Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1943: Bà lão ra tay
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
– Diệp huynh…
Dụ Nhạc Sinh có chút bận tâm. Tu vi của Diệp Mặc thì y không rõ ràng lắm,
nhưng bà lão kia thì tuy là ẩn nấp tu vi tại cấp Tiên Tôn, nhưng chắc chắn là
một Tiên Đế không hơn không kém.
Diệp Mặc thấy Dụ Nhạc Sinh lo lắng, thì liền nói:
– Dụ huynh, hai người cứ đi trước đi, chúng ta sau này còn gặp lại, không cần
phải lo lắng cho tôi đâu. Đúng rồi, tông môn của tôi là Mặc Nguyệt Tiên tông
tại Cung Hoa Thiên, về sau có rảnh thì hai người có thể tới tông môn của tôi
chơi.
Dụ Nhạc Sinh lập tức ngơ ngẩn. Lời này sao Diệp Mặc có thể nói ra được? Cho dù
là muốn nói, thì cũng phải truyền âm ình mới đúng? Đem nội tình của mình lộ ra
ngoài, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Cho dù là hôm nay hắn chạy
trốn được, thì người ta vẫn có thể tìm tới Mặc Nguyệt Tiên tông của hắn mà gây
phiền toái.
Bất quá y cũng không vạch trần sự sai làm của Diệp Mặc, mà chỉ có thể ôm quyền
đáp:
– Nếu có cơ hội thì vợ chồng chúng tôi nhất định sẽ tới quấy rầy. Xin cáo từ.
Nói xong thì Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh không dám chậm trễ nữa, mà nhanh chóng
tiến vào trong đại điện, biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Diệp Mặc đương nhiên là không sợ rồi. Tông môn của hắn cần thiết phải giấu
diếm sao? Hiện tại hầu như người nào, ở đâu cũng đều biết đến Diệp Mặc và tông
môn của hắn, chỉ là những người ở đây thì lại hiếm khi đi ra ngoài mà thôi.
Một khi họ ra khỏi Thanh Vi Minh Giang, thì chỉ cần tùy tiện nghe ngóng một
chút, là có thể biết rõ được Diệp Mặc hắn là ai rồi.
Thấy Diệp Mặc ngay cả tông môn của mình cũng không do dự nói ra ngoài, thì lão
gù và bà lão kia lại nhíu mày. Diệp Mặc thoạt nhìn thì không phải kẻ ngốc,
nhưng vì sao lại nói ra lời ngu ngốc như vậy?
– Mọi người cũng tản đi thôi. Đã tới được Lôi Sát Thần Điện rồi, thì hãy tự
tìm cơ duyên của riêng mình.
Lão gù không ngờ Diệp Mặc lại không thèm giấu diếm cả lai lịch của mình, và
càng không ngờ là Diệp Mặc lại đến từ một tông môn thuộc Hạ Thiên Vực. Nếu đã
là như vậy, thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Rất nhiều người đã sớm nghĩ tới việc đi trước rồi, chỉ là hai tên Tiên Đế còn
chưa lên tiếng mà thôi. Hiện tại lão gù đã nói như vậy, thì mọi người đều
nhanh chóng ôm quyền chào rồi rời đi. Trong nháy mắt, thì chỗ này chỉ còn lại
lão gù và thầy trò bà lão kia cùng với Diệp Mặc và Vô Ảnh nữa.
– Diệp Mặc, con Tiên sủng này của ngươi không tệ. Vừa rồi ngươi đi tới đây,
có phải là do nó mở đường hay không? Ta quanh năm ở bên cạnh Thanh Vi Minh
Giang này, thật đúng là đang thiếu một con Tiên sủng như vậy. Ngươi hãy ra cái
giá đi, ta muốn có được nó rồi.
Lúc này những người xung quanh đã rời đi, chỉ còn lại một mình Diệp Mặc. Thì
bà lão tên Thái Liễu kia cũng lười quanh co cùng Diệp Mặc, mà lập tức nói
thẳng ra.
– Ngươi mua không nổi đâu.
Diệp Mặc châm chọc một câu. Chỉ là một tên Tiên Đế trung kỳ, vậy mà dám áp chế
mình sao? Quả thực là không biết sống chết mà.
– Nếu bổn Đế mua không nổi, vậy thì không cần phải mua. Con Tiên sủng này bổn
Đế nhận rồi, những thứ khác thì không cần.
Giọng điệu của bà lão lập tức trở nên cường ngạnh. Cùng lúc đó, một cây Bích
Ngọc Trượng đã xuất hiện trên đỉnh đầu bà ta.
Lão gù kia cười hắc hắc, lại lùi về phía sau một bước. Con Tiên sủng kia của
Diệp Mặc quả là không tồi, bất quá lời nói của bà lão kia thì lão gù đương
nhiên là hiểu. Đó chính là bà ta chỉ cần con Tiên sủng kia thôi, còn những
thứ khác thì không cần. Nếu đã không cần, thì có nghĩa là thuộc về y rồi. Cho
dù Diệp Mặc không có bất kỳ thứ gì, chỉ có một quả 'Đế mộc lam quả' thôi, thì
y cũng đã cảm thấy đủ rồi. Huống chi y khẳng định là Diệp Mặc không chỉ có
những thứ đó.
Thấy pháp bảo của mình đã được lấy ra, vậy mà Diệp Mặc vẫn không hề động chút
nào. Cho nên bà lão Thái Liễu lập tức giận giữ. Chỉ là một tên luyện thể cao
cấp, mà cũng dám khinh thị bà như vậy. Chẳng lẽ cái thế giới này chỉ có một
mình hắn là người luyện thể hay sao?
Lửa giận bốc lên, Bích Ngọc Trượng xoáy lên một màn sáng đầy trời, hoàn toàn
bao phủ lấy Diệp Mặc. Cùng lúc đó, thì 'Lĩnh vực Tiên Đế' của bà cũng mở rộng
ra. Bà ta cũng không tính toán rằng sẽ giết Diệp Mặc trong thoáng chốc, mà
muốn giáo huấn qua cái tên không biết trời cao đất rộng này trước đã.
Đại điện vốn bị lôi quang bao vây, lúc này lại bị một màn sáng màu xanh lá
trùng điệp che lấp. Lục quang cuồng bạo giống như thủy ngân đè ép về phía Diệp
Mặc. Nếu như Diệp Mặc thật sự là một Tiên Vương, thì dưới sự đè ép của loại
Lĩnh vực cùng thần thông này, căn bản là sẽ không có khả năng đánh trả, mà
lập tức bị ép thành mảnh vụn rồi.
Vô Ảnh há rộng miệng, thậm chí còn không thèm đi cắn nuốt 'Lĩnh vực Tiên Đế'
của bà lão kia. Trong mắt của nó, thì lão ấu này còn kém quá xa so với lão
bà, cho nên nó căn bản cũng chả cần phải ra tay. Chỉ là hiện giờ có 'Lĩnh vực
Tiên Đế', mà nó lại không đi cắn nuốt, thì thật khiến cho toàn thân không được
thoải mái.
Tại thời khắc này thì Lĩnh vực của Diệp Mặc cũng được mở rộng ra ngoài.
Từng tiếng 'Ken két' nhẹ nhàng vang lên. Lúc này thì sắc mặt của bà lão kia
đại biến, vì bà ta không ngờ lại cảm nhận được Lĩnh vực của mình đang phát ra
từng tiếng vỡ vụn dưới Lĩnh vực của Diệp Mặc.
– Trượng khuynh…
Bà lão kia đã cảm thận được lực lượng Tiên nguyên của Diệp Mặc so với mình còn
cường hãn hơn nhiều, thì sắc mặt càng biến đổi hơn. Bích Ngọc Trượng lập tức
biến đổi, không còn là đạo lục quang thủy ngân đè ép Diệp Mặc nữa, mà đã biến
thành lục quang cuồng bạo tử khí hủy diệt.
Sau khi Tử đao được Diệp Mặc lấy ra, thì Vô Ảnh cũng không nhịn được nữa mà há
miệng ra cắn một cái.
Một tiếng 'Răng rắc' vang lên. Lĩnh vực của bà lão kia vốn đã bị Lĩnh vực của
Diệp Mặc đè ép khiến cho rạn nứt, hiện giờ lại bị Vô Ảnh cắn nuốt cho nên lập
tức đã tan vỡ. Một ánh tím cuốn theo tất cả sát thế không gian xung quanh
đánh thẳng vào đạo lục quang hủy diệt kia.
Ầm…
Đao mang của Tử đao đánh vào Bích Ngọc Trượng, dễ dàng phá tan đạo lục quang
cuồng bạo kia. Sau khi sát thế bén ngọn đã trói buộc chặt bà lão kia lại, thì
bà ta mới hoàn toàn hiểu ra rằng bản thân ở trong mắt Diệp Mặc căn bản chẳng
là gì cả, chứ chưa nói tới việc Diệp Mặc còn có một con Tiên sủng có thể cắn
nuốt 'Lĩnh vực Tiên Đế'.
Khó trách vì sao Diệp Mặc căn bản là không thèm để bà ta trong mắt. Với loại
tu vi này của hắn, thì sao phải để bà ở trong mắt chứ?
– Phốc…
Ánh tím dưới sự gia tăng từ Lĩnh vực của Diệp Mặc, đã dễ dàng đánh vỡ Bích
Ngọc Trượng của bà lão kia, chặt đứt của bà ta một cánh tay.
– Cắn nuốt Lĩnh vực…
Lão gù kia lúc này sao có thể không hiểu ra rằng mình đã nhìn lầm chứ. Tên
Diệp Mặc kia rõ ràng là có khả năng dễ dàng giết chết cả một Tiên Đế trung kỳ.
Nếu hắn đã có thể giết được Tiên Đế trung kỳ, thì cho dù là mình cũng chưa
chắc đã là đối thủ của hắn. Không chỉ như thế, hắn còn có một con Tiên sủng có
thể cắn nuốt 'Lĩnh vực Tiên Đế' nữa chứ.
Và khi nhìn rõ thần thông của Diệp Mặc, thì lão gù đã thi triển ra một đạo
‘Hồng vụ’ (Sương mù mầu hồng). Lúc này thì lão gù giống như là không còn tồn
tại nữa, mà đồng thời khi lão thi triển ra pháp bảo của mình, thì thân thể của
lão cũng trở nên cao lớn cường tráng vô cùng.
Đạo ‘Hồng vụ’ này nhanh chóng vọt vào trong Lĩnh vực của Diệp Mặc, tạo thành
một bức tường mầu hồng gợn sóng ngăn cản ánh tím của Diệp Mặc.
Rầm, rầm, rầm, két…
Thần thông 'Liệt ngân' của Diệp Mặc đã dẫn theo không gian sát thế đánh vào
bức tượng mầu hồng gợn sóng kia, lập tức phát ra từng đợt âm thanh liên miên
không dứt.
Sau một khắc, thì bức tường mầu hồng gợn sóng kia được bị thần thông 'Liệt
ngân' của Diệp Mặc phá nát, còn ánh đao tím cũng chấm dứt từ đó, không cách
nào tiếp tục truy sát bà lão kia nữa.
Cuộc chiến của Diệp Mặc và bà lão kia chỉ diễn ra trong chốc lát, sau khi lão
gù kia nhúng tay vào, thì đã dừng lại ngay lập tức. Nhưng lúc này mặt đất vẫn
lưu lại từng âm thanh nứt vỡ.
Mặt đất vô cùng cứng rắn của Lôi Sát Thần Điện đã xuất hiện từng vết tích nhỏ,
còn bà lão kia thì mặt mày tái nhợt nhặt lên cánh tay đã bị đứt của mình. Sắc
mặt của thiếu nữ Tiên Vương được bà đưa tới lúc này đã trở nên tím tái. Cô
chưa bao giờ thấy sư phụ của mình chiến đấu với người nào mà chỉ qua một chiêu
thì đã thất baị hoàn toàn như thế này, hơn nữa còn bị chặt đứt một tay. Nếu
như không phải là có lão gù kia giúp đỡ, thì không chừng là sư phụ của cô còn
phải thảm hại hơn nữa.
Bức tường mầu hồng gợn sóng mà lão gù kia lúc này thi triển ra giờ đã không
thấy đâu nữa, hiển nhiên là lão đã thu lại rồi. Bất quá cái khuôn mặt như vỏ
cây già cỗi của lão thì đã lộ ra vẻ kinh hãi căn bản là không cách nào che dấu
được.
Một Tiên vương trẻ tuổi có thể dễ dàng giết một Tiên Đế trung kỳ, một con Tiên
sủng có thể cắn nuốt 'Lĩnh vực Tiên Đế'? Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào
vậy?
– Khó trách vì sao lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra đã là Tiên Đế hậu kỳ rồi.
Lão gù vừa ra tay thì Diệp Mặc lập tức xác định được tu vi của đối phương.
Trong nội tâm lão gù càng cả kinh hơn, lập tức ôm quyền thận trọng nói với
Diệp Mặc:
– Tiên hữu có nhãn lực thật tốt, thật thần thông.
– Thần thông của ta cũng bình thường, thời gian tu luyện quá ngắn. Ngược lại
thì thần thông của ngươi rất tuyệt, chỉ sợ là đã tu luyện vài vạn năm rồi,
thật lợi hại!
Diệp Mặc giơ ngón cái lên với lão gù kia. Tuy động tác của hắn là đang tán
dương lão gù này, nhưng giọng điệu của hắn thì lại hoàn toàn bình thản.
Trong nội tâm lão gù càng rung động mãnh liệt hơn. Câu nói kia của Diệp Mặc rõ
ràng là ý ở ngoài lời. Bản thân lão chính là một lão yêu quái sống vô số năm,
nhưng chẳng lẽ tên Diệp Mặc kia thực sự có thể nhận ra được sao?
Diệp Mặc thì lại không để ý đến lão gù kia, mà lại cầm Tử đao tiến về phía bà
lão kia vài bước:
– Tiên sủng của ta ngươi còn chưa thu được mà, vì sao lại lùi lại?
Khi nói chuyện thì Lĩnh vực của Diệp Mặc cũng mở rộng ra. Vị thiếu nữ Tiên
Vương đang đỡ lấy bà lão kia lập tức bị Lĩnh vực của Diệp Mặc đánh văng ra
ngoài, hoa dung thất sắc.
– Lão thân có mắt không tròng, nguyện ý bồi thường tổn thất của tiên hữu.
Lúc này bà ta sao dám tiếp tục đánh với Diệp Mặc nữa, đánh nữa thì chỉ còn
đường chết mà thôi. Nếu như bà ta chỉ có một mình, thì họa may còn có thể sử
dụng 'Độn không phù' để chạy trốn. Nhưng thực tế một khi bà ta bỏ đi, thì đệ
tử của bà ở chỗ này cầm chắc cái chết rồi.
Khó trách vì sao Diệp Mặc không sợ lai lịch của mình bị người khác biết được.
Loại người cường thế như thế này thì ai mà dám đi tìm hắn gây chuyện chứ? Bà
ta lúc này đang hoài nghi rằng lão gù kia đã nhìn lầm rồi. Loại lực lượng Tiên
nguyên cùng thần thức khủng bố như của Diệp Mặc, thì sao có thể chưa đạt tới
tu vi Tiên Đế được? Đây tuyệt đối phải là uy thế của Tiên Đế.
Tuy bà ta biết rằng thần thông chính thức của mình còn chưa thi triển ra,
nhưng cái bộ dáng nhẹ nhàng bình thản của Diệp Mặc, cộng thêm cả con Tiên
sủng biến thái kia nữa, thì cho dù là bà ta có thi triển ra thần thông tuyệt
đỉnh của mình, cũng không chắc đã là đối thủ của hắn.
Lão gù kia thấy thế thì lập tức đứng song song với bà lão kia, sau đó ôm quyền
nói với Diệp Mặc:
– Diệp tiên hữu, chúng tôi thật sự đã sai lầm, mong Diệp tiên hữu khoan dung.
Tôi cùng Thái Liễu sư muội nguyện ý đền bù tổn thất cho tiên hữu.
Bà lão kia biết rõ ý của lão gù, bởi vì dù hai người có liên hợp lại thì cũng
chỉ có thể chống cự lại Diệp Mặc một chút, nhưng một khi tách ra thì căn bản
là sẽ không có tư cách nói chuyện trước mặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười hắc hắc:
– Ngươi có thứ gì có thể khiến cho ta động tâm sao? Nếu như không có thì cút
sang một bên đi, ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau.
– Ta có phương thức chưng cất 'Đỗ nương tửu', nếu ngươi nguyện ý dừng tay,
thì ta sẽ xuất ra phương thức ấy.
Lão gù kia lúc này đã khôi phục lại bộ dạng lòm khòm lúc trước. Khi nói chuyện
thì cái khuôn mặt già nua như vỏ cây càng xoắn suýt lại với nhau hơn.
– Ngươi quả nhiên là người của 'tửu điềm Đỗ Nương' kia.
Giọng điệu của Diệp Mặc có chút khinh thường. Trước đó hắn nói, thì lão gù này
không thừa nhận. Hiện tại thì lại tự mình khai ra.