Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1759: Tán tu Diệp Mặc


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1757: Tán tu Diệp Mặc

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Lần này, chẳng những người đàn ông vạm vỡ khôi ngô kia lập tức lộ vẻ kinh
ngạc, mà ngay cả những người còn lại trong phòng cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.
Tới nơi này đều là những người nổi bật cùng đẳng cấp, Diệp Mặc – một Đại La
Tiên sơ kỳ có thể ngăn cản loại ý muốn giết người dũng mãnh này, đừng nói bị
thương, ngay cả tóc cũng không hề suy suyển, cũng không phải đơn giản là có
thể làm được như vậy.

Trên thực tế, ngoại trừ Diệp Mặc, những người còn lại đều bị loại ý muốn giết
người này làm cho quần áo lay động. Mà tất cả mọi người hiểu rõ, một chiêu này
chỉ nhằm vào mỗi Diệp Mặc.

Ánh mắt người đàn ông vạm vỡ khôi ngô kia ngưng tụ lại, thực lực của gã dũng
mãnh, kẻ đứng sau dật dây cũng vững mạnh vô cùng, cũng không phải là kẻ không
có đầu óc. Số người bị gã khiêu chiến rồi giết chết, gã đều đã điều tra qua.
Người bên cạnh Tề Bắc Thương kia, gã cũng đã điều tra một chút, ngoại trừ một
người nửa bước Tiên vương tên là Ngụy Sầu và Phương Thành kia ra, những người
còn lại gã đều chẳng thèm nhìn đến. Gã cũng biết bên Tề Bắc Thương còn có một
Đại La Tiên sơ kỳ, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy, gã mới hiểu, Đại La Tiên
sơ kỳ trước mắt đây, e rằng sẽ không đơn giản.

– Ta chính là Hướng Trường Ung, Tề Bắc Thương muốn lúc nào đấu, cứ nói
thẳng đi, Hướng mỗ chờ đã sớm không kiên nhẫn được nữa rồi.

Người đàn ông vạm vỡ khôi ngô kia kinh ngạc chỉ trong chốc lát liền biến mất
không thấy gì nữa, cũng không tiếp tục thi triển khí thế đàn áp Diệp Mặc nữa,
chỉ bình thản nhìn Diệp Mặc, nói.

Diệp Mặc nhìn lướt qua những tiên nhân còn lại trong phòng, sau đó nói:

– Thư khiêu chiến này của ta chỉ dành ột mình ngươi, đương nhiên, nếu như
ngươi không dám một mình tiếp, cũng có thể để những người khác ở lại

– Ha ha ha ha …

Hướng Trường Ung cười ha ha,

– Ta, Hướng mỗ còn có chuyện không dám nhận thư khiêu chiến? Bất kỳ kẻ nào
muốn đấu, Hướng mỗ đều tiếp hết. Trò khích tướng tầm thường căn bản là không
cần nhắc tới trước mặt bổn tiên.

Nói đến phần sau giọng điệu Hướng Trường Ung đã càng thêm cuồng nhiệt hẳn lên,
ngay cả Diệp Mặc cũng không thể không thừa nhận, Hướng Trường Ung chẳng những
tính tình thô bạo, ngay cả khí phách cũng không nhỏ .

– Các vị xin hãy chờ một chút. Bổn tiên ngược lại muốn xem xem một Đại La
Tiên sơ kỳ tầm thường có thể làm khó dễ ta như thế nào?

Hướng Trường Ung giọng điệu rất là khinh thường, gã cũng đã xem Diệp Mặc như
người chết rồi. Chờ sau khi gã khiêu chiến Tề Bắc Thương xong, người kế tiếp
gã muốn khiêu chiến chính là Diệp Mặc.

Những người trong phòng hình như đã biết rõ tính cách của Hướng Trường Ung,
lập tức nhao nhao bỏ đi. Tuy có người muốn khiêu chiến với Diệp Mặc, nhưng
cũng biết cho dù là muốn khiêu chiến Diệp Mặc, cũng nhất định phải đợi Diệp
Mặc ra đã rồi nói sau.

Chờ toàn bộ những người trong phòng đều đi hết xong, Diệp Mặc căn bản là không
đợi Hướng Trường Ung tạo cấm chế lên gian phòng, trở tay liền có mấy cái cấm
chế đánh ra. Căn phòng của Hướng Trường Ung lập tức lại một lần nữa bị ngăn
cách.

– Nể tình ngươi ngăn cản một chiêu sát thế trảm của ta. Ta cho ngươi một cơ
hội, nói tìm ta có chuyện gì.

Hướng Trường Ung lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc, gã biết rõ Diệp Mặc muốn
một mình tìm gã, nhất định không phải đơn giản chỉ là để hạ chiến thư như vậy
đâu.

– Ngươi tiếp một quyền của ta trước thử xem.

Diệp Mặc căn bản là không hề phí lời chút nào, đánh ra một quyền.

Hướng Trường Ung nào ngờ Diệp Mặc dám ra tay ở trong phòng của gã, nhưng gã
phản ứng cực nhanh, lập tức lửa giận ngút trời. Gã còn chưa bắt đầu hung hăng
càn quấy. Chỉ là một Đại La Tiên tầm thường mà dám lớn lối như vậy. Sau một
khắc, một cái Viên Bạt cực lớn đã được gã phóng ra chắn trước người.

Một quyền này của Diệp Mặc giống như xuất hiện từ trong không trung vậy, một
đòn này đánh ra liền cuốn toàn bộ không gian sát cơ trong phòng Hướng Trường
Ung. Hơn nữa sát thế liên tục không ngừng kia vẫn còn từ trong không trung bay
lên, chỉ trong một hơi thở liền tạo thành một dòng nước xoáy sát thế, quấn lấy
Hướng Trường Ung.

Đối với Diệp Mặc mà nói, Hư không có thể hấp thu không gian sát cơ trong phạm
vi hơn mấy trăm ngàn dặm, cũng có thể khống chế quyền phong của chính mình ở
trong phạm vi một căn phòng.

Hướng Trường Ung không phải là Nghiêm Cửu Thiên, so với Nghiêm Cửu Thiên,
Hướng Trường Ung còn chưa là cái gì. Diệp Mặc ngay cả Nghiêm Cửu Thiên cũng
không sợ, muốn giáo huấn Hướng Trường Ung, cần gì kiêng kị. Hắn hoàn toàn nắm
chắc có thể giết Hướng Trường Ung, mà không kinh động tới bất kỳ ai ở bên
ngoài căn phòng.

Đương nhiên, Diệp Mặc chắc là sẽ không giết Hướng Trường Ung. Nếu như muốn
giết Hướng Trường Ung, hắn cũng sẽ không ra tay trong phòng Hướng Trường Ung.
Hướng Trường Ung lai lịch không nhỏ, chọc Hướng Trường Ung hắn không sợ, nhưng
sau khi giết Hướng Trường Ung xong, chọc giận người chống lưng cho Hướng
Trường Ung, Diệp Mặc lại không muốn thế.

Lúc Diệp Mặc đánh ra cú đấm, Hướng Trường Ung còn đang cười lạnh. Nhưng khi
Diệp Mặc huy động sát thế khắp phòng, hơn nữa sát thế kia còn đang không ngừng
gia tăng ở trên không, giống như từ trong hư không đột nhiên hiện ra vậy,
Hướng Trường Ung nhíu mày, trong lòng kinh hãi, gã cảm giác tu vi của Diệp Mặc
không thể nào kém hơn gã được.

Khi sát thế của Diệp Mặc hình thành nên lốc xoáy, hoàn toàn bao bộc gã ở
trong đó, khi ngay cả pháp bảo Viên Bạt gã phóng ra còn trở nên khó khăn,
Hướng Trường Ung trong lòng đã rét run. Một khi quyền phong sát thế của đối
phương ở xung quanh gã phá tung, gã sắp trở thành trung tâm của trận nổ tung
này, bị thế đấm này của đối phương xé cho nát bấy.

Lúc này Hướng Trường Ung mới hiểu được, đối phương không phải không kém hơn
gã, mà là mình so với đối phương còn kém quá xa. Quyền thế sát cơ của Diệp Mặc
đáng sợ như vậy, vậy mà không hề mảy may đụng phải vách tường của gian
phòng, Hướng Trường Ung đã biết, một quyền này căn bản cũng không phải là thực
lực chân chính của đối phương. Nếu như đối phương thi triển ra thực lực chân
chính, ở trước mặt Đại La Tiên sơ kỳ này mình tuyệt đối không duy trì được qua
mười hơi thở.

Thường Dung Thiên có Đại La Tiên đáng sợ như vậy, sao gã không biết? Sát thế
trảm vừa rồi của gã so với một quyền này của đối phương, quả thực còn không
bằng muối bỏ biển, khó trách ngay cả tóc của đối phương cũng không động được.

Sát thế đáng sợ trực tiếp xâm nhập vào trạng thái tinh thần của Hướng Trường
Ung, khiến cho Hướng Trường Ung cảm giác, hình như sau một khắc, cái mạng nhỏ
của gã sẽ không còn thuộc về gã nữa.

Mồ hôi lạnh xoa một cái liền từ trên người Hướng Trường Ung chảy xuống, lần
đầu tiên gã cảm giác được mình cách cái chết gần như thế. Một quyền này của
Diệp Mặc tuy là tiên hạ thủ vi cường, đã khiến cho gã mất đi tiên cơ, nhưng
trên thực tế, cho dù là gã có chuẩn bị đầy đủ, có thể ngăn chặn một quyền này
không? Cho dù là có thể ngăn chặn quyền này, vậy quyền kế tiếp gã cũng chưa
chắc có thể ngăn chặn được.

Viên Bạt của Hướng Trường Ung phát ra tiếng ong ong đáng sợ, đó là tiếng vang
do quyền phong sát thế của Diệp Mặc kích động nên.

Ngay khi Hướng Trường Ung nhắm mắt chờ chết, ý muốn giết người kinh khủng kia
bỗng nhiên dừng lại, vòng xoáy sát thế cũng chậm rãi biến mất. Hướng Trường
Ung sắc mặt tái nhợt thở phào nhẹ nhõm, gã biết mình đã đi một chuyến qua Quỷ
Môn Quan. Nếu như đối phương không tạm thời thu hồi một quyền này, lúc này gã
đã chết rồi.

Hướng Trường Ung không phải là người không có kiến thức, gã liếc mắt một cái
liền nhìn ra một quyền mà Diệp Mặc thi triển này là một loại quyền đạo thần
thông. Quyền đạo thần thông do quyền phong và quyền thế khủng bố như thế hình
thành nên, vậy mà đối phương lại có thể thu vào, đánh ra tự nhiên. Bởi vậy
có thể thấy thực lực của đối phương mạnh đến mức nào rồi.

Lốc xoáy sát thế trong gian phòng theo quyền phong của Diệp Mặc cũng thu lại,
trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cả phòng lại khôi phục dáng vẻ như lúc đầu.
Hướng Trường Ung toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng lại thầm thở phào
nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của gã cực kỳ khó coi.

– Ta có thể dễ dàng giết chết ngươi.

Sau khi Diệp Mặc thu hồi nắm đấm về, lạnh lùng nói.

Nếu như lúc vừa tiến vào Diệp Mặc nói những lời này, Hướng Trường Ung đã sớm
động thủ. Một Đại La Tiên sơ kỳ, dám ở trước mặt mình nói có thể dễ dàng giết
chết gã, Hướng Trường Ung gã vẫn chưa từng gặp qua người nào ngông cuồng như
thế.

Hướng Trường Ung thu hồi Viên Bạt, gã tuy tính tình thô bạo, nhưng lại biết
lời Diệp Mặc nói đúng là sự thật, đối phương thật sự có thể dễ dàng giết chết
gã.

Diệp Mặc không đợi Hướng Trường Ung bày tỏ, liền tiếp tục nói,

– Ta tới nơi này không phải là để giết ngươi, nếu ta muốn giết ngươi, thì ta
sẽ trực tiếp khiêu chiến ngươi.

Hướng Trường Ung rùng mình một cái, nếu như trên sàn khiêu chiến mà thất bại,
gã chẳng những phải đối mặt với việc bị giết, hơn nữa sau khi chết cũng sẽ có
người mỉa mai gã bị một Đại La Tiên sơ kỳ giết.

Trầm mặc một lát sau, Hướng Trường Ung mới trầm giọng nói:

– Ngươi nói không sai, ngươi đúng là có thể dễ dàng giết ta. Ta giết Tề Bắc
Thương là vì nhận ủy thác của người khác, nếu như ta biết Tề Bắc Thương có một
người bạn như ngươi, ta sẽ không khiêu chiến với hắn.

Hướng Trường Ung lúc này đã hiểu tại sao Diệp Mặc muốn để gã mời những người
còn lại trong phòng lui ra, người ta làm như vậy vì nể tình Hướng Trường Ung
gã. Rất rõ ràng, cái đối phương sợ không phải là Hướng Trường Ung gã, mà là
không muốn gây nên thù hằn với gã.

– Ý tốt của các hạ Hướng Trường Ung ta xin nhận trong lòng.

Hướng Trường Ung lại bổ sung một câu. Gã tính tình thô bạo, nhưng không có
nghĩa là gã là đồ ngốc, nếu như gã là đồ ngốc, gã cũng sẽ không điều tra
một chút về đối phương trước khi muốn đi khiêu chiến với người ta.

Diệp Mặc gật gật đầu, Hướng Trường Ung có thể tỉnh táo lại trả lời hắn là
không còn gì tốt hơn rồi, nếu như đối phương là một tên điên cuồng giống như
kẻ ngu ngốc, vậy thì Diệp Mặc chỉ có thể thông qua khiêu chiến để giết Hướng
Trường Ung. Rõ ràng Hướng Trường Ung hiểu rõ điểm này, lúc này mới hòa hoãn
như thế mà trả lời Diệp Mặc.

– Rất tốt, ta hy vọng ngươi có thể chủ động đi xin lỗi Tề Bắc Thương, ngươi
nói là bị người khác xúi giục, hủy bỏ khiêu chiến.

Diệp Mặc lập tức nói.

Hướng Trường Ung theo bản năng trả lời:

– Không thể nào, Hướng Trường Ung ta tuyệt đối sẽ không xin lỗi bất kỳ ai,
càng không có khả năng sẽ hủy bỏ khiêu chiến.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói: truyện copy từ

– Đã vậy, ta đây sẽ khiêu chiến ngươi trước. Hoa Như Tuyết kia ta cảm thấy
cũng không tệ, ngươi và Hoa Như Tuyết …

– Đợi một chút …

Hướng Trường Ung không đợi Diệp Mặc nói hết lời, liền đưa tay ngăn lại,

– Ta đồng ý yêu cầu của ngươi, nhưng ta muốn hủy khiêu chiến, thì cần Tề Bắc
Thương đồng ý mới được, nếu không khiêu chiến là không có cách nào hủy bỏ
được.

– Ta sẽ thuyết phục Tề Bắc Thương, hơn nữa hắn sẽ không khiến ngươi xấu mặt.
Ngươi là một người thông minh, ta tin tưởng ngươi biết phải làm như thế nào.
Ta bây giờ đúng là không thể trêu vào Đông Hải đế tông, cũng không muốn gây
thù chuốc oán với Đông Minh đế tông, nhưng ta cũng không muốn bạn bè gặp
chuyện không may. Nhưng, ta không muốn gây thù, không có nghĩa là ta sợ bất kỳ
thế lực nào.

Diệp Mặc lại nói lời này, khiến cho Hướng Trường Ung rất rõ ràng, đối phương
căn bản là không coi Hướng Trường Ung gã là một đối thủ, đối phương kiêng kỵ
là Đông Minh đế tông. Hơn nữa trong cách nói của đối phương chỉ là bây giờ
không muốn gây, một khi đã tạo thành thù hận, sau này hắn sẽ chọc đến Đông
Minh đế tông như thường.

Hướng Trường Ung lại không cảm giác khí thế của Diệp Mặc lớn, một Đại La Tiên
sơ kỳ, có thể đơn giản giết một Đại La Tiên hậu kỳ đỉnh cao như gã. Loại người
này, thành tựu trong tương lai nếu mà nhỏ, đó mới là chuyện lạ.

– Ta đồng ý, nhưng nếu như Tề Bắc Thương xỉ nhục ta, ta thà chết trong tay
ngươi, cũng sẽ không khuất phục.

Hướng Trường Ung cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu, gã tin tưởng, một khi mình
tiếp tục cương quyết, đối phương lập tức sẽ khiêu chiến với gã.

Diệp Mặc gật gật đầu, xoay người rời đi. Hắn tin tưởng Hướng Trường Ung cúi
đầu rồi thì Tề Bắc Thương sẽ không tiếp tục xỉ nhục đối phương nữa.

– Xin cho biết quý danh của anh bạn?

Hướng Trường Ung vội vàng chắp tay hỏi, Diệp Mặc tuy áp chế gã không thể không
cúi đầu, nhưng đối phương coi như là nể mặt, nếu không gã sẽ không thể dễ
sống như thế.

– Tán tu Diệp Mặc.

Diệp Mặc đã mở cấm chế ra đi ra ngoài.

Bên ngoài gian phòng vẫn còn vây quanh rất nhiều Đại La Tiên. Những người này
ngoại trừ bạn của Hướng Trường Ung ra, còn có một số người là đến xem náo
nhiệt. Bọn họ đều đang nghĩ, Hướng Trường Ung có thể sẽ giết chết Đại La Tiên
sơ kỳ đưa chiến thư hay không.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.