Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1779: Tiên nữ tiều tụy trên đường lớn


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1777: Tiên nữ tiều tụy trên đường lớn

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Mịch Vân sư tỷ, tôi thực ra lại có một cách, chỉ có điều không biết cô có
đồng ý hay không.

Diệp Mặc nghĩ đến lập tức nói.

Thực ra cách này của hắn để Kế Khôn đi làm là tốt nhất, đáng tiếc là, hắn bây
giờ đến mặt của Kế Khôn cũng không thấy. Hơn nữa Kế Khôn bây giờ tự do trong
môn phái, tuyệt đối sẽ không so được với Mịch Vân Thánh nữ trước mặt.

– Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý.

Mịch Vân lập tức nói.

Diệp Mặc thấy Mịch Vân đồng ý, cũng không do dự liền nói:

– Cô cần đưa miếng ngọc bài của cô cho tôi trước, tôi phải xuất thành trước,
rồi khoảng bảy tám ngày sau tôi sẽ báo cho cô làm thế nào để dẫn tôi vào trong
Tiểu thiên thành. Đương nhiên, nếu như cô không tin tôi, thì thôi.

– Tôi đương nhiên tin anh.

Mịch Vân Thánh nữ sau khi nói xong, không chút do dự lấy ngọc bài ra đưa cho
Diệp Mặc:

– Ngọc bài đây, anh cầm lấy đi. Còn nơi hẹn, đến lúc đó anh báo với tôi.

– Ngọc bài của cô còn chưa giao nộp?

Diệp Mặc sững sờ nhìn Mịch Vân nói.

Mịch Vân có chút tự đắc nói:

– Tôi giao nộp? Nơi này có ai cần tôi nộp đồ không?

Diệp Mặc lập tức liền hiểu ra, địa vị của Thánh nữ trong Phiêu Miểu tiên trì
cực cao, là một trong số mấy người hiếm có của Phiêu Miểu tiên trì. Nếu như cô
không đồng ý, quả thực cũng không có ai có thể khiến cô giao đồ ra được.

Còn chuyện Mịch Vân thánh nữ giao đồ ình, cô lại càng không cần lo lắng, dù
sao cho dù mình muốn độc tài chiếm ngọc giản cũng không được, mười ngày sau,
những người muốn đến tiểu thiên vực cũng đều phải tập trung lại. Nếu như chỉ
có ngọc bài, thì đừng nói không biết tiểu thiên vực ở đâu, cho dù đến tiểu
thiên vực có hay không thì cũng sẽ không biết.

Hai người sau khi trao đổi truyền tin châu, Mịch Vân thánh nữ không hỏi Diệp
Mặc muốn đi đâu, Diệp Mặc cũng sẽ không nói.

Chờ Mịch Vân thánh nữ đi rồi, Diệp Mặc ngay lập tức về trả phòng của mình.
Những người đến đây trả phòng cũng không phải số ít, một số người không có hi
vọng gì cũng không ở lại nơi này, Diệp Mặc cứ như vậy rời đi cũng không lấy gì
là đột ngột.

Hồng Vũ Tiên thành với tư cách là Tiên thành đệ nhất của Thanh Vi thiên, cũng
là nơi mà thiên chủ của Thanh Vi thiên ở, cũng là một nơi phi thường náo
nhiệt. Còn mấy ngày này vì đại hội Bồng Việt tiên quả, nơi này lại càng náo
nhiệt hơn. Cộng thêm trước đó không lâu Táp Không Tiên đế tuyên bố ra sự tồn
tại của tiểu thiên vực, vô số Tiên nhân lại càng chen chúc đến.

Diệp Mặc trên đường lớn của Hồng Vũ tiên thành cũng cảm thấy trong này có quá
nhiều người. Nhưng hắn cũng không có tâm trạng đi xem cảnh tượng náo nhiệt
trên đường phố, nơi mà hắn muốn đi là một cửa hàng tương đối lớn trong Hồng Vũ
tiên thành.

Lúc này ở Hồng Vũ tiên thành bất luận là cửa hàng nào đều chật kín chỗ, càng
không cần phải nói cửa hàng lớn mà Diệp Mặc đến, người lại càng chen chúc hơn.
Lúc nào cũng có đồ được bán ra ngoài, cũng có đồ được thu mua vào.

Cho dù là cửa hàng có phục vụ tốt đi nữa, thì vào lúc này cũng không có cách
nào có người chuyên môn đến phục vụ. Diệp Mặc cố gắng lách vào trước quầy,
không đợi hắn nói chuyện, thì người chủ quầy đã vội vàng hỏi:

– Anh bạn, xin hỏi anh cần gì?

Diệp Mặc thở dài nói:

– Tôi muốn có một chút Chân Minh Nê.

Diệp Mặc vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh, thậm chí cửa hàng vừa nãy
còn đang chen chút lập tức thoáng ra.

Tên chủ quầy kia cười trừ ôm quyền nói với Diệp Mặc:

– Vị Tiên hữu này nói đùa rồi, Hạo Vi Tiên lâu chúng tôi mặc dù cũng không
nhỏ trong Hồng Vũ tiên thành, nhưng cũng không có thứ quý giá như Chân Minh
Nê. Đừng nói là nơi này chúng tôi không có, cho dù là Tiên lâu cao cấp như
Hồng Sinh Tiên lâu cũng không có thứ này.

Nói xong, tên chủ quầy này còn cẩn trọng chằm chằm nhìn Diệp Mặc, rõ ràng cho
rằng Diệp Mặc đến quấy rối.

Diệp Mặc trong lòng thầm trách mình quá lỗ mãng. Thứ quý giá như Chân Minh Nê
làm sao có thể tìm được ở những cửa hàng tầm thường để mua được? Cho dù là cửa
hàng cao cấp của thượng thiên vực e rằng cũng vậy. Hơn nữa, cho dù thứ này có
thể mua được, thì cũng không thể nào có trong một quầy hàng của chủ quầy được.

Chân Minh Nê phẩm cấp kém nhất mà lần trước hắn mua được trên Tiên thuyền cũng
cần đến hai tỉ Tiên tinh, đấy còn là người khác đang cần gấp tiên tinh, nên
mới bán ra với cái giá thấp như vậy.

Nếu như lúc trước Chân Minh Nê đó đặt trong cửa hàng, thậm chí cũng cần phải
đến mười tỉ tiên tinh. Nếu như đẳng cấp của Chân Minh Nê cao hơn một chút, thì
giá của nó lại càng đáng sợ hơn. Hắn vào trước cho là chủ, cho rằng một cửa
hàng lớn của thiên vực đệ nhất chắc chắn cái gì cũng có, nên mới phạm phải
hồ đồ như này.

– Là tôi lỗ mãng rồi.

Diệp Mặc vội vàng ôm quyền nói xong, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng này. Hắn
bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết thế thì sẽ không dùng hết Chân Minh Nê
lúc trước, ít nhất hắn cũng sẽ để lại một ít. Bây giờ khi cần dùng đến, mới
biết sự quý giá của thứ này như nào.

Diệp Mặc rời khỏi cửa hàng này, mới đi được mấy trăm mét, liền cảm thấy có
chút không đúng, hình như hắn bị người khác theo dõi. Diệp Mặc vừa định quay
đầu lại, thì lại nghe một giọng nói truyền đến bên tai nói:

– Anh bạn nếu như muốn, thì chúng ta tìm một chỗ ngồi, tôi có chuyện tốt muốn
tìm anh.

Thần thức của Diệp Mặc lập tức nhìn thấy một người đàn bà tu vi Đại La Tiên
viên mãn, cách ăn mặc và dung mạo của người phụ nữ này rất xinh đẹp, chỉ có
điều có chút tiều tụy.

Nữ tiên này tuyệt đối là từ trong cửa hàng kia bước ra, Diệp Mặc không biết cô
tìm đến mình có chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán ra được một chút, lập tức
gật đầu truyền âm nói:

– Được, dẫn đường đi.

Người này tìm hắn vào lúc này, chắc chắn là vì hỏi chuyện Chân Minh Nê. Không
cần phải nói đây là trên đường lớn, cho dù đây là một vùng ngoại ô hoang vu,
hắn cũng không sợ một Đại La Tiên viên mãn.

Nữ tiên tiều tụy kia cũng không nói thêm gì nữa, chủ động dẫn đường, nửa tuần
hương sau, cô đã dẫn Diệp Mặc vào trong một phòng của một Tiên tức lầu vắng
vẻ.

Diệp Mặc trong lòng cùng thầm lưu ý, mặc dù Tiên tức lầu này rất vắng vẻ,
nhưng bây giờ ở trong Hồng Vũ tiên thành đâu đâu cũng là người, nữ tiên này có
thể tìm được một phòng thuê, chứng tỏ cô ở Hồng Vũ tiên thành cũng không tầm
thường.

Sau khi vào phòng, nữ tiên tiều tụy này trực tiếp đánh cấm chế lên cửa, sau đó
quay người nói với Diệp Mặc:

– Vị Tiên hữu này, Hồng Lăng mạo muội mời anh đến, xin anh thứ tội.

Diệp Mặc vừa dùng thần thức quét căn phòng của Tiên tức lầu này một lượt, sau
khi xác định không có vấn đề gì, lúc này mới nói:

– Không biết Hồng Lăng tiên tử gọi tôi đến đây có chuyện gì?

Hắn cũng không biết mục đích người đàn bà này dẫn hắn đến đây, cũng không nói
đến tên của mình.

Cô Hồng Lăng kia hình như cũng không để ý, cô ra hiệu cho Diệp Mặc ngồi xuống,
lúc này mới nói:

– Anh từng tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển?

Diệp Mặc đột nhiên đứng dậy, chằm chằm nhìn người đàn bà tên Hồng Lăng này
lạnh giọng hỏi:

– Cô là ai?

– Anh quả nhiên có tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển, nhưng Thần Niệm Cửu Chuyển
mà anh tu luyện hình như cũng khác nhiều với thứ mà tôi biết, chỉ cần Thần
Niệm Cửu Chuyển của anh tiến thêm một bước nữa, tôi cho dù đứng bên người anh
cũng không thể nào cảm nhận được.

Hồng Lăng sau khi nghe thấy lời này của Diệp Mặc, ngược lại lại cảm thán một
câu.

Một Đại La Tiên viên mãn như cô, đương nhiên cũng không sợ Diệp Mặc, cho nên
mặc dù giọng nói của Diệp Mặc lạnh lùng, nhưng cô cũng không để bụng.

Diệp Mặc trong lòng lại vô cùng chấn động, hắn tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển,
người bình thường rất ít khi biết, trừ phi hắn ra tay. Đương nhiên sau khi hắn
ra tay, người có tu vi cao hơn hắn, lập tức có thể nhìn ra hắn tu luyện Thần
Niệm Cửu Chuyển. Nhưng Hồng Lăng này sao lại biết được? Hơn nữa còn một mạch
nói ra? Vừa nãy hắn đứng trong cửa hàng kia, ngoài thần thức bảo hộ ra, cũng
không thi triển thần thức tấn công bất kỳ ai.

Chẳng lẽ Thần Niệm Cửu Chuyển của hắn lại có sơ hở sao?

Hồng Lăng khua tay nói:

– Vị Tiên hữu này, anh không cần phải lo lắng, bất luận anh tại sao lại tu
luyện Thần Niệm Cửu chuyển, tôi cũng không có ác ý với anh. Hơn nữa Thần Niệm
Cửu Chuyển mà anh tu luyện cũng đã giống thật mà là giả. Một khi anh thăng cấp
lên Đại La Tiên hậu kỳ rồi, có lẽ Thần Niệm Cửu Chuyển của anh thăng cấp lên
đệ tứ chuyển, chẳng những là tôi, cho dù là chủ nhân của tôi đến, cũng chưa
chắc có thể biết được.

Nói đến đây, Hồng Lăng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

– Tôi mời anh đến, là muốn làm một vụ giao dịch cùng anh…

Diệp Mặc ngắt đứt lời của cô nói:

– Cô trả lời tôi hai chuyện. Thứ nhất cô là ai? Thứ hai cô làm sao biết được
tôi tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển. Nếu không chúng ta sẽ không có bất cứ vụ
giao dịch nào.

Hồng Lăng lắc đầu mỉm cười nói:

– Anh mới là Đại La Tiên sơ kỳ, giọng điệu nói chuyện không ngờ lại thẳng
thắn trực tiếp như vậy, những người bình thường nghe thấy chắc cũng không chịu
nổi. Nhưng tính cách của anh cũng tương tự với cô gia nhà tôi. Nhưng tôi phải
báo cho anh biết, tôi là ai thì cũng không thể nào nói cho anh biết được, còn
chuyện tôi sao lại biết được anh tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển, cũng không thể
nào nói cho anh biết.

– Vậy thì xin lỗi.

Diệp Mặc quay người rời đi, đối với một người đàn bà có tính tình như này, hắn
cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào. Biết hắn tu luyện Thần Niệm Cửu
Chuyển cũng không chỉ có một người, thêm một người nữa cũng chẳng là nhiều.

– Anh nghĩ có thể đi một cách dễ dàng vậy sao?

Hồng Lăng thay đổi bộ dạng thân mật tươi cười vừa này, đứng dậy khua tay,
không gian xung quanh liền trở nên chậm chạp.

Một lát sau, một đường Hồng Lăng giống như cái tên của cô được cô phóng ra,
trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng. Dưới Hồng Lăng như này, người bình
thường thậm chí đến hít thở cũng khó mà kiên trì được, đừng nói gì đến chuyện
phản kích lại.

– Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu…

Hồng Lăng mắt nhìn Diệp Mặc bị trói chặt, không nhanh không chậm nói, chỉ có
điều câu này của cô còn chưa nói xong, liền lập tức sững người. Chỉ trong nháy
mắt, trong mắt cô liền hiện ra vẻ hoảng sợ.

Tên Đại La Tiên sơ kỳ rõ ràng nhìn thấy Hồng Lăng của cô trói chặt, lại giống
như không có bất kỳ ảnh hưởng nào mà đánh ra một quyền. Chỉ trong nháy mắt,
khí thế đầy phòng liền bị cuốn lên, không gian không dưới sự khống chế của cô
nữa, Hồng Lăng trói chặt không gian trong phòng đó hình như cũng đột nhiên như
cây bèo không rễ, bị một quyền này kéo lê.

Quyền này giống như từ hư không bên ngoài vậy, không chịu bất kỳ ảnh hưởng
nào. Mặc dù trong gian phòng bé nhỏ này, cũng không ngừng tản ra khí tức sát
cơ hủy diệt. Trong chốc lát khí tức sát cơ liền hình thành một lốc xoáy sát
thế. Lốc xoáy sát thế này hoàn toàn cuốn đi Hồng Lăng của cô.

Chỉ trong tích tắc, Hồng Lăng liền chuyển một hướng khác, lại trói chặt lấy
thân thể cô, sau đó bị kéo vào trong lốc xoáy sát thế đáng sợ mang theo khí
thế hủy diệt kia. Hồng Lăng thậm chí còn có thể tưởng tượng, một khi mình tiến
vào trong lốc xoáy đó, thì cũng không còn đường sống nữa.

Sao lại có một Đại La Tiên viên mãn đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ đối phương là
Tiên vương sao? Nếu không cho dù là cô chủ quan, cũng không thể nào trong chốc
lát lại bước xuống thế hạ phong hoàn toàn. Sắc mặt Hồng Lăng trong nháy mắt
liền trở nên tái nhợt, cô không còn cơ hội để nghĩ đến cái khác nữa.

– Đừng ra tay, vừa nãy tôi không có ý giết anh.

Hồng Lăng trong sự sợ hãi, vội vàng kêu lên, cũng không còn chú ý vừa nãy mình
nói những gì nữa.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, lốc xoáy sát thế đầy trời kia không
còn một chút nào, Hồng Lăng bị pháp bảo của cô trói chặt từ trên không trung
hạ xuống, ngã mạnh xuống đất. Lúc này cô mới nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc
truyền đến:

– Vừa nãy nếu như cô có ý giết tôi, thì cô sớm đã không còn nữa rồi. Bây giờ
nói đi, cô sao biết được tôi tu luyện Thần Niệm Cửu Chuyển?

Công pháp còn chưa hoàn thiện, điều này đối với Diệp Mặc là chuyện quan trọng
nhất.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.