Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1798: Lại gặp Tiên Vương
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm: tunghaonh
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Loan Tinh Âm rất biết cách nhìn sắc mặt mà nói chuyện, cho nên thấy Diệp Mặc
dường như muốn cự tuyệt, thì liền không đợi Diệp Mặc nói cô đã thản nhiên
cười:
– Chúng ta nếu như đi nhanh thêm một chút, thì vừa vặn có thể tới tham dự một
sự kiện trọng đại của Loan Trạch Tiên trang.
– Sự kiện trọng đại gì vậy?
Diệp Mặc tò mò hỏi lại một câu.
– Anh Mạc không phải là chưa từng nghe qua về Loan Trạch Tiên trang chứ?
Loan Tinh Âm thấy mình mấy lần nhắc tới Loan Trạch Tiên trang, mà Diệp Mặc
lại đều không có phản ứng gì cả, thì liền có chút nghi hoặc.
Diệp Mặc có chút ngượng ngùng:
– Tôi vẫn luôn bế quan tu luyện, cũng ít khi ra ngoài, cho nên thật sự là còn
chưa được nghe nói qua về Loan Trạch Tiên trang,
– Khó trách.
Loan Tinh Âm giật mình, lập tức giải thích:
– Loan Trạch Tiên trang của chúng tôi là đệ nhất Tiên trang của Vũ Dư Thiên.
Nếu không phải là trang chủ vẫn luôn ra ngoài tìm kiếm đại đạo, chưa chịu trở
về, thì Loan Trạch Tiên trang của chúng tôi đã sớm là một Đế tông rồi. Cho dù
là hiện tại, thì Loan Trạch Tiên trang của chúng tôi cũng là một trong ba đại
tông môn của Vũ Dư Thiên.
Diệp Mặc đã sớm đoán được rằng cô nàng Loan Tinh Âm này có thể có hai vị Tiên
Vương đi theo hộ giá, hơn nữa đi ra ngoài lại sử dụng Tiên thuyền cao cấp như
vậy, thì sau lưng khẳng định là có sự hậu thuẫn của Tiên Đế rồi. Hiện tại xem
ra, hắn cũng không hề đoán sai, bất quá một cái tông môn có được loại Tiên
thuyền đẳng cấp này, thì cũng không thực sự nhiều lắm.
– Loan Trạch Tiên trang của chúng tôi gửi lời mời tới tất cả các tiên nhân
thiên tài của Vũ Dư Thiên tới để tổ chức đại hội thưởng hoa, đương nhiên cái
đại hội thưởng hoa này chỉ là mặt ngoài thôi. Thực tế là để cho những tiên tử
ưu tú trong Tiên trang chúng tôi kén rể. Tham gia kén rể là mười vị nữ đệ tử
ưu tú nhất của Loan Trạch Tiên trang chúng tôi, ngay cả đệ nhất mỹ nữ của
Loan Trạch Tiên trang chúng tôi cũng phải tham gia. Anh Mạc, anh thiên tư
trác tuyệt…
– Tiểu thư, chính người cũng phải tham gia mà, tiểu thư cũng là một trong ba
đaị tiên tử của Loan Trạch Tiên trang chúng ta đấy.
Vị nữ tiên áo tím ở bên cạnh đột nhiên cười khanh khách nói.
Loan Tinh Âm không nhịn được mà đỏ mặt lên, nhưng cũng không phản bác lại lời
nữ tiên áo tím kia nói. Nhưng lại không thể tiếp tục mở lời khuyên bảo Diệp
Mặc nữa rồi.
Diệp Mặc sớm đã không còn hứng thú nghe kể nữa rồi. Một cái đại hội ngắm
hoa, một cái hoạt động kén rể. Hắn làm gì có tâm tình mà tham gia chứ?
Thấy Loan Tinh Âm đang chờ hắn trả lời, thì hắn liền không do dự ôm quyền nói:
– Thật sự là xin lỗi, Loan tiên tử thông cảm cho. Tôi hiện giờ còn có chuyện
quan trọng phải đi làm, không thể tới Loan Trạch Tiên trang được rồi. Nếu như
lần sau tôi đi ngang qua Loan Trạch Tiên trang, thì nhất định sẽ đến viếng
thăm.
– Anh Mạc, anh thật sự phải đi sao?
Loan Tinh Âm có vẻ hơi thất vọng. Sự lợi hại của Diệp Mặc là cô tận mắt nhìn
thấy. Tuy là tướng mạo có kém một chút, chẳng qua nếu như tham gia việc kén rể
của Loan Trạch Tiên trang, thì nói không chừng là hắn có thể trở thành người
của Loan Trạch Tiên trang.
– Phải, mong Loan tiên tử giúp tôi mở cấm chế ra.
Diệp Mặc đã không còn hứng thú nói chuyện, mà hắn cũng không thích dài dòng,
cũng đã nói là muốn đi, thì còn có gì để nói nữa đâu.
Loan Tinh Âm thấy Diệp Mặc đã quyết, thì đành nói:
– Vậy sau này anh Mạc có rảnh rỗi, nhớ phải đến Loan Trạch Tiên trang của
chúng tôi làm khách đấy. Loan Trạch Tiên trang chúng tôi sẽ luôn luôn hoan
nghênh anh Mạc. Đây là thẻ bài khách quý của Loan Trạch Tiên trang chúng tôi,
xin anh Mạc hãy nhận lấy.
Nói xong thì Loan Tinh Âm đã mở cấm chế của Tiên thuyền ra, đồng thời lấy ra
một cái thẻ bài khách quý đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc vội vàng cảm tạ tiếp nhận thẻ bài, sau đó cáo từ Loan Tinh Âm, lập
tức rời khỏi Tiên thuyền đồng thời lấy ra Thời Không Thoa của mình. Chỉ trong
thoáng chốc, thì Thời Không Thoa đã cách Tiên thuyền của Loan Tinh Âm rất xa
rồi.
– Tiên tử, người tên Mặc Ảnh này đúng là rất lợi hại, nhưng tính tình có
chút…
Vị nữ tiên áo tím kia đứng bên cạnh Loan Tinh Âm bình luận về Diệp Mặc.
Loan Tinh Âm lắc đầu nói:
– Người này mới chỉ là Đại La Tiên đã đáng sợ như vậy, thì thành tựu trong
tương lai là không thể hạn lượng được. Ngươi thấy liệu có bao nhiêu Đại La
Tiên có được Thần khí hạ phẩm nào? Cái phi toa kia ngay cả Tiên thuyền chúng
ta cũng khó mà đuổi kịp, thì tuyệt đối chính là Thần khí hạ phẩm không thể sai
được. Hơn nữa một chiêu làn sóng lửa cuối cùng của hắn, khiến cho ta cảm
giác được hắn còn có một loại Thiên hỏa đẳng cấp cực kỳ cao. Loại người này
nếu như nguyện ý gia nhập Loan Trạch Tiên trang của chúng ta, thì so với
những đệ tử thiên tài của các tông môn kia còn thiên tài hơn nhiều.
Nói xong Loan Tinh Âm lại thở dài nói tiếp:
– Ta đã từng thấy qua rất nhiều các thiên tài, nhưng có lẽ chỉ có Sở Cửu Vũ
đang sống nhờ trong Tiên trang chúng ta mới có thể so với hắn thôi. Nhưng cho
dù là Sở Cửu Vũ, thì ta sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.
– Tiểu thư, Sở đại ca sẽ ở rể trong Tiên trang chúng ta sao?
Vị nữ tiên áo tím liền hỏi một câu.
Loan Tinh Âm trầm ngâm một chút rồi nói:
– Sở Cửu Vũ này cũng là người kinh tài diễm diễm. Nếu không phải y là một tán
tu, thì lúc này có lẽ là đã thành tựu Tiên Vương rồi. Nhưng người này cũng
thuộc loại hùng tâm rất lớn, hơn nữa tính cách cực kỳ cao ngạo, ánh mắt cũng
cực kỳ cao, cho nên có thể ở rể Tiên trang chúng ta hay không thì bây giờ vẫn
chưa thể xác định được.
Nếu như Loan Tinh Âm biết rõ chỉ cần nói rằng Sở Cửu Vũ đang ở Loan Trạch
Tiên trang, là Diệp Mặc nhất định là sẽ đi cùng với cô ngay, thì cô đã sớm nói
ra rồi.
…
Diệp Mặc đương nhiên không biết hiện giờ Sở Cửu Vũ đang ở trong Loan Trạch
Tiên trang. Lúc này hắn đang đứng trên bàn phương vị tọa độ của Thời Không
Thoa. Thiên Vực có khoảng cách gần nhất là Vũ Dư Thiên, nhưng Diệp Mặc cũng
không muốn đi Vũ Dư Thiên, mà là Cấm Thượng Thiên. Khoảng cách tới Cấm Thượng
Thiên thì xa hơn một chút. Diệp Mặc đoán là với tốc độ Thời Không Thoa của
hắn, thì tối đa phải mất tầm một năm.
Nếu như là đi tới Vũ Dư Thiên trước, sau đó ngồi Truyền tống trận, thì không
chừng là ba bốn tháng cũng không đến. Nhưng Diệp Mặc cũng không có ý định
thông qua Truyền tống trận, hắn muốn trực tiếp bay tới Cấm Thượng Thiên.
Trước kia hắn không tu luyện là vì không có tài nguyên, hiện tại tài nguyên đã
sung túc, cho nên hắn quyết định đề thăng tu vi của mình lền Tiên Vương rồi
nói sau. Ở nơi như thế này, thì không có thực lực tất cả cũng chỉ là phù
phiếm mà thôi.
Đương nhiên đối với Diệp Mặc mà nói thì lựa chọn tốt hơn là đi tới Vũ Dư Thiên
trước, sau đó ngồi Truyền tống trận tới Cấm Thượng Thiên. Chờ sau khi mọi
chuyện xong xuôi, thì có thể trở lại Hạ Thiên Vực. Một chút như vậy cũng sẽ
không tốn thời gian của việc tu luyện.
Nhưng Diệp Mặc lại không lựa chọn như vậy, hắn lựa chọn trước tiên là tăng tu
vi của mình lên, vì hắn đoán rằng hắn có thể tăng tu vi của mình lên tới Đại
La Tiên đỉnh trong quá trính bay tới Cấm Thượng Thiên. Khi đó thì sẽ vừa vặn
tới Cấm Thượng Thiên, sau đó là hắn sẽ đi tới Tiên Phần Lĩnh độ Lôi Kiếp Tiên
Vương. Một khi đã tới tu vi Tiên Vương, thì cho dù có gặp phải Tiên Tôn hắn
cũng có cơ hội mà chạy trốn.
Lôi Kiếp Tiên Vương thì Diệp Mặc không dám vượt qua trong hư không này, vì Lôi
Kiếp Tiên Vương so với tất cả các Lôi Kiếp trước đó thì lợi hại hơn rất nhiều,
cho nên Diệp Mặc nhất định phải thật cẩn thận. Một khi hắn tấn cấp Tiên Vương,
chẳng khác nào Vị Tiên rồi. Vị Tiên, đó chính là danh từ chỉ sự trường thọ,
cũng là biểu tượng cho thực lực.
Hơn nữa cho dù là nói theo một góc độ khác, thì Diệp Mặc cũng cảm giác được
hắn nhất định phải tấn cấp lên Tiên Vương thì mới có thể ngoi lên được. Đồ tốt
của hắn mặc dù nhiều, nhưng nội tình lại kém xa so với Nghiêm Cửu Thiên. Không
nói tới hiện tại Nghiêm Cửu Thiên đã là Tiên Vương hay chưa, nhưng một khi gặp
lại Nghiêm Cửu Thiên lần nữa mà hắn vẫn còn là Đại La Tiên, thì tuyệt đối sẽ
không có cái gọi là may mắn nữa
Cho dù là không phải Nghiêm Cửu Thiên, thì chuyện lần trước gặp phải Quý Bá
cũng làm cho nội tâm Diệp Mặc cực kỳ khó chịu rồi. Hắn có thể cùng Nghiêm Cửu
Thiên đánh ngang tay với nhau, mà Nghiêm Cửu Thiên lại có thể trốn thoát trong
tay của Quý Bá, còn hắn thì lại không thể.
Nói về nguyên nhân, thì cũng là vì nội tình của hắn kém hơn nhiều so với
Nghiêm Cửu Thiên. Thủ đoạn của Nghiêm Cửu Thiên rất nhiều, còn hắn thì lại chỉ
dựa vào những thứ Tiên bảo mà mình lấy được mà thôi. Ở Thượng Thiên Vực, lại
có rất nhiều Tiên Vương, tùy thời không cẩn thận đều có thể đụng phải một
người.
Một lần nữa Diệp Mặc đem Tiên thuyền giao cho Vô Ảnh cùng Tiểu Băng Sâm khống
chế, nói với cả hai là hắn muốn đi tới Cấm Thượng Thiên, sau đó hắn liền tiến
vào Thế giới trang vàng bế quan.
…
Thời gian bên ngoài đã trôi qua nửa năm, mà ở trong trận bàn thời gian thì
Diệp Mặc đã cảm nhận được Tiên nguyên trong cơ thể mình giống như sông lớn
đang cuồn cuộn dâng trào. Mỗi lần Tiên nguyên vận chuyển đều không tự chủ được
mà đem uy thế của bản thân mãnh liệt mở rộng ra ngoài, một ít Tiên linh khí
thì được hắn hấp thu vào để rèn luyện thân thể cùng kinh mạch, nhưng cũng
không có cách nào tiến thêm một bước nữa cả.
Trước đó đan độc (tích trữ độc tính của đan dược trong cơ thể) do đã nuốt quá
nhiều đan dược tạo thành, thì đã bị Diệp Mặc luyện hóa bài xuất ra từ lâu. Cảm
nhận được lực lượng cường đại, Diệp Mặc thiếu chút nữa đã muốn đánh một quyền
ra để kiểm nghiệm thực lực của mình.
Diệp Mặc lần nữa đứng lên. Hắn biết rõ mình hiện đã là Đại La Tiên viên mãn,
chỉ cần vượt qua Lôi Kiếp, thì hắn sẽ chính thức trở thành một Tiên Vương, trở
thành một Vị Tiên chân chính. Tiên linh mạch cực phẩm so với Tiên linh mạch
thượng phẩm có tác dụng tốt hơn quá nhiều, chẳng những hấp thu nhanh hơn, hơn
nữa sau khi hắn thăng cấp lên Đại La Tiên viên mãn đỉnh, thì vẫn còn lại tới
bốn phần linh mạch.
Thấy Diệp Mặc đi ra từ Thế giới trang vàng, thì Vô Ảnh cùng Tiểu Băng Sâm liền
vội vàng vây quanh. Diệp Mặc nhìn lộ trình trên Thời Không Thoa một chút,
không ngờ là chỉ còn hai tháng nữa đã tới Cấm Thượng Thiên rồi. Điều này làm
cho Diệp Mặc rất thỏa mãn và tán thưởng Vô Ảnh cùng Tiểu Băng Sâm.
Diệp Mặc cũng không tiếp nhận khống chế Thời Không Thoa, mà tiếp tục để cho Vô
Ảnh cùng Tiểu Băng Sâm khống chế. Còn hắn đứng ở trên Thời Không Thoa cảm thụ
uy thế của hư không.
Tuy hắn có 'Khổ Trúc', lại có thế giới hỗn độn để tu luyện, cho nên nền tảng
vô cùng vững chắc. Nhưng sau khi tu luyện tới trình độ nhất định, thì lại tĩnh
tâm mà cảm thụ một chút hư không mênh mông vô tận đối với tu vi của hắn rất
có lợi.
Lại nửa tháng nữa trôi qua. Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình đã tinh
thuần hơn nhiều, thức hải cũng bắt đầu chậm rãi mở rộng. Diệp Mặc tin rằng lúc
này hắn tiếp tục tu luyện 'Thần niệm cửu chuyển', thì không bao lâu sau là có
thể đột phá.
Hôm nay Diệp Mặc đang thử dùng thần thức để di động những thiên thạch đang bay
nhanh trong hư không, thì lại cảm giác được 'Thần thức vực' của mình truyền
đến hàng loạt sóng thần thức.
Có người tới! Hơn nữa còn dùng thần thức để nhìn trộm hắn, thậm chí còn đang
hướng tới bên này một cách nhanh chóng. Thần thức của người này, tuyệt đối
không phải là Đại Tiên, rất có thể là một tên Tiên Vương.
Diệp Mặc trước tiên liền để Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm tiến vào trong Thế giới
trang vàng, đồng thời tự mình khống chế Thời Không Thoa. Hắn cũng không muốn
để Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm lộ ra ngoài, hơn nữa cũng vác Tử đao lên trên lưng,
vì hiện giờ Tử đao chí có thể lấy ra từ trong Thế giới trang vàng khi không có
ai, nhưng hiện giờ đang có người đến, còn là một Tiên Vương. Cho nên vạn nhất
phát sinh xung đột, Diệp Mặc cũng không dám ở trước mặt một Tiên Vương lấy Tử
đao từ trong Thế giới trang vàng ra.
Chỉ trong chốc lát, thì bên cạnh đã có một luồng độn quang mầu lam bay tới.
Một cái Phong Xa cực kỳ xinh đẹp nhanh chóng tiến tới Thời Không Thoa của Diệp
Mặc. Đứng trên chiếc Phong Xa là một tên nam tử có đôi mắt ưng.
Không ngờ lại là Tiên Vương hậu kỳ. Diệp Mặc nhíu mày một cái. Tiên Vương hậu
kỳ tương đương với tu vi của Quý Bá rồi, so với Quý Bá cũng không kém là bao
nhiêu.
Tên Tiên Vương này rõ ràng là nhắm vào hắn mà tới, nhưng Diệp Mặc cũng không
lo lắng, vì pháp bảo phi hành của người này so với hắn khá chênh lệch, chỉ là
một kiện Tiên khí phi hành cực phẩm mà thôi.
– Ồ, Thời Không Thoa phỏng chế! Có phải là Thần khí hạ phẩm không?
Tên Tiên Vương kia sau khi thấy được Thời Không Thoa của Diệp Mặc, thì ánh mặt
lập tức sáng lên, thậm chí còn cảm thán lầm bầm một câu.
Diệp Mặc vốn còn muốn ôm quyền chào hỏi một câu, dù sao thì tu vi của đối
phương cũng cao hơn so với hắn. Nhưng nghe tên này nói với giọng điệu tham
lam như vậy, thì lập tức bỏ đi cái ý định chào hỏi kia.