Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1716: Viêm Hà vô tận.


Diệp Mặc đang muốn lấy ‘Ô vân trùy – Thanh nguyệt’ ra thì lại phát hiện có một
cái bóng xẹt qua thân trí của hắn với tốc độ cực nhanh. Cái bóng kia Diệp Mặc
nhìn thấy rất rõ, quả thật là một người.

Trong vết nứt hư không này còn có người? Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, nhưng
hắn lập tức trở nên kinh hỉ. Nơi này có người, cũng có nghĩa là hắn có thể
thăm dò được xem ở đây là nơi nào.

Diệp Mặc liền nhanh chóng thi triển độn thuật đuổi theo. Tốc độ của người kia
mặc dù nhanh, nhưng cũng không phải là cố ý bỏ chạy, cho nên chỉ mất thời gian
nửa nén hương thì Diệp Mặc đã thấy được bóng dáng của người kia rồi. Đồng thời
hắn cũng lập tức phát ra một đạo thần thức với ý hỏi thăm.

Quả nhiên là không khác với dự liệu của Diệp Mặc cho lắm. Khi người kia vừa
cảm nhận được thần thức của Diệp Mặc, thì đã lập tức ngừng lại.

Là một Đại La Tiên! Diệp Mặc còn chưa tới trước mặt người kia, thì đã nhìn ra
tu vi của đối phương rồi.

– Vị tiên hữu này, cậu tìm tôi có việc gì?

Tên Đại La Tiên kia thấy Diệp Mặc chỉ là một Đại Ất Tiên, thì trong mắt liền
lộ vẻ nghi hoặc, nhưng y vẫn khách khí ôm quyền mở lời hỏi Diệp Mặc trước.

Một Đại La Tiên đối mặt với một Đại Ất Tiên mà lại không có một chút kiêu ngạo
nào, điều này làm cho trong lòng Diệp Mặc lập tức có thiện cảm, liền tranh thủ
ôm quyền đáp lại:

– Xin tiên hữu thứ lỗi, tôi vì không cẩn thận mà tiến vào trong vết nứt hư
không, đến bây giờ vẫn không tìm được đường ra. Xin hỏi tiên hữu, có phải là
anh cũng vô tâm mà tiến vào trong vết nứt hư không này sao?

– Cậu không cẩn thận mà bị hút vào vết nứt hư không sao?

Đại La Tiên kia khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi nói, hiển nhiên là y đã
bị lời nói của Diệp Mặc làm cho kinh ngạc rồi.

Vết nứt hư không là chỗ đáng sợ nhất trong biên giới hư không giữa các Thiên
Vực. Chính là ngay giai đoạn đầu khi tiến vào vết nứt hư không, thì tất cả các
tiên nhân bình thường căn bản là không thể nào chịu nổi, nếu như cứ cưỡng ép
tiến vào thì kết quả chắc chắn là sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Còn Diệp Mặc thì
lại nói rằng hắn do không cẩn thận mà tiến vào trong Vết nứt hư không, điều
này sao có thể không khiến cho y kinh sợ được chứ?

Diệp Mặc giả vờ lúng túng gãi gãi đầu rồi nói:

– Tôi vốn là từ Tiên thuyền đi ra ngoài hư không Thiên Vực để thu thập vẫn
thạch, nhưng không ngờ là lại gặp phải Vết nứt hư không. Cũng may là tôi có
một đạo ‘Hộ thân phù’ cao cấp, và bản thân cũng là một tu sĩ Luyện thể cấp
thấp, cho nên cuối cùng mới bảo vệ được một mạng.

– Hóa ra là như vậy.

Đại La Tiên kia cuối cùng cũng thở ra một hơi, tin tưởng lời giải thích của
Diệp Mặc.

Sau đó y liền nói:

– Nơi này là nơi để tu luyện Luyện thể của rất nhiều người, tôi cũng là một
tu sĩ luyện thể, nhưng tôi không giống cậu, tôi là từ Truyền tống trận tiến
vào trong này. Nơi này có một cái Truyền tống trận, bình thường các tu sĩ
Luyện thể đều sẽ thông qua nó để tiến vào trong này tu luyện Luyện thể. Tôi
còn tưởng rằng cậu cũng giống như tôi, cùng là thông qua Truyền tống trận mà
tiến vào đây.

Trong lòng Diệp Mặc lập tức kinh hỉ. Thậm chí còn có cả Truyền tống trận để
đưa tu sĩ tiến vào trong Vết nứt hư không để Luyện thể nữa sao? Cái này là lần
đầu tiên hắn được nghe nói tới. Đây phải là đại năng cỡ nào mới có thể thiết
lập được. Đã có Truyền tống trận, vậy thì chẳng phải là hắn có thể tùy thời mà
đi ra ngoài sao? Nghĩ tới đây. Diệp Mặc liền nhanh chóng ôm quyền hỏi tiếp:

– Vậy xin hỏi tiên hữu, Truyền tống trận nằm ở chỗ nào vậy?

Đại La Tiên kia cũng không giấu diếm gì mà nói thẳng ra luôn:

– Cái Truyền tống trận kia ở cách đây khá xa. Cậu chưa từng đi, mà muốn tự
mình tìm tới thì cũng khó đấy. Chỉ là tôi vừa mới tiến vào trong này không tới
mấy năm, cho nên không thể nào cùng đi với cậu tới Truyền tống trận được.
Những người tiến vào đây Luyện thể đều rất lẻ tẻ, cho nên muốn tìm người cũng
rất khó, nhưng tất cả mọi người đều có la bàn định vị hư không. Tuy rằng tôi
cũng có, nhưng lại chỉ có một cái, không có cách nào cho cậu mượn cả.

Diệp Mặc nói:

– Không có vấn đề gì, xin hỏi tiên hữu còn bao lâu mới có thể rời khỏi đây?
Tôi cũng muốn tu luyện Luyện thể, cho nên tôi có thể đi tu luyện cùng một chỗ
với anh là được rồi. Tôi là Diệp Mặc, đương nhiên nếu như anh có điều gì đó
không tiện, vậy thì mong anh có thể nói cho tôi biết chút phương hướng cụ thể,
tôi có thể tự mình đi thử xem.

Đại La Tiên kia liền cười ha hả rồi nói:

– Đương nhiên là thuận tiện, nếu như cậu không ngại thì cứ đi Luyện thể cùng
với tôi. Tôi tên là Quý Thư, đang muốn tới Viêm Hà Vô Tận để thăng cấp, chúng
ta cùng đi chứ? Đúng rồi, cậu đã đạt tới Tiên niết thể chưa? Nếu như không
phải là Tiên niết thể, thì không có cách nào có thể tiến vào đó được.

Diệp Mặc gật đầu:

– Đa tạ anh Quý, tôi đã là Tiên niết thể rồi.

– Có bản lĩnh.

Quý Thư liền giơ một ngón cái lên tán dương Diệp Mặc.

Cùng Quý Thư nói chuyện một hồi, Diệp Mặc cảm giác được nhân cách của Quý Thư
này rất tốt. Y chẳng những dễ nói chuyện, hơn nữa cũng không ỷ mình là Đại La
Tiên mà ngước mặt lên trời.

Hai người đều là Tiên niết thể, cho nên cả hai vừa nói chuyện vừa phi hành
trong vết nứt hư không này cũng không hề bị chậm lại, hơn nữa còn là càng lúc
càng nhanh.

Đối với việc Diệp Mặc có thể đuổi kịp tốc độ của mình, thì Quý Thư rất bội
phục, thậm chí còn liên tục khen ngợi Diệp Mặc nữa.

– Đúng rồi, anh Quý tới từ Thiên Vực nào vậy?

Diệp Mặc vẫn không thể nào nhịn được tò mò mà mở miệng hỏi. Hắn hy vọng rằng
bản thân đã đi xa Nguyễn Nhạc Thiên một chút, đừng có xui xẻo tới mức sau khi
ra khỏi đây thì vẫn là Nguyễn Nhạc Thiên, như vậy thì thật không xong!

– Tôi tới từ Thường Dung Thiên, còn anh Diệp thì sao?

Quý Thư thì lập tức nói thẳng.

– Thường Dung Thiên sao?

Trong lòng Diệp Mặc cả kinh. Hắn không ngờ rằng chính mình đã theo Vết nứt hư
không mà đi tới Thượng Thiên Vực rồi. Thường Dung Thiên không phải là một
trong Mười một Thượng Thiên Vực sao?

– Làm sao thế?

Quý Thư nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.

Trong lòng Diệp Mặc đại hỉ, lập tức đáp:

– Tôi tới từ Trung Thiên Vực, nhưng không ngờ là đi nhầm vào Vết nứt hư
không, cuối cùng lại đi tới tận Thượng Thiên Vực rồi. Nhân sinh gặp gỡ quả
thật khó mà giải thích được.

– Điều này rất bình thường, mà vận khí của anh cũng không tệ. Có vài người
khi vừa mới tiến vào Vết nứt hư không, thì đã phát hiện ra mình đã ở một cái
Thiên Vực khác rồi. Nhưng anh có thể từ Trung Thiên Vực mà đến Thượng Thiên
Vực, thì vận khí của anh đúng là vô cùng tốt. Tiên nhân bình thường muốn từ
Trung Thiên Vực đi tới Thượng Thiên Vực thì có khi cả đời cũng không được,
nhưng anh thì chỉ đơn giản như vậy đã tới được rồi.

Quý Thư vừa cười vừa nói, cũng không hề hoài nghi lời Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười khổ. Hắn thực sự dễ dàng sao? Thiếu chút nữa hắn đã chết tới mấy
lần rồi đó. Hơn nữa cũng đã phải lăn lộn bốn năm năm trong Vết nứt hư không
này rồi.

Hai ngày trôi qua, Diệp Mặc và Quý Thư nói chuyện rất vui vẻ, hơn nữa Quý Thư
phát hiện ở rất nhiều phương diện trong tu luyện Luyện thể mà y không hiểu,
thì Diệp Mặc lại có thể biết rất rõ. Càng làm cho y kinh dị là, tu vi Luyện
thể của Diệp Mặc còn cao hơn một tầng so với y. Y là Tiên niết thể trung kỳ,
còn Diệp Mặc thì đã là Tiên niết thể hậu kỳ rồi.

Diệp Mặc cũng không nói rằng mình đã là Tiên niết thể đỉnh rồi. Hắn còn biết
rõ Quý Thư chính là đang muốn đột phá Tiên niết thể trung kỳ lên hậu kỳ. Một
khi Quý Thư tấn cấp lên Tiên niết thể hậu kỳ, thì Quý Thư sẽ cần phải rời khỏi
đây, còn hắn thì lại có thể đi theo để được thơm lây.

Cho nên khi mà Quý Thư bắt đầu hỏi về những vấn đề y không hiểu, thì Diệp Mặc
đều giải thích hết, vì hắn đang ước gì Quý Thư càng sớm đột phá càng tốt.

Diệp Mặc tu luyện chính là ‘Tam sinh quyết’, cho nên việc làm thầy giáo đối
với hắn không còn gì thích hợp hơn. Chỉ ngắn ngủi hai ngày, thì Quý Thư đã
thấu hiểu thêm một tầng nữa về Luyện thể rồi. Trong lòng y rất cảm kích Diệp
Mặc, đồng thời y cũng chủ động nói với Diệp Mặc:

– Anh Diệp, nếu như trên phương diện tu luyện, anh có chỗ nào không hiểu thì
cứ trực tiếp hỏi tôi. Quý Thư tôi chắc chắn sẽ không giấu diếm gì hết.

Quý Thư hiển nhiên cho rằng Diệp Mặc hiểu nhiều hơn y trong phương diện Luyện
thể, đó là vì Diệp Mặc đã là Tiên niết thể hậu kỳ rồi, còn y vẫn là Tiên niết
thể trung kỳ. Hiện tại tu vi của y cao hơn so với Diệp Mặc một chút, cho nên y
nghĩ rằng trong phương diện tu luyện thì hẳn là y sẽ hiểu biết nhiều hơn.

Diệp Mặc cũng không muốn để cho Quý Thư khó chịu, cho nên liền tìm mấy cái vấn
đề cũng khá phức tạp để hỏi Quý Thư, để cho Quý Thư cảm thấy thoải mái hơn.

Tới ngày thứ ba, hai người đã dừng lại. Không cần Quý Thư giới thiệu, thì Diệp
Mặc đã ngây người rồi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một Viêm Hà nhìn đáng sợ
như thế này.

Viêm Hà này vô biên vô hạn, một mảnh đỏ rực, Viễm lãng (sóng lửa) ngập trời,
khó trách vì sao nó lại được gọi là Viêm Hà Vô Tận. Diệp Mặc đứng cách bờ sông
rất xa, nhưng cũng đã cảm nhận được nhiệt độ cực nóng truyền đến. Nếu đi vào
chỗ này, còn không phải là sẽ hóa thành tro bụi sao?

Viêm lãng cứ từng lớp lại từng lớp, điên cuồng mãnh liệt giống như là biển cả
vậy.

– Nơi này chính là Viêm Hà Vô Tận, chúng ta bây giờ đều là Tiên niết thể, chỉ
có thể ở ngoại vi Viêm Hà Vô Tận để Luyện thể thôi, cậu ngàn vạn lần phải nhớ
kỹ, đừng thử tiến vào Viêm Hà Vô Tận, vì ở trong Viêm Hà Vô Tận nhiệt độ cực
kỳ khủng bố, cho dù là Tiên linh thể cũng không thể nào tiến vào được.

Quý Thư liền giới thiệu một chút cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc thận trọng gật đầu. Không cần Quý Thư giới thiệu, thì hắn cũng biết
rằng cái Viêm Hà Vô Tận này rất đáng sợ rồi.

Diệp Mặc lấy ra một viên Thông tin châu đưa cho Quý Thư rồi nói:

– Anh Quý, chúng ta tự tìm một chỗ Luyện thể riêng ình, nếu như anh thăng
cấp, thì hãy gọi tôi, tôi tùy thời đều có thể cùng anh rời khỏi nơi này.

– Được, quyết định như vậy đi. Anh Diệp, anh là người rất có bản lĩnh, chờ
sau khi chúng ta trở lại Thường Dung Thiên, tôi sẽ giới thiệu vài vị bằng hữu
cho anh làm quen. Mọi người cùng nhau tỷ thí và luận bàn, đối với bản thân
tuyệt đối là có chỗ tốt rất lớn.

Quý Thư vỗ vai Diệp Mặc, hiển nhiên là đã hết sức thân cận với Diệp Mặc rồi.

Sau khi hai người tạm biệt, thì liền đi tìm nơi Luyện thể cho riêng mình.

Sau khi Diệp Mặc dọc theo mấy trăm dặm Viêm Hà Vô Tận, thì liền chọn một chỗ
có Viêm lãng tương đối mạnh mẽ rồi tiến vào.

Diệp Mặc vừa tiến vào Viêm Hà Vô Tận, thì sóng nhiệt kinh khủng lập tức đã ập
đến, quần áo trên người của hắn lập tức biến thành tro tàn. Chỉ trong chốc
lát, thậm chí Diệp Mặc đã ngửi thấy rõ ràng mùi khét trên cơ thể của mình.

Nhiệt độ khủng bố như thế này, khiến cho Diệp Mặc không dám tiếp tục suy nghĩ
nữa, lập tức bắt đầu vận chuyển công pháp Luyện thể, bắt đầu Luyện thể. Hắn
không hiểu được Quý Thư làm như thế nào để đi vào, vì với loại nhiệt độ này,
thì đúng ra Quý Thư không thể nào đi vào được mới đúng. Với tu vi Tiên niết
thể đỉnh của hắn, còn thiếu chút nữa không chịu đựng được nữa là.

Nhưng tiên linh khí ở đây nồng đậm như vậy, lại có từng đợt Viêm lãng khổng lồ
của Viêm Hà Vô Tận, đúng là một nơi Luyện thể tốt nhất rồi.

Theo sự vận chuyển của công pháp Luyện thể, theo thời gian dần trôi qua, thì
Diệp Mặc đã quên luôn rằng mình đang ở trong Viêm Hà Vô Tận rồi. Xương cốt
cùng máu thịt của hắn lại lần nữa thăng hoa. Cho dù là Viêm Hà Vô Tận không
ngừng gột rửa thân thể của hắn, thì dòng máu của hắn cũng đang nhanh chóng
tuần hoàn.

Da thịt bốc mùi khét lẹt đã dần dần chuyển thành mầu đỏ, sau đó lại chậm rãi
trở nên bình thường như chưa hề bị thiêu dốt. Còn Diệp Mặc thì đang cảm nhận
rõ ràng cốt cách của hắn đang tấn cấp với một tốc độ cực nhanh.

Ken két…

Lại là hàng loạt âm thanh xương cốt vang lên. Tiên nguyên cùng huyết quản của
hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng. Chỉ một lát sau, âm thanh xương cốt trên
người của hắn dần dần nhỏ đi, còn nhiệt độ xung quanh hắn giống như là đã giảm
đi rất nhiều.

Tiên linh thể rồi sao?

Diệp Mặc rất nhanh đã biết, hắn xác thực đã tấn cấp lên Tiên linh thể rồi.

Nơi này quả là nơi Luyện thể tuyệt vời! Diệp Mặc không tự chủ được cảm thán
một câu. Nếu như hắn muốn tấn cấp Tiên linh thể ở một nơi khác, thì ít nhất
phải mất một khoảng thời gian. Mà ở chỗ này, thậm chí hắn còn chưa có cảm giác
về thời gian, thì đã tấn cấp lên Tiên linh thể rồi.

Diệp Mặc nhớ tới việc bản thân mất vài năm đi tìm nơi Luyện thể trong Vết nứt
hư không này, so với việc Luyện thể ở chỗ này, thì quả thực là cặn bã cũng
không bằng. Chẳng những hoàn cảnh Luyện thể không bằng ở đây, ngay cả nồng độ
tiên linh khí cũng kém xa tít tắp.

Cảm nhận được tiên linh khí nồng đạm, thì Diệp Mặc thầm than:

“Người của Thượng Thiên Vực quả nhiên là khủng bố, không ngờ lại có thể nghĩ
tới việc đi vào trong Vết nứt hư không để tìm kiếm nơi Luyện thể”.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.