Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1836: Quy tắc khiêu chiến Phong Vị Tháp
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Lô Phượng lúc này đang đứng ở đại sảnh trên tầng thứ ba mươi chín của Phong Vị
Tháp, cô biết mình đến được đây đã là cực hạn.
Nhưng bây giờ đại sảnh tầng ba mươi chín đã có hơn ba mươi người, bình thường
thì từ tầng hai mươi đến tầng thứ bốn mươi lăm này là cấp độ đắt khách nhất.
Lô Phượng cũng biết mình cho dù là lên một tầng nữa, cũng không thể tìm được
một gian phòng, liền dứt khoát lựa chọn giành một phòng ở đây.
Chín cái cửa phòng lúc này đều đã mở lớn ra, nếu như một mình ngươi đến đây
trước, không ai tranh cướp phòng, ngươi có thể trực tiếp ấn xong dấu tay xông
vào là được rồi. Nếu có vài người tranh cướp gian phòng, thì nhất định phải
tiếp nhận khiêu chiến ngay tại cửa phòng.
Hai bên trái phải cửa một căn phòng đều có một dấu tay, một khi tay của anh
đặt vào trong một trong những dấu tay đó, trong thời gian ba hơi thở một cái
dấu tay khác không có ai ấn vào, gian phòng này sẽ là của ngươi. Một khi có
người nội trong ba hơi thở ấn xuống một cái dấu tay còn lại, thì nhất định
phải phải tiếp nhận khiêu chiến.
Trong quá trình hai người tại vì cùng một gian phòng mà khiêu chiến, gian
phòng không cho bất luận kẻ nào đi vào. Nếu như quá nhiều người khiêu chiến,
chỉ cần thắng liên tiếp hai lần, gian phòng này sẽ thuộc về ngươi, không cần
tiến hành khiêu chiến lần thứ ba.
Lô Phượng nhờ vào một ít bí quyết tu luyện mà Diệp Mặc cho cô, cùng với 'Song
thần đan Diệp Mặc đưa cho, giúp cho cô nhanh hơn người khác một chút khi bước
lên bậc thang màu vàng kim nhạt. Vốn với năng lực của cô, còn có thể leo lên
một tầng nữa. Nhưng Lô Phượng biết rõ, thấy tốt thì lấy.
Cô có thể leo lên tầng cao hơn, nhưng lại không chắc có thể đi vào gian phòng
cao hơn. Gian phòng ở tầng thứ ba mươi chín, Lô Phượng không phải là người đầu
tiên tới, cô là người thứ chín đi vào nơi này. Cũng may tay của cô để lên dấu
tay ở cửa gian phòng sau ba hơi thở, người thứ mười mới vừa vặn đi vào.
Cho nên nói, bên trong Phong Vị Tháp cũng không nhất định phải thực chiến mạnh
mẽ, đôi khi tốc độ leo lên bậc thang Phong Vị Tháp của anh nhanh, thì cũng có
thể tiến vào căn phòng của tầng cao hơn.
Lúc Diệp Mặc tiến vào tầng thứ bốn mươi hai, lại gặp một người quen, Nhậm Vũ
đang cùng một tiên vương trong số đó đánh nhau vô cùng kịch liệt, lần này Diệp
Mặc không tiếp tục đi lên, hắn không biết Phong Vị Tháp này có phải là có quy
tắc gì đặc biệt hay không, nhưng nếu đã bị hắn bắt gặp, hắn liền muốn trợ giúp
Nhậm Vũ một chút.
Uỳnh… một cái, lĩnh vực tiên vương của Diệp Mặc khuếch tán ra, tiên vương
đánh nhau với Nhậm Vũ kia lập tức bị lĩnh vực Tiên vương của Diệp Mặc trói
buộc. Mà Nhậm Vũ lại không hề bị ảnh hưởng gì. Lúc này tiên vương đánh nhau
với Nhậm Vũ bị Diệp Mặc trói buộc chặt chẽ, Nhậm Vũ phóng Vân Yến Hoàn ra đã
trực tiếp đánh trúng vào ngực Tiên vương này, thanh âm của xương sườn đứt gãy,
người chung quanh đều có thể nghe thấy.
Cùng lúc khi Tiên vương này bị Nhậm Vũ đánh bay, trên không trung nghiêm nghị
nhìn chằm chằm Diệp Mặc quát lên:
– Ngươi dám phá hư quy củ của Phong Vị Tháp… Vì sao không bị truyền tống
đi?
Hai câu nói một câu là quát lớn Diệp Mặc, một câu là nghi vấn Diệp Mặc phá hủy
quy củ của Phong Vị Tháp, vì sao không bị truyền tống đi. Trên thực tế, những
người đang đấu đá còn lại cũng đều ngây người nhìn chằm chằm bên này, còn có
người dám phá hư quy củ của Phong Vị Tháp, mà vẫn không bị truyền tống đến
tầng thứ nhất, điều này thật sự là quá kỳ quái.
Diệp Mặc lúc này không nói gì, hắn đã cảm giác được một luồng lực lượng quy
tắc vô cùng mạnh mẽ muốn cuốn hắn đi. Thậm chí hắn cũng có thể cảm giác được
chân của mình sắp sửa rời khỏi mặt đất đại sảnh. Thêm nữa là Tiên vương bị hắn
trói buộc chặt chẽ này nói mình phá hư quy củ, Diệp Mặc há có thể không biết?
Lực lượng liên quan đến cái quy tắc kia càng ngày càng mạnh, Diệp Mặc trong
lòng thầm than, hắn vốn còn muốn nói đôi lời với Nhậm Vũ, không ngờ ra tay can
thiệp một chút chuyện ở đây, lại sắp bị truyền tống ra ngoài
Mấy người khác thấy Diệp Mặc hình như không có việc gì, không quan tâm bên này
nữa, bắt đầu tiếp tục đánh nhau. Mà đối với Diệp Mặc mà nói, loại sức mạnh
truyền tống điên cuồng kia hắn đã không kiên trì nổi nữa rồi, Diệp Mặc gượng
ép vận chuyển Tiên Nguyên muốn trước tiên nói với Nhậm Vũ vài câu, nhưng lại
phát hiện khi hắn gượng ép chống cự loại sức mạnh lôi kéo này, loại sức mạnh
lôi kéo kia bị hắn hoàn toàn dẫn vào Thế Giới Trang Vàng, sau đó biến mất
không còn dấu vết.
Thế Giới Trang Vàng có thể tiêu trừ loại quy tắc lực lượng này, Diệp Mặc trong
lòng đại hỉ, hắn không chút do dự dẫn toàn bộ loại lực lượng lôi kéo này vào
Thế Giới Trang Vàng.
Những lực lượng này liên tục không ngừng, nhưng so với Thế Giới Trang Vàng mà
nói căn bản là chưa thấm vào đâu, dù có dẫn vào nhiều hơn nữa, cũng như bùn
nhập biển lớn, mất tăm mất tích.
– Ha ha …
Diệp Mặc cười ha ha, ở đây đều là Tiên vương, không có người nào tu vi cao hơn
hắn, hắn mới không lo lắng Thế Giới Trang Vàng sẽ bị lộ ra. Đối với thực lực
của mình, Diệp Mặc vẫn rất là tin tưởng, trong cùng một cấp, cho tới bây giờ
vẫn chưa ai có thể dùng thần thức nhìn trộm bí mật của hắn.
Loại lực lượng liên quan kia tăng đến tối đa, nhưng khi Diệp Mặc vẫn thờ ơ
không nhúc nhích, loại lực lượng liên quan kia cũng tự động biến mất không
thấy gì nữa.
Trông thấy Diệp Mặc thật sự không có việc gì, cũng không bị truyền tống đi,
Tiên vương kia cũng không dám lằng nhằng nữa, lập tức quay người bước lên tầng
thứ bốn mươi ba. Loại người như Diệp Mặc này gã không đắc tội nổi, lúc trước
tại tầng dưới cùng, người ta trong lúc đánh nhau với quyền phong Tiên Nguyên
dao động, là có thể làm người khác bị thương, loại người này còn chưa bị quy
tắc của Phong Vị Tháp truyền tống đi, trừ phi gã là đồ ngốc, mới đối nghịch
với đối phương.
Tên Tiên vương kia tự động rời đi, Diệp Mặc cũng không để ý tới gã nữa, trực
tiếp đi đến trước mặt Nhậm Vũ.
Nhậm Vũ không đợi Diệp Mặc nói chuyện, liền chủ động nói:
– Nhậm Vũ bái kiến tiên hữu, nếu như tiên hữu muốn gian phòng này, Nhậm Vũ
tình nguyện chủ động rời khỏi.
Tuy Nhậm Vũ rất lấy làm lạ vì sao Diệp Mặc lại muốn tới nơi này tranh đoạt
phòng với cô, dựa theo thực lực Diệp Mặc biểu hiện ra, hắn chắc chắn có thể
lên đến tầng cao hơn chứ.
Diệp Mặc truyền âm cho Nhậm Vũ nói:
– Ta là sư huynh của Diệp Mặc, bây giờ không tiện để lộ ra thân phận của
mình, Diệp Mặc lập nên Mặc Nguyệt tiên tông ở Cung Hoa Thiên đã hoàn thành.
Nếu như cô muốn đi Cung Hoa Thiên, có thể trực tiếp đi Mặc Nguyệt tiên tông.
Ta đã nói trước với Lô Phượng trưởng lão rồi, lúc cô đến có thể trực tiếp tìm
Lô Phượng. truyện copy từ
Nói xong, Diệp Mặc còn trực tiếp đưa cho Nhậm Vũ một tấm ngọc bài.
Nhậm Vũ trong lòng cả kinh, cô kinh nghiệm lõi đời, lập tức đoán được người
trước mắt này rất có thể chính là Diệp Mặc. Nhưng nếu Diệp Mặc đã không thừa
nhận, cho thấy trong chuyện này nhất định có nguyên nhân.
Nhậm Vũ cũng không hỏi gì, tranh thủ thời gian tiếp nhận ngọc bài, chắp tay
với Diệp Mặc.
– Cô vào trước đi, ta phải đi lên rồi.
Diệp Mặc chỉ chỉ gian phòng.
Nhậm Vũ gật gật đầu, quay người giơ bàn tay lên, sau mấy hơi thở, đã đi vào
phòng, cửa lớn gian phòng biến mất không thấy gì nữa. Mà trong quá trình này,
không còn ai đến cướp đoạt gian phòng.
Những người còn lại mặc dù đang cướp đoạt phòng, nhưng đều đem ánh mắt chú ý
tới phía Diệp Mặc, rất sợ Diệp Mặc lập tức qua cướp đoạt gian phòng của bọn
họ.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không đi cướp đoạt gian phòng của bọn họ. Hắn đã đi
lên bậc thang màu vàng kim nhạt tiến vào tầng thứ bốn mươi ba rồi.
Diệp Mặc chưa từng tiến vào gian phòng nào, không biết sau khi vào phòng, có
phải là có thể thật sự cảm nhận được Đạo Vận của Tiên vương hay không, cảm
nhận được sự dung hợp và lĩnh ngộ thần thông của tIên vương. Nhưng ở trong bậc
thang màu vàng này hắn lại lấy được lợi ích không nhỏ, áp lực lên thức hải và
Tiên Nguyên, còn có áp lực lên thân thể và ý niệm của bậc thang màu vàng này,
đều khiến cho Diệp Mặc không tự chủ mà cảm thụ, đồng thời phát hiện ra điểm
yếu trong thần thức của mình.
Một khi phát hiện bất kỳ điểm yếu gì, Diệp Mặc đều chống cự, đồng thời điều
chỉnh thiếu sót của mình. Đặc biệt là trên cường độ thân thể, Diệp Mặc càng
cảm thụ khắc sâu hơn. Hắn chưa từng gặp qua cái công pháp luyện thể nào khác,
công pháp luyện thể của hắn là tự mình suy diễn ra. Mà bậc thang màu vàng,
khiến cho Diệp Mặc cảm giác một khi đã nhận ra điểm yếu của thân thể, hắn có
thể điều chỉnh công pháp của mình, rèn luyện nơi còn yếu.
Đây còn là tầng thứ bốn mươi mấy, Diệp Mặc tin tưởng, nếu như hắn có thể đi
đến tầng cao hơn. Hắn lấy được lợi ích sẽ càng nhiều. Sau khi đã đến tầng thứ
43, Diệp Mặc dần dần che dấu thân hình của mình, bất kể người khác có nhìn ra
hay không, hắn đều dùng phương pháp ẩn dấu thân hình để tiếp tục đi lên.
Sở dĩ ẩn dấu thân hình, là vì Diệp Mặc có một dự cảm, Phong Vị Tháp này không
thể ngăn cản hắn lên tới vị trí cao hơn được. Hắn cũng không muốn để cho người
khác trông thấy hắn leo lên bậc thang đơn giản như vậy. Lúc này mới che dấu
thân hình, đương nhiên còn có một nguyên nhân chủ yếu nữa là không muốn để cho
Lục Chính Quần biết mình đến cùng đang ở tầng nào.
Cùng với Diệp Mặc càng lên càng cao, hắn dần dần tiến vào trong một loại cảm
ngộ của bậc thang màu vàng kim nhạt này. Hắn vẫn cứ tu luyện trong thời gian
trận bàn, tuy như vậy có thể thăng cấp với tốc độ nhanh nhất, nhưng cũng có
một khuyết điểm. Chính là thiếu một chút cảm ngộ.
Lúc trước khi hắn là Huyền tiên, Vấn đạo các cho hắn một thời cơ cảm ngộ. Kết
quả là hắn lĩnh ngộ được mấy loại thần thông, đồng thời dung hợp công pháp của
mình. Mà bây giờ khi hắn thăng cấp Tiên vương, Phong Vị Tháp này lại một lần
nữa cho hắn cơ hội này.
…
Lục Chính Quần trên đường cũng đều hỏi tin tức về Diệp Mặc, nhưng sau khi gã
đã đến được tầng bốn mươi ba, câu trả lời lấy được lại là không rõ ràng lắm.
Lập tức gã tăng nhanh tốc độ đến được tầng thứ bốn mươi bốn, tầng bốn mươi
lăm….. nhưng khiến cho Lục Chính Quần thất vọng là, tin tức gã lấy được toàn
bộ là không rõ ràng lắm. Nói cách khác Diệp Mặc sau khi đã đến tầng bốn mươi
ba, thì biến mất.
– Khai Nỉ tiền bối, người này làm sao lại đột nhiên biến mất?
Khi Lục Chính Quần đã đến tầng thứ bốn mươi chín, thật sự là không nhịn được
hỏi một câu.
– Ta chưa từng trải qua Phong Vị Tháp, nhưng Phong Vị Tháp toàn bộ phương vị
khảo sát tu vi chỉnh thể của một Tiên vương. Có lẽ tu vi người nọ không tệ,
nhưng thân thể cũng không phải là mạnh mẽ. Dù sao sử dụng trận bàn thời gian,
không thể đồng thời tu luyện thân thể. Phong Vị Tháp này đối với cường độ thân
thể yêu cầu cũng rất cao, hắn rất có thể đã vào phòng ở khoảng tầng bốn mươi
ba và tầng bốn mươi lăm gì đó rồi.
Nguyên Thần Thể kia trầm ngâm một lát rồi đáp, trên thực tế chính y cũng không
dám khẳng định Diệp Mặc có phải là thân thể không mạnh mẽ hay không.
Lục Chính Quần cũng cảm thấy cách giải thích này rất đúng, nếu như Diệp Mặc
đúng là sử dụng trận bàn thời gian gượng ép tăng tu vi của mình, thì Tiên
Nguyên và thần thức có lẽ là rất mạnh, nhưng lại không thể thông qua thời gian
trận bàn để nâng cao thân thể.
Khi Diệp Mặc từ tầng thứ sáu mươi mốt lên đến tầng thứ sáu mươi hai cuối cùng
cũng cảm thấy có chút áp lực, nếu như không phải hắn đã là tu vi luyện thể
tiên linh thể hậu kỳ, áp lực của hắn sẽ càng lớn.
Nhưng dưới áp lực lớn mạnh như thế, khi Diệp Mặc đến được tầng thứ sáu mươi
hai, lại trông thấy tầng thứ sáu mươi hai còn có người tới trước hắn. Người
này hắn cũng nhận ra, rõ ràng là Đế Văn Thành cao thủ đứng đầu của đệ nhất đế
tông ở Diệu Thành Thiên – Cửu Càn đế tông. Trước đây ở trên tiên thuyền, Diệp
Mặc đã biết Đế Văn Thành này không đơn giản, lại không ngờ rằng y còn có thể
leo đến tầng thứ sáu mươi hai .
Nhưng lúc này Đế Văn Thành đã cực kỳ cố hết sức rồi, y đứng ở cửa một căn
phòng điều hòa hơi thở một hồi lâu, lúc này mới đưa tay để vào trong dấu tay
lõm cửa gian phòng. Hiển nhiên y đã không còn ý định tiếp tục lên tầng thứ sáu
mươi ba nữa.
Diệp Mặc đoán chừng, lần này Bia tiên vương trừ mình ra, chắc hẳn người này là
leo cao nhất.
Diệp Mặc tại tầng thứ sáu mươi hai cũng không dừng lại, cứ tiếp tục bước lên
bậc thang màu vàng lên tầng thứ sáu mươi ba. Bậc thang thông với tầng thứ sáu
mươi ba áp lực so với trước kia càng lớn hơn rất nhiều, hình như là một đường
ranh giới. Nhưng Diệp Mặc cũng không vội tăng thêm tốc độ, mà từ từ cảm ngộ,
hoàn thiện thần thông và thần thức tiên vương sơ kỳ của mình, đồng thời tìm
kiếm đột phá mới của thần thông.
Vốn Diệp Mặc cho rằng từ tầng sáu mươi hai trở đi, chỉ còn một mình hắn, nhưng
khiến cho hắn căn bản là không ngờ tới là, hắn ở tầng thứ bảy mươi mốt vậy mà
lại nhìn thấy một người, còn là một tiên nữ che lụa mỏng.