Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1960: Mượn rượu Đỗ nương


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1958: Mượn rượu Đỗ nương

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Đợt tám mươi mốt luồng lôi kiếp thứ hai qua đi, tiên nguyên của Diệp Mặc đã
tích góp đến một tình trạng đáng sợ, nhưng hắn thừa dịp luyện hóa lôi nguyên
của đợt lôi kiếp thứ hai để xung kích tầng ngăn cách Tiên đế kia một lần nữa,
vẫn chỉ có thể làm chấn động, lại hoàn toàn không cách nào phá ra…

Diệp Mặc trong lòng hơi có chút lo lắng, lúc trước hắn độ kiếp đột phá cảnh
giới chưa bao giờ vượt qua hai đợt lôi kiếp. Mà lần này sau hai đợt lôi kiếp,
tầng ngăn cách Tiên đế của hắn căn bản là không hề có động tĩnh gì. Hơn nữa
đây không phải là hắn xung kích không được, là hắn có thể xung kích được,
nhưng lại không đột phá được, đây chính là chuyện trước giờ chưa từng thấy
qua.

May mắn cảnh giới Tiên Tôn của hắn tích lũy thâm hậu, hơn nữa luyện thể cũng
tăng lên rất nhanh, nếu không hắn đã không chịu nổi lôi kiếp to lớn liên miên
không dứt này rồi.

Lúc này Diệp Mặc đã không có tâm tình đi quan tâm đến Vô Anh Tiên Đế ở một bên
nữa rồi, bởi vì đợt lôi kiếp thứ ba dĩ nhiên là đã rơi xuống. Đợt lôi kiếp
thứ ba cũng là tám mươi mốt luồng, uy thế ác liệt hơn.

Từng luồng sét lớn bị Diệp Mặc đánh bay, vô số tia sét màu đen bắn ra bốn
phía, khiến ảnh đất bị sát khí ác liệt che kín này hoàn toàn nổi bật thành
mảnh đất của sấm sét. Tiếng nổ vang kinh khủng, hấp dẫn toàn bộ tiên nhân
luyện thể ở Thanh Vi Minh giang tới.

Cho dù là Đỗ nương cũng là lần đầu tiên ra khỏi quán rượu, cùng với những
người trong quán rượu vọt tới chỗ Diệp Mặc, quan sát lôi kiếp long trời lở đất
của Diệp Mặc.

Những luồng sét to bự liên miên không dứt kia, thậm chí đã toàn là sấm sét màu
đen đánh cho tiên nhân xung quanh thấy mà sợ mất mật. Mọi người chỉ có một ý
niệm trong đầu, thế giới này không ngờ lại có loại lôi kiếp kinh khủng như thế
này, đây căn bản không phải là lôi kiếp, đây hoàn toàn là lôi sát mà.

Đỗ Nương cũng tự lẩm bẩm, căn bản là không ai nghe thấy cô đang nói cái gì. Cô
cũng từng trải qua lôi kiếp, nhưng lôi kiếp của cô so với lôi kiếp của Diệp
Mặc, quả thực là không chịu nổi một kích, thậm chí ngay cả uy lực một phần
mấy chục cũng chưa tới.

Mà lúc này cô càng hiểu rõ vì sao lúc trước Diệp Mặc ngay cả Tiên đế cũng
không bằng, nhưng lại có thể ngăn chặn Tiên đế. Bây giờ chờ hắn thăng cấp đến
Tiên đế, chỉ sợ cái Tiên Giới này cũng không có người nào có thể không chế
được rồi. Ngoại trừ mấy Thánh đế ít ỏi ra, còn có ai có thể là đối thủ của
Diệp Mặc?

Khi Diệp Mặc giãy dụa cầu sinh trong những kẽ hở của lôi kiếp, Vô Anh Tiên Đế
sớm đã bị mọi người bỏ qua, mọi người đều đang chăm chú vào lôi kiếp của Diệp
Mặc, muốn biết lúc nào Diệp Mặc mới có thể thăng cấp Tiên đế.

Loại lôi kiếp đáng sợ này cho dù là người không quen biết với Diệp Mặc cũng
cảm xúc trào dâng, từ sâu trong nội tâm hy vọng Diệp Mặc có thể vượt qua lôi
kiếp Tiên đế thăng cấp Tiên đế.

Rầm rầm rầm . . .

Đợt tám mươi mốt luồng lôi kiếp thứ tư rơi xuống, những luồng sét to bự đầy
trời này hoàn toàn phủ kín mảnh không gian này, Diệp Mặc quẳng chuyện không
thể đột phá tầng ngăn cách tiên đế sang một bên, hiện tại hắn muốn đối mặt với
loại lôi kiếp hủy diệt này. Một khi hắn không cẩn thận, lôi kiếp hủy diệt này
sẽ lập tức bổ hắn thành bột phấn, đừng nói thăng cấp Tiên đế, ngay cả mạng hắn
cũng chẳng còn.

Vô Anh Tiên Đế toàn thân sứt mẻ tàn tạ không chịu nổi mang ánh mắt đờ đẫn cầu
cứu nhìn Phùng Độ La Hán ở một bên, y rất mong muốn Phùng Độ La Hán ra tay
giúp đỡ. Y quả thực là không cách nào tiếp tục cùng Diệp Mặc độ kiếp nữa.

Ba đợt lôi kiếp trước đó, Kim Lung Đồ của y sớm đã bị nghiền nát mất tiêu rồi.
Nếu như không có Cầm Tiên Thiết Thụ Căn uy lực kinh người, cộng thêm tu vi
Tiên đế đỉnh cao, thì trong đợt lôi kiếp thứ ba y đã bị đánh cho nát bấy ra
rồi, há có thể đợi được đến đợt tám mươi mốt luồng lôi kiếp thứ tư?

Đáng tiếc là đừng nói lực chú ý của Phùng Độ La Hán đã hoàn toàn bị Diệp Mặc
hấp dẫn đi hết, bị lôi kiếp của Diệp Mặc làm kinh ngạc đến ngây người, căn bản
không có chú ý tới y. Cho dù là Phùng Độ La Hán có chú ý tới y, cũng không dám
xông vào trong lôi kiếp của Diệp Mặc cứu người. Một khi bị loại lôi kiếp đáng
sợ này phong tỏa, thì chính là tự gây nghiệt.

Răng rắc . . .

Cầm Tiên Thiết Thụ Căn cho dù có dũng mãnh đi nữa, cũng không cách nào hoàn
toàn ngăn trở được loại lôi kiếp đáng sợ này oanh kích, xuất hiện một vết nứt.
Huống chi dưới lôi kiếp Vô Anh Tiên Đế chỉ có thể bị động chịu đựng, hoàn toàn
không giống với Diệp Mặc hấp thu một chút lôi kiếp, tu vi Tiên Nguyên liền
thăng một chút.

Đợt lôi kiếp thứ tư còn chưa kết thúc, Vô Anh Tiên Đế đã bị một luồng lôi kiếp
lớn hoàn toàn đánh trúng người. Vô Anh Tiên Đế vốn đang sống chết ngoan cố
chống đỡ, cũng không còn cách nào tiếp tục chống đỡ được nữa. Cho dù là Cầm
Tiên Thiết Thụ Căn y cũng không thể hoàn toàn nắm chắc trong tay, lôi kiếp
tiếp theo không ngừng rơi xuống.

Rầm rầm rầm . . .

Ba bốn luồng lôi kiếp lớn liên miên không dứt rơi vào trên người y, dù cho y
có lấy hết toàn bộ pháp bảo phòng ngự bên trong chiếc nhẫn ra, cũng chẳng có
tác dụng gì.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trong lôi kiếp của Diệp Mặc, thân
xác Vô Anh Tiên Đế bị nghiền nát, đã bị lôi kiếp rơi xuống đánh cho nát bấy.

Gần như là trong nháy mắt khi Vô Anh Tiên Đế bị lôi kiếp đánh chết, Diệp Mặc
cảm giác được tu vi luyện thể của mình sắp đột phá, hắn hấp thu và luyện hóa
được rất nhiều lôi nguyên, dưới sự vận chuyển của công pháp luyện thể, cảnh
giới luyện thể đã một lần nữa đột nhiên thăng lên một cấp bậc nữa.

Tu vi của hắn chưa có thăng cấp, luyện thể lại thăng cấp lên Tiên thần thể hậu
kỳ. Thân thể mạnh mẽ, khiến cho Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, sau khi Vô Anh
Tiên Đế bị lôi kiếp đánh chết, gần như lôi kiếp đều tập trung lên người hắn
rồi, may mà lúc này hắn đã đột phá ngưỡng luyện thể, thăng cấp đến Tiên Thần
Thể hậu kỳ.

Lúc này Diệp Mặc thậm chí có chút ít cảm ơn Vô Anh Tiên Đế, nếu như không có y
tới chia sẻ một phần lôi kiếp của mình, có thể hắn sẽ bị thương nặng hơn bây
giờ rất nhiều rồi. Nhưng dám bắt Tiểu Vận đi, cho dù là lôi kiếp không giết y,
mình cũng nhất định phải chém chết y.

Diệp Mặc thăng cấp luyện thể Tiên thần thể hậu kỳ, đợt lôi kiếp thứ năm đánh
xuống ầm ầm, trong đó không hề dừng lại chút nào, mà Diệp Mặc càng điên cuồng
hấp thu những lôi nguyên này để xung kích tầng ngăn cách Tiên đế, nếu đợt lôi
kiếp thứ chín rơi xuống, hắn còn chưa đột phá được tầng ngăn cách Tiên đế, thì
hắn chính là một tiên nhân duy nhất vượt qua lôi kiếp mà chưa thăng cấp.

Những tiên nhân đứng chung quanh bên ngoài quan sát, đều tận mắt nhìn thấy Vô
Anh Tiên Đế bị lôi kiếp giết chết, càng kinh hãi không thôi. Không có mấy
người nhận ra Diệp Mặc, nhưng người biết Vô Anh Tiên Đế lại không ít.

Vô Anh Tiên Đế là nhân vật cùng đẳng cấp với Vị Phong Đại Đế, loại người này
há có thể có người không biết. Phùng Độ La Hán thấy Vô Anh Tiên Đế bị lôi kiếp
đánh chết ngay dưới mí mắt của mình, trong lòng không khỏi dấy lên một chút ảm
đạm.

Ông cũng là nhân vật cùng cấp bậc với Vô Anh Tiên Đế, dưới lôi kiếp của Diệp
Mặc, Vô Anh Tiên Đế chẳng có chút năng lực chống cự nào, nói cách khác, cho dù
là ông đi, cũng không có nửa phần năng lực chống cự. Lúc này rốt cuộc ông cũng
hiểu, vì sao người ta uống rượu đen của Đỗ nương một hơi có thể uống một
bình, mà ông chỉ có thể uống một ngụm.

Đợt lôi kiếp thứ năm rơi xuống, Diệp Mặc càng bất chấp bất cứ giá nào mà
luyện hóa những lôi nguyên này, sau đó lại xung kích tầng ngăn cách Tiên đế
kia.

Đáng tiếc là đợt lôi kiếp thứ năm sắp qua đi, tầng ngăn cách Tiên đế kia của
hắn vẫn chỉ không ngừng lay động, hoàn toàn không có xu thế bị phá ra. Mắt
thấy lôi kiếp càng lúc càng ít, Diệp Mặc cũng càng lúc càng vội. Hắn thăng cấp
được đến Tiên thần thể hậu kỳ, lôi kiếp này đã không cách nào đưa hắn vào chỗ
chết được nữa, nhưng hắn cũng không thể thăng cấp Tiên đế, tất cả đều là uổng
công.

Không thể thăng cấp Tiên đế, không thể đối thoại với Táp Không Đại Đế. Căn bản
là không có tư cách đến chỗ Táp Không Đại Đế nói nửa chữ.

Lập tức đợt lôi kiếp thứ sáu sắp sửa rơi xuống, Diệp Mặc lại đột nhiên nhìn
thấy Đỗ Nương ở xa xa đứng ngoài quan sát, hắn lập tức kêu lên:

– Đỗ nương, xin cô cho ta mượn một bầu rượu đen nữa.

Đỗ nương nhìn lôi kiếp của Diệp Mặc mà kinh hồn táng đảm, bây giờ nghe thấy
Diệp Mặc gọi, cô vậy mà không chút do dự, lấy ra một bầu rượu đen lao về
phía Diệp Mặc.

– Đỗ nương, cô không muốn sống nữa sao. . .

Một Tiên đế vẫn luôn uống rượu ở quán rượu Đỗ nương vội vàng lớn tiếng kêu
lên, theo y thấy thì Đỗ nương xông vào phạm vi độ kiếp của Diệp Mặc như vậy,
quả thực là muốn chết. Vô Anh Tiên Đế đã chết không lâu chính là một ví dụ
sống sờ sờ ra đấy.

Đỗ nương hơi hơi do dự, vẫn không dừng lại mà vọt tới, đồng thời nói:

– Ta khá là thích bài hát hắn hát.

Đây là lỳ do kiểu gì vậy? Bất kể đây có phải là lý do hay không, Đỗ nương đã
vọt vào trong phạm vi độ kiếp của Diệp Mặc, đồng thời đưa bầu rượu đen trong
tay cho Diệp Mặc.

Rượu đen của cô chỉ còn có một bầu, nếu như bị sét đánh nát, thì cô cũng
không thể lấy ra được bầu rượu đen thứ hai nữa cho Diệp Mặc đâu, cho nên cô
nhất định phải tự mình giao tận tay Diệp Mặc. (.

Rầm rầm rầm rầm . . .

Đợt tám mươi mốt luồng lôi kiếp thứ sáu to hơn cả thùng nước rơi xuống, lúc
này Đỗ nương đã biết cô đã bị lôi kiếp phong tỏa, muốn đi cũng không được nữa
rồi, sắc mặt đã tái nhợt lại càng thêm trắng bệch ra.

Diệp Mặc nhận lấy bầu rượu Đỗ nương đưa cho hắn, mỉm cười nói:

– Cám ơn cô Đỗ nương, cô và tiểu Thổ đều là bạn của tôi. Cô ra trước đi, sau
này tôi sẽ thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của cô.

Đỗ nương vừa mới muốn nói cô đã bị lôi kiếp phong tỏa, cũng cảm giác được toàn
thân chợt nhẹ, Diệp Mặc không ngờ lại bay lên, liên tiếp mấy trăm luồng Lôi
Thương đánh ra, ngay cả Tử Đao sau lưng hắn cũng đánh ra.

Đỗ nương trong lòng lập tức đã biết, cô không giống với Vô Anh Tiên Đế, những
luồng sét phong tỏa cô toàn bộ đã bị Diệp Mặc chặn lại. Cô căn bản là không
cần lo lắng chút nào cả. Cô cũng biết lúc này không phải là lúc cô nói chuyện,
trực tiếp ôm quyền với Diệp Mặc một cái, vội vàng lui ra.

Người chung quanh trông thấy Đỗ nương vậy mà bình yên vô sự rời khỏi, lại
nhìn nhìn Diệp Mặc bay lên oanh kích lôi kiếp, nguyên một đám càng là trợn mắt
há hốc mồm.

Diệp Mặc quả thực là đang chiến đấu với lôi kiếp, hơn nữa từ thế cục bây giờ,
xem ra Diệp Mặc hình như còn đang chiếm ưu thế.

Lúc trước Vô Anh Tiên Đế bị lôi kiếp giết chết, đoán chừng cũng là Diệp Mặc
không muốn cứu y, nếu như Diệp Mặc động thủ ngăn lôi kiếp, thì Vô Anh Tiên Đế
căn bản là không có chuyện gì.

– Đỗ nương, sau khi cô tiến vào bên trong thì có cảm giác gì?

Đỗ nương vừa ra tới, những người chung quanh quen biết cô lập tức dò hỏi.

Đỗ nương thở ra nói:

– Nếu như không phải là Diệp Mặc tiên hữu ra tay giúp đỡ, tôi đã hóa thành
tro bụi. Ngay cả một lượt lôi kiếp tôi cũng không đỡ nổi, lúc những lôi kiếp
kia phong tỏa tôi, tôi chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là mình nhất định
sẽ bị giết.

Rầm rầm rầm . . .

Lôi Thương của Diệp Mặc lại một lần nữa va chạm với tám mươi mốt luồng lôi
kiếp, Tử Đao càng là bóng tím tung hoành, tia chớp vô cùng vô tận bị Diệp Mặc
đánh bay. Giờ khắc này, tia chớp bị đánh văng ra bốn phía đã hoàn toàn bao
trùm lên sát khí ác liệt ở đây.

Khi đợt lôi kiếp thứ sáu này sắp sửa kết thúc, Diệp Mặc đã giơ bầu rượu đen
lên, cả bình rượu đen hóa thành một dòng suối đen đổ hết toàn bộ vào trong
miệng hắn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.