Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1763: Diệp Mặc bị khiêu chiến


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1761: Diệp Mặc bị khiêu chiến

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sắc mặt lão già vừa khiến cho thức hải của Diệp Mặc bị thương lập tức đại
biến, thậm chí bàn tay cũng có chút run rẩy. Lão đâu có thể ngờ rằng Diệp Mặc
dám đánh trống Tiên thuyền? Càng không nghĩ rằng Diệp Mặc chỉ là một Đại La
Tiên, nhưng chẳng những có thể phát hiện ra thần thức của lão, mà còn có thể
chặn lại được công kích thần thức của lão nữa, khiến cho lão phải không công
mà lùi.

Cái loại công pháp thần thức lợi hại này ngay cả lão cũng chưa từng được gặp
qua. Nếu như không phải là có loại công pháp thần thức như thế, thì với tu vi
Đại La Tiên sơ kỳ của đối phương, cho dù là lão không toàn lực ra tay, thì
thức hải cũng không thể không có vấn đề gì được.

Kỳ thật lão cũng không phải là muốn dò xét chỗ sâu trong thức hải của Diệp
Mặc, mà lão chỉ muốn làm một thần thức ấn ký trong thức hải của Diệp Mặc mà
thôi. Dựa theo suy nghĩ của lão, thì Diệp Mặc chỉ là một Đại La Tiên sơ kỳ,
nên lão hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà hạ thần thức ấn ký
vào Diệp Mặc. Nhưng khiến lão không ngờ là thần thức của mình còn chưa chạm
được tới thức hải của Diệp Mặc, thì đã bị phản kích lại một cách mãnh liệt
rồi.

Chính vì đối phương đã phản kích, cho nên lão mới tăng thêm lực độ của thần
thức công kích, nếu không thì thức hải của lão sẽ phải bị tổn thương. Kết quả
là việc công kích này đã khiến cho Diệp Mặc bị trọng thương, còn lão thì đã
trở thành kẻ lấy tu vi Vị Tiên công kích một Đại La Tiên rồi.

Khi một Vị Tiên công kích Đại La Tiên trên Tiên thuyền này thì sẽ phải nhận sự
trừng phạt rất nặng, đó là phải chịu thần hồn câu diệt. Điều này sao có thể
khiến lão không khẩn trương sợ hãi được.

Diệp Mặc không biết việc một Vị Tiên công kích một Đại La Tiên sẽ phải nhận sự
trừng phạt nặng nề như vậy, nhưng cho dù là biết rõ, thì hắn cũng sẽ không
chút do dự nào mà phản kích lại. Những thứ trong thức hải của hắn một khi bại
lộ ra, thì hắn căn bản là chết không có chỗ chôn rồi, cho nên hắn sao có thể
để chuyện đó xẩy ra được. Lúc này hắn bò dậy thì việc đầu tiên là đánh trống.

Một số Đại La Tiên xung quanh đều nhìn về phía Diệp Mặc, trong ánh mắt cũng
tràn đầy sự khâm phục. Cái tên Đại La Tiên sơ kỳ này quả thực là nghé con mới
sinh không sợ cọp mà. Bình thường một Vị Tiên muốn giáo huấn một chút một Đại
La Tiên nho nhỏ thì cũng không có ai dám đi ra đánh ‘trống Tiên thuyền’ cả.

Một khi chọc giận vị Vị Tiên đó, hoặc là bạn của một Vị Tiên, thì tên Đại La
Tiên đó chính thức là kẻ thù rồi, kết cục cũng sẽ là chết thôi. Huống chi tông
môn mà Diệp Mặc chọc vào thì tất cả mọi người đều biết rõ, đó là một Đế tông
đấy. Ma Hoan tông còn là một tông môn có sát tính rất nặng, khi ở trong tông
môn ngoại trừ nam trộm nữ xướng, thì khi ra ngoài chính là ưa thích việc giết
chóc. Một vài Tiên tông, tiên nhân nho nhỏ chọc giận vào Ma Hoan tông, thì kết
quả chỉ có một con đường diệt vong.

– Anh thực sự dám đánh 'trống Tiên thuyền', anh thật là ác độc mà.

Hoa Như Tuyết lúc này đã không còn cái vẻ ngây thơ kiều mỵ nữa, cũng không còn
loại bộ dáng đáng thương nói xin lỗi kia nữa. Thay vào đó đã là một gương mặt
đầy sát khí, ánh mắt thì hận không thể lập tức nuốt sống Diệp Mặc.

Hoa Như Tuyết vừa nói xong, thì đã có vài đạo khí tức cực độ cường hãn quét
tới. Gần như cùng lúc với mấy đaọ khí tức kia, thì đã có hai Tiên Tôn xuất
hiện ở chỗ này rồi.

– Có chuyện gì?

Một Tiên Tôn sơ kỳ dáng người gầy nhỏ lên tiếng hỏi. Sau khi xuất hiện thì y
cũng chỉ nói đúng một câu này, nhưng khí tức tu vi của y lúc này tỏa ra lực
đè nén khiến cho những người xung quanh khó có thể hít thở được.

Tiên Tôn này hiển nhiên là đang nói với Diệp Mặc, bởi vì trên tay Diệp Mặc vẫn
còn đang cầm cái dùi đánh trống.

Diệp Mặc lúc này mới buôn cái dùi trống ra, sau đó ôm quyền khom người nói:

– Người này dùng tu vi Vị Tiên của mình ám toán vãn bối, khiến cho bản thân
vãn bối bị trọng thương. Nếu như không phải là vãn bối biết một chút công pháp
ngăn chặn thần thức thô sơ, thì lúc này thức hải của vãn bối đã bị nghiền nát,
trở thành một tên phế nhân rồi. Là một tiên nhân đang tiến về Thanh Vi Thiên
tham gia thi tài, thì vãn bối vẫn luôn an phận thủ thường, nhưng bỗng dưng lại
gặp phải tai họa. Xin hai vị đại nhân làm chủ cho.

– Có phải đúng như vậy không?

Khí thế của Tiên Tôn kia liền bàng bạc tăng lên. Sát cơ xoáy lên khiến cho
không gian xung quanh tạo thành từng đợt rúng động, đã hoàn toàn phong bế hết
không gian xung quanh rồi.

Diệp Mặc lần đầu tiên thấy sát cơ của một Tiên Tôn. Sát cơ đáng sợ và trực
tiếp như vậy, dường như loại sát cơ này mỗi lần kích phát thì căn bản là không
cần người ta động thủ, đã có thể đem những người xung quanh xé rách hết rồi.

Trong nội tâm Diệp Mặc thất kinh. Đây còn là một Tiên Tôn sơ kỳ đấy, mà vị
Tiên Tôn này vẫn chưa hề động thủ, thậm chí còn không thực sự kích phát ra
sát cơ của mình, vậy mà đã đáng sợ như vậy rồi. Một khi Tiên Tôn đỉnh, thậm
chí là Tiên Đế ra tay, thì tình hình sẽ phải kinh khủng như thế nào nữa?

Lúc này Diệp Mặc có chút hoài nghi đối với việc chính mình có thể ẩn dấu trước
thần thức của Tiên Đế rồi. Tên văn sĩ trung niên tu vi tuyệt đỉnh mà trước kia
mình gặp được ở trong Phiêu Miễu Tuyền, thì dù sao cũng đang là kẻ bị giam
cầm. Còn nếu như hắn bị Tiên Đế vây khốn, vậy thì liệu có thể bảo vệ được thức
hải của mình không?

Không nói tới Tiên Tôn, cho dù là cái thần thức công kích của tên Tiên Vương
đi theo Hoa Như Tuyết vừa rồi cũng chưa hề toàn lực ra tay. Một khi toàn lực
ra tay, liệu hắn còn có thể bảo vệ mình được chăng?

– Vâng, đúng vậy thưa hai vị đại nhân. Vãn bối kỳ thật cũng không muốn động
thủ với vị tiên hữu Đại La Tiên này, chỉ là muốn nhìn một chút về công pháp
của đối phương. Nhưng kết quả lại bị đối phương hiểu lầm, đã tạo thành việc
công kích lẫn nhau. Vãn bối nguyện ý chịu trách nhiệm, thỉnh cầu hai vị Đại
nhân xử lý nhẹ tay.

Tên Tiên Vương vừa rồi ra tay với Diệp Mặc liền vội vàng khom người xin xỏ.

Hoa Như Tuyết cũng vội vàng tiến lên nói:

– Hoa Như Tuyết xin bái kiến Phong Lôi nhị vị Tiên Tôn đại nhân. Quý bá là
gia phó của vãn bối, mà chuyện này cũng là do vãn bối có lỗi. Vãn bối xin
nguyện ý bồi thường tổn thất cho đối phương, cũng nguyện ý tiếp nhận sự trừng
phạt của Tiên thuyền.

Vị Tiên Tôn sơ kỳ kia thấy Hoa Như Tuyết chẳng những nhận ra bọn họ là Tiên
Tôn, mà còn gọi thẳng tên hiệu của họ, thì ngược lại có chút nghi hoặc hỏi:

– Cô biết chúng ta?

– Vâng, vãn bối là đệ tử của Ma Hoan tông, từng theo sư phụ của mình đi trên
Tiên thuyền này.

Hoa Như Tuyết liền vội vàng khom người đáp lời.

– Sư phụ của cô là ai?

Giọng điệu của vị Tiên Tôn kia liền dịu đi một chút.

– Gia sư là La Yến Tiên Đế của Ma Hoan tông, không biết hai vị Tiên Tôn đại
nhân đã từng nghe nói qua chưa?

Hoa Như Tuyết tiếp tục kính cẩn trả lời.

– Hóa ra là La Yến Tiên Đế đại nhân.

Sắc mặt vị Tiên Tôn sơ kỳ kia lập tức thay đổi, giọng điệu liền trở nên hòa
hoãn xuống, ngay cả sát cơ áp chế về hướng người gọi là Quý bá cũng giảm đi
rất nhiều. Tuy không gian vẫn còn bị trói buộc, nhưng loại trói buộc này đã
không còn là loại đến cả hít thở cũng không thông như trước nữa rồi. đọc
truyện mới nhất tại .

Trong nội tâm Diệp Mặc liền trầm xuống. Xem ra sự tình lần này mình không
chiếm được tiện nghi rồi. Thái độ của hai tên Tiên Tôn này rõ ràng là đã biến
hóa, hơn nữa tên Tiên Tôn sơ kỳ kia nghe nói rằng mình đắc tội với đệ tử của
La Yến Tiên Đế, thì còn dùng ánh mắt có chút lạnh mà nhìn về phía mình.

Quả nhiên tên Tiên Tôn sơ kỳ kia lúc này liền quay đầu lại sẵng giọng nói:

– Bây giờ đối phương đã nguyện ý chịu nhận lỗi, ngươi có đồng ý tiếp nhận hay
không? Nếu như ngươi đồng ý, vậy thì hãy nói ra điều kiện của mình. Còn nếu
như không, thì chúng ta sẽ mang tên Tiên Vương đã đả thương ngươi đi tới nơi
tiếp nhận hình phạt.

Diệp Mặc rất muốn tiếp tục đánh trống để dẫn tới Tiên Tôn chấp pháp giả cao
cấp hơn, nhưng bản thân thực sự là không có chỗ dựa nào, cho nên nếu vạn nhất
thật sự cưỡng ép tiêu diệt tên kia, thì hắn căn bản cũng không có nơi nào để
lẩn trốn. Cho dù là người ta không động thủ ở phường thị, thì cũng có thể tùy
thời lúc hắn bế quan mà động thủ.

Diệp Mặc thở dài một tiếng, cảm thấy rất phiền muộn. Bất luận là ở nơi đâu,
không có thực lực và không có chỗ dựa, đều phải phó mặc cho người khác khi dễ.
Dù là trên Tiên thuyền này có quy củ nghiêm ngặt, nhưng những quy tắc này cũng
có thể tùy thời mà cải biến.

– Vãn bối nguyện tiếp nhận lời xin lỗi, và cần hai tỷ Tiên tinh.

Diệp Mặc hít một hơi rồi nói. Hắn biết mình sau khi nói ra con số hai tỷ Tiên
tinh này, rồi lại đi hội đấu giá, thì chắc chắn sẽ bị hoài nghi. Nhưng hắn đã
chịu thua thiệt lớn như vậy, không thể đòi lại được đã là hết sức buồn bực
rồi. Nếu thật sự không kiếm lại được chút Tiên tinh nữa thì hắn càng khó chịu
hơn.

– Cho ngươi, chỉ ngươi không nuốt không trôi chỗ Tiên tinh này thôi.

Hoa Như Tuyết không hề có nửa phần bộ dáng của kẻ hối lỗi, trực tiếp ném ra
hai tấm thẻ Tiên tinh cho Diệp Mặc.

– Người trẻ tuổi quả nhiên có khí phách.

Sau khi tên Tiên Tôn sơ kỳ thấy Diệp Mặc tiếp nhận thẻ Tiên tinh, thì liền
mỉa mai một câu, rồi cùng với tên Tiên Tôn khác xoay người biến mất ở phường
thị.

Diệp Mặc lúc này đâu còn quản được nhiều như vậy, cùng lắm thì hắn không đi
hội đấu giá, bế quan đến thời điểm săn bắt 'Hư không phi tuyết' mà thôi.

– Anh hiện giờ muốn đi chắc là còn chưa được, vì vừa rồi anh nói là lập tức
sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của ta, cho nên hiện tại nơi người muốn đi phải
là đài khiêu chiến, chứ không phải là nơi nào khác.

Thấy Diệp Mặc muốn rời đi, thì Nhai Dặc lập tức gọi Diệp Mặc lại.

Nhai Dặc thấy Diệp Mặc phải chịu thiệt, thì trong lòng vô cùng sảng khoái,
nhưng khi nhìn Diệp Mặc đảo mắt đã lời được hai tỷ Tiên tinh, thì trong lòng
lại khó chịu. Nếu như giết Diệp Mặc, thì chiếc nhẫn trữ vật của Diệp Mặc chính
là của y rồi. Cho dù là y không thể chiếm được hai tỷ Tiên tinh này, thì cũng
có thể đem nó trả lại cho Hoa Như Tuyết để lấy một phần ân tình.

Nếu như Hoa Như Tuyết nhất định phải lấy lò đan kia của y, thì hai tỷ Tiên
tinh này sẽ là tiền đền bù tổn thất, coi như là cũng đáng giá.

– Như anh mong muốn, dẫn đường đi.

Diệp Mặc không chút do dự nào mà nói. Tuy hắn lời được hai tỷ Tiên tinh, nhưng
trong lòng cũng đang rất khó chịu.

Có người muốn lên đài khiêu chiến đấu pháp, thì trong khoảng thời gian ngắn
liền hấp dẫn phần đông người trên Tiên thuyền. Rất nhanh cả mấy người Kế Khôn
cũng đều biết.

Hướng Trường Ung nghe được Diệp Mặc sẽ đấu pháp cùng với người khác, thì lập
tức ngây ngẩn cả người. bản lãnh của Diệp Mặc y đã tận mắt thấy được, ngay
cả y cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc, vậy ai mà lại chán sống khiêu
chiến với Diệp Mặc chứ? Nhưng y rất nhanh đã phản ứng lại. Hiện giờ có náo
nhiệt để xem rồi, cho nên y trước tiên liền mang theo hơn mười người chạy tới
đài khiêu chiến.

– Diệp huynh, không ngờ là còn có người dám tìm anh để đấu pháp đấy. Ha ha,
hôm nay Hướng mỗ được xem náo nhiệt rồi. Đúng rồi, Diệp huynh, sau khi cậu
đấu pháp xong, có thể đi tới chỗ của tôi uống vài chén được không?

Sau khi Hướng Trường Ung gặp mặt Diệp Mặc, thì liền ôm quyền từ phía xa chào
hỏi.

– Mấy ngày tới có lẽ là không được. Chờ tới khi tới Thanh Vi Thiên rồi nói
sau.

Diệp Mặc thấy Hướng Trường Ung xuất hiện ở nơi này, mà Kế Khôn cùng mấy người
Tề Bắc Thương cũng vội vã đi tới, thì hắn đã biết được việc giữ Hướng Trường
Ung và Tề Bắc Thương đã được hòa giải rồi.

Tuy cái Tiên thuyền này mới chỉ phi hành được thời gian hai tháng, nhưng đại
danh của Hướng Trường Ung trên Tiên thuyền này đã rất nổi trội rồi. Y thông
qua thủ đoạn khiêu chiến giết mấy người rồi, hơn nữa ra tay hết sức ác liệt
và tàn nhẫn. Đối thủ bị y khiêu chiến, cơ hồ đều là bị giết trong chớp nhoáng.

Nhai Dặc đương nhiên cũng biết Hướng Trường Ung, hiện giờ lại thấy Hướng
Trường Ung khách khí và quen thuộc với Diệp Mặc như vậy, thì trong lòng đã có
chút trầm xuống rồi. Hậu trường của Hướng Trường Ung thì y biết rõ, cho dù là
Hoa Như Tuyết cũng chỉ có thể trêu chọc được Hướng Trường Ung chứ không thể
đắc tội đối phương. Bởi vì hậu trường của Hướng Trường Ung so với Hoa Như
Tuyết còn lớn hơn một chút. Hơn nữa ý tứ trong lời nói của Hướng Trường Ung
vừa rồi chính là y chắc chắn là kẻ thua cuộc rồi.

– Là anh tìm đệ đệ của ta khiêu chiến sao? Ta trước tiên khiêu chiến giết
ngươi đã rồi nói sau.

Sau khi Kế Khôn tới, thì không nói chuyện với Diệp Mặc mà ngược lại là nhìn
chằm chằm vào Nhai Dặc rồi nói một câu.

– Chỉ là một tên Đại La Tiên hậu kỳ, đâu cần Diệp huynh và Hi Nguyệt Tiên tử
động thủ, để Ân Hồn tôi đến là được rồi.

Ân Hồn là tu vi Đại La Tiên viên mãn, lời nói còn chưa dứt thì đã ép sát khí
về phía Nhai Dặc rồi.

Sau lưng Nhai Dặc bỗng nhiên lạnh lẽo. Y phát hiện mình như vậy mà lại chưa hề
điều tra gì về lai lịch của đối thủ cả.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.