Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1894: Coi như là cố nhân
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Diệp huynh, tôi là Úc Tạ, chuyện năm đó là do tôi nhìn lầm, thành thật xin
lỗi. Song Song không có việc gì, chờ sau khi tôi tìm được sư muội rồi, tôi sẽ
nói chuyện cặn kẽ với anh.
Tiên Vương áo lam Úc Tạ thấy Diệp Mặc cũng đi cùng, thì vội vàng giải thích
một câu. Cô thậm chí cảm giác rằng mình hiện giờ đã không phải là đối thủ của
Diệp Mặc nữa rồi, cho nên nói chuyện với Diệp Mặc cũng rất khách khí.
Tuy Diệp Mặc đang rất nóng lòng về chuyện của Nhiếp Song Song, bất quá bây giờ
người ta phải đi cứu sư muội, cho nên hắn cũng không nói nhiều. Chỉ cần Nhiếp
Song Song không có chuyện gì là tốt rồi, hơn nữa vị sư muội của Úc Tạ hắn cũng
có quen biết.
Chính là cô gái thoạt nhìn như thiếu nữ kia. Nhưng thực tế thì cô ấy là một
Đại La Tiên có gương mặt non trẻ mà thôi, hơn nữa Diệp Mặc còn biết cô ấy tên
là Úc Tương.
Thần thức của Diệp Mặc rất nhanh đã quét tới vị thiếu nữ năm đó vừa trêu cợt
vừa giúp đỡ hắn. Cô đang bị hai tên Tiên Vương ngăn cản. Hai tên Tiên Vương
này một là Tiên Vương trung kỳ, còn một tên là Tiên Vương hậu kỳ có dáng người
rất cao. Một con Tiên linh thú hình dáng một chú gấu nhỏ đang núp ở trên vai
của cô, trong mắt lộ ra chút sợ hãi. Con Tiên linh thú kia có bộ lông mầu lửa
đỏ đặc biết dễ khiến cho người khác chú ý. đọc truyện mới nhất tại .
– Sư tỷ.
Úc Tương đã nhìn thấy Úc Tạ bay tới, lập tức kêu lên một tiếng.
Vẫn là bộ dáng người thiếu nữ trước kia, vẫn y nguyên cặp núi đôi vĩ đại treo
cao đó. Sau khi Diệp Mặc nhìn thấy, thậm chí có chút cảm giác như gặp được bạn
cũ vậy. Năm đó cũng là nhờ có cô gái này giúp đỡ, nếu không có lẽ Nhiếp Song
Song đã phải chết rồi. Cũng không phải là vì ở lâu trong Thế giới trang vàng
mà chết, mà là vì hắn không biết tác dụng của Hoàn hồn quả.
Hai tên Tiên Vương kia thấy có người tới, cũng không nói lời nào, mà chỉ nhìn
về phía Úc Tạ.
Úc Tạ vừa nhìn thì đã đoán được rằng vị sư muội này của mình lại gây ra phiền
toái rồi, cho nên cũng chẳng quan tâm tới Úc Tương nữa, mà tranh thủ thời gian
hướng tới hai tên Tiên Vương kia ôm quyền thi lễ:
– Sư muội của tôi không hiểu chuyện, cho nên nếu có đắc tội mạo phạm tới hai
vị đạo hữu, thì xin được thứ tội cho.
– Ha ha, một người tu luyện tới Đại La Tiên thì đã sống bao nhiêu năm rồi.
Vẫn còn là một người không hiểu chuyện sao? Cho rằng ta là đồ ngốc chắc, hay
là ngươi tự coi mình là đồ ngốc?
Tên Tiên Vương có dáng người cao lập tức cười ha ha. Giọng điệu cực kỳ mỉa
mai.
Úc Tạ nghe xong lời nói này, thì đã biết rõ lần này Úc Tạ chọc phải phiền toái
không nhỏ rồi. Sắc mặt của cô khẽ biến, lập tức quay người lại quát lên:
– Muội đến cùng là đã làm chuyện gì?
Úc Tương cũng biết sự tình có vẻ không ổn, cho nên cô lúc này cũng không có
tâm tư quản tới người đi cùng sư tỷ mình là Diệp Mặc, mà chỉ làm ra bộ dáng ủy
khuất rồi nói:
– Muội chỉ là bắt một con Tiên yêu thú bình thường, sau đó cùng Noãn Noãn
nướng ăn. Nhưng thật không ngờ rằng con Tiên yêu thú đó là do hai người họ
nuôi. Muội… muội…
Tuy rất muốn nói ra rằng con Tiên yêu thú kia không nhất định là do đối phương
nuôi dưỡng, và cũng không nhất định đó là Tầm linh tiên thỏ. Nhưng Úc Tương
cũng biết ở đây không phải là Trung Thiên Vực, cũng không phải là Hạ Thiên
Vực, mà là Thượng Thiên Vực, nơi mà Tiên Vương đi lại đầy trên đường cái.
Tên Tiên Vương trung kỳ kia nghe Úc Tương nói xong, thì liền đem ánh mắt từ
trên người Diệp Mặc rời đi rồi lạnh lùng nói:
– Ngươi đã đem 'Tầm linh tiên thỏ' của chúng ta xơi sạch rồi, còn nói không
ngờ là do chúng ta nuôi. Ngươi tưởng là ở khắp nơi đều có 'Tầm linh tiên thỏ'
hay sao?
Nghe đối phương nói rằng đó là 'Tầm linh tiên thỏ', thì Úc Tạ liền biến sắc.
Nếu quả thật là 'Tầm linh tiên thỏ', vậy thì cho dù là đem cả cô lẫn sư muội
đi ép khô cũng không đền nổi. Nhưng tuy là sư muội của cô thích làm chút
chuyện không đầu không đuôi, nhưng cũng không phải là loại người không có chút
kiến thức nào? 'Tầm linh tiên thỏ' là một trong các loại Tầm linh thú có tỷ lệ
chính xác tương đối cao khi tìm linh vật, đáng lẽ Úc Tương phải nhận ra nó
chứ?
Mặc dù biết chính mình cũng đền không nổi, nhưng Úc Tạ vẫn kiên trì nói:
– Hai vị đạo hữu, đây là do sư muội của tôi không hiểu chuyện. Vậy xin hỏi
hai vị muốn chúng tôi bồi thường như thế nào, chúng tôi sẽ cố hết sức để bồi
thường cho hai vị.
– Bồi thường? Ngươi bồi thường nổi sao? 'Tầm linh tiên thỏ' của ta có thể tìm
giúp ta một cái Tiên linh mạch trong vòng một tháng, một năm có thể giúp ta
tìm kiếm được mấy chục gốc Tiên linh thảo cấp bẩy trở lên? Vậy ngươi làm sao
để bồi thường?
Tên Tiên Vương trung kỳ kia mỉa mai.
Sắc mặt Úc Tạ lập tức tái nhợt. Cô thật sự là đền không nổi, hơn nữa nơi này
là Thượng Thiên Vực, cho nên ngay cả một nơi để nói lý cô cũng không có.
Tiểu Sâm lúc này lại cười hắc hắc mà truyền âm cho Diệp Mặc:
– Em không biết con thỏ bị tiểu cô nương kia nướng ăn có phải là 'Tầm linh
tiên thỏ' hay không? Nhưng em lại biết trên vai của tiểu cô nương này chính là
'Tiên mạch hùng'.
Diệp Mặc giật mình. 'Tiên mạch hùng' hắn đã nghe nói qua, nhưng thật không ngờ
lại có bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, hơn nữa còn có một bộ lông lửa đỏ
bắt mắt nữa.
'Tiên mạch hùng' chuyên môn ăn Tiên tinh cùng Tiên linh mạch, còn có thể tìm
kiếm được nơi có Tiên linh mạch tốt. Nhưng Diệp Mặc cũng biết 'Tiên mạch hùng'
cũng không phải quá trân quý, cũng chỉ là một trong các loại Tầm linh thú mà
thôi. Hơn nữa loại 'Tiên mạch hùng' này phát triển cực kỳ chậm chạp, và chỉ
tới khi trưởng thành thì mới có thể tìm kiếm Tiên linh mạch.
Diệp Mặc không biết Úc Tương có phải là đã ăn 'Tầm linh tiên thỏ' của đối
phương hay không. Nhưng hắn khẳng định rằng hai tên Tiên Vương kia nhận ra
được con gấu nhỏ của Úc Tương là 'Tiên mạch hùng'.
– Là chuyện gì xảy ra, cô nói xem nào.
Diệp Mặc đi tới.
– A, anh là Diệp Mặc…
Úc Tương liếc mắt một cái lập tức nhận ra Diệp Mặc. Vừa rồi thì do cô bị Tiên
Vương của Thượng Thiên Vực chọc tức, đang không biết phải làm sao cho phải,
cho nên không có tâm tư chú ý tới người đi theo phía sau sư tỷ của mình là ai.
Hiện tại Diệp Mặc tiến lên nói chuyện, thì cô lập tức đã nhận ra hắn. Nhưng cô
cũng lập tức kinh ngạc thốt lên:
– Anh không ngờ lại có thể đến Thượng Thiên Vực, vậy tu vi của anh khẳng định
đã là Huyền Tiên rồi. Ồ, Diệp Mặc, tôi còn thực sự nhìn không thấu được tu vi
của anh nữa rồi.
Thấy Úc Tương không hề che giấu vẻ vui mừng chút nào, hoàn toàn khác với thái
độ của sư tỷ cô, thì trong lòng Diệp Mặc cũng rất vui vẻ. Nhưng không đợi Diệp
Mặc nói chuyện, thì Úc Tạ đã lập tức quát lên:
– Úc Tương, Diệp sư huynh bây giờ đã là Tiên Vương rồi. Muội không được phép
nói năng lung tung.
– Diệp Mặc, anh thật sự đã là Tiên Vương … Á… Sư tỷ của tôi nói tối đa
anh chỉ có thể lên đến Kim Tiên, ha ha…
Trong mắt của Úc Tương, thì Diệp Mặc vẫn giống với cái ngày mà hắn lang thang
ở phường thị cấp thấp tìm mua Hoàn hồn quả.
Úc Tạ quay sang Diệp Mặc nói với vẻ bất đắc dĩ:
– Diệp huynh, thật sự xin lỗi, sư muội của tôi…
Diệp Mặc khoát tay:
– Không có gì, tôi cùng Úc Tương cũng là bạn cũ, cho nên cô ấy gọi tôi là
Diệp Mặc tôi cũng rất vui. Úc Tương, cô hãy nói một chút xem trước đó đã xảy
ra chuyện gì? Nếu như không phải là sai lầm của cô, thì tôi nhất định sẽ giúp
cô lấy lại công đạo.
– Tao nhổ vào. Chỉ là một tên Tiên Vương trung kỳ, cũng dám nói sẽ lấy lại
công đạo sao? Cút đi cho bổn Vương. Mày dài dòng một câu nữa, thì bổn Vương sẽ
ày nằm lại chỗ này.
Tên Tiên Vương cao kều kia liền khinh thường nói.
Diệp Mặc sầm mặt lại, không tiếp tục nói chuyện khách khí nữa:
– Cút, bất luận là ăn hay không ăn con thỏ của mày, thì mày đều cút cho bổn
Vương.
– Ha ha…
Tên Tiên Vương cao kều liền cười tới mức sặc sụa:
– Thật là phách lối, bổn Vương thật sự là chưa từng gặp thằng nào kiêu ngạo
như mày đấy…
Những lời này y căn bản cũng không nói hết, thì một thành Tử Văn Quỷ Tiễn đã
phóng ra. Tử Văn Quỷ Tiễn vừa phóng ra thì liền hóa thành hai lưỡi kéo cực lớn
bao phủ lấy không gian xung quanh phóng thẳng về phía Diệp Mặc. Xem điệu bộ
này thì hẳn là muốn cắt Diệp Mặc thành hai đoạn.
Úc Tạ cũng cảm giác được Lĩnh vực Tiên Vương cường đại, lập tức biến sắc. Lĩnh
vực Tiên Vương này vừa được mở ra, thì cô đã biết mình không phải là đối thủ
rồi. Chẳng những cô không phải là đối thủ, mà còn cách biệt quá xa nữa.
Không đợi Úc Tạ phản ứng, thì Diệp Mặc đã đá ra một cước.
Tuy ý đá một cước, không có bất kỳ thần thông nào, không có bất kỳ khí tức,
sát cơ, hay là không gian sát thế gì cả.
Úc Tạ lập tức ngây dại. Một cước bình thường này muốn đối chọi với một Tiên
khí bán cực phẩm do một Tiên Vương phóng ra sao? Diệp Mặc là giả dạng Tiên
Vương, hơn nữa đầu óc còn có vấn đề sao?
Ngay cả tên Tiên Vương cao kều muốn đem Diệp Mặc cắt ra làm hai cũng ngây ngẩn
cả người. Y không thể tưởng tượng được là còn có loại người lỗ mãng thế này.
Vậy mà lại tùy ý đá ra một cước để đối chọi với Tử Văn Quỷ Tiễn của mình sao?
Thằng này não bị nhũn rồi sao?
Nhưng y cũng lập tức cảm giác được có điều không đúng. Nếu như đối phương là
kẻ lỗ mãng, vậy thì dưới Lĩnh vực Tiên Vương của mình, sao có thể đá ra một
cước kia.
Ầm…
Khi mà mấy người đều đang sững sờ, thì chân của Diệp Mặc đã đá trúng vào Tử
Văn Quỷ Tiễn. Vốn là một cước bình thường, nhưng sau khi đá trúng vào Tử Văn
Quỷ Tiễn, thì lập tức đã khơi dậy lốc xoáy không gian đầy trời. Tử Văn Quỷ
Tiễn mang theo không gian sát thế cùng sự trói buộc của Lĩnh vực Tiên Vương,
dưới lốc xoáy không gian của một cước này, lập tức tan thành mây khói.
Tử Văn Quỷ Tiễn mới vừa rồi còn tràn ngập khí tức đáng sợ, lúc này lại giống
như một đống sắt thép phàm trần, bị Diệp Mặc trực tiếp đá bay. Mà tên Tiên
Vương cao kều phóng ra Tử Văn Quỷ Tiễn sau khi bị Diệp Mặc một cước đá bay
pháp bảo, thì lập tức bị phản phệ phun ra mấy ngụm máu tươi. Nhưng đây cũng
chưa phải là tất cả, Lĩnh vực Tiên Vương của y không ngờ lại kịch liệt co rút,
chỉ trong chớp mắt đã xoắn nát cả cai cánh tay của y.
– Mày…
Tên Tiên Vương cao kều kia lập tức ngây dại. Y chưa bao giờ tưởng tượng được
rằng có người đứng yên bất động, tùy ý đá ra một cước có thể đá bay Tử Văn Quỷ
Tiễn của y, sau đó lại khiến cho Lĩnh vực Tiên Vương của y phản phệ, đem hai
cánh tay của y xoắn nát.
Tên Tiên Vương trung kỳ còn lại cùng với Úc Tạ, Úc Tương ba người cũng hoàn
toàn ngây dại. Đây là loại Tiên Vương gì vậy? Sao có thể có Tiên Vương nào lợi
hại như vậy? Đừng nói là Tiên Vương, mà cho dù là Tiên Tôn cao cấp, cũng không
thể nào tùy ý đá một cước ra liền khiến ột tên Tiên Vương trở thành bộ dạng
này chứ? Điều này có thể dùng từ Vận khí để giải thích sao?
Sau khi thấy Diệp Mặc đá bay Tử Văn Quỷ Tiễn xong, lại bước về phía mình một
bước, thì tên Tiên Vương cao kều kia lập tức kinh hãi kêu lên:
– Ta là đệ tử của Huyền Lôi Đế tông, nếu ngươi dám giết ta, thì chắc chắn
phải chết…
Diệp Mặc cười ha hả:
– Huyền Lôi Đế tông tao thật sự vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới. Tao chính
là giết mày đấy, Huyền Lôi Đế tông có thể làm khó dễ gì được tao nào?
Nhưng Diệp Mặc cũng không lập tức động thủ, mà giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn về
phía Trát Khuê Tiên thành. Gần như là cùng lúc khi Diệp Mặc nhìn về phía Trát
Khuê Tiên thành, thì một tiếng hừ lạnh liền truyền đến:
– Bổn Đế ngược lại muốn xem xem, ai dám giết đệ tử của Huyền Lôi Đế tông đây?
Tên Tiên Vương cao kều kia nghe được cái thanh âm này lập tức thở phào nhẹ
nhõm, trong mắt của y lúc này nhìn về phía Diệp Mặc đã trở nên ngoan độc. Y
biết rõ, cái tên Tiên Vương lợi hại kia đã là một người chết rồi.
Diệp Mặc vốn thấy người tới là một người quen, cho nên chưa tính sẽ xuống tay.
Nhưng không nghĩ tới tên này còn chưa tới đây, đã giở cái giọng điệu uy hiếp
đó ra rồi. Cho nên hắn lập tức khinh thường nói:
– Bổn Vương cứ muốn giết đấy, ngươi có thể làm gì được nào?
– A…
Người tới còn chưa hạ xuống, thì đã nhìn rõ tướng mạo của Diệp Mặc, lập tức
kinh ngạc thốt lên.