Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1877: Vô trần quả


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1875: Vô trần quả

Sưu tầm:

Nguồn: metruyen

Đả tự:

Diệp Mặc cũng không thèm để ý tới Chính Nhân Tiên Đế còn đang đứng bên cạnh Vô
Hồi Tiên Đế, chẳng chút giấu diếm gì mà kể lại câu chuyện mình tới Vô Già Âm
Hà.

Chính Nhân Tiên Đế không cần nghe Diệp Mặc nói hết thì đã hiểu được là có
chuyện gì rồi. Không nói tới việc Diệp Mặc có tiềm lực kinh người, cho dù là
Diệp Mặc không có tiềm lực gì, thì y cũng không thể nào nói giúp cho người
không có đạo lý là Vô Hồi Tiên Đế được.

Vô Hồi Tiên Đế hiển nhiên là cho rằng trên người tên Diệp Mặc này có bí mật,
hơn nữa cũng nghĩ rằng bản thân ăn chắc được Diệp Mặc rồi, nhưng không ngờ tới
cuối cùng lại còn bị Diệp Mặc đuổi giết lại. Đối mặt với chuyện này thì Chính
Nhân Tiên Đế sao có thể mặt dầy đi gây sự được chứ?

Thấy Chính Nhân Tiên Đế hiển nhiên là không có ý nói giúp, thì Vô Hồi Tiên Đế
đã biết rõ rằng không thể trông cậy vào Chính Nhân Tiên Đế rồi, tên Tiên Đế
còn lại kia thì y

lại không hề quen biết.

Thấy tình hình như vậy, thì y chỉ có thể nghiêm nghị nói với Diệp Mặc:

– Nếu như mày dám làm gì tao, thì Vô Già Âm Hà của ta chắc chắn sẽ tiêu diệt
toàn bộ Mặc Nguyệt Tiên tông của mày.

Diệp Mặc cũng lạnh giọng nói:

– Nếu như Mặc Nguyệt Tiên tông của tao có một người vì Vô Già Âm Hà mà xẩy ra
chuyện, thì Diệp Mặc tao xin thề, cả cuộc đời này nhất định phải biến Vô Già
Âm Hà thành tro bụi. Nhiều nhất cũng chỉ là cho Vô Già Âm Hà của mày giữ lại
thêm chút hơi tàn trong vài năm mà thôi.

Nghe Diệp Mặc nói xong thì Vô Hồi Tiên Đế chi cảm thấy sau lưng lạnh toát. Cho
dù là Chính Nhân Tiên Đế cũng cảm giác được toàn thân ớn lạnh. Bọn họ đều
không hề cho

rằng Diệp Mặc đang khoác lác, vì với bản lĩnh dùng tu vi Tiên Vương đuổi giết
Vô Hồi Tiên Đế, thì một khi hắn tấn cấp lên Tiên Đế rồi, cả cái Vô Già Âm Hà
kia căn bản không đủ để cho hắn nhét kẽ răng nữa. Chính Nhân Tiên Đế âm thầm
cảm thấy may mắn vì mình đã không tùy tiện động thủ với Diệp Mặc.

Với loại bản lĩnh đuổi giết cả Vô Hồi Tiên Đế của Diệp Mặc, thì cho dù là y
động thủ với Diệp Mặc, chi sợ cũng không có cách nào giết được Diệp Mặc cả.
Một khi hắn chạy trốn được, thì đó chính là hậu hoạn vô cùng. Có thể nói rằng
nếu như không giết được Diệp Mặc, thì sẽ không có một môn phái nào dám đi tiêu
diệt tông môn của Diệp Mặc cả.

Ha ha, hay lắm. Hà Trùng tôi rất bội phục những người như cậu. Cậu chi cần để
ý tới việc giết tên này thôi, tôi cam đoan là sẽ không ngăn cản cậu.

Tên Tiên Đế trung kỳ còn lại vừa rồi còn đánh nhau với Chính Nhân Tiên Đế lúc
này cũng đã hiểu mọi chuyện, lập tức giơ ngón tay cái lên với Diệp Mặc rồi
nói. Hiển nhiên là

y rất đồng tính với cách làm của Diệp Mặc.

Tuy Chính Nhân Tiên Đế nghe xong lời này thì cực kỳ khó chịu, nhưng bản tính
của y vốn bình thản, hơn nữa cũng không muốn nói giúp bên nào cả. Thực tế thì
dù Diệp Mặc và Vô Hồi tiếp tục đánh nhau, y cũng sẽ không ra tay giúp ai. Còn
Vô Hồi Tiên Đế lúc này tuy rất phẫn hận với Hà Trùng Tiên Đế, nhưng cũng chẳng
dám nói lời nào.

Bất quá sau khi Chính Nhân Tiên Đế do dự một lát, thì liền chủ động nói:

– Diệp Mặc, tôi cảm thấy oan gia nên giải không nên kết. Hơn nữa ngươi cũng
là chủ một tông. Huống chi ở đây còn rất nhiều thứ cần chúng ta đi tìm kiếm,
cho nến nếu lãng phí thời gian vào việc đánh nhau nhàm chán thì thật sự là
không có lợi đâu.

Diệp Mặc hiểu được ý của Chính Nhân Tiên Đế. Sự việc hắn đuổi giết Vô Hồi Tiên
Đế ở đây đã bị bại lộ rồi, cho nên một khi hắn giết Vô Hồi Tiên Đế, cũng đồng
nghĩa với

việc kết thành tử thù với Vô Già Âm Hà. Chính Nhân Tiên Đế nhắc nhở hắn việc
hắn còn là một tông chủ của một tông môn, chính là muốn hắn nên cân nhắc lợi
hại về phiá tông môn của hắn.

Không đợi Diệp Mặc trả lời, thì Chính Nhân Tiên Đế lại tiếp tục nói với Vô Hồi
Tiên

Đế:

– Vô Hồi Tiên Đế, hiểu lầm giữa ngươi và Diệp Mặc cũng không tính là quá sâu.
Cho nên ngươi chi cần bảo đảm rằng từ nay về sau sẽ không động thủ với Mặc
Nguyệt Tiên tông, thì ta tin rằng Diệp Mặc cũng sẽ không tiếp tục vô lý mà
đuổi giết ngươi đâu.

Chính Nhân Tiên Đế đoán chắc rằng sau khi việc đuổi giết Vô Hồi Tiên Đế bị lộ,
thì Diệp Mặc sẽ không tiếp tục động thủ với Vô Hồi Tiên Đế nữa, cho nên mới
chủ động đứng ra làm người hòa giải.

Vô Hồi Tiên Đế biết rõ đây là cơ hội duy nhất của y, cho nên liền nhanh chóng
nói:

– Chi cần Diệp tông chủ nguyện ý buông bỏ đoạn thù oán này, thì tương lai Vô
Hồi tôi nhất định sẽ không biện minh một lời nào, hơn nữa cũng tuyệt đối sẽ
không động đến Mặc Nguyệt Tiên tông nửa phần.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Nếu như hắn chưa biết rõ rằng Tiểu Vận đã rời đi
được rồi, thì cho dù là hắn không giết tên Vô Hồi Tiên Đế này, cũng nhất định
phải bắt lấy y. Nhưng hiện giờ Tiểu Vận đã rời đi rồi, mà hắn cũng đã lấy được
hai cái Tiên linh mạch, cộng thêm việc Chính Nhân Tiên Đế ra mặt nữa nên thật
sự là không cần phải tiếp tục gây khó dễ cho tên Vô Hồi này.

Nghĩ tới đây thì Diệp Mặc liền lạnh lùng nói:

– Đã như vậy, thì ta cũng không tính toán nữa. Chi là vì ngươi đuồi giết ta,
ta rút đi hai cái Tiên linh mạch….

Nếu như ngươi đồng ý bỏ chút thù oán này, thì ta cũng tuyệt đối sẽ không so đo
chuyện hai cái Tiên linh mạch kia.

Vô Hồi Tiên Đế căn bản là không chờ Diệp Mặc nói hết, đã nhanh chóng nói thêm
một câu.

Nhưng theo như ta biết thì hai cái Tiên linh mạch kia không phải là của ngươi,
mà là của Vô Anh Tiên Đế. Nếu như Vô Anh Tiên Đế tới tim ta thì sẽ thế nào?

Diệp Mặc bình thản nói.

Ta cam đoan rằng Vô Anh lão tổ sẽ không tim tới ngươi. Ta cũng là Tiên Đế của
Vô Già Âm Hà, chẳng lẽ ngươi còn không tin lời ta nói sao? Ta nói được thì sẽ
làm được. Nếu như Vô Anh lão tổ muốn tim ngươi, thì ta nhất định sẽ ra mặt.

Vô Hồi Tiên Đế lúc này đã cực kỳ sợ hãi Diệp Mặc rồi, gần như là cả lồng ngực
cũng đang nảy lên bình bịch như đánh trống.

Diệp Mặc giơ một cái Thủy tinh cầu lên rồi nói:

– Hy vọng ngươi giữ đúng lời hứa.

Dù biết rằng lời nói của mình đã bị Diệp Mặc ghi vào Thủy tinh cầu, nhưng Vô
Hồi cũng không có cách nào khác. Bất luận là y muốn nói gì, thì cũng cần phải
đánh thắng người ta thì mới được. Hiện tại y căn bản là đánh không lại Diệp
Mặc, vậy thì dù nói cái gì cũng đều là nói nhảm hết.

Diệp Mặc thu hồi Thủy tình cầu, đi đến trước vị tên Tiên Đế trung kỳ kia rồi
ôm quyền nói:

– Đa tạ tiền bối đã nói giúp.

Ha ha, không dám. Tôi thích kết làm bằng hữu với những người như cậu. Gọi tôi
tiền bối thì khách khí quá rồi. Tôi là Hà Trùng, chi là một tán tu mà thôi.

Hà Trùng Tiên Đế cười ha hả nói.

Tôi là Diệp Mặc, tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông. Hoan nghênh Hà Trùng huynh
đến làm khách.

Diệp Mặc mặc dù chỉ có tu vi Tiên Vương, nhưng ở trong mảnh không gian này,
kết hợp với tu vi luyện thể của hắn, thì thực lực của hắn cũng không thấp hơn
so với một Tiên Đế bình thường, cho nên cũng không cần thiết phải quá câu nệ.

Được, tôi nhất định sẽ đến. Nhưng hiện giờ ở đây có rất nhiều thứ tốt…

Hà Trùng Tiên Đế cũng nói ở trong này có nhiều thứ tốt, khiến cho Diệp Mặc
cũng nhịn không được nữa. Hiện tại hắn thiếu thốn nhất chính là những thứ đồ
tốt, mà Hà Trùng Tiên Đế và Chính Nhân Tiên Đế đều nói ở trong này có thứ tốt,
cho nên hắn liền vội vàng ôm quyền hỏi:

– Chính Nhân Tiên Đế đại nhân, Hà Trùng huynh, ở trong này đến cùng là có thứ
gì tốt vậy?

Chính Nhân Tiên Đế thấy Diệp Mặc hỏi thăm, thì lập tức đáp:

– Ở đây thì phía dưới ẩn nấp rất nhiều Tiên linh mạch, hơn nữa còn có một
loại Tiên quả cao cấp tên là 'Vô trần quả'. 'Vô trần quả' vô hoa vô diệp, vô
căn vô chi (Không hoa không lá, không rễ không cành), có tác dụng thanh tẩy
tâm cảnh, giúp đờ người dùng chứng đại đạo vô thượng. Những Tiên Đế tới đây,
không ai là không muốn có được 'Vô trần quả' cả. Nhưng đáng tiếc là loại quả
này cực kỳ hiếm, nhưng ngược lại thì Tiên linh mạch ở đây lại không ít.

Diệp Mặc nghi hoặc:

– 'Vô trần quả' kia không rễ không cành, thì sao có thể sinh tồn được?

Cho dù là Vô Hồi Tiên Đế cũng ở một bên chăm chú lắng nghe. Tu luyện tới Tiên
Đế, thì điều đầu tiên muốn theo đuổi chính là chứng đạo. Hiện tại 'Vô trần
quả' có ích cho việc chứng đạo, thì ai lại không muốn chứ?

Loại quả này chỉ sinh tồn bên trong không gian này, lơ lửng dưới sát cơ trùng
điệp kia, quanh năm bị lôi điện, đao mang và ánh lửa bao vây mà không ngừng
tinh lọc rồi lại tình lọc. Một khi có người tiếp cận, thì loại Tiên quả này sẽ
tự động chạy tránh đi. Sau khi ta đi vào, thì có gặp qua được một lần, nhưng
cũng không có duyên lấy được. Loại quả này có mầu vàng kim nhạt, và đến tận
bây giờ ta cũng không hiểu vì cái gì mà nó chưa bị không gian nơi này xoắn
nát.

Chính Nhân Tiên Đế thở dài.

Trong lòng Diệp Mặc thầm than. Tạo hóa của thế giới này thật sự là quá mức
thần kỳ, đủ thứ chưa từng được nghe đến đều có thể xuất hiện được.

Chính Nhân Tiên Đế tiền bối, tôi nghe nói rất nhiều Tiên Đế cũng tiến vào
trong này rồi, vậy thì vì sao ở đây chỉ có ngài và Hà Trùng huynh hai người?

Diệp Mặc nghe nói nơi này có Tiên linh mạch số lượng lớn, thì đã sớm động tâm
rồi. Hắn đã tu luyện tới Tiên Vương trung kỳ, và thứ mà hắn thiếu thốn nhất
chính là Tiên linh mạch.

Với tốc độ tiêu hao Tiên linh mạch của hắn, thì tuy là đã lấy được hai cái
Tiên linh mạch từ Vô Già Âm Hà, nhưng một khi tu luyện, thì hai cái Tiên linh
mạch này không biết có đủ cho hắn lên được tới Tiên Vương hậu kỳ không nữa?

Chính Nhân Tiên Đế lập tức nói:

– Là vì nơi này đã không có đường ra nữa rồi, sau đó lại có Tiên Đế phát hiện
ra Tiên linh mạch ở chỗ này, cho nên mới bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm Tiên
linh mạch. Và cũng vì 'Vô trần quả' xuất hiện, cho nên rất nhiều người cũng đi
tìm 'Vô trần quả', từ đó mới trở

nên phân tán. Ta và Hà Trùng xẩy ra tranh chấp, cũng là vì nơi này có Tiên
linh mạch.

Tuy Diệp Mặc rất tôn kính Chính Nhân Tiên Đế, nhưng Chính Nhân Tiên Đế cũng
không dám xem nhẹ Diệp Mặc, đã sớm đem Diệp Mặc lên đối đãi bằng cấp bậc ngang
hàng rồi. Một Tiên Vương ở trong này có thể đuổi giết Tiên Đế, thì tuyệt đối
không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa hiện tại bọn họ bốn người ở đây, thì
ngoại trừ Diệp Mặc là không có bất kỳ loại pháp bảo phòng ngự nào ra, thì cả
ba người bọn họ đều có một kiện pháp bảo phòng ngự bảo vệ toàn thân.

Như vậy thì có thể thấy được Diệp Mặc ít nhất còn là một tiên nhân luyện thể
Tiên Thần thể. Loại người có tiềm lực cực đại này, thì trừ phi y là đồ ngốc
mới dám đi đắc tội.

Hà Trùng Tiên Đế thấy như vậy thì lập tức cười hắc hắc rồi nói với Diệp Mặc:

– Diệp Mặc lão đệ, nơi này có Tiên linh mạch nhưng lại không thể phát hiện ra
dễ

dàng được. Cậu xem, ở nơi này không có một chút dấu hiệu nào, nhưng thực tế
thì phía dưới lại có Tiên linh mạch đấy. Ở mảnh không gian sát cơ này, chi cần
những đạo sát cơ kia tụ tập thành hình vòng tròn, thì đồng nghĩa với việc ở
bên dưới có Tiên linh mạch. Hơn nữa vòng tròn càng lớn, thì đẳng cấp Tiên linh
mạch ở đó càng cao. (.

Diệp Mặc nghe Hà Trùng nói xong, thì liền cẩn thận chú ý một chút tình huống
xung quanh. Quả nhiên là hắn phát hiện ra nơi này có các loại lôi điện, đao
mang, còn có một chút ánh lừa đều tụ tập lại thành một vòng tròn.

Đúng thế, mảnh không gian này phải có một cái sát trận tự nhiên khống lồ, và
những lôi điện cùng với đao mang này đều là do sát trận tự nhiên tạo thành. Mà
Tiên nguyên cung cấp cho cái sát trận tự nhiên này chính là những Tiên linh
mạch ở phía dưới. Theo lý thuyết, thì một khi toàn bộ Tiên linh mạch ở nơi này
bị lấy đi, mảnh không gian này sẽ trờ lại bình thường. Nhưng muốn lấy đi toàn
bộ Tiên linh mạch ở đây thì gần như là

không thể nào.

Chính Nhân Tiên Đế cũng gật đầu.

Chính Nhân, chúng ta đánh nhau cũng lâu rồi, dù sao ai cũng không được chỗ tốt
nào cả. Ta thấy là nên thế này. Cái Tiên linh mạch này hai người chúng ta chia
đều. Nếu như có hai cái, vậy thì mỗi người một cái. Còn nếu như có ba, vậy
thì…

Hà Trùng Tiên Đế liền theo bản năng nhìn sang Diệp Mặc cùng Vô Hồi Tiên Đế.
Còn Vô Hồi Tiên Đế thấy Hà Trùng Tiên Đế nhìn về phía y, thì liền vội nói:

– Tôi không cần.

Khuôn mặt Hà Trùng Tiên Đế lộ ra một tia khinh thường, sau đó nói tiếp:

– Vậy thì cho Diệp huynh đệ đây một cái.

Đối thủ của mình là Hà Trùng đã chủ động cho Diệp Mặc mặt mũi, thì Chính Nhân
Tiên Đế hiển nhiên sẽ không đi đắc tội với loại người như Diệp Mặc. Cho nên y
lập tức gật đầu:

– Được, cứ như vậy đi.

Chính Nhân Tiên Đế cùng Hà Trùng Tiên Đế nói xong, thì lập tức lấy ra pháp bảo
bắt đầu đào bới chỗ này. Mà Diệp Mặc lúc này thì lại nhìn thấy một hào quang
mầu vàng kim nhạt lao đến.

Tia sáng này còn chưa tới gần, thì hắn liền nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Và hắn lập tức hiểu rằng đó chính là 'Vô trần quả'.

Sau một khắc thì trong thần thức của hắn lập tức nhìn thấy bẩy tám tên Tiên Đế
nữa. Hiển nhiên là những tên Tiên Đế này đều đang đuổi theo 'Vô trần quả' mà
tới đây.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.