.

Dưới sự nghênh đón của Mục Duệ Quảng, mấy người Diệp Mặc lần thứ hai đi tới
phủ của Táp Không Đại Đế.

Lần này Diệp Mặc không do dự, cũng không có nửa phần đắn đo, trực tiếp tiến
vào phủ Đại Đế. Hắn vừa tiến vào phủ Đại Đế, liền có một loại cảm giác đã từng
quen biết. Diệp Mặc rất rõ ràng loại cảm giác này không phải trí nhớ của hắn
đang tác quái, mà là một màn cảnh tượng lúc trước trong đường luân hồi kia
đang tác quái.

– Ha ha, hôm nay Diệp tông chủ thanh danh lan xa, có thể tới Đế phủ của ta,
Táp Không rất là vinh hạnh ah.

Mấy người Diệp Mặc còn chưa tiến vào đại điện màu vàng kim, Táp Không Đại Đế
đã từ chỗ ngồi đứng lên, thậm chí đi về phía trước vài bước, rất là nhiệt tình
nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc chỉ cười hì hì rồi lại cười nói:

– Ngài là một trong tứ đại đế, hôm nay có thể tới phủ Đại Đế của một trong tứ
đại đế, ta cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Nói lời xã giao khách sáo giả tạo xong, tiên linh quả và tiên tửu vừa hay được
đưa lên, Táp Không Đại Đế liền nói:

– Diệp tông chủ, lần này mời cậu đến, thật ra ta ngược lại có một số
việc muốn thương lượng với cậu. Không biết Diệp tông chủ có thời gian riêng
hay không, đương nhiên đệ tử trong tông môn của cậu bên ta có người chuyên
môn nghênh đón.

Cũng không phải Táp Không Đại Đế thiếu kiên nhẫn, ông ta căn bản là không coi
Diệp Mặc ra gì, vừa gặp mặt đã muốn bảo Diệp Mặc đẩy ba người Đường Bắc Vi đi
chỗ khác.

Diệp Mặc không chút suy nghĩ liền cự tuyệt nói:

– Không cần, chuyện của ta không phải là không thể nói với mọi người, đi cùng
ta đều là đệ tử ưu tú trong tông môn của ta.

Thấy Diệp Mặc không nghe theo mình, đuổi ba người Đường Bắc Vi lui ra, Táp
Không Đại Đế sầm mặt lại, lập tức có chút không vui. Nhưng đây chỉ là trong
nháy mắt mà thôi, trong nháy mắt ông ta đã khôi phục dáng vẻ tươi cười bắt
đầu nói:

– Như thế cũng được, ta nghe nói Diệp tông chủ có một con Long Mã, không
biết có thể gọi ra đây cho ta mở mang tầm mắt hay không.

– Đương nhiên không có vấn đề gì.

Diệp Mặc không chút do dự nói, sau khi nói xong, hắn tùy ý liền kêu Vô Ảnh ra.

– Quả nhiên là Long Mã …

Trên mặt Táp Không Đại Đế lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy trong miệng ông ta nói đây
quả nhiên là Long Mã, nhưng chỉ có trong lòng ông ta biết rõ, đây tuyệt đối
không phải là Long Mã.

Ông ta chưa bao giờ thấy qua loại Tiên Yêu thú này, nghe nói còn có thể nuốt
chửng lĩnh vực và thần thông, loại Tiên Yêu thú này quả thực rất nghịch thiên.

– Không biết con Long mã này của Diệp tông chủ là từ chỗ đâu mà có, ta nghe
người ta nói lúc trước Long Mã này đã từng xuất hiện trong Tiểu Thiên vực …

Táp Không Đại Đế chỉ nhìn thoáng qua Vô Ảnh, lập tức liền hạ quyết tâm, Vô Ảnh
này ông ta nhất định phải lấy về tay mình.

Diệp Mặc bỗng nhiên đứng lên nói:

– Táp Không Đại Đế, vấn đề này nói ra thì rất dài dòng, ta nghe nói phủ Táp
Không Đại Đế có một vườn tiên cực lớn, không biết Diệp mỗ có thể thăm thú một
chút hay không, đương nhiên ta sẽ vừa đi vừa nói cho Đại Đế biết rõ lai lịch
con Long Mã của ta.

Táp Không Đại Đế Tiên Nguyên nội liễm, khí tức hùng mạnh vô cùng, Diệp Mặc vừa
thấy đã biết người này là kẻ thực lực mạnh nhất trong số mấy Tiên đế mình đã
từng gặp. Nếu như hắn chưa thăng cấp đến Tiên đế, ở trước mặt người này căn
bản là không đáng để nhìn đến. Dù là hắn tu luyện đến Tiên Tôn viên mãn, cũng
còn lâu mới là đối thủ của người này.

Diệp Mặc nhớ tới Hạo Thiên Đại Đế cũng là một trong tứ đại đế lúc trước có
nói,

– Táp Không Đại Đế biểu hiện ra tu vi là thấp nhất trong bốn người, trên thực
tế ông ta mới chính là kẻ sâu không lường được nhất. Hơn nữa cơ mưu vô cùng
thâm trầm, không ai có thể biết rõ trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Hiện giờ xem ra, Hạo Thiên Đại Đế kia thật đúng là hiểu rất sâu sắc về Táp
Không Đại Đế này.

– Đương nhiên không có vấn đề, Diệp tông chủ, mời …

Táp Không Đại Đế lập tức đứng lên, cười ha ha đưa tay chỉ ra ngoài điện, hiển
nhiên là muốn dẫn Diệp Mặc đi thăm vườn tiên của ông ta một chút.

Diệp Mặc muốn đi thăm vườn tiên của Táp Không Đại Đế, chỉ có một mục đích là
hắn rất muốn biết nơi mà lúc trước mình và người phụ nữ bị Táp Không một cước
đá xuống kia là nơi nào. Còn một mục đích nữa, chính là hắn rất muốn biết
người phụ nữ kia rốt cuộc đã đi đâu rồi.

Vườn hoa tiên của Táp Không Đại Đế đúng là xa hoa, ở đây bất kể là bất cứ lúc
nào cũng đều ôn hòa như xuân, bốn phía đều phồn hoa như gấm, các loại tiên
linh khí mùi thơm ngát tràn đầy năm giác quan, hoàn toàn có thể làm cho thể
xác và tinh thần người ta trầm tĩnh lại.

Diệp Mặc phát hiện cho dù là trong hậu hoa viên này, Táp Không Đại Đế cũng bố
trí không ít cấm chế, không ngờ một cái rồi lại một cái, thần thức của hắn
căn bản là không có cách nào quét hết toàn bộ hoa viên, mà chỉ có thể nhìn
thấy nơi tầm mắt nhìn tới.

– Diệp tông chủ, nếu như cậu nhìn thấy tiên linh hoa mà cậu khá là ưa
thích trong chỗ này của ta, ngươi cứ lấy đi.

Táp Không Đại Đế đi theo ở bên cạnh tỏ ra rất là rộng lượng, nhưng Diệp Mặc
lại nhìn ra, ông ta đối với hoa cỏ ở nơi này rất là để ý.

– Vậy thì cảm ơn Táp Không Đại Đế rồi.

Diệp Mặc không chút khách khí chắp tay, tiện tay liền đào một gốc Tân Phân
Liên Hoa lên thu vào trong chiếc nhẫn của mình.

Táp Không Đại Đế ánh mắt thu hẹp lại một chút, ông ta không thể tưởng được
mình tùy ý nói một câu, tên Diệp Mặc này thật đúng là không khách khí. Gốc
cây 'Tân Phân Liên Hoa' này là thập đại tiên hoa đứng đầu vườn hoa của ông ta,
cũng gọi là 'Tân Phân Niên Hoa'. Chẳng những đẹp đẽ xinh tươi, mỗi một năm lại
có màu sắc và hoa văn không giống nhau, hơn nữa còn chứa đựng một loại đạo
vận, quanh năm quan sát đối với lĩnh ngộ tiên đạo thần thông của chính mình
cũng có trợ giúp rất lớn. Chính ông ta cũng chỉ có một cây này mà thôi, hơn
nữa không có cách nào trồng được cây thứ hai.

Bây giờ bị Diệp Mặc đào đi, cho dù là cuối cùng cũng lấy ra từ trong nhẫn của
hắn thôi, nhưng vậy cũng có chút tổn thương rồi.

– Bắc Vi, Ninh Nga, Úc sư tỷ các cô nhìn thấy hoa gì đẹp, cũng không nên
khách khí. Nếu Đại Đế đã mở lời, chúng ta mà khách khí Đại Đế cũng mất hứng
đấy.

Diệp Mặc không những tự mình đào, còn thuận miệng dặn dò ba người Đường Bắc
Vi.

– Lão đại, hoa này ăn được không?

Thời gian Vô Ảnh ở cùng với Diệp Mặc là dài nhất, tâm tư Diệp Mặc nó lập tức
sẽ biết, chỉ cần lão đại nói ăn được, nó lập tức liền ăn sạch một mảng lớn.

Diệp Mặc biết nếu quả thật ăn mất một mảng lớn, hắn và Táp Không Đại Đế đoán
chừng lập tức sẽ đánh nhau to rồi.

Táp Không Đại Đế nghe thấy Vô Ảnh nói vậy, vội vàng xen vào khơi mào chủ đề
nói:

– Diệp tông chủ, Long Mã này của cậu thoạt nhìn rất là không tệ, không biết
có thể nói một chút về lai lịch của nó hay không? Lúc trước tiến vào Tiểu
Thiên vực cũng là con Long Mã này phải không?

Diệp Mặc nói sau khi tiến vào hoa viên sẽ tự thuật lai lịch của Long Mã mà,
nhưng bây giờ hắn còn chưa nói lai lịch của Long Mã, thì đã đào ình một gốc
'Tân Phân Niên Hoa' trước rồi.

– Vô Ảnh, Đại Đế Đại Nhân hỏi lai lịch của ngươi, tự ngươi nói đi. Hoa lúc
nào cũng có thể ăn, bây giờ là lúc trả lời vấn đề.

Diệp Mặc rầy la Vô Ảnh một câu, bản thân hắn vẫn đang tìm cái bậc thang lúc
trước hắn bị đá xuống kia.

– Đó là chuyện cực kỳ lâu trước kia rồi, khi đó ta còn chưa phải là Long Mã

Vô Ảnh chỉ nói một câu, sau đó liền ngừng lại, nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Lão đại, lúc ấy em là cái gì ấy nhỉ?

– Ngươi là sâu.

Diệp Mặc tức đến nỗi thiếu chút nữa đánh ra một cái tát, hắn muốn để Vô Ảnh
nói một cái lai lịch đáng tin cậy chút, lời tên này nói quả thực không đáng
tin cậy chút nào.

– Đúng, em là sâu, lão đại không nhắc nhở em cũng quên em vốn là một con
sâu.

Vô Ảnh vẫn còn đang lẩm bà lẩm bẩm, Diệp Mặc lại trông thấy sắc mặt Táp Không
Đại Đế đã u ám muốn chảy ra nước rồi. Sở dĩ Táp Không Đại Đế đến bây giờ còn
chưa động thủ, không phải là tính tình ông ta tốt, mà là bởi vì ông ta rất
muốn biết lai lịch của Vô Ảnh.

Diệp Mặc đã phát hiện trong lúc vô tình hắn nói Vô Ảnh là con sâu cũng quả
thật là không có nói sai, nhưng bây giờ hắn lại không muốn đánh nhau với Táp
Không Đại Đế, hắn còn chưa tìm được nơi mình muốn tìm. Hắn không đợi Vô Ảnh
tiếp tục lải nhải, đã đánh ra một cái tát

– Im ngay.

Chờ khi Vô Ảnh cụp đầu nhảy đến bên người Đường Bắc Vi, Diệp Mặc mới áy náy
chắp tay nói với Táp Không Đại Đế:

– Tiên sủng này của ta bị ta làm hư rồi, nó vốn là một con Phạm Hắc La Mã.
Nhưng bởi vì có một ngày cắn nuốt một cây La tiêu ngô mộc, sau đó thì tự động
tiến hóa thành bộ dáng như thế này.

Úc Kim Hương nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức bất mãn trợn mắt liếc Diệp
Mặc, tên này coi mình là ngựa rồi.

Diệp Mặc nhất thời nghĩ đến cây La tiêu ngô mộc là bảo vật tối thượng có thể
thay đổi hình thể thậm chí cải tạo tiên linh căn, lại quên Úc Kim Hương cũng
nhờ La tiêu ngô mộc nên mới nặn lại được thân thể. Bị Úc Kim Hương liếc mắt,
lập tức biết là mình nói sai, chỉ có thể cười cười xấu hổ.

– La tiêu ngô mộc?

Táp Không Đại Đế kinh ngạc lập lại một câu, vật này đối với bất cứ người nào
mà nói đều là tiên linh bảo vật chí cao vô thượng, lại không thể tưởng được đã
bị tiên sủng này của Diệp Mặc ăn mất rồi.

Nhưng trong lòng ông ta vẫn còn có chút hoài nghi, Phạm Hắc La Mã đúng là rất
hiếm, nhưng cũng không phải là không có. Phạm Hắc La Mã đã ăn La tiêu ngô mộc
thật sự có thể tinh lọc trở thành loại Tiên Linh thú vô cùng nghịch thiên này
sao?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.