Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1793: Băng sâm vương


Chương 1791: Băng sâm vương

Sưu tầm:

Nguồn metruyen

Đả tự:

Vị Phong Đại Đế nhìn lướt qua hơn 900 người trên đài, chậm rãi nói:

– Trong các ngươi ai là Ninh Tiểu Ma thì hãy tự mình đứng ra.

Không có người nào lên tiếng, thậm chí cũng không có ai cừ động lấy một cái.

Táp Không Đại Đế bình thản nói:

– Tâm tư của kẻ này gian xảo như vậy, thì có lẽ là không có mặt ở đây đâu.
Dựa theo cách làm của hắn lúc trước, thì lúc này hắn chắc vẫn còn đang ở trong
Tiểu Thiên Vực công kích cái trận pháp sương mù kia mới đúng.

Người đàn ông áo bào tím bỗng nhiên mở miệng:

– Tiểu Thiên Vực kia chúng ta có thể lại phái người đi vào không?

Vị Phong Đại Đế lắc đầu:

– Tiểu Thiên Vực chúng tôi đã điều tra khá lâu rồi, hoàn toàn bị sương mù vây
lại, dường như nó nằm trong một trạng thái thăng bằng. Một khi xé rách không
gian vòng ngoài, thì một số nhân tố tiến vào trong hư không Tiểu Thiên Vực sẽ
phá hỏng sự cân đối đó.

– Hơn nữa số người tiến vào là bao nhiêu, thời gian dài ngắn thế nào, tu vi
ra sao đều sẽ ảnh hưởng tới sự cân bằng của Tiểu Thiên Vực. Chúng tôi đã tính
toán qua, một ngàn Đại La Tiên hậu kỳ tiến vào Tiểu Thiên Vực có thời gian
nhiều nhất là ba ngày. Sau ba ngày, thì sự cân bằng của Tiểu Thiên Vực sẽ bị
hủy, tùy thời đều có thể tự bạo biến mất hoàn toàn. Và uy lực của vụ tự bạo đó
thì ngay cả Tiên Đế cũng không chịu đựng được.

Một ít Đại La Tiên nghe được lời nói này thì liền hiểu ra. Hóa ra là Tiên Đế
nói tu vi càng cao càng ảnh hưởng lớn đến các Tiên linh vật, căn bản chính là
lời nói vô căn cứ.

Trên thực tế là tu vi càng cao, thì sẽ càng ảnh hưởng tới sự cân bằng của Tiểu
Thiên Vực, tạo thành khu vực các loại vật chất cuồng bạo trong Tiểu Thiên Vực,
cuối cùng thì sẽ bạo liệt.

Điều này giống như là một chiếc hộp đã tràn đầy các loại khí thế, nếu như lại
cứ tạo thêm áp lực vào trong chiếc hộp đó, thì chiếc hộp đó rất có thể sẽ bị
nổ tung.

Người đàn ông áo tím gật đầu không nói nữa. Y biết rằng manh mối của mình tới
đây có thể là chưa cắt đứt. Y nghi ngờ rằng cái tên Đại La Tiên có con Long Mã
kia nhất định là vẫn ở trong Tiểu Thiên Vực chưa đi ra ngoài. Một khi Tiểu
Thiên Vực nổ tung, thì sẽ làm y mất đi toàn bộ manh mối.

Vị Phong Đại Đế nhìn những người đi ra từ Tiểu Thiên Vực rồi nói:

– Những ai có được Hỗn độn Tiên linh vật hoặc là Tiên linh vật quý hiếm gì
thì hãy

đứng ra ngoài.

Một tên Đại La Tiên trên mặt có một vết đen lập tức đứng dậy, đồng thời lấy ra
một cái hộp ngọc rồi nói:

– Thưa các vị Tiên Đế đại nhân, trong Tiểu Thiên Vực vãn bối đã thấy được một
gốc Tiên linh vật đã hình thành linh trí. Đáng tiếc là tốc độ của Tiên linh
vật kia quá nhanh, vãn bối chi có thể lưu lại một cánh tay của nó.

Cái hộp ngọc kia vừa được lấy ra, thì không khí xung quanh dường như bắt đầu
trớ nên lạnh buốt, thậm chí ngay cả những tâm tinh nóng giận cũng bị hạ nhiệt
đi.

Không đợi Vị Phong Đại Đế động thủ, thì Táp Không Đại Đế đã thò tay ra nhận
lấy cái hộp ngọc. Hộp ngọc mở ra, phát hiện bên trong cũng không phải là một
cánh tay, mà là một đoạn rễ cây mầu trắng sữa.

'Băng sâm vương' sao?

Chẳng những là Táp Không Đại Đế, mà tất cả các Tiên Đế xung quanh sau khi thấy
đoạn rễ cây mầu trắng sữa này thì đều hít vào một hơi lạnh. 'Băng sâm vương'
tuyệt đối là dị bảo cao cấp, nếu như là một 'Băng sâm vương' hoàn chinh, thậm
chí còn có thể dùng để lĩnh ngộ đạo pháp, có thể trợ giúp Tiên Đế Chứng đạo
viên mãn, đạo tâm viên mãn.

Nếu như là tu vi dưới Tiên Đế, thì tác dụng càng lớn hơn nữa.

Đây tuyệt đối là thứ hạng nhất! Tất cả các Tiên Đế lúc này đều nhìn chằm chằm
vào đoạn rễ cây 'Băng sâm vương' trong tay Táp Không Đại Đế. Ngay cả người đàn
ông áo bào tím cũng kinh hãi nhìn chằm chằm vào cái đoạn rễ cây kia mà than
thầm. Trong mắt cũng hiện lên sự khát vọng.

Táp Không Đại Đế thở ra một hơi:

– Đáng tiếc là chi có một đoạn rễ cây của 'Băng sâm vương', nếu như là một
'Băng sâm vương' hoàn chinh, vậy thì quá hoàn mỹ rồi.

Nói xong thì y liền đem hộp ngọc trong tay đưa cho Vị Phong Đại Đế:

– Thứ này trước tiên anh cứ thu lấy đi, sau này mới nói tới chuyện phân chia
sau.

Được.

Vị Phong Đại Đế liền thu hồi hộp ngọc, sau đó liền gật đầu nói với tên Đại La
Tiên đã dâng lên đoạn rễ cây 'Băng sâm vương' này:

– Ngươi rất không tồi. Tên ngươi là gì?

Vãn bối là Lô Tuyệt của Ma Hoan tông.

Tên Đại La Tiên kia liền vội vàng khom người nói.

Tốt, đợi lát nữa ngươi có thể giữ lại được hai phần đoạn rễ cây này.

Vị Phong Đại Đế liền gật đầu.

Đa tạ Thiên Chủ đại nhân.

Lô Tuyệt liền khom người cảm tạ.

Thiên Chủ đại nhân, vãn bối cũng từng nhìn thấy cái Tiên linh vật mà Lô Tuyệt
sư huynh nói.

Nguyên Sát sau khi thấy đoạn rễ cây của 'Băng sâm vương' này, thì liền chủ
động đứng lên nói.

Ngươi đã từng thấy 'Băng sâm vương'?

Vị Phong Đại Đế liền vội vàng hỏi. Không chi có y, mà tất cả các tên Tiên Đế
còn lại cũng đều chú ý tới Nguyên Sát.

Nguyên Sát vội vàng nói:

– Vâng, bọn vãn bối cùng Ninh Tiểu Ma đi vây công cái đại trận sương mù kia
chính là vì cái Tiên linh vật kia đã chui vào trong đại trận. Đáng tiếc là đại
trận kia thuộc loại ‘Trong trận có trận’, cho nên bọn vãn bối chi vượt qua
được lớp trận pháp thứ nhất, lấy được 'Bồng việt tiên quả'. Hơn nữa người nhìn
thấy Tiên linh vật kia cũng không chi có mình vãn bối, chi là không có người
nào nghĩ tới rằng, Tiên linh vật kia chính là trốn ra từ trong tay Lô Tuyệt sư
huynh.

Bọn người Hàn Tiểu Phó vội vàng đứng ra chứng minh, xác thực là bọn họ đều
nhìn thấy 'Băng sâm vương' kia.

Aiz, đáng tiếc.

Long Hà Đại Đế lắc đầu, thở dài một câu.

Đúng là đáng tiếc, nhưng cuối cùng cũng không phải là không thu hoạch được gì,
cũng đã có được một đoạn rễ của 'Băng sâm vương' rồi.

Vị Phong Đại Đế nói xong liền tiện tay lấy ra một cái bàn Tiên ngọc dài, sau
đó nói với tất cả mọi người:

– Hiện tại tất cả mọi người hãy đem những thứ mình lấy được ra đặt ở trên bàn
ngọc, sau đó lưu lại tên của mình.

Không có người nào dám dấu diếm đồ vật mình có cả, mỗi người đều đem toàn bộ
Tiên linh vật mà mình lấy được trong Tiểu Thiên Vực ra đặt lên trên bàn ngọc.
Ngay cả Nghiêm Cửu Thiên cũng không dám giấu diếm Tiên linh mạch của mình. Cả
hai cái Tiên linh mạch y lấy được đều đem ra.

Trong nhất thời Tiên linh khí nồng đậm tỏa ra tứ phía, những tiên nhân đứng
dưới đài càng nhìn hoa cả mắt. Ở đây các loại Tiên linh thảo đều có, thậm chí
còn có người lấy ra

cả Tiên linh thảo cấp chín.

Long Hà Đại Đế nhặt lên một quả 'Bồng việt tiên quả' trong số đó, nhìn nhìn
một chút rồi nói với vẻ đáng tiếc:

– Đây là 'Bồng việt tiên quả' cao cấp, nhưng nếu để cho trái 'Bồng việt tiên
quả' này hoàn toàn chín muồi trên cây, thì chính là vô giới chi bảo rồi!

Vài tên Tiên Đế cũng nhẹ gật đầu. Bọn họ cũng thật không ngờ những tên Đại La
Tiên kia lại có thể đoạt được nhiều 'Bồng việt tiên quả' trong Tiểu Thiên Vực
như vậy. 'Bồng việt tiên quả' khi còn trên cây thì rất khó có thể thành thục,
bình thường thì 'Bồng việt tiên quả' trên cây chi có mầu đò, chi sau khi hái
xuống thì mới từ từ chuyển thành mầu

Sở dĩ Long Hà Đại Đế nói như vậy, là vì 'Bồng việt tiên quả' ở trên bàn này
đều là

mầu tím nhạt, hiển nhiên là bởi vì sau khi hái xuống mới trở thành mầu tím.

Nếu như những trái 'Bồng việt tiên quả' này đối sang mầu tím khi vẫn còn ở
trên cây, thì chính là loại 'Bồng việt tiên quả' cao cấp rồi. 'Bồng việt tiên
quả' có thể chuyển thành mầu tím khi còn trên cây, thì cực kỳ hiếm gặp, bởi vì
nó không chỉ đơn giản là cần thời gian lâu dài, mà còn cần phải có lượng Tiên
linh khí lớn và thậm chí còn cần một tia khí tức Hỗn độn nữa.

Những Đại La Tiên giao ra Tiên linh vật đều phải đi qua Thần khí Tâm môn một
lần, sau đó sẽ bị hỏi hai vấn đề. Thứ nhất là anh có giữ lại đồ vật gì đã đoạt
được khi ở trong Tiểu Thiên Vực không? Thứ hai là anh có gặp Ninh Tiểu Ma hay
là có quen biết gì với Ninh Tiểu Ma hay không?

Nguyên một đám hơn 900 người đều đi qua ‘Tâm môn’. ‘Tâm môn’ cũng không phát

hiện ra một người nào nói dối cả.

Người đàn ông áo tím thở dài một tiếng. Y biết là sẽ như vậy rồi, vì tên Ninh
Tiểu Ma kia nếu quả thật bị y bắt được đơn giản như vậy, thì đã không trốn
thoát khỏi sự giám sát của y rồi.

Diệp Mặc đương nhiên không biết Tiểu Thiên Vực sắp nồ tung rồi, cho nên lúc
này hắn giống như những gì mà người khác suy đoán, đó là lại lần nữa mang theo
'Vô ảnh' đi tới trận pháp sương mù.

'Vô ảnh' giống như một con cá voi lớn đang hút nước, toàn bộ đại trận sương mù
phía trước lập tức bị nó hút vào bụng.

Sau khi hút đi trận pháp sương mù, thì 'Vô ảnh' liền dương dương đắc ý nói:

– Lão đại, anh xem đi, em vẫn có chỗ hữu dụng đấy. Em biết ngay những tên rác
rưởi kia dù mất nửa ngày cũng không thể phá hết được cái trận pháp này, hiện
tại quả nhiên là vẫn còn nguyên. Chờ sau khi chúng ta lấy được đồ vật trong
này, thì em cam đoan là có thể tim được càng nhiều nơi tốt hơn nữa. Không có
người khác, thì cái Tiểu Thiên Vực này không phải là tùy ý để cho chúng ta
phát tài sao?

Đừng nói nhiều, nhanh chóng phá trận đi.

Diệp Mặc nói xong thì liền ném Hắc Thạch Cân ra. Hắn cũng hiểu được rằng tác
dụng của 'Vô ảnh' so với trước lớn hơn rất nhiều. Tuy vẫn là một thằng nhóc
tham ăn, nhưng cũng có thể giúp việc cho hắn rồi.

Chi là không đợi Diệp Mặc dùng Hắc Thạch Cân trực tiếp nện vào cái trận pháp ở
trước mặt, thì liền có một thứ âm thanh xôn xao vang lên. Một đạo quang ảnh
mầu trắng

liền vọt ra từ bên trong trận pháp. Lúc này Diệp Mặc liền vô thức mà ném Hắc
Thạch Cân ra, muốn ngăn cản lại cái bóng trắng kia.

Hắc Thạch Cân vừa được ném ra, thì bóng trắng kia lập tức ngừng lại. Diệp Mặc
biết rằng cái bóng trắng này không phải là bị hắn ngăn lại, mà là do nó đã chủ
động dừng lại.

Lúc này Diệp Mặc mới nhìn rõ ràng cái bóng vừa lao ra từ trong trận pháp kia
lại chính là một đứa bé đang tỏ vẻ rất đáng thương đứng trước mặt hắn. Một
cánh tay của đứa bé này hiện taị đã không thấy đâu, trên người mặc một bộ quần
áo trắng như tuyết, còn thêm cả bộ tóc cũng màu trắng, cho nên chi cần tốc độ
nhanh một chút, thì sẽ biến thành một đường sáng trắng

Lão đại, thứ này thoạt nhìn mùi vị không tệ đâu!

'Vô ảnh' nhìn chằm chằm đứa bé mầu trắng ở trước mặt, vừa nói vừa nuốt nước
bọt.

Diệp Mặc lập tức nhớ ra, đứa bé trước mặt hắn lúc này chính là cái Tiên linh
vật thông linh mà lúc trước đám người Nguyên Sát nói tới.

Lão đại…

Đứa bé dáng vẻ đáng thương kia liền học theo giọng điệu của 'Vô ảnh'.

'Vô ảnh' lập tức hét lên:

– Ai ày gọi lão đại, mày có tư cách gọi lão đại sao? Ngoan ngoãn mà trả lời
câu hỏi của lão đại, đợi lát nữa tao sẽ một miếng nuốt chừng mày.

Đứa bé kia nghe thấy 'Vô ảnh' nói như thế, thì liền co rụt lại theo bản năng.
truyện copy từ

Diệp Mặc phất tay bảo 'Vô ảnh' lùi ra đằng sau, sau đó hỏi:

– Ngươi vừa rồi là tự mình chủ động ở lại đúng không? Nếu không thì ta không
thể

đuổi kịp được ngươi, có phải không?

Đúng thế, lão đại.

Đứa bé nói xong thì lại sợ sệt nhìn thoáng qua 'Vô ảnh'.

Lão đại, em khẳng định có thể đuổi theo nó. Không tin anh cứ để cho nó chạy
trước, lát sau em sẽ lại bắt tên tiểu tử này về.

'Vô ảnh' vội vàng ton hót. Nó hiện giờ đang có một dự cảm chẳng lành. Tên
trước mặt này dường như cũng đang muốn bái cùng một ‘Lão đại’ với nó, đến lúc
đó ở trong cái Thế giới hỗn độn kia chẳng phải là sẽ có thêm một đối thủ cạnh
tranh sao?

Ngươi khẳng định là không đuổi kịp ta.

Tuy đứa bé tỏ vẻ rất sợ hãi 'Vô ảnh', nhưng thấy 'Vô ảnh' coi kỹ năng cao cấp
của nó không đáng một xu, thì vẫn không cam lòng mà phản bác lại. Nếu như
không phải nó biết

rõ là đã không có đường nào để trốn nữa, thì tại sao nó phải lưu lại đây chứ?

'Vô ảnh' khinh thường:

– Tao nhất định có thể đuổi được mày, hơn nữa mày chi biết chạy trốn thì có
ích lợi gì? Mày có thể giúp lão đại bày mưu tính kế sao? Nếu như không phải là
tao nghĩ kế, thì mày đã sớm bị người ta phá trận bắt đi rồi.

Diệp Mặc không để ý tới 'Vô ảnh', nhìn Tiên linh vật thông linh trước mặt rồi
hỏi:

– Bản thể của ngươi là gì? Vì sao lại không trốn?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.