Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 180: Động thủ.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 180: Động thủ.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Sư huynh sẽ báo thù cho tôi.

Đây là câu cuối cùng của Âu Húc Hổ trước khi chết

Âu Húc Hổ rất quyết đoán. Diệp Mặc không hỏi được từ miệng gã bất kỳ tin tức
gì hữu dụng. Đây là một tên khốn tàn nhẫn đối với người khác, cũng tàn nhẫn
đối với mình. Tuy nhiên Diệp Mặc tìm được hai chữ “Đoạn quyền” ở trên tay cầm
đoản kiếm của gã.

Đoản kiếm được chế tạo không tệ, tuyệt đối không kém hơn so với roi dài một
chiến lợi phẩm trước đây của Diệp Mặc.

Khi Diệp Mặc trở về nhà, Vân Băng và Đình Đình đã ở nhà. Sau khi hỏi thăm, hắn
mới biết Vân Băng ra ngoài giúp Đình Đình mua quần áo.

Hiện tại răng nanh của Âu Gia đã bị nhổ, Diệp Mặc phỏng đoán Vân Băng sẽ không
gặp phải nguy hiểm gì. Hắn trực tiếp đi tìm Hàn Tại Tân, chuyện còn lại thì
giao cho Hàn Tại Tân xử lý. Nếu ngay cả chút chuyện ấy, ông ta còn làm không
xong, đã chứng tỏ ông ta không có lòng thành.

Đối với người không có lòng thành, Diệp Mặc sẽ không cần tới cát Thanh Ngân
của ông ta, cũng không hợp tác với ông ta. Nếu vậy, Diệp Mặc sẽ không bị tên
khốn lỗ mãng Âu Húc Hổ, chạy tới chém giết lung tung một hồi. Nếu Hàn Tại Tân
không động thủ, đừng trách hắn không khách khí. Tối thiểu, hắn cũng phải tiêu
diệt mấy lãnh đạo đầu não của Âu Gia.

– Sao nhanh như vậy anh lại tới rồi? Không phải anh đi tìm Âu Húc Hổ sao?

Hàn Tại Tân không có ở nhà, nhưng Hàn Yên lại ở nhà. Đối với việc Diệp Mặc ra
vào xuất quỷ nhập thần, dường như cô đã có chút miễn dịch.

Diệp Mặc ném thanh đoản kiếm kia ra nói:

– Thế giới này đã không còn Âu Húc Hổ.

– Cái gì? Nhanh như vậy, anh đã giết Âu Húc Hổ rồi?

Hàn Yên không thể tin được cầm lấy thanh đoản kiếm kia lên, cẩn thận nhìn qua,
sau đó mới nói:

– Không sai. Đây quả thật là kiếm của gã. Còn có dấu hiệu Đoạn quyền đường.

– Đoạn quyền đường?

Diệp Mặc lặp lại một câu. Đương nhiên hắn nhớ rõ Âu Húc Hổ nói sư huynh gã sẽ
báo thù cho gã, cho nên hắn không thể không để phòng một chút.

Nếu sư huynh gã có thể cùng gã giết chết cả gia tộc người khác, chứng tỏ người
đó cũng một nhân vật ác độc.

Dường như Hàn Yên biết mình nói lỡ miệng, vội vàng nói:

– Chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho ông nội tôi.

Hồ Mễ Dương là hồ đẹp nhất ở Yến Kinh. Chẳng những phong cảnh mỹ lệ, hơn nữa
chiếm một phần sáu diện tích Yến Kinh, cho nên còn được gọi là hồ sáu phần. Mà
bờ hồ Mễ Dương, chẳng những có một đồn trú của quân khu Yến Bắc, hơn nữa nhân
vật lãnh đạo chủ chốt giai tầng và thượng tầng Yến Kinh đều ở gần khu vực đó,
cho nên hồ Mễ Dương, ở trong miệng dân chúng còn được gọi là hồ Phú quý.

Lúc này, một tiểu lâu ở hồ Mễ Dương được canh phòng nghiêm mặt, bên trong có
sáu ông già đang ngồi.

Cho dù là người ít tuổi nhất cũng phải trên năm mươi tuổi.

– Tại Tân, ông nói Diệp Mặc kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đối
phó Âu Húc Hổ sao? Việc này cũng không phải là chuyện đùa. Một khi chọc giận
tên Ác Hổ kia, Diệp gia cũng gặp nguy hiểm.

Người vừa nói chuyện chính là một ông lão trên dưới sáu mươi tuổi, dáng người
trung bình, nhìn thoáng có vẻ hơi gầy, nhưng tinh thần rất sung mãn.

Hàn Tại Tân lập tức nói:

– Thủ trưởng yên tâm. Nếu Diệp Mặc thật sự không phải là đối thủ của Âu Húc
Hổ, tôi cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, sẽ không để chuyện hai mươi năm
trước lại xảy ra lần nữa.

– Ừ, lần này tốn chút phí tổn xóa sổ được con hổ kia, cho dù không có chuyện
Diệp Mặc, chúng ta cũng muốn làm như vậy. Âu Húc Nghiệp càng ngày càng vô lý
rồi.

Ông lão này gật đầu, có chút gian nan nói.

Những người còn lại đang ngồi không nói gì. Bọn họ biết muốn giết một người
như Âu Húc Hổ quả thật sẽ phải tổn thất rất lớn. Từng có một tu luyện giả cổ
võ kém hơn so với Âu Húc Hổ một chút, để bắt gã, quốc gia tổn thất gần như một
đội đặc chủng, cuối cùng mới đánh gục được gã. Một đội đặc chủng, đối với một
quốc gia mà nói cần tốn bao nhiêu mới có thể bồi dưỡng được?

Có thể tưởng tượng muốn bắt Âu Húc Hổ, vậy tổn thất tuyệt đối không phải một
con số đơn giản, thậm chí rất khó có thể phỏng đoán được. Bởi vì sau Âu Húc Hổ
còn có một môn phái ẩn thế. Nếu chẳng may chọc giận môn phái này, quốc gia sẽ
phải chịu tổn thất không thể lường hết được.

Đây cũng là ly do khiến tất cả thượng tầng đều trở nên e dè dối với môn phái
ẩn thế, bởi vì bọn họ quả thật có năng lực này.

Cũng may bình thường bọn họ không can thiệp vào chuyện của quốc gia, thậm chí
có khi còn phái người tới làm giúp một vài chuyện.

Tên Âu Húc Hổ này cũng rất giảo hoạt. Hơn hai mươi năm trước, sau khi gã gây
ra chuyện kia, liền trực tiếp tránh ở trong môn phái ẩn thế, mười năm sau mới
đi ra. Hơn nữa mỗi lần ra cũng không lâu, dường như gã đang nhắc nhở người
khác, Âu Gia còn có một Âu Húc Hổ là gã.

Cho nên nếu Diệp Mặc có thể giết Âu Húc Hổ, đối với quốc gia mà nói chính là
một chuyện tốt. Bởi vì người giết gã là Diệp Mặc. Cuối cùng người môn phái ẩn
thế muốn tìm là Diệp Mặc, mà không phải là ai khác. Tuy rằng cũng có người của
Ẩn Môn ra sức vì quốc gia, nhưng trong Ẩn Môn có quy định không được vì nhân
tố bên ngoài mà sát hại lẫn nhau. Về phần nhân tố bên ngoài này, ai cũng biết,
quả thật đúng là như vậy. Một khi vì nhân tố quốc gia mà sát hại lẫn nhau, có
lẽ sẽ sớm bị Ẩn Môn tiêu diệt.

Cũng chỉ có Diệp Mặc là người cái gì cũng không biết, mới dám giết Âu Húc Hổ.

Ngồi ở bên cạnh Hàn Tại Tân là một ông già tuổi gần bằng ông ta lại nói:

– Nghe nói Thiên Long Đầu của Nam Thanh, chính là do Diệp Mặc đi giải quyết.
Nếu hắn thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, nói không chừng thật sự làm được.

Hàn Tại Tân vẫn không nói gì. Một gã lính cảnh vệ cầm điện thoại vội vàng tiến
vào nói.

– Ông Hàn, điện thoại khẩn cấp.

Những người tham gia hội nghị này gần như là toàn bộ cao tầng Trung Hoa. Hiện
tại có điện thoại được mang vào, cho dù cảnh vệ không nói, mọi người cũng biết
là điện thoại khẩn cấp.

Hàn Tại Tân cầm lấy, bắt đầu nói điện thoại. Chỉ có điều, ông ta mới nói mấy
câu đã vui mừng cúp điện thoại.

– Có chuyện gì vậy, ông Hàn?

Một ông già tóc trắng, tính tình có hơi nóng vội, đã hỏi.

Hàn Tại Tân vui mừng nói:

– Vừa rồi nhận được một tin, Diệp Mặc đã giết chết Âu Húc Hổ, hiện tại đang
nói chuyện với Hàn Yên. Tin tức là do cháu gái tôi báo lại, nhất định là đáng
tin cậy.

– Cái gì? Ác hổ của Âu Gia đã bị giết? Tại Tân, thế đã ổn định. Hiện tại các
ông lập tức thực hiện kế hoạch số 2, lập tức khống chế Âu Húc Nghiệp và Âu
Thần.

Ông già kia kích động đứng lên, lập tức nói.

Chẳng những ông già này kích động, mọi người đều hưng phấn. Diệp Mặc giết Âu
Húc Hổ và quốc gia giết Âu Húc Hổ căn bản là hai khái niệm khác nhau. Không
còn Âu Húc Hổ, nếu muốn động tới Âu Gia căn bản không cần cố kỵ.

Hàn Yên để điện thoại xuống, thoáng nhìn qua Diệp Mặc, trong lòng tự nhủ xem
ra gừng càng già càng cay. Mình không nhận ra điểm khác biệt của Diệp Mặc,
nhưng ông nội lại nhìn ra.

Suy nghĩ một hồi, cô nhìn Diệp Mặc nói:

– Nếu anh có thể giết Âu Húc Hổ, chứng tỏ anh hoàn toàn có năng lực chấp hành
kế hoạch này. Hiện tại tôi sẽ nói kế hoạch này cho anh biết. Về chuyện nên làm
chuyện này thế nào, hai người chúng ta có thể thương lượng một chút.

Diệp Mặc lại khoát tay nói:

– Không cần nói cho tôi biết. Bây giờ còn không cần biết. Tôi muốn thấy kết
cục của Âu Gia trước, sau đó cô hãy liên hệ lại với tôi. Tôi đi trước.

Nhìn Diệp Mặc không chút do dự đi ra ngoài, Hàn Yên bất ngờ nhưng lại không có
biện pháp nào khác.

Khi Diệp Mặc quay trở về, Vân Băng và Đình Đình đang hồi hộp ngồi ở trong
phòng. Có thể Vân Băng đã cảm thấy được điều gì không bình thường.

Thấy bộ dạng bất lực của Vân Băng, trong lòng Diệp Mặc dâng lên một loại cảm
giác bất đắc dĩ. Ở bất kỳ nơi nào, từ đầu đến cuối đều có loại chuyện này.

Thấy Diệp Mặc quay trở về không có việc gì, Vân Băng vui mừng đứng lên. Có thể
thấy được niềm vui này phát ra từ nội tâm của cô.

– Đi thôi, tôi dẫn hai người đi ăn chút gì.

Diệp Mặc đoán cho dù Hàn Tại Tân đã đồng ý kéo Âu Gia xuống, cũng sẽ không
nhanh như vậy. Chậm nhất phải đến ngày mai mới có kết quả.

Đình Đình đang sốt ruột chờ nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức chạy tới, nói
với cô bé, ra ngoài ăn cái gì mới là chuyện trọng yếu nhất.

Nghe Diệp Mặc nói chuyện Âu Gia đã được giải quyết, về sau rốt cuộc nàng không
cần phải bận tâm lo lắng về Âu Gia, hơn nữa về sau Đình Đình có thể đi theo
mẹ, Vân Băng lộ rõ vẻ vui sướng. Toàn thân cô cũng cảm giác thoải mái hơn. Tuy
rằng cô không biết Diệp Mặc đã làm gì, nhưng cô tin tưởng Diệp Mặc.

Bởi vì từ ngày hôm qua, sau khi bắt đầu đắc tội với Âu Gia, đến bây giờ cô
không hề có bất kỳ việc gì. Điều này đã chứng tỏ Âu Gia quả thật có chút e dè
đối với Diệp Mặc. Suy nghĩ trong đầu Vân Băng là Diệp Mặc thông qua người nào
đó đã cùng Âu Gia nhất trí, buông tha cho hai mẹ con cô. Cô tuyệt đối không
thể tưởng tượng được cách làm của Diệp Mặc là hoàn toàn nhổ tận gốc Âu Gia,
căn bản là đuổi ra khỏi thượng tầng Yến Kinh, thậm chí là đuổi ra khỏi Yến
Kinh.

Diệp Mặc sợ nhất là phải đi ăn KFC (Kentucky Fried Chicken). May mắn hôm nay
Đình Đình không muốn đi ăn KFC. Nhưng không ngờ cô bé lại muốn đi ăn cơm Tây.
Tuy rằng Diệp Mặc cũng không thích cơm Tây, nhưng Đình Đình muốn đi, hắn cũng
chỉ có thể bất đắt dĩ đưa đi.

Nhìn Diệp Mặc và Đình Đình đi ở phía trước, Vân Băng có chút hoảng hốt. Nếu sự
thật là như vậy thì tốt rồi. Chỉ khi ở cùng một chỗ với Diệp Mặc, cô mới có
một cảm giác thư thái an toàn, hơn nữa đã không còn buồn rầu.

Bỗng nhiên cô nhớ tới bộ dạng hung hăng của Diệp Mặc khi còn ở đại học Ninh
Hải.

– Cô còn động chân động tay với tôi, tôi sẽ biến hồ Ninh Hải thành nơi tắm
rửa cho cô.

Đây là lời lúc đó hắn đã nói với mình.

Bộ dạng nào có được nửa phần như bây giờ. Lúc ấy mình thật hối hận đã không
thể nhào tới tìm hắn liều mạng. Nhưng hiện tại, cô lại đi theo hắn, nhìn hắn
và Đình Đình từ phía sau.

Cô thở dài. Sau khi biết chuyện này kết thúc, Diệp Mặc phải đi con đường của
hắn. Còn mình lại muốn dẫn Đình Đình trở lại Ninh Hải. Điều duy nhất khác biệt
chính là mình có Đình Đình, đã không còn bị Âu Gia uy hiếp. Trong lòng cô dâng
lên một ý niệm cổ quái. Nếu đêm qua, mình không chạy trốn, kết quả sẽ thế nào?

Mới nghĩ đến đây, lòng cô giống như có lửa đốt. Có lẽ tối hôm nay vẫn có thể.
Vân Băng bị ý tưởng điên cuồng làm cho có chút thất thần. Cô làm sao vậy?
Chẳng lẽ thật sự đã biến thành xấu xa sao?

Vân Băng theo bản năng ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc. Trong lòng cô suy nghĩ, Diệp
Mặc là người ưu tú người như vậy, vì sao Ninh Khinh Tuyết lại muốn cự tuyệt
hắn? Diệp Mặc vẫn ở đây, Đình Đình vẫn líu ríu ở bên cạnh hắn. Nhưng tâm tư
Vân Băng đã có chút phức tạp.

Theo bản năng, cô nhìn xung quanh một chút, lại thấy một người. Cô không ngờ
thấy Phùng Vinh.

Phùng Vinh có vẻ vội vàng, đang cúi đầu đi rất nhanh về phía một quán bar.
Bỗng nhiên, Vân Băng rất muốn hỏi Phùng Vinh một chút về chuyện năm đó. Cô bất
ngờ đi theo Phùng Vinh vào quán bar kia.

Vân Băng bỗng nhiên tách ra, đương nhiên Diệp Mặc biết. Hắn thấy Vân Băng đi
mà không kịp báo với mình một tiếng, vội vã đi theo Phùng Vinh vào quán bar
kia, hắn biết khẳng định Vân Băng gặp chuyện gì.

Diệp Mặc đang định dẫn Đình Đình đi vào theo, chợt một giọng nói chặn hắn lại.

Toái Càn Khôn

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.