Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 188: Trốn.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 188: Trốn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Khi Diệp Mặc đến sân bay, Hàn Yên đã đang chờ hắn.

Nhìn bộ dạng của cô thì hắn biết cô đã đến được một lúc rồi.

Hàn Yên đeo một cái túi, tuy không to nhưng cũng không hề nhỏ, cô có chút ngạc
nhiên khi thấy Diệp Mặc chỉ đeo một cái túi nhỏ, trong lòng nghĩ cái túi nhỏ
thế này đoán chừng để vài bộ quần áo cũng không đủ, còn một vài trang bị khác
thì sao? Cô nhận được tin, nơi muốn đến có thể rất vắng vẻ.

Cô không biết Diệp Mặc nếu không phải vì muốn che giấu chiếc nhẫn Trữ Vật của
mình, nói không chừng ngay cả túi cũng lười không đeo.

Diệp Mặc tới một lúc thì lên máy bay, hắn và Hàn Yên ngồi cùng nhau. Hàn Yên
không sử dụng bất kì đồ trang điểm nào, trên người cô có một mùi thơm dịu nhẹ,
ngửi rất được. Tuy diện mạo cô không phải là vô cùng xinh đẹp nhưng lại rất có
khí chất.

Thấy Diệp Mặc lên thẳng máy bay không nói gì nhiều với mình mà chỉ ngắm nghía
cái vòng ngọc, Hàn Yên có chút bực mình, đành phải hỏi:

– Tôi nhận được tin, hẳn không phải đi theo hướng tỉnh Hồ Trung, cớ sao anh
lại đến Hàm Sơn?

– Tôi đi làm chút việc riêng.

Diệp Mặc nói xong lại rơi vào trầm mặc.

Thấy Diệp Mặc không có hứng thú nói chuyện với mình, Hàn Yên nhíu nhíu mày rồi
cũng ngừng luôn câu chuyện.

Diệp Mặc đang nghĩ về những lời hắn và Diệp Lăng nói hôm qua, “chiếc vòng tay
là trước khi qua đời cha để lại, nói là cô để lại cho anh.”

Vòng tay đã cũ, ánh mắt của Diệp Mặc cũng cẩn thận xem xét một hồi, không có
bất kì chỗ nào nổi bật cả. Bây giờ có tỉ mỉ xem vô số lần cũng không thể nhìn
ra chỗ lạ, xem ra đây là chiếc vòng tay bình thường, có lẽ chỉ có ý nghĩa kỉ
niệm.

Thở một hơi dài, Diệp Mặc đeo chiếc vòng lên tay mình. Vân Băng vốn định về
Ninh Hải nhưng vì mối giao tình với Diệp Lăng nên quyết định thứ hai mới trở
về. Tuy không biết vì sao Vân Băng lưu lại vài ngày, nhưng Diệp Mặc có chút
cảm giác hình như cô ấy đối với mình hơi khác.

– Anh biết tổ chức Bắc Sa này không?

Thấy Diệp Mặc cuối cùng đã thôi ngắm nghía chiếc vòng tay, Hàn Yên mới nhỏ
giọng lên tiếng hỏi.

Diệp Mặc hơi sửng sốt trả lời:

– Chỉ là nghe qua, sao?

Thấy Diệp Mặc cuối cùng đã nghe lời của mình, Hàn Yên thở phào một cái nói:

– Phùng Điềm, người mà lần trước anh cứu ở sa mạc, anh biết chứ? Cô ấy chính
là người của Bắc Sa, hơn nữa cô ấy nói tập tài liệu lần trước của anh chính là
lấy từ Bắc Sa. Còn về làm thế nào lấy được thì cô ấy không nói, nhưng có thể
khẳng định tài liệu này có liên quan đến Bắc Sa.

Phùng Điềm là người của Bắc Sa, Diệp Mặc không cảm thấy kì lạ, nếu như cô ấy
không phải là người của Bắc Sa thì không thể quen Văn Đông được. Hiện giờ
người hắn muốn tìm là Văn Đông, nhưng nếu như có thể tìm thấy Phùng Điềm, hẳn
là cô ấy cũng biết ít tình hình của Bắc Sa. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc hỏi:

– Cô có biết Phùng Điềm hiện đang ở đâu không?

Hàn Yên lắc đầu nói:

– Không biết, đây là tin mật mà lần trước cô ấy cung cấp cho Lý Hồ, nhưng khi
đó ông nội tôi chưa dự tính được tài liệu này quý như vậy, cho nên cũng không
coi trọng mấy. Hơn nữa, Bắc Sa, nghe nói là tổ chức độc lập lớn nhất trên thế
giới, các thành viên trong đó không chỉ đến từ khắp nơi trên thế giới mà còn
có cả nhân viên khoa học kĩ thuật và vũ trang hàng đầu. Mục đích của bọn họ là
muốn lập nên một đất nước lớn mạnh hơn, dân chủ hơn Mĩ. Chỉ có điều cho tới
bây giờ thủ đoạn của bọn họ vẫn khiến cho người ta cảm thấy trơ trẽn.

Diệp Mặc chỉ biết Văn Đông là người của Bắc Sa, còn về Bắc Sa là tổ chức gì
thì hắn không quan tâm mà cũng không biết.

Hàn Yên lạnh lùng hừ một tiếng:

– Nguyện vọng là tốt, chỉ là người của Bắc Sa quá tạp nham, quốc gia vẫn chưa
thành lập nhưng đã có rất nhiều người muốn dựa vào tài nguyên để phát tài rồi,
tài liệu lần trước anh lấy, nghe nói là do người trong nội bộ của Bắc Sa lấy
ra, chỉ là không ngờ lại rơi vào tay anh.

Hóa ra Bắc Sa lại là một tổ chức lớn như thế, thậm chí đã đến bước muốn lập
nên quốc gia. Tuy Diệp Mặc không quen với chính trị ở đây, song hắn cũng biết
muốn lập nên một quốc gia không phải là điều dễ dàng. Những nơi có tài nguyên
phong phú đều là những nơi đã có chủ, hơn nữa nối đường ray quốc tế hiện nay
cũng rất lợi hại, một tổ chức muốn thành lập nên một quốc gia, điều này không
khá hơn so với một xã hội ảo tưởng là bao.

– Cô biết tình hình cụ thể ở Bắc Sa không?

Diệp Mặc thầm nghĩ, tài liệu này đúng là lấy từ Bắc Sa, nếu biết một ít về Bắc
Sa thì việc tìm thấy những tài liệu này có lẽ càng dễ dàng hơn một chút.

Hàn Yên lắc đầu nói:

– Tôi từ trước tới nay không quan tâm đến việc này, những điều này đều do
trước khi tôi đi, ông nội của tôi nói cho tôi biết.

– Cô là đệ tử của Ẩn Môn nào? Hơn nữa cô làm thế nào mà vào Ẩn Môn?

Diệp Mặc bỗng quay ngoắt, hoàn toàn bỏ chủ đề Bắc Sa sang một bên mà hỏi về
một nơi khác.

Lần này Hàn Yên liền nhắm nghiền mắt lại, không nói gì nữa. Diệp Mặc nói đến
một chuyện không có hứng thú nên cũng không hỏi lại nữa. Trong lòng tự nhủ,
xem ra lấy tin tức của Ẩn Môn từ miệng Hàn Yên có chút khó khăn.

Sau khi ra khỏi sân bay Hàm Sơn, Diệp Mặc liền gọi một chiếc xe đến Tương Sơn
Lĩnh. Hàn Yên không biết Diệp Mặc đi Tương Sơn Lĩnh làm gì, nhưng trước khi đi
ông nội đã từng nói với cô, con người Diệp Mặc không đơn giản. Hơn nữa những
tài liệu lúc đầu cũng là hắn lấy được, lần này thì lại do hắn làm chủ. Thế nên
hành trình sẽ do Diệp Mặc sắp xếp, tuy Hàn Yên cảm thấy kì lạ sao Diệp Mặc
không bắt tay tìm hiểu từ Bắc Sa, nhưng cũng không hỏi hắn.

Xe taxi dừng tại bãi đỗ xe ở sườn núi Tương Sơn Lĩnh, Diệp Mặc để lái xe rời
khỏi, sau đó dẫn Hàn Yên đến một khu phố để ăn ở.

Tuy lần trước hắn không lên cùng Văn Đông nhưng khoảng cách giữa con phố nơi
ăn ở và bãi đỗ xe chỗ sườn núi cũng không xa lắm. Diệp Mặc hình như đã từng
nhìn thấy Văn Đông đi vào một nhà trọ nhỏ.

Lúc này hắn không biết lần trước Văn Đông vào nhà trọ nào, nhưng chỉ ở chỗ này
hắn mới tìm thấy ít manh mối, nếu như ở đây cũng không tìm thấy Văn Đông thì
hắn quả thật cũng không có cách nào tốt cả. Hoặc là chỉ có thể tìm thấy Phùng
Điềm, nhưng theo Hàn Yên nói, bây giờ tìm cô ấy cũng rất khó.

– Anh đến Tương Sơn Lĩnh làm gì?

Hàn Yên biết Bắc Sa sẽ không bao giờ có nơi đặt chân ở Tương Sơn Lĩnh.

– Một người bạn của tôi biết ít tình hình, tập tài liệu đầu tiên là do cô ấy
ở đây đưa cho tôi, cho nên tôi đến tìm xem.

Diệp Mặc biết Hàn Yên chắc hẳn thấy kì lạ, nhưng điều này cũng không có gì tốt
để mà giấu giếm. Tuy nhiên có thể tìm thấy Văn Đông hay không thì hắn không có
gì nắm chắc.

Hàn Yên nghĩ Diệp Mặc đã nói như thế thì hắn phải khẳng định biết người bạn
này ở đâu, nhưng cô đi theo sau Diệp Mặc hỏi mấy nhà trọ rồi mới hay, Diệp Mặc
căn bản không biết, mà là đi từng nhà hỏi, nên đành phải im lặng.

Tương Sơn Lĩnh tuy không bằng một vài khu du lịch phồn hoa nhưng những nhà
nghỉ, khách sạn ở con phố trên lưng chừng núi này cũng có mấy chục trên trăm
cái, thế này còn muốn hỏi tới khi nào?

Cũng may những lo lắng của Hàn Yên không trở thành sự thật, khi Diệp Mặc đi
vào nhà trọ chỉ có đôi vợ chồng già hỏi thăm Văn Đông thì chủ nhà trọ không hề
lộ ra vẻ không hiểu mà lại cẩn thận nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc biết hắn đã tìm đúng chỗ rồi.

– Anh đến tìm Đông Đông à?

Người đàn ông chủ nhà trọ đã hơn sáu mươi tuổi, giọng nói có phần chậm chạp
nhưng ngữ khí thể hiện rõ là có quen Văn Đông.

Diệp Mặc vội vàng nói:

– Vâng đúng, chú à, cháu là bạn của chị Văn Đông, cháu tên Diệp Mặc.

Để tỏ rõ quan hệ giữa mình và Văn Đông khá thân thiết, thậm chí ngay tiếng chị
Đông cũng gọi được, Diệp Mặc ngẫm lại cảm thấy xấu hổ.

– Anh là Diệp Mặc? À, anh đợi lát.

Ông già đột nhiên đi vào trong phòng, lấy ra một bức thư đưa cho Diệp Mặc nói:

– Lần trước Đông Đông có nhờ người đưa cho anh, nói là nếu trong ba tháng anh
đến thì đưa bức thư này cho anh, nếu anh không đến thì bảo tôi đốt nó đi.

Diệp Mặc kinh ngạc nhận lấy bức thư, tự nhủ nếu không phải chuyện của Hàn Tại
Tân thì hắn chắc chắn sẽ không đến. Hơn nữa dù rằng đến rồi thì làm sao Văn
Đông biết được hắn có thể tìm đến đây? Còn để lại một bức thư cho hắn?

Diệp Mặc mở thư, một lần nữa lại ngây ngẩn cả người, trên tờ giấy to chỉ viết
đúng một chữ: “trốn”. Đây là ý gì? Hàn Yên nhìn thấy chữ này cũng có chút kì
lạ nhìn Diệp Mặc, cũng tự hỏi đây là ý gì.

Đôi vợ chồng thấy Diệp Mặc xem thư ngẩn người ra liền đi vào hậu viện.

Một chữ “trốn” to, hơn nữa nét bút lại từ rõ ràng đến mờ nhạt, nét cuối cùng
thậm chí như có như không. Diệp Mặc nhíu mày, bỗng nhiên ngộ ra. Ý của Văn
Đông chính là bảo mình ngay lập tức trốn chạy càng xa càng tốt, thậm chí còn
phải mai danh ẩn tích.

Không ổn rồi, Văn Đông đã xảy ra chuyện.

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Diệp Mặc, Văn Đông chắc hẳn vì tập tài liệu đó mà
xảy ra chuyện rồi, đã thế bọn người kia còn bức hỏi cô tư liệu ở đâu. Chỉ có
Văn Đông biết, tài liệu của cô ấy đã đưa ình.

Cô ấy không hề nói ra mình, ngược lại còn để lại chữ “trốn” cho thấy rằng Văn
Đông và hắn tuy bèo nước gặp nhau nhưng cô gái này lại là người trọng tình
nghĩa.

Hàn Yên thấy sắc mặt của Diệp Mặc thay đổi, đang muốn hỏi Diệp Mặc chuyện gì
xảy ra thì bỗng nhiên vẻ mặt của hắn lại lặng chìm như nước, ngẩng đầu nhìn về
hướng cửa chính nhà trọ.

– Tôi biết ngay anh sẽ đến, quả nhiên, ha ha…Văn Đông liều chết không nói,
không nói có tác dụng ư?

Một giọng nói vô cùng kiêu ngạo vang lên.

Hàn Yên chợt phát hiện ra Diệp Mặc đã xông ra ngoài, đợi khi Hàn Yên hồi phục
lại tinh thần thì Diệp Mặc đã ôm trở về một người con gái.

Nhưng cô gái lúc này tóc tai bù xù, y phục xộc xệch, trên người đầy những vết
thương, sắc mặt trắng bệch không một chút máu.

Lúc cướp Văn Đông về từ chiếc xe chạy đến cửa nhà trọ, Diệp Mặc đã biết cô
không ổn rồi. Tâm mạch của cô đã đứt, thậm chí hơi thở cũng đã ngưng. Tâm mạch
thì Diệp Mặc có thể dùng chân khí chữa trị, nhưng sức sống hiện giờ của cô đã
không còn, Diệp Mặc hết cách cứu chữa, trừ phi có thuốc tiên mới có thể giành
lại cơ hội sống cho cô ấy. Mặc dù trên người Diệp Mặc cũng có linh dược nhưng
để hồi phục sự sống còn kém xa.

Chân khí của Diệp Mặc đi vào trong cơ thể của Văn Đông, muốn cố gắng để Văn
Đông tỉnh dậy nhưng một lúc lâu rồi cũng không thấy động tĩnh gì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.