Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 18: Khó khăn của Ninh Khinh Tuyết


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 18: Khó khăn của Ninh Khinh Tuyết

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tại Yến Kinh, Ninh gia. Tuy cũng là một gia tộc hạng trung đẳng nhưng trải qua
nhiều năm gột rửa, cộng thêm bệnh nặng của ông cụ nhà họ Ninh năm nay, Ninh
gia càng trông có vẻ lung lay sắp đổ.

Lúc này không khí Ninh gia vô cùng nặng nề. Tuy là hội nghị gia tộc Ninh gia
nhưng lại chả có chút nào là vui mừng và sôi nổi cả.

– Con bé Khinh Tuyết vẫn không mở miệng sao?

Trầm mặc một lúc lâu sau, một vị trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi bên trên
lấy tay đập bàn nói.

Ông ấy chính là Ninh Trung Tắc – người cầm lái hiện tại của Ninh gia, cũng
chính là con lớn của ông Ninh – Chủ tịch quận Hà Loan, Yến Kinh.

Yến Kinh như đô thị quốc tế lớn như thế, một chủ tịch quận đã thăng lên cấp
bậc Giám đốc sở, thậm chí còn được coi trọng hơn so với Phó chủ tịch tỉnh.
Nhưng ở Yến Kinh thì một viên gạch rơi xuống cũng có thể đập trúng một phó cán
bộ địa phương. Cái khu vực này Quận trưởng thực chất chả là cái gì. Bây giờ
ông Ninh về hưu, ông cũng hơn năm mươi tuổi, nếu không xảy ra cái gì thì Quận
trưởng là cương vị cuối cùng của ông ta.

– Anh cả, bây giờ không phải do con bé quyết định nữa rồi. Dược liệu Ninh Thị
ta, giờ gặp phải vấn đề em nghĩ lão tam cũng rõ. Cung ứng lớn nhất vốn là công
ty Ska của Mỹ. Bây giờ công ty Ska của Mỹ lại bị người phụ nữ nhà họ Tống
khống chế, đây là một đòn đả kích chí mệnh đối với họ Ninh ta.

– Sau khi bố về hưu, nhà họ Ninh chúng ta mà muốn có thành tích trên quan
trường là rất khó. Nếu thương trường mà chịu đả kích nữa, tôi nghĩ nhà họ Ninh
cũng sẽ suy sụp như vậy. Tống Tiểu Văn tuy có chút phong lưu sa đọa nhưng nhà
họ Tống anh ta vẫn thuộc đại gia tộc. Nếu kết hôn với người nhà họ Tống, không
những làm ăn của Ninh gia sẽ lập tức khởi sắc mà còn ngay lập tức thay nhiệm
kì mới. Anh cũng không cần thiết phải tiến thêm bước nữa.

Một người trung niên ngồi bên phải Ninh Trung Tắc tức khắc nói, khẩu khí dường
như có hơi kích động.

Ninh Trung Tắc thở dài, khoát tay nói:

– Trung Vi, anh hiểu ý của em. Tuy kết hôn với người Tống gia vô cùng có lợi
nhưng Tống Thiếu Văn, cái người này… Haizz, chuyện này vẫn phải bàn bạc với
chú ba đã, dù sao Khinh Tuyết là con gái của chú ba.

– Anh cả, em thấy chu tư nói đúng, bây giờ là thời điểm sinh tồn của Ninh
gia, hơn nữa chỉ là chuyện gả Khinh Tuyết cho Tống gia mà thôi, cũng chả phải
chuyện gì, em nghĩ Khinh Tuyết có thể hiểu được. Chú ba cũng có thể hiểu được.
Huống hồ đã từng tiếp nhận chuyện kinh doanh Yến Kinh, trong lòng nó phải
biết, chả nhẽ nó không thấy được việc lớn?

Lần này Ninh Trung Thủ ngồi phía bên trái tỏ vẻ tán thành.

– Bố, chú hai và chú tư nói đều có lý, con nghĩ Thiếu Văn tuy hơi phong lưu
nhưng bây giờ làm gì có thanh niên nào không phong lưu. Bình thường thì những
người này sau khi kết hôn thì sẽ thay đổi, đây cũng là vì tốt cho Khinh Tuyết,
vẫn tốt hơn phế nhân Diệp gia. Hơn nữa Thiếu Văn cũng rất thích Khinh Tuyết,
chắc chắn sẽ không bạc đãi nó đâu.

Thấy quan điểm của hai người chú thống nhất, con trai trưởng của Ninh Trung
Tắc cũng ngay lập tức tán thành.

Ninh Trung Tắc im lặng hồi lâu, mới ngẩng đầu nói:

– Cứ vậy đi, để tôi nói chỗ Trung Phi, Trung Thủ, cậu để Huệ Lị đi làm công
tác với Khinh Tuyết. Mùng một tháng mười chả còn bao nhiêu ngày nữa, tranh thủ
giải quyết chuyện hôn nhân này trong tháng mười đi.

Người thanh niên ngồi ở cuối há hốc mồm, thấy gia chủ đã lên tiếng, cuối cùng
cậu ta phải nuốt lời của mình xuống. Cậu ta chính là Ninh Dương, con trai thứ
hai của Ninh Trung Tắc, cũng là người duy nhất trong Ninh gia không đồng ý
Khinh Tuyết gả cho Tống gia.

Cho nên lúc hội nghị gia tộc kết thúc, Ninh Dương đi tìm ngay Ninh Khinh
Tuyết.

Tuy lần trước sau khi Ninh Khinh Tuyết công khai ngôn luận, người ngoài đều
tưởng cô bị Ninh gia cấm đoán. Thực ra chỉ là cô không muốn ra ngoài mà thôi.
Tính tình cô lãnh đạm, không thích ra ngoài, từ sau khi bị miễn chức ở dược
liệu Ninh Thị, cô phần lớn thời gian đều ở nhà. Trừ người bạn thân Lý Mộ Mai,
thì cô rất ít bạn bè.

Lý Mộ Mai không những là trợ lý của Ninh Khinh Tuyết ở dược liệu Ninh Thị Yến
Kinh mà cô cũng là bạn thân của Ninh Khinh Tuyết, đồng thời còn là em họ của
cô.

Nếu nói Ninh gia còn một người qua lại thân thiết với Ninh Khinh Tuyết chính
là Ninh Dương anh họ cô. Nhưng việc của Ninh Dương rất nhiều, bình thường cũng
chả hay đến tìm cô ấy. Nhưng hôm nay Ninh Dương lại đến, điều này đem lại dự
cảm không lành cho Ninh Khinh Tuyết.

– Anh Dương, lâu lắm không gặp.

Lý Mộ Mai thấy Ninh Dương liền chào hỏi, cô đang không biết nói gì với Ninh
Khinh Tuyết.

Sắc mặt Ninh Dương có chút khó coi, cũng chả có gì mà phải tránh Lý Mộ Mai, mà
nói thẳng quyết định của gia tộc cho Ninh Khinh Tuyết nghe.

– Khinh Tuyết, hạnh phúc nằm trong tay em, anh nghĩ nếu em muốn ra nước ngoài
thì anh có thể giúp em. Tiền đồ của gia tộc không thể dựa vào một người con
gái như em đến đổi lấy được.

Mục đích chính của Ninh Dương đến đây là vì giúp Ninh Khinh Tuyết chạy trốn,
vì chỉ có anh ta mới biết Tống Thiếu Văn là người như thế nào.

Nghe xong lời của Ninh Dương, sắc mặt Ninh Khinh Tuyết liền trở nên tái nhợt.
Khuôn mặt như vẽ kia có chút u ám và thất vọng. Cho dù cô có nói thế nào ở nơi
công cộng thì cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi vận mệnh bán đứng của gia
tộc.

– Khinh Tuyết…

Lý Mộ Mai hơi lo lắng, gọi một tiếng.

Không khí trong phòng khiến cho người ta im lặng đến ngạt thở. Ninh Dương biết
chuyện đưa em gái ra nước ngoài cũng là chuyện rất khó khăn huống hồ đi rồi
liệu có lợi ích gì.

– Em đừng có lo, anh về trước sắp xếp, tránh đến lúc lại không kịp. Mộ Mai,
Khinh Tuyết phải nhờ em chăm sóc rồi.

Ninh Dương đứng dậy, vội vã rời đi. Nếu Ninh Khinh Tuyết phải ra nước ngoài
thì chuyện này càng nhanh càng tốt. Ngộ nhỡ để các chú của anh ấy biết thì
tuyệt đối sẽ không để cô ra ngoài.

Nhìn bộ dạng hơi đờ đẫn của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng Lý Mộ Mai cũng không
dễ chịu. Khinh Tuyết là bạn thân nhất của cô, cũng vì quá xinh nhưng lại không
thể tự do. Tống Thiếu Văn là người như thế nào, người trong Bắc Kinh ai mà
không biết. Ngang nhiên cùng vài đứa con gái ăn chơi trác tang còn bị người ta
quay lại. Nếu không phải Tống gia có thế lực, phong toả chuyện này thì coi
chừng cả thiên hạ đều biết.

Hơn nữa người này còn có một sở thích ghê tởm đó là đem tặng người con gái
mình chơi chán cho người khác. Thiếu nữ Bắc Kinh bị y chà đạp vô số kể. Có một
nữ minh tinh mới ra nghề, vì phản kháng Tống Thiếu Văn mà bị y đánh gãy hai
chân, vứt vào ổ điếm. Cuối cùng ép tới mức người đó phải tự sát. Vì thế trong
Bắc Kinh y có một biệt hiệu ác ma.

– Khinh Tuyết, em có một cách, chỉ là, chỉ là có chút tổn hại đến danh tiếng
của chị…

Lý Mộ Mai nói đến phần sau, dường như cũng cảm thấy cách này của mình chả ra
sao cả, có chút muốn ói.

– Cái gì…

Ninh Khinh Tuyết nhìn chằm chằm Lý Mộ Mai, bất kể là chủ ý như thế nào, chỉ
cần để thoát khỏi Tống Thiếu Văn thì cô đều đồng ý.

Lý Mộ Mai thở dài, nói:

– Chính là lợi dụng cái tấm bia đỡ đạn đó của chị, dù sao chị cũng nói chị là
người của Diệp Mặc trước mặt người khác rồi, tuy ai cũng biết đây chỉ là cái
cớ nhưng nếu chị và hắn thật sự gạo nấu thành cơm, vậy thì…

Thấy Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn mình, Lý Mộ Mai biết cô ấy đã hiểu nhầm
rồi, vội nói:

– Em nói ý gạo nấu thành cơm không phải là cái ý đó, chị cũng biết người đó
là người… Dù sao cũng không thể làm gì chị. Nếu chị đột nhiên cưới anh ta, hơn
nữa ở cùng anh ta lại còn ngẫu nhiên để phóng viên chụp được cảnh chị ở trên
giường cùng anh ta vậy thì rõ ràng biết chị trong sạch Tống gia cũng không thể
cưới chị về được.

Ninh Khinh Tuyết hai mắt bỗng sáng lên, nhưng lập tức lại im lặng không nói
gì.

Lý Mộ Mai ở cùng với cô lâu nhất, đương nhiên là biết ý của cô, lại nói:

– Diệp Mặc là con ông cháu cha, hơn nữa còn rất trọng sĩ diện. Sau khi bị nhà
chị từ hôn còn tìm một người bạn trên lớp làm bạn gái, rất giỏi che giấu cái
kia của bản thân…

– Nhưng chị có biết người con gái đó trả lời anh ta như thế nào không, nói là
anh có thể lên giường với em không? Nghe nói Diệp Mặc lúc đấy suýt xỉu tại
chỗ. Hắn chắc chắn không nghĩ rằng bạn học vốn cung kính hắn lại đột nhiên đối
xử với hắn thế. Não người này chắc là cũng không dễ dùng, vẫn chưa rõ cái sự
thực hắn bị Diệp gia đuổi ra khỏi nhà.

– Còn nữa, hiện tại hắn rất túng quẫn, hai mươi ngàn tệ lần trước em đã nhờ
người gửi qua đó, nghe nói hắn không hề từ chối mà nhận ngay. Nếu chị đưa hắn
mấy chục ngàn tệ hắn tuyệt đối sẽ làm chuyện vừa có thể diện vừa có tiền tiêu
như thế này.

Ninh Khinh Tuyết thở dài nói:

– Chị chả thèm để ý đến chút danh tiếng đấy, dù sao chị từ lâu đã chả còn
danh tiếng rồi. Chỉ là, chỉ là như vậy có khiến Tống gia trả thù không?

Trương gia đại thiếu

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.