Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1830: Một khi động tâm


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1828: Một khi động tâm

Nhóm dịch: Friendship xem tại

Nguồn: Mê Truyện

Nếu như không phải là Mặc Nguyệt Tiên tông đột nhiên xuất hiện, thì việc hai
vị Tiên Vương của Cực Kiếm Tiên môn đột nhiên trở về trùng kiến lại Tiên tông
tuyệt đối là sự kiện nổi bật nhất của Cung Hoa Thiên. Nhưng vì Mặc Nguyệt Tiên
tông đột nhiên xuất hiện, cho nên việc Cực Kiếm Tiên môn trùng kiến lại Tiên
tông trở thành sự kiện phụ trợ cho Mặc Nguyệt Tiên tông kiến thiết tông môn.
truyện copy từ

Vô số tiên nhân muốn gia nhập vào một Tiên tông đều có lựa chọn đầu tiên là
Mặc Nguyệt Tiên tông. Cũng may là Mặc Nguyệt Tiên tông không tuyển chọn nhiều
đệ tử lắm, cho nên rất nhiều tiên nhân sau khi không được tuyển chọn vào Mặc
Nguyệt Tiên tông thì lại lần nữa đi tới Cực Kiếm Tiên môn để khảo thí.

Tuy Cực Kiếm Tiên môn bị Mặc Nguyệt Tiên tông đoạt đi danh tiếng, nhưng đối
với việc hai đại Tiên Vương trở về, đồng thời những đệ tử hạch tâm cũng không
tổn thất gì, thì hẳn là trên dưới tông môn đều phải vui mừng mới đúng. Huống
chi còn có tin tức Tự Tại Vương bị cao thủ vô danh giết chết, thì đáng lẽ Cực
Kiếm Tiên môn càng không có lý do gì để không vui mừng cả.

Nhưng thực tế thì Cực Kiếm Tiên môn thật sự có người rầu rĩ không vui. Hơn nữa
người không vui không phải ai khác mà chính là Chân Băng Du, đệ tử được yêu
thích nhất của đệ nhất trưởng lão Cực Kiếm Tiên môn Dương Nhiễm.

Chân Băng Du không phải là một người biết ẩn dấu tâm tư của mình, mặc dù tâm
tư của cô không có biểu hiện rõ ràng trên mặt, nhưng tâm tình của cô thì lại
biểu lộ không thiếu sót thứ gì.

Ngay cả Tần Niệm Mân cũng cảm giác được tâm tư của Chân Băng Du, nhưng mặc dù
Chân Băng Du là sư tỷ của cô, nhưng tính tình lại tương đối lạnh lùng, cho nên
mặc dù cô và Chân Băng Du không có mâu thuẫn gì, nhưng cũng không có được sự
thân mật giữa sư tỷ muội đồng môn. Hải Xuyên Vũ cũng không chỉ một lần hỏi
thăm về Chân Băng Du trước mặt Tần Niệm Mân, nhưng Tần Niệm Mân lại không có
cách nào cho Hải Xuyên Vũ đáp án cả.

Sau đó Hải Xuyên Vũ thậm chí còn nhờ vả Ngạn Húc Thao tới hỏi thăm Tần Niệm
Mân về chuyện của Chân Băng Du. Cho nên Tần Niệm Mân chỉ có thể đồng ý rằng sẽ
đi xem Chân Băng Du thế nào, thuận tiện nghe ngóng một chút tình huống. Nếu
như có thể, thì sẽ mời Chân Băng Du ra ngoài cùng mọi người một chút.

Chỉ là Tần Niệm Mân còn chưa tìm tới Chân Băng Du, thì đã bị cha của cô là Tần
Bội Phủ gọi tới.

Tần Niệm Mân kỳ thật rất không muốn đi gặp người cha chưởng môn này, chủ yếu
là vì cha của cô đối với bạn trai cô là Ngạn Húc Thao luôn nhìn không vừa mắt.
Hơn nữa dường như cha của cô đối với cái tên Diệp Mặc mà lần trước cô đưa về
rất coi trọng. Thậm chí không chỉ một lần nhắc tới Diệp Mặc trước mặt cô.

Điều này làm cho cô đối với Diệp Mặc một chút hảo cảm cũng không hề có. Trước
đó thì do Diệp Mặc và Băng Du sư tỷ cùng nhau biến mất không thấy tung tích,
cho nên cha cô mới miễn cưỡng tiếp nhận Ngạn Húc Thao. Về sau Diệp Mặc lại lần
nữa xuất hiện, khiến cho cha cô lại nổi lên tâm tư, muốn cho Diệp Mặc kia lại
lần nữa trở thành đạo lữ của cô.

Cô thật sự nghĩ không ra rằng Diệp Mặc so với Ngạn Húc Thao có điểm gì tốt
chứ? Trong lòng của cô, thì hai người cách biệt nhau quá xa. Đương nhiên hiện
tại trong lòng của Tần Niệm Mân, thì Diệp Mặc còn kém rất xa Ngạn Húc Thao.

Tuy biết rõ cha tìm cô là vì chuyện này, nhưng cô vẫn không thể không đi được.

Quả nhiên sau khi Tần Niệm Mân ngồi xuống thì câu nói đầu tiên của Tần Bội Phủ
là:

– Niệm Mân, trải qua một thời gian ngắn quan sát, thì ta muốn nói thật cho
con biết, tên Ngạn Húc Thao kia không thích hợp làm đạo lữ của con đâu.

– Có phải là cái tên Diệp Mặc kia mới thích hợp với con không?

Tần Niệm Mân vô cùng đau đầu, đáp lại một cách khó chịu.

Tuy biết rõ con gái nói đúng, và cũng là lời nói mát thôi, nhưng Tần Bội Phủ
vẫn gật đầu:

– Con nói không sai, đúng là tên Diệp Mặc kia thích hợp với con hơn. Ài, mẹ
con mất sớm, nếu như mẹ con có ở đây, thì những lời này hẳn phải là mẹ con nói
với con mới đúng.

Vốn trong lòng Tần Niệm Mân đang cực kỳ khó chịu, nhưng nghe được cha cô nhắc
tới người mẹ quá cố, thì vành mắt liền đỏ lên, chút tức giận kia liền biến mất
không còn nữa. Sau khi cô trầm mặc một lúc thì liền nói:

– Cha, con cùng tên Diệp Mặc kia căn bản là không có bất cứ quan hệ nào, hắn
cũng chưa từng đem con để vào trong mắt. Người vì cái gì luôn muốn tác hợp cho
con với hắn. Con và hắn căn bản là không thích hợp với nhau. Con thích Húc
Thao, anh ấy đối xử với con rất tốt.

Tần Bội Phủ lần này lại khác với những lần trước, nói một cách thận trọng:

– Niệm Mân, con nói cho cha biết, với dung mạo và địa vị của con, thì nếu như
con đối xử với Diệp Mặc giống như đối xử với Ngạn Húc Thao, thì hắn còn có thể
đối xử với con như vậy không? Hắn không tốt đối với con, là vì con căn bản
không để hắn vào trong mắt. Con ngẫm lại xem, lúc trước hắn đối xử với con như
thế nào? Ta nghe nói, khi con gặp Diệp Mặc ở tòa Tiên thành kia, thì con chỉ
luôn chèn ép Diệp Mặc để nịnh tên Ngạn Húc Thao kia. Cho nên đừng nói là Diệp
Mặc, bất kỳ là ai cũng đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Thấy Tần Niệm Mân cúi đầu không nói, thì Tần Bội Phủ lại tiếp tục kiên nhẫn
giảng giải:

– Con nói cho cha biết, nếu như con toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn, thì tên
Diệp Mặc kia có thể đối xử với con giống như vậy không? Trước đó vì chuyện
kiến thiết lại tông môn, cho nên cha không có thời gian để hỏi con. Hiện tại
tông môn đã khôi phục lại và hưng thịnh như ban đầu, thêm nữa là con lại muốn
đi ra ngoài, cho nên hiện giờ con hãy nói thật cho cha biết.

– Cha, người luôn hỏi con về những vấn đề nhàm chán này. Con làm sao có thể
đối xử với hắn giống như với Húc Thao được? Nếu như con đối xử với hắn giống
như với Húc Thao, thì Húc Thao sẽ nghĩ như thế nào?

Tần Niệm Mân bất đắc dĩ trả lời.

– Con chỉ cần trả lời ta là được rồi.

Tần Bội Phủ kiên định muốn Tần Niệm Mân trả lời.

Tần Niệm Mân thật sự là cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải nói ra:

– Con cũng không biết, nhưng tính cách của hắn dường như là loại người ai
kính hắn thì hắn sẽ kính lại. Trước kia khi con tìm thấy hắn, hắn là một Tiên
đan sư tam phẩm, quan hệ với mấy người Hư Tiên khác vô cùng tốt, cho nên con
nghĩ hắn không phải là loại người đặc biệt cao ngạo. Khi con tiếp xúc với hắn,
thì hắn dường như cũng không phải là loại người thích chiếm tiện nghi của
người khác. Dù sao thì con cũng chỉ biết đến như vậy mà thôi.

– Được, Niệm Mân, ta hy vọng con có thể tiếp tục gẫn gũi với tên Diệp Mặc
kia. Húc Thao thực sự là không thích hợp với con.

Tần Bội Phủ lần này nói vô cùng dứt khoát.

– Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ Húc Thao không bằng hắn sao? Húc Thao hiện tại
cũng là Đại Ất Tiên, hơn nữa tu vi còn cao hơn so với Diệp Mặc kia một ít. Hơn
nữa Húc Thao sắp tấn cấp lên đại sư Tiên đan tứ phẩm rồi, chỗ nào mà Húc Thao
không bằng tên Diệp Mặc kia chứ?

Tần Niệm Mân thấy cha già đã không còn nói đạo lý nữa, thì lập tức tỏ ra khó
chịu.

Tần Bội Phủ không quát lên với Tần Niệm Mân, mà chỉ trầm giọng nói:

– Niệm Mân, con hãy tin tưởng ánh mắt của ta. Ta tuy là tư chất không được
tốt, nhưng lại chưa bao giờ nhìn sai người. Ngạn Húc Thao tu đạo, tâm chí cũng
rất kiên định, cũng là một đệ tử tông môn ưu tú. Nhưng y không thích hợp làm
đạo lữ của con, và ta tin tưởng là ta không nhìn lầm.

– Vậy cha dựa vào cái gì nói tên Diệp Mặc kia thích hợp với con? Chẳng lẽ hắn
mới thích hợp làm đạo lữ của con hay sao?

Trong lòng Tần Niệm Mân rất không phục.

Tần Bội Phủ cũng không trực tiếp trả lời, mà chậm rãi nói:

– Con có biết đạo tâm mà Dương Nhiễm sư thúc tu luyện là gì không?

– Con không biết.

Tần Niệm Mân vô thức lắc đầu.

– Sư thúc Dương Nhiễm của con tu luyện chính là Vô vật chi đạo. Đây là một
nhánh của Vô tình chi đạo. Mặc dù là có chút khác biệt, nhưng đạo lý bên trong
lại giống nhau.

Tần Bội Phủ nói một cách ngưng trọng.

– Nhưng con cảm giác rằng Dương Nhiễm sư thúc rất tốt mà, người đối với con
cũng rất tốt, không thể là vô tình được.

Tần Niệm Mân có chút nghi hoặc.

Tần Bội Phủ lắc đầu:

– Con không hiểu cái gì gọi là Vô vật chi đạo rồi, vì con chỉ thấy được mặt
ngoài mà thôi. Loại đạo tâm này, thì ngoại trừ việc tu luyện tìm kiếm cảnh
giới cao nhất của đại đạo ra, sẽ không có bất cứ việc gì đặt ở trong lòng nữa
cả. Con đừng thấy Dương Nhiễm sư thúc của con tích cực trở về kiến thiết tông
môn như vậy mà nhầm, việc đó chỉ là vì tông môn chính là chỗ tu luyện của cô
ấy, tất cả chỉ là vì tu luyện mà thôi. Một khi có bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới
việc tu luyện, thì cô sẽ trực tiếp vứt bỏ. Cô ấy sẽ không gặp khó khăn trong
phương diện tình cảm, càng không bao giờ vì tình cảm mà trả giá.

– Khó trách vì sao Dương Nhiễm sư thúc lại không hề có đạo lữ, hóa ra là có
chuyện này.

Tần Niệm Mân cảm thán một hồi lâu, nhưng sau khi nói xong thì cô dường như nhớ
ra cái gì đó, lập tức khiếp sợ rồi nói:

– Cha, người nói như vậy có nghĩa là Băng Du sư tỷ chẳng phải cũng tu luyện
Vô vật chi đạo sao?

Tần Bội Phủ thận trọng gật đầu:

– Niệm Mân, đây chính là lý do tại sao hôm nay cha phải gọi con tới để nghiêm
túc nói chuyện với con một chút.

Thấy con gái rất nghiêm túc nghe mình nói, thì Tần Bội Phủ cũng nhẹ nhàng nói
tiếp:

– Băng Du tu luyện xác thực cũng là loại đạo tâm này, ngoại trừ tìm kiếm đỉnh
của đại đạo ra, thì không có bất cứ điều gì khác có thể ảnh hưởng đến tâm tình
của nó cả. Hơn nữa tư chất của Băng Du nghịch thiên, từ nhỏ đã được Dương
Nhiễm sư thúc dạy bảo, cho nên đạo tâm càng kiên định vô cùng. Dựa theo lý mà
nói, thì loại đạo tâm kiên định này tuyệt đối sẽ không có khả năng bị phá vỡ,
nói cách khác, cả đời này Băng Du sẽ không động tình với bất cứ một người đàn
ông nào.

– Cha, ý của người là Băng Du sư tỷ… cô ấy…

Tần Niệm Mân khiếp sợ hỏi lại.

Sở dĩ cô khiếp sợ, không phải là vì việc cô vừa biết rõ đạo tâm mà Băng Du sư
tỷ của cô tu luyện chính là Vô vật chi đạo, mà là vì cô hiểu rõ từ trước đên
nay chắc chắn Chân Băng Du sẽ không bao giờ động tình với bất cứ người nào.
Đây chính là một loại trực giác, cũng là một loại cảm giác sau thời gian dài
chung sống. Cho nên tuy cô có ý định giúp sư huynh Hải Xuyên Vũ một tay, nhưng
thực tế thì cô cũng biết rõ sư huynh Hải Xuyên Vũ sẽ chỉ hoài công vô ích mà
thôi.

– Đúng thế, lần này Băng Du trở về, xác thực là nó đã động tình rồi. Hơn nữa
Dương Nhiễm sư thúc của con cũng biết chuyện này.

Tần Bội Phủ thở dài.

– Đó có thể là ai?

Tần Niệm Mân thốt ra, nhưng lập tức trong đầu cô đã xuất hiện hình bóng của
một người.

– Con có thể đoán được rồi, vì người đã khiến cho Băng Du động tình chính là
Tiên đan sư Diệp Mặc.

Tần Bội Phủ nói một cách bất đắc dĩ.

– A, con biết rồi, nhất định là do tên họ Diệp kia đã thừa dịp Băng Du sư tỷ
trọng thương, sau đó chiếm được tiện nghi của Băng Du sư tỷ nên mới khiến Băng
Du sư tỷ không còn cách nào khác nữa. Khó trách sao con lại cảm giác tâm tình
của Băng Du sư tỷ không được tốt, hóa ra là do tên họ Diệp kia. Chuyện này
tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho hắn được.

Tần Niệm Mân nổi giận đùng đùng.

Tần Bội Phủ lại thở dài:

– Niệm Mân, con vẫn còn chưa rõ ý của ta. Tên Diệp Mặc kia thực sự là chưa
làm gì với Băng Du cả, hơn nữa người tu luyện Vô vật chi đạo thì cho dù là bị
người khác làm gì đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ ảnh hưởng được tới đạo
tâm cả.

Thấy con gái còn không hiểu, thì Tần Bội Phủ chỉ có thể nói tiếp:

– Một người khi tu luyện Vô vật chi đạo thích một người, thì đạo tâm cũng sẽ
không cải biến. Nhưng người tu luyện loại đạo tâm này gần như sẽ không có khả
năng thích bất cứ một người nào. Trừ phi…

Tần Bội Phủ nhìn chằm chằm vào con gái rồi nói tiếp:

– Trừ phi là người này có một nghị lực và khí phách vô cùng lớn, cùng với bản
lãnh kinh thiên động địa, còn phải là người cực kỳ trọng tình cảm. Mà những
điều kiện kia cũng chưa đủ, còn phải có một cái cơ hội, và cái cơ hội này thì
người bình thường đều khó có thể làm được. Như vậy thì mới có thể đả động tới
tình cảm của người tu luyện Vô vật chi đạo. Nhưng một khi người tu luyện loại
đạo tâm này thích một người, thì toàn bộ đạo tâm của người đó sẽ chuyển hóa
thành loại cảm tình chấp nhất, tất cả sinh tử cùng tình cảm đều sẽ đặt trên
người mình yêu thích.

– Điều đó không có khả năng! Cho dù là Băng Du sư tỷ thích Diệp Mặc, thì cũng
không thể có quan hệ với việc hắn có nghị lực và vân vân hay không. Tên Diệp
Mặc kia nhiều nhất chỉ là một Tiên đan sư mà thôi, càng không thể có cái gì
gọi là bản lãnh kinh thiên động địa được. Chỉ sợ là Băng Du sư tỷ cảm kích
việc Diệp Mặc cứu chị ấy, cho nên mới thành như vậy.

Tần Niệm Mân đã có chút ít tin tưởng việc Chân Băng Du yêu thích Diệp Mặc rồi,
nhưng muốn cô thừa nhận việc Chân Băng Du yêu thích Diệp Mặc vì hắn có bản
lĩnh kinh thiên động địa thì cô sẽ không bao giờ tin.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.