Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1805: Tặng tiên đan trước khi đi


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1803: Tặng tiên đan trước khi đi

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Cù Kinh biết rõ thủ đoạn của Diệp Mặc, cho nên sau khi Diệp Mặc đánh ra một
quyền thì trường thương mầu lam của y cũng biến ảo ra rồi. Trong ấn tượng của
y, thì Diệp Mặc lợi hại nhất là một chiêu sóng lửa liên kích.

Chỉ là khi trường thương của y đánh ra thì y cũng cảm giác được không đúng, vì
một quyền này căn bản không phải là cái gì sóng lửa liên kích, mà nó lại
cuốn theo sát thế của mấy trăm dặm không gian xung quanh, tọa thành một cái
lốc xoáy sát thế.

Lốc xoáy sát thế tràn đầy khí tức hủy diệt khiến cho y cảm thấy sự run sợ từ
tận đáy lòng. Trường thương của Cù Kinh không dám chậm trễ chút nào, mang theo
một đạo quang mang mầu lam cao tới trăm trượng đâm về phía lốc xoáy sát thế
đang tụ lại kia, đồng thời y biết mình nghĩ không hề sai. Sau khi đối phương
tấn cấp Tiên Vương, thì chính mình căn bản cũng không phải là đối thủ.

Không gian sôi trào truyền đến áp lực mãnh liệt, Cù Kinh cảm giác được 'Lĩnh
vực Tiên Vương' của mình tạm ngừng một chút lập tức nhanh chóng bị nén lại.
Giờ khắc này y càng hoảng sợ không thôi. Y đã kinh qua vô số lần đại chiến,
đương nhiên là hiểu được đây chính là 'Lĩnh vực Tiên Vương' của Diệp Mặc. Y
không bao giờ có thể ngờ rằng có một kẻ vừa mới tấn cấp lên Tiên Vương lại có
thể có 'Lĩnh vực Tiên Vương' vượt xa y.

Trước đó vì đối phương không có 'Lĩnh vực Tiên Vương', cho nên y có thể áp chế
đối phương mà đánh. Còn bây giờ 'Lĩnh vực Tiên Vương' của đối phương đã vượt
xa y, thì đối phương lại có thể áp chế y mà đánh. Chỉ giao thủ một lượt, thì
trường thương của y còn có thể đánh ra, nhưng một khi 'Lĩnh vực Tiên Vương'
của đối phương hoàn toàn áp chế y, thì y phải làm sao đây? Nghĩ tới đây, thì
Cù Kinh đã có ý định chạy trốn trong đầu.

Ầm…

'Hư không quyền' mang theo lốc xoáy sát thế va chạm với trường thương mầu lam
thổi tung đất cát lên đầy trời, phương viên mấy trăm trượng ở quanh đây lập
tức thổi tung lên tới tận đáy bùn. Không gian xung quanh bắt đầu rung động,
mặc dù còn chưa rạn nứt, nhưng lại có vẻ lung lay sắp đổ vỡ đến nơi.

Cù Kinh điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài. Nhưng một quyền
mang theo lốc xoáy sát thế này của Diệp Mặc lại không hề bị trường thương mầu
lam kia hoàn toàn triệt tiêu. Sau khi Cù Kinh rút lui được hơn mười dặm, thì
nó vẫn lao tới tiếp.

Bình…

Cù Kinh ở trên hư không thấy quyền thế sẽ lập tức đánh trúng y, thì liền điên
cuồng thiêu đốt Tiên nguyên để tránh thoát. Một quyền này của Diệp Mặc lập tức
đánh trúng vào nham thạch cứng rắn trên mặt đất, đá vụn văng tán loạn khắp
nơi. Một dấu vết hình nắm tay khổng lồ in xuống nền nham thạch cứng rắn kia.

Mà Cù Kinh thì lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Bởi vì thiêu đốt quá
nhiều Tiên nguyên khiến cho y cảm thấy từng trận suy yếu. Y biết rằng hiện
giờ chẳng những mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, mà hơn nữa còn kém
rất xa.

Nếu như không phải là do đối phương vẫn chưa thành thạo nắm giữ 'Lĩnh vực Tiên
Vương', thì vừa rồi có lẽ y đã khó tránh thoát được.

Diệp Mặc vừa rồi đúng là vẫn chưa khống chế thành thạo 'Lĩnh vực Tiên Vương',
bất quá kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, cho nên chỉ cần giao thủ
một lần đã đủ để hắn hiểu được nguyên nhân là do đâu.

Sau một khắc, thì 'Lĩnh vực Tiên Vương' của hắn đã hoàn toàn mở rộng ra ngoài,
đem tất cả không gian xung quanh nắm giữ trong tay của mình.

Mà giờ khắc này Cù Kinh đang lấy ra một tấm Độn phù. Lúc này mà không đi, thì
y không còn cơ hội để đi nữa. Nhưng khi y vừa mới ném tấm Độn phù ra, thì lại
lần nữa nghe được từng đợt âm thanh ‘Ken két’ vang lên. Sắc mặt của Cù Kinh
liền đại biến. Y biết là mình đã hoàn toàn rơi vào trong 'Lĩnh vực Tiên Vương'
của đối phương rồi. Mà 'Lĩnh vực Tiên Vương' của y thì hầu như đã tan rã từ
lâu rồi.

– Dừng tay…

Cù Kinh điên cuồng hét lên, nhưng y chỉ hét lên được hai chữ, thì một đạo
'Thái hồng' mầu tím đã ập tới. Trong mắt của Cù Kinh liền lộ ra sự tuyệt vọng.
Y đường đường là một Tiên Vương hậu kỳ, lại bị một tên vừa mới tấn cấp lên
Tiên Vương giết chết. Y lúc này đã rất hối hận, sớm biết như vậy thì đã dốc
sức liều mạng cùng đối phương đánh một trận rồi, nói không chừng lúc ý còn có
một đường sinh cơ.

Một tên vừa mới tấn cấp Tiên Vương đã lợi hại như thế, chờ tới khi hắn đã ổn
định tu vi Tiên Vương rồi, thì có Tiên Vương nào có thể là đối thủ của hắn
được nữa? Đây tuyệt đối là kẻ vô địch trong Tiên Vương rồi! Nhưng đáng tiếc,
lúc này y chỉ nghĩ được tới câu ‘Vô địch trong Tiên Vương’ thì đạo đao mang
kia đã đánh tới người rồi.

Khi máu thịt bay tứ tán thì một con Long Mã Tiên yêu thú đột ngột xuất hiện,
trực tiếp cắn nuốt Nguyên Thần vừa mới thoát ra ngoài.

Một tháng sau, từ bên trong Tiên Phần Lĩnh, một tiên nhân mặc áo lam tu vi
Đại La Tiên sơ kỳ đi ra. Sau khi y ra khỏi Tiên Phần Lĩnh, thì lập tức lấy ra
một kiện Tiên khí phi hành thượng phẩm nhanh chóng rời đi.

Đây chính là Diệp Mặc đã ổn định tu vi của mình. Lúc này thì hắn không hề ẩn
dấu dung mạo của mình, bởi vì nơi hắn muốn đi bây giờ là Việt Nhâm Tiên trang.
Trước khi hắn rời khỏi Thượng Thiên Vực, thì có rất nhiều chuyện hắn muốn làm,
nhưng hắn nhất định phải đi qua Việt Nhâm Tiên trang.

Sau khi giết tên Tiên Vương mắt ưng Cù Kinh, thì đã lấy được một thanh trường
thương Tiên khí cực phẩm mầu lam, năng lực công kích cùng phòng ngự đều không
tồi. Còn có một chiếc Phong Xa tiên khí phi hành cực phẩm cũng thuộc loại tốt.
Nhưng trong nhẫn trữ vật của tên Tiên Vương kia cũng có chút đồ đạc. Ngoại trừ
một lượng lớn 'Hư không bí ngân' ra, thì có tới hơn 200 triệu Tiên tinh
thượng phẩm. Ngoài ra còn có lượng lớn Tiên linh thảo phụ trợ luyện chế 'Tôn ý
đan' nữa, nhưng loại Tiên linh thảo chủ đạo thì lại không có.

Còn một chút thu hoạch nữa là 1000 viên Tiên tinh cực phẩm. Trên Tiên Giới
này, Tiên tinh cực phẩm cực kỳ trân quý, giống như với linh thạch cực phẩm của
Tu Chân Giới, rất khó có thể gặp được. Tiên tinh cực phẩm là tài liệu dùng để
bố trí trận pháp cao cấp, khởi động Truyền tống trận, hoặc là cung cấp năng
lượng cho Tiên khí phi hành hoặc là khôi lỗi Tiên cấp, có giá trị không nhỏ.

Trong một cái mỏ quặng Tiên tinh thượng phẩm có thể sinh ra một viên Tiên
tinh cực phẩm cũng là cực kỳ hiếm có rồi, cho nên một ngàn viên Tiên tinh cực
phẩm này có tác dụng không nhỏ đối với Diệp Mặc.

Tử đao không thể để trong nhẫn trữ vật, mà mỗi lần lại lấy ra từ trong Thế
giới trang vàng thì rất bất tiện, cho nên Diệp Mặc lại đeo nó trên lưng.

Việt Nhâm Tiên trang tại Cấm Thượng Thiên chỉ có thể coi là một cái Tiên trang
cực kỳ thông thường. Cùng là Tiên trang nhưng đem so với Loan Trạch Tiên
trang thì Việt Nhâm Tiên trang còn kém xa.

Lúc này Diệp Mặc đang đứng ở bên ngoài Việt Nhâm Tiên trang. Ở trong mắt hắn
thì Việt Nhâm Tiên trang vẫn tính là tốt. Ít nhất so với tiên thành của Trung
Thiên Vực thì không kém.

– Vị tiền bối này xin dừng bước, nơi này là phạm vi của Việt Nhâm Tiên trang.

Một tên Huyền Tiên tiến lên ngăn cản Diệp Mặc sau đó khách khí ôm quyền nói.

Diệp Mặc lập tức đáp:

– Ta đáp ứng lời mời của người khác mà tới đây. Là do Nhâm Vũ và Sở Dĩ của
quý trang mời ta tới.

Không đợi tên Huyền Tiên này trả lời, thì hai đạo thân ảnh đã bay tới. Chính
là hai người Nhâm Vũ và Hồng Lăng.

– Anh Diệp, thật không nghĩ tới anh có thể tới đây.

Nhâm Vũ mừng rỡ không thôi, Hồng Lăng thì càng mừng hơn, cô tới nơi này chính
là vì chờ Diệp Mặc mà.

Sau một lát thì Sở Dĩ cùng Nhâm Ngu Cẩn cũng đã tới. Chỉ là Diệp Mặc lại cảm
giác được trong mắt Nhâm Vũ hiện lên một chút do dự cùng thương cảm.

Sở Dĩ cùng Nhâm Ngu Cẩn cũng rất vui mừng khi thấy Diệp Mặc. Sau khi năm người
tiến vào Việt Nhâm Tiên trang, thì liền kể lại cho nhau về những chuyện trải
qua sau khi tách ra. Sở Dĩ cùng Nhâm Ngu Cẩn lịch lãm ở Thanh Vi Thiên hai
năm, sau đó lại lần nữa trở về Cấm Thượng Thiên. Tu vi của hai người đều có
tinh tiến. Diệp Mặc thì lại không nói nhiều về chuyện của mình, còn mấy người
Sở Dĩ thì cũng có chút hiểu Diệp Mặc, cho nên cũng không hề hỏi thăm.

Phòng xá bên trong Việt Nhâm Tiên trang không ít. Diệp Mặc tinh thông trận
pháp, cho nên dù mới chỉ tới đây lần đầu thì đã thấy được phòng xá ở nơi nầy
chia làm mấy khu vực lớn. Vài nơi có Tiên linh khí rất đầy đủ, còn vài chỗ
khác thì Tiên linh khí lại hơi thiếu thốn một chút.

Vốn Diệp Mặc đoán rằng địa vị của Nhâm Vũ tại Việt Nhâm Tiên trang không nhỏ,
chỗ ở hẳn là nơi có Tiên linh khí nồng đậm. Nhưng theo Nhâm Vũ tiến vào động
phủ của cô, thì Diệp Mặc mới phát hiện nơi ở ở Nhâm Vũ là một trong những chỗ
có Tiên linh khí kém nhất.

Tuy Diệp Mặc không lên tiếng hỏi thăm, nhưng Nhâm Vũ sớm hiểu rằng Diệp Mặc đã
nhận ra rồi.

Sau khi mấy người ngồi xuống, thì Nhâm Ngu Cẩn liền bưng lên mấy chén Tiên
linh trà. Sau khi Nhâm Vũ đánh ra mấy đạo cấm chế, thì liền lên tiếng:

– Anh Diệp, lần trước đa tạ anh đã giúp Ngu Cẩn cùng Sở Dĩ.

Diệp Mặc khoát tay:

– Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhâm Ngu Cẩn lại lập tức nói:

– Diệp đại ca, nếu như không phải đợi anh, thì chúng tôi đã sớm rời khỏi nơi
này rồi.

Nhâm Vũ thấy Nhâm Ngu Cẩn nói ra, thì chỉ đành thở dài:

– Ba năm trước đây, lão trang chủ của Việt Nhâm Tiên trang chúng tôi vì ra
ngoài tìm kiếm cơ duyên cho nên vẫn lạc (chết). Lão trang chủ cố ý để tôi
đảm nhiệm vị trí trang chủ Việt Nhâm Tiên trang. Kỳ thật thì tôi tự nhận tu
vi của mình quá thấp, cũng không có ý muốn đảm nhận vị trí trang chủ này.
Nhưng người khác đều cho rằng tôi khẩu thị tâm phi (Nói lời trái với suy nghĩ
trong lòng), vì vậy mà khắp nơi đều chèn ép tôi.

Hồng Lăng cũng nói:

– Nhâm sư muội nếu không phải vì tôi phải ở lại đây chờ anh, thì đã sớm rời
đi rồi.

Diệp Mặc giờ mới hiểu được vì sao chỗ ở của Nhâm Vũ lại kém cỏi như vậy. Lúc
này hắn lập tức nói:

– Vậy Nhâm sư tỷ hiện giờ có tính toán gì không?

– Tôi cũng không biết, chỉ là đi một bước thì tính một bước thôi. Chờ sau khi
anh đi rồi, thì chúng tôi cũng sẽ rời khỏi Việt Nhâm Tiên trang.

Nhâm Vũ lại thở dài rồi nói. Chính cô cũng thật sự là không biết nên đi chỗ
nào.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát rồi nói:

– Tôi lần này tới là muốn mời Hồng Lăng giúp tôi đi tới Lộng Nguyệt Đế Tông
một chuyến, vì tỷ tỷ của tôi là Kế Khôn ở Lộng Nguyệt Đế Tông.

Hồng Lăng lập tức đứng lên nói:

– Diệp sư đệ, cậu có thứ gì muốn tặng cho tỷ tỷ của cậu sao? Chuyện này cứ
giao cho tôi là được, tôi nhất định sẽ giúp cậu làm tốt.

Diệp Mặc gật đầu:

– Phải, tôi có một lọ 'Y vương đan', cô giúp tôi mang tới cho tỷ ấy, tỷ ấy sẽ
biết là phải làm sao.

Đồng thời Diệp Mặc lấy ra một lọ có tám viên 'Y vương đan'. Sở dĩ cho Kế Khôn
nhiều 'Y vương đan' như vậy là vì Diệp Mặc biết sau khi Kế Khôn tấn cấp Tiên
Vương thành công, thì nhất định sẽ hiểu được ý của mình là đem những đan dược
còn lại ấy người Quý Thư cùng Tề Bắc Thương.

– A…

Hồng Lăng run rẩy tiếp nhận bình 'Y vương đan' mà Diệp Mặc đưa. Cô lúc này
đang ngây ngẩn cả người. Loại đan dược này đối với mỗi người bọn họ đều vô
cùng trân quý, vậy mà Diệp Mặc lại đem bình đan dược này giao phó cho cô. Chỉ
riêng phần tín nhiệm này thôi cũng đã cực kỳ nặng nề rồi.

Chẳng những là Hồng Lăng ngây ngẩn cả người, mà những người còn lại cũng đều
sững sờ mà nhìn chằm chằm vào cái bình 'Y vương đan' kia. Rất nhiều Đại La
Tiên viên mãn tích lũy vô số năm, nhưng cũng không thể tấn cấp Tiên Vương
được. Không phải vì tư chất của những người đó quá kém, mà là bởi vì họ không
có cơ duyên để đột phá. Mà 'Y vương đan' chính là loại cơ duyên đó.

Diệp Mặc biết rõ suy nghĩ của mọi người, cho nên lại lấy thêm ra bốn bình ngọc
nữa rồi nói:

– Trong bốn bình ngọc này mỗi bình đều có hai viên 'Y vương đan'. Mỗi người
hãy lấy một lọ đi.

Nhâm Ngu Cẩn là người đầu tiên cầm lấy bình ngọc rồi mở ra, lập tức khiếp sợ
thốt lên:

– 'Y vương đan' hạng nhất và 'Y vương đan' thượng đẳng.

Sở Dĩ lập tức nghĩ đến việc Diệp Mặc nói sau khi hắn lấy được Đan Lô về, thì
sẽ bồi thường thỏa đáng cho y. Hiện tại y mới thực sự hiểu được lời nói đó.
Lúc này y lại không dám tin mà nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Anh Diệp, anh không ngờ lại là một tông sư tiên đan.

Diệp Mặc gật đầu, không tiếp tục giấu điếm. Hắn hiện tại cần phải rời khỏi
Thượng Thiên Vực rồi, cho nên những chuyện này cũng không cần phải giấu diếm.

– Diệp sư đệ, tới đây cậu sẽ đi đâu?

Hồng Lăng lên tiếng hỏi. Cô muốn sau khi tấn cấp lên Tiên Vương thì sẽ đi tìm
Diệp Mặc.

– Tôi muốn đi Cung Hoa Thiên. Tôi là tu sĩ từ Đại lục Lạc Nguyệt phi thăng
lên, mà tôi lại có rất nhiều bạn bè sau khi phi thăng lên Tiên Giới thì sẽ tới
Cung Hoa Thiên, cho nên tôi sẽ tới đó hội họp cùng với họ.

Diệp Mặc nói.

Sở Dĩ lập tức cũng đứng lên:

– Anh Diệp, sau khi chúng tôi tấn cấp Tiên Vương, thì cũng sẽ đi Cung Hoa
Thiên tìm anh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.