Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1953: Thanh Như tỉnh lại
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Nguồn truyện: kenwen
Chờ sau khi Nhiếp Song Song đi, lúc này Tam cung chủ mới nghi ngờ nói:
– Sư tỷ, Song Song nói là cô ấy quên hỏi về 'Vô Ảnh Thao Tằm' của Diệp Mặc
rồi, chuyện này …
Không đợi Tam cung chủ nói hết lời, Đại cung chủ lại thở dài một tiếng nói:
– Song Song trong lòng cũng rất khó chịu, đạo tâm của cô ấy cũng không phải
là rất kiên định. Diệp Mặc kia dù sao cũng là người trong lòng lúc trước của
cô, bây giờ bị cô tự tay giết, mặc dù như vậy đối với cô về sau mới có lợi,
nhưng bây giờ lại không cách nào nhất thời buông xuống. Còn 'Vô Ảnh Thao
Tằm’, ta sợ là cô ấy cố ý không hỏi đấy, mấy chuyện này hỏi tới chỉ khiến
càng thêm đau xót mà thôi. Lúc trước cô ấy cũng là vì 'Vô Ảnh Thao Tằm' mà đã
có lúc xuất hiện cùng với Diệp Mặc.
– Sư muội, tu vi của Diệp Mặc, ngươi cảm thấy là đến tình trạng nào rồi?
Đại cung chủ lại hỏi tới Diệp Mặc. Tuy trước mặt Nhiếp Song Song, Tam cung chủ
nói Diệp Mặc tu vi không cao, nhưng bà lại nhìn ra, tu vi của Diệp Mặc tuyệt
đối sẽ không thấp.
Tam cung chủ trầm ngâm một lát nói:
– Sư tỷ, Diệp Mặc kia tu vi tuyệt đối sẽ không thấp hơn tỷ. Hơn nữa hắn từ
Thanh Vi Minh giang tới, khẳng định là đã phát hiện ra bí mật của Băng Thần
cung, đối đãi loại người này tuyệt đối không thể mềm tay. Đừng nói hắn là Tiên
đế, cho dù thực sự là một Tiên vương, chúng ta cũng không thể khinh thường.
Huống chi đến nay ta còn chưa từng thấy qua có người có thể qua được Thanh Vi
Minh giang, người này thậm chí ngay cả sông Minh giang cũng có thể vượt qua.
– Trừ những điều này ra, nếu như những gì Song Song nói là thật, muội rất
khó tưởng tượng hắn làm sao có thể thăng cấp Tiên đế chỉ trong thời gian ngắn
ngủi như thế. Trên người người này khẳng định có bí mật lớn, muội nghĩ nếu
hắn đã từng đấu với Vị Phong đại đế, chắc hẳn cũng nổi danh trong Tiên Giới.
Chúng ta chỉ cần phái người ra ngoài điều tra một chút là biết thôi.
– Cũng có thể.
Đại cung chủ gật gật đầu,
– Cho dù là bí mật trên người hắn có lớn hơn nữa, đợi đến lúc Băng Thần đại
trận mở ra, những bí mật kia cũng sẽ đều là của Băng Thần cung ta.
Bởi vì Diệp Mặc có thể dễ dàng phá vỡ lĩnh vực của Tam cung chủ, hơn nữa là
vượt Thanh Vi Minh giang mà tới, điều này mới khiến các nàng quyết định dùng
Băng Thần đại trận.
…
Nửa tháng sau, Diệp Mặc cũng đã luyện hóa cây Cốt Tiễn thứ ba đến tầng cấm chế
thứ bốn mươi tám, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cây Cốt Tiễn thứ ba luyện hóa
khó khăn hơn so với hai cây trước đó cộng lại, hắn dùng thời gian cũng nhiều
hơn không ít.
Luyện hóa cây Cốt Tiễn thứ ba đến tầng cấm chế thứ bốn mươi tám, Diệp Mặc lúc
này mới cảm giác được, cái cây Cốt Tiễn thứ ba này so hai cây trước đó uy lực
cũng hơn rất nhiều. Nếu như luyện hóa xong toàn bộ 108 tầng cấm chế, Diệp Mặc
thậm chí hoài nghi, như vậy ba mũi tên mà liên tiếp bắn ra, cho dù là Thánh đế
cũng không thể ngăn trở được.
Cẩn thận thu hồi ba cây Cốt Tiễn, Diệp Mặc lại đem thanh chủy thủ kia ra luyện
hóa. Thanh chủy thủ này sau khi luyện hóa, vậy mà lại đạt được một cái tên
'Dung Không’, trừ những điều này ra, Diệp Mặc thật sự là không tìm được một
tác dụng còn lại nào của cây chủy thủ này.
Lúc này Diệp Mặc lại quét thần thức ra bên ngoài Thế Giới Trang Vàng, đã phát
hiện mức độ ăn mòn thần thức của cái lạnh giá thấu xương kia đã trở nên yếu đi
rất nhiều.
Diệp Mặc không do dự nữa, trực tiếp ra khỏi Thế Giới Trang Vàng ra bên ngoài.
Cái lạnh lẽo thấu xương đáng sợ trong nháy mắt liền đóng băng y phục của hắn
thành mảnh vụn rồi biến thành hư vô, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ thật là lợi
hại. Ngay cả Tiên thần thể trung kỳ của hắn, trong cái lạnh đáng sợ này cũng
có chút lạnh run.
Loại rét lạnh này căn bản không phải là dùng mồi lửa là có thể ngăn trở được,
Diệp Mặc vận chuyển công pháp luyện thể lên, đồng thời lấy ra vật liệu luyện
chế trận kỳ cao cấp gắn ra bên ngoài. Phải rời khỏi cái không gian rét lạnh
này, hắn nhất định phải tìm được trận môn để phá giải trận pháp này. Mà những
điều này đều cần phải có thời gian, cho nên hắn phải bố trí trước một nơi có
thể náu thân ở chỗ này.
Ở lại trong Thế Giới Trang Vàng tuy an toàn, nhưng không cách nào rời khỏi cái
Băng Hàn trận này, hắn muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải phá giải được
trận pháp này .
Trình độ trận pháp của Diệp Mặc sớm đã vượt qua Tông sư tiên trận cấp tám, mặc
dù bây giờ vẫn chưa có cách nào phá vỡ trận pháp này, nhưng bố trí một trận
pháp chống lạnh, lại không phải vấn đề gì lớn.
Gần nửa ngày thời gian, Diệp Mặc đã bố trí xong cái trận pháp chống lạnh này.
Sự lạnh giá chung quanh đã yếu đi, hắn mới một lần nữa đổi một bộ quần áo.
Ban đầu Diệp Mặc cho rằng, dựa vào trình độ trận pháp và bản lãnh khai triển
của hắn, chỉ cần sau khi ổn định tâm thần, muốn ra khỏi chỗ này, căn bản là
không có bất kỳ nghi vấn nào.
Nhưng khi Diệp Mặc khai triển cả nửa tháng trong cái Băng hàn trận pháp này,
khi mà ngay cả đầu mối cũng chưa sắp xếp lại được, hắn mới biết mình đã quá
mức lạc quan rồi.
Diệp Mặc thậm chí kêu cả Tiểu Băng Sâm ra, Tiểu Băng Sâm chỉ nhận ra đây là
một cái đại trận công kích hoàn toàn tự nhiên, sau khi được con người phát
động ra, chỉ có thể đợi cho bản thân trận pháp mở cửa ra, nếu không rất khó ra
được.
Diệp Mặc biết rõ chỉ cần cửa ra của đại trận này mở ra, là hắn có thể rời đi.
Nhưng hắn căn bản là không biết cửa ra của đại trận này lúc nào sẽ mở ra, mà
hắn cũng không muốn ở lại chỗ này đợi uổng công.
Lại mấy tháng nữa trôi qua, cái trận pháp Băng hàn này vẫn chưa mở ra, Diệp
Mặc bắt đầu có chút nóng lòng. Hắn đột nhiên nhớ tới tiểu thế giới Thanh Châu
ở trong Thế Giới Trang Vàng.
Nếu như nói trước kia Diệp Mặc còn cho Băng Thần cung một chút mặt mũi, vậy
bây giờ hắn căn bản là không tiếp tục để ý tới Băng Thần cung nữa dù chỉ một
chút.
Hắn lấy tiểu thế giới Thanh Châu ra bắt đầu luyện hóa, với tu vi hiện đang đến
gần Tiên Tôn đỉnh cao của Diệp Mặc, luyện hóa cái tiểu thế giới này, cũng
không cần tốn hao bao nhiêu thời gian.
Gần nửa ngày thời gian, tiểu thế giới này đã hoàn toàn bị hắn luyện hóa, cảnh
tượng bên trong tiểu thế giới rõ ràng xuất hiện trong thần thức của Diệp Mặc.
Diệp Mặc không do dự, trực tiếp tiến vào tiểu thế giới.
Tiểu thế giới này vô cùng rõ ràng, nhưng diện tích cũng không lớn. Chu vi cũng
không quá ngàn dặm, thần thức của Diệp Mặc hoàn toàn có thể quét đến tận cùng.
Trong tiểu thế giới, non xanh nước biếc vây quanh, tiên linh khí cũng cực kỳ
nồng đậm. Một loạt phòng ốc và sân nhỏ tinh xảo ở ngay nơi dễ thấy nhất của
tiểu thế giới, được non xanh nước biếc vây quanh, tỏ ra đặc biệt lóa mắt.
Ở giữa sân có một cây đại thụ ấy trăm trượng, cây đại thụ này là cái cây lúc
trước Diệp Mặc phát hiện ra ở đằng sau Băng Thần cấm địa. Dưới gốc cây đại thụ
này, có một cái giường bằng huyền băng, người nằm trên giường chính là cô gái
tên Thanh Như mà Diệp Mặc từng gặp qua một lần.
Đã nhiều năm như vậy, khi Diệp Mặc nhìn thấy cô gái tên là Thanh Như này vẫn
có một loại cảm giác kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô. Cô gái này quá đẹp, vẻ đẹp
của Chân Băng Du và Lạc Ảnh còn có thể khiến người ta có cảm giác thân cận.
Nhưng vẻ đẹp của cô gái tên là Thanh Như này, lại làm cho người ta có một loại
cảm giác không thật.
Cho dù là cô đã nằm nhiều năm như vậy, dáng người kia vẫn là tốt nhất trong số
những cô gái mà Diệp Mặc đã từng gặp, người duy nhất có thể sánh ngang với cô
chỉ có Chân Băng Du. Nhưng Chân Băng Du là sau khi luyện thể, mới có dáng
người như thế kia, mà cô gái này, đoán chừng là trời sinh đã có dáng người
tuyệt mỹ như vậy.
Diệp Mặc lấy ra một viên 'Thiên Tâm Phục Phách Đan' để vào trong miệng Thanh
Như, phương thuốc của 'Thiên Tâm Phục Phách Đan' chỉ có mình Diệp Mặc có, đây
là hắn dùng Ám Tảo của Giác Hồn Tảo và tiên linh thảo cấp chín – Hải Thiên
Lan, cộng thêm tiên linh thảo trên cấp chín – Nhân Thanh Hạnh để luyện chế ra
một loại tiên đan cửu phẩm đẳng cấp cao nhất.
Loại đan dược này chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần Nguyên Thần còn sống, thì
có thể cứu sống được. Loại tiên đan này cũng chỉ có Diệp Mặc có thể lấy ra
được, người khác cho dù là có được những tiên linh vật này, cũng không cách
nào chế thành đan dược được.
Diệp Mặc khẳng định thần hồn của Thanh Như này vẫn chưa hoàn toàn biến mất,
chỉ cần cô còn một chút thần hồn, thì mình có thể cứu tỉnh cô. Sau đó hỏi cô
một chút về cái đại trận vây khốn hắn này rốt cuộc là thứ trận pháp gì.
'Thiên Tâm Phục Phách Đan' lọt vào trong miệng Thanh Như, lập tức liền tan ra,
Diệp Mặc rất nhanh liền cảm nhận được rất nhiều tiên linh khí tuôn về hướng
thân thể của Thanh Như.
Quả nhiên, thời gian mới chưa tới nửa ngày, Thanh Như còn đang nằm đã mở mắt
ra, cô dường như có hơi nghi ngờ nhìn bốn phía một chút, đột nhiên ngồi dậy.
Rất nhanh cô liền hiểu nơi này là tiểu thế giới của mình, lập tức thở phào nhẹ
nhõm. Nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng cách chỗ của cô không xa, lập
tức kinh ngạc đặt chân xuống mặt đất.
– Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong tiểu thế giới của ta?
Thanh Như không hề nghĩ ngợi, liên tiếp hỏi ra hai câu hỏi.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
– Ta là ai không quan trọng, quan trọng là … cô là ai?
Tuy giọng điệu bình thản, trong lòng Diệp Mặc lại kinh ngạc cô gái này sau khi
hồi tỉnh, dung nhan lại càng thêm tuyệt sắc. Nhưng tu vi của cô gái này hình
như cũng quá thấp đi, lại chỉ mới là Huyền tiên sơ kỳ. Cũng không biết lúc
trước cô làm thế nào mà từ Tiên Giới xuống Tu Chân Giới đây.
– Ta là Thanh Như …
Thanh Như nói mấy chữ này xong, bỗng nhiên nhíu mày, sau một khắc cô giống như
là nhớ ra cái gì đó, lập tức khiếp sợ nói:
– Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là người mà lúc trước ta thỉnh cầu ngươi dẫn ta
đi?
Diệp Mặc vẫn luôn hoài nghi câu nói khi trước Thanh Như nói 'Dẫn ta rời đi'
kia, cô ấy là do cảm ứng được mình. Hiện tại xem ra, mình vẫn thật là không có
đoán sai, lúc trước cô ấy đúng là cảm ứng được mình, nên mới thỉnh cầu hắn
mang cô rời đi.
– Đúng vậy, đúng là ta mang cô rời khỏi chỗ đó.
Diệp Mặc lại nhẹ gật đầu.
– Rất cảm ơn ngươi.
Thanh Như vội vàng khom người thi lễ với Diệp Mặc, nói, cô vậy mà lại không
tiếp tục chất vấn Diệp Mặc tại sao phải ở trong tiểu thế giới của cô, lúc này
cô đã cảm giác được tiểu thế giới của mình đã bị Diệp Mặc luyện hóa qua.
– Xin hỏi sư huynh đây là nơi nào?
Thần thức của Thanh Như quét ra, chỉ có thể cảm giác được một chút lạnh giá và
một trận pháp rất phức tạp, còn lại cô lại không cảm ứng được gì.
– Băng Thần cung.
Diệp Mặc đáp.
Khuôn mặt Thanh Như lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hoàn toàn khác biệt với biểu cảm bi
thương mà lúc trước Diệp Mặc vẫn luôn nhìn thấy, lại càng làm cho Diệp Mặc
ngạc nhiên thấy kinh ngạc không thôi.
– Huynh vậy mà lại thật sự dẫn ta tới Băng Thần cung? Ta muốn gặp cung chủ
Băng Thần cung…
Thanh Như còn chưa nói hết thì dừng lại, cô cảm giác mình hình như quá vội vã
rồi, lại vội vàng nói với Diệp Mặc:
– Thực xin lỗi, là ta quá nóng lòng …
Cô đúng là nóng lòng, cô không nghĩ tới chuyện Diệp Mặc làm sao mà tới được
Tiên Giới, cũng không nghĩ tới mình đã ngủ bao nhiêu năm rồi, thậm chí ngay
cả tên Diệp Mặc cũng không hỏi.
Diệp Mặc lạnh lùng cười nói:
– Ta là chuẩn bị dẫn cô đi gặp Đại cung chủ, ta xác thực cũng đã gặp được Đại
cung chủ rồi, nhưng không đợi ta đem cô và tiểu thế giới của cô ra, ta đã bị
Đại cung chủ và Tam cung chủ Băng Thần cung cuả cô liên kết ám toán, dùng trận
pháp cực lạnh này vây khốn rồi.
– Cái gì?
Thanh Như lập tức khiếp sợ kêu lên,
– Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Diệp Mặc mặc kệ không để ý đến cô, trực tiếp đưa cô ra khỏi tiểu thế giới, sau
đó chỉ vào băng hàn lạnh lẽo khắp nơi ở bên ngoài nói:
– Không thể nào sao? Chính cô tự xem đi.
– Băng Thần đại trận …
Thanh Như lẩm bẩm tự nói một tiếng.