Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1926: Lời mời.


truyện copy từ

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1924: Lời mời.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

– Bán thần khí…

Ánh mắt của Khích Tuấn Dự khiếp sợ quét nhìn theo từng thứ mà Diệp Mặc lấy ra,
những đan dược đó hoàn toàn độc nhất vô vị giống như Diệp Mặc nói, Tôn Ý đan
là hạng nhất. Khi gã quét đến Đoạn cân khúc thần kỳ, quả thực cũng không kìm
chế được sự kích động mà kêu lên.

Diệp Mặc lập tức nói:

– Đúng vậy, Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ mà anh nhìn thấy chính là một món Bán thần
khí, hơn nữa còn là một món Bán thần khí vô cùng lợi hại. Đây là thứ mà một
Tiên đế hậu kỳ đã dùng, đến tôi cũng suýt chút nữa mất mạng trong tay lão,
thế nào, có muốn đổi không?

Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ khi đánh nhau với Diệp Mặc cũng có chút hư hại, Diệp Mặc
tốn mất mấy ngày mới đơn giản khôi phục được chút ít, chính là vì để phòng khi
đổi Tiên linh thảo có thể lấy ra dùng.

Khích Tuấn Dự sững người nói:

– Tiền bối, tôi, vãn bối đương nhiên muốn, rất muốn, nhưng, nhưng…

– Nhưng tôi cũng có thể cướp của anh, tại sao phải đổi đúng không?

Diệp Mặc nhìn ra ý tứ của Khích Tuấn Dự, hắn biết Khích Tuấn Dự cũng không tin
tưởng mình lắm, vì chuyện này quá phi lý rồi, với tu vi bây giờ của hắn, cho
dù vụng trộm giết Khích Tuấn Dự thì cũng chẳng ai biết.

Đồ của Khích Tuấn Dự quả thực khiến cho người bình thường đỏ mắt, chẳng cần
phải nói thứ khác, cho dù trận bàn không gian của gã cũng không phải thứ mà
người bình thường có thể chống cự được. Có thể không bị truyền tống ra ngoài
trong Bí Cảnh này, trận bàn không gian này tuyệt đối là một món cao cấp trong
những thứ cao cấp.

Nhưng những thứ này trong mắt Diệp Mặc, cũng chỉ như vậy mà thôi. Ngược lại
hai gốc Nhân Thanh Hạnh lại bị Diệp Mặc nhắm trúng, hơn nữa Diệp Mặc cũng rất
muốn có được hai gốc này, chỉ có điều Diệp Mặc cũng biết rõ thứ như này quá
quý hiếm, cho dù một gốc cũng có thể dễ dàng đổi lấy tất cả những thứ mà hắn
vừa lấy ra, bao gồm cả Tôn Ý đan.

Nhưng đồng thời Tôn Ý đan trong mắt Khích Tuấn Dự cũng là thứ vô cùng quan
trọng, cho dù là Nhân Thanh Hạnh có quý giá đi nữa Khích Tuấn Dự cũng muốn
đổi.

Về chuyện cướp đoạt, Diệp Mặc quả thực cũng không nghĩ tới, cái này có liên
quan đến tính cách của hắn. Khích Tuấn Dự không thù không oán với hắn, hắn
cũng không quen cướp đồ của người không thù không oán với mình. Cũng giống như
khi người khác muốn cướp đồ của hắn, trong lòng hắn cũng không thể kìm chế
được sự phẫn nộ.

Còn có một nguyên nhân khác chính là Tam Sinh quyết của Diệp Mặc nhất định
phải bảo đảm thông đạt suy nghĩ trong đầu, với tính cách của hắn, nếu như vô
duyên vô cớ cướp đồ của Khích Tuấn Dự thật, thì suy nghĩ đó chắc chắn sẽ không
được thông đạt. Cứ như vậy, dùng Tam Sinh quyết chính là một trở ngại.

Diệp Mặc làm sao có thể vì một trận bàn không gian, mà lại tự hủy đi tương lai
của mình? Đừng nói chỉ là một trận bàn không gian và một số Tiên linh thảo cấp
chín, cho dù có thế giới Hỗn độn thật đặt trước mặt Diệp Mặc, chỉ cần hắn
không thù không oán với Khích Tuấn Dự, thì hắn cũng sẽ không làm chuyện hại
nhiều hơn lợi như này.

– Tôi và anh không thù không oán, căn bản cũng sẽ không cướp đồ của anh, anh
yên tâm mà chọn đồ đi.

Diệp Mặc chỉ đống đồ trên mặt đất nói.

– Cám ơn tiền bối.

Khích Tuấn Dự cảm giác được, Diệp Mặc cũng không lừa gã, mà lại đi cướp đồ của
gã.

Gã không chút do dự lấy những thứ mà Diệp Mặc cần ra, đưa cho Diệp Mặc. Sau đó
chọn Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ kia trong đống đồ của Diệp Mặc, rồi lại lấy một
viên Tôn Ý đan, những thứ còn lại, gã mặc dù rất muốn, nhưng cũng không lấy
thêm.

Diệp Mặc lại để lại một lọ Thanh Linh Nguyên đan bát phẩm, tặng thêm một
viên Tôn Ý đan, rồi lại tặng thêm một Tiên khí phi hành cực phẩm cho Khích
Tuấn Dự nói:

– Tiên khí phi hành này nói không chừng sau này anh sẽ dùng đến, tôi sẽ không
cướp đồ của anh, nhưng người khác thì chưa chắc.

– Tiền bối quang minh lỗi lạc, Khích Tuấn Dự tôi bình sinh ít gặp. Vãn bối
nhất định nhớ kỹ đại ân của tiền bối, nếu như có cơ hội vãn bối nhất định sẽ
đến Mặc Nguyệt Tiên tông báo đáp.

Khích Tuấn Dự lần này thật lòng cảm kích Diệp Mặc, lời gã nói đều là thật, gã
quả thực chưa từng gặp một vị Tiên đế nào quang minh lỗi lạc như Diệp Mặc này.

Diệp Mặc không phải là Tiên đế, nhưng trong lòng gã cũng đã cho rằng Diệp Mặc
chắc hẳn là một Tiên đế rồi.

Diệp Mặc gật đầu, Khích Tuấn Dự có những thứ này, thành tích sau này chắc hẳn
cũng không tầm thường. Thiện duyên có thể kết nhiều một chút, cũng là chuyện
tốt.

Hắn lại lấy ra một ngọc bài đưa cho Khích Tuấn Dự nói:

– Anh bóp nát ngọc bài này đi.

Thấy Khích Tuấn Dự có chút không hiểu nhìn mình, Diệp Mặc giải thích:

– Chuyện tôi luyện chế ngọc bài, cũng không chắc người khác không đoán ra,
chẳng may có người đoán ra ý tứ của tôi, thì anh cũng xui xẻo rồi.

Diệp Mặc để lại tin tức thần niệm bên ngoài miếng ngọc bài rất nhạt, nhưng đại
năng trong Tiên đế cũng có rất nhiều, Diệp Mặc cũng không dám cho rằng dấu
hiệu thần niệm mà mình làm người khác không phát hiện ra. Những Tiên đế này ai
mà chẳng gian xảo chứ, chẳng may có Tiên đế đoán ra ý tứ của hắn, đối với hắn
và Khích Tuấn Dự cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

Khích Tuấn Dự lập tức liền hiểu ra, mau chóng nhận lấy rồi bóp nát ngọc bài,
rồi khom người cảm tạ:

– Vãn bối cáo lui.

Diệp Mặc muốn làm dấu hiệu thần thức trên người gã, căn bản cũng sẽ không dùng
cách kém nhất này, chắc chắn sớm đã đánh dấu lên người gã rồi. Bây giờ Diệp
Mặc dùng cách này, chắc chắn là vì muốn giúp gã. Khích Tuấn Dự đương nhiên cảm
kích, gã cũng đã quyết tâm, một khi thăng cấp thành công, thì chắc chắn sẽ đến
Mặc Nguyệt Tiên tông cám ơn Diệp tông chủ.

Khích Tuấn Dự sau khi rời đi, Diệp Mặc trong lòng cũng sung sướng. Những Tiên
linh thảo kia và Nhân Thanh Hạnh, hắn đều trực tiếp giao cho Tiểu Băng Sâm,
lần này có thể nói lại bội thu rồi.

Tiên linh thảo cấp chín, cũng không muốn thu mua nữa. Sau khi lại lần nữa trao
đổi với mấy người, Diệp Mặc bảo Vô Ảnh hạ tấm biển xuống.

Nghe nói Tiên đan bên này cũng hết rồi, một số người còn chưa đổi được Tiên
đan ai ai cũng đấm ngực giậm chân, cơ hội như này cũng giống như Đường Bắc Vi
nói với bọn họ, chỉ có một lần. Bỏ lỡ cơ hội này rồi, thì cũng không còn nữa.

Nếu là những tông sư Tiên đan khác, sớm đã có người vây lấy không cho đi rồi.
Nhưng Diệp Mặc nói đi, thì cũng không có ai dám đứng ra chặn lại, cùng lắm
cũng chỉ là hỏi thăm Diệp Mặc vài câu, lúc nào lại có hoạt động trao đổi Tiên
đan như này nữa.

Những người đã đổi được Tiên đan khác, ai ai cũng vô cùng thầm nhủ may mắn.
Rất nhiều người đều chọn lập tức rời khỏi đây, có Tiên đan rồi mà vẫn ở lại
trong này thì đúng là thằng ngốc.

Khích Tuấn Dự cũng ngay lập tức cùng với đám Tiên Vương đã đổi được Tiên đan
rời đi, khi gã rời khỏi trận pháp phòng ngự của Bí Cảnh này, lập tức cảm nhận
được một thần thức cực mạnh đang quan sát gã, đường thần thức đó quan sát gã
một lát rồi thôi.

Khích Tuấn Dự không phải thằng ngốc, gã ngay lập tức biết Diệp Mặc nói không
sai. Có người biết suy nghĩ của Diệp Mặc, người đó không dám dùng thần thức
quét loạn trong lối vào Bí Cảnh này, nhưng mỗi một Tiên Vương rời khỏi nơi này
đều bị người này quét một lượt. Sau khi hiểu ra điều này, trong lòng gã lại
càng cảm kích Diệp Mặc.

Còn mấy thương gia còn lại vì sự xuất hiện của Diệp Mặc, cũng chọn cách như
Diệp Mặc, dùng Tiên đan đổi lấy Tiên linh thảo. Chỉ có điều Tiên đan của bọn
họ nhiều lắm cũng chỉ có thể đạt đến thất phẩm, hơn nữa cũng không có hạng
nhất. Còn Y Vương đan thì lại càng không có.

Khi Diệp Mặc còn chưa thu hàng quán, kinh doanh của bọn họ dường như là giăng
lưới bắt chim trước cửa. Bây giờ Diệp Mặc thu hàng quán rồi, việc buôn bán của
bọn họ cũng khá lên, lập tức trong lòng liền nhẹ nhõm. Sự oán hận đối với Diệp
Mặc cũng giảm đi không ít, dù sao Diệp Mặc cũng không ăn mảnh một mình.

– Lão đại, chúng ta có phải đi bây giờ không?

Vô Ảnh nhìn Diệp Mặc ra ngoài, lập tức hấp tấp qua hỏi.

Thời gian thu mua Tiên linh thảo trong này, là thời gian mà nó thoải mái nhất.
Nghĩ đến Tiểu Băng Sâm gọi nó một tiếng đại ca cũng không bằng lòng, hai ngày
này người gọi nó là đại ca cũng có hơn mấy trăm nghìn người.

– Diệp tông chủ, xin hỏi anh trực tiếp đến Phiêu Miểu tiên trì tôi chứ, hay
là đến nơi khác trước?

Ý Hà Tiên tôn sớm đã nhìn thấy Diệp Mặc thu lại hàng quán và rời khỏi động phủ
tạm thời, sớm đã bước qua cẩn trọng hỏi thăm.

Ngữ khí của cô cũng khiêm tốn và kính cẩn hơn nhiều so với lúc trước, cô là
một Tiên tôn, lúc trước cũng không biết Diệp Mặc là một tông sư Tiên đan cao
cấp. Bây giờ cô cũng biết Diệp Mặc là một tông sư tiên đan rồi, lại càng muốn
nịnh bợ Diệp Mặc. Nếu không phải Diệp Mặc muốn đi, nữ Tiên tôn duy nhất của
Phiêu Miểu tiên trì cũng muốn đến hỏi thăm rồi.

– Diệp tông chủ, đến Huyền Lôi đế tông tôi ngồi chút đi…

Nông Viêm Tiên đế cũng sớm đã bước đến.

– Diệp huynh, Nam La đế tông tôi cách đây cũng không xa, nếu như anh Diệp có
thể quang lâm đến Nam La đế tông tôi, thì đúng là vinh hạnh của chúng tôi.

Trạm Khôn Tiên đế cũng chen đến, lúc này gã cảm thấy lúc trước quyết định mình
nói xin lỗi Diệp Mặc, quả thực là quá anh minh rồi.

Chẳng những là Nông Viêm Tiên đế, cho dù là những Tiên đế còn lại cũng bước
đến hơn nửa, rất nhiều người đều muốn mời Diệp Mặc đến địa bàn của bọn họ ngồi
chơi chút.

Nhưng Diệp Mặc lúc này cũng không có hứng, chỉ ôm quyền nói:

– Các vị Tiên hữu, dạo này tôi phải làm một số chuyện, không có thời gian
đến nơi khác. Nhưng hai mươi năm sau, tôi sẽ tổ thức nghị thức khai tông
chính thức trong Mặc Nguyệt Tiên tông, hôm nay Diệp mỗ tạm thời thất lễ từ
chối. Hai mươi năm sau, nếu như có thời gian đến Mặc Nguyệt Tiên tông của tôi,
bất luận là ai, chỉ cần chúc mừng Mặc Nguyệt Tiên tông tôi khai phái, thì Diệp
Mặc tôi chắc chắn cũng hoan nghênh đón chào.

Giọng nói của Diệp Mặc phát ra, trong nháy mắt những người đứng ở lối vào Bí
Cảnh cũng đã nghe thấy rất rõ. Trưởng lão hoặc tông chủ, Tiên đế hoặc Tiên tôn
của một số tông môn, ai ai cũng tỏ vẻ nhất định tham gia. Một số Tiên Vương
còn chưa đổi được Tiên đan, lại càng có ý định trữ lại nhiều Tiên linh thảo
hơn, đợi hai mươi năm sau đến Mặc Nguyệt Tiên tông.

Chỉ có Vị Phong tiên đế sắc mặt cực kỳ khó coi, Vô Hồi Tiên đế lại càng trầm
mặc. Gã biết mối thù này của mình cực kỳ khó báo, Diệp Mặc đến Trí Tông Tiên
đế cũng đánh cho chạy, cho dù là gặp Vô Anh Tiên đế, kết quả cũng rất khó
đoán.

Đã nhận được lời mời chính xác của Diệp Mặc, một số Tiên tôn quyết định đến
Mặc Nguyệt Tiên tông một chuyến. Cung Hoa Thiên của hạ thiên vực mặc dù xa,
nhưng một tông sư Tiên đan cao cấp như Diệp Mặc, ai không muốn đến chúc mừng
chút chứ. Sau đó tạo quan hệ tốt chút, ai có thể bảo đảm sau này không cần
mời hắn luyện đan? Còn một số Tiên đế thậm chí cũng quyết định, sau khi đến
Mặc Nguyệt Tiên tông, phải mời Diệp Mặc luyện chế mấy lò Tiên đan.

– Ý Hà Tiên tôn, tôi chắc chắn sẽ đến Phiêu Miểu tiên trì, tôi có lẽ không
đi cùng cô được, ba tháng sau, chúng ta gặp mặt ở Phiêu Miểu tiên trì vậy.

Diệp Mặc sau khi nói ra lời mời tất cả những tông môn và Tiên đế còn lại,
lúc này mới khách khí nói với Ý Hà Tiên tôn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.