Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1701: Phân chia đạo bài


Lập tức chư vị Tiên vương cùng bay lên lôi đài, chuyện này cũng không
phải chuyện đùa, một khi Tiên vương của Tông Phiêu Thiên và của Nguyễn
Nhạc Thiên cùng nổi lên xung đột, thì rất có khả năng sẽ dẫn đến
đại chiến giữa hai đại Thiên vực. Đại chiến giữa hai thiên vực cũng
không phải không có, nhưng mỗi một lần đại chiến như vậy đều là một
lần thiên tai, không ai muốn nó xảy ra. Huống chi trung thiên vực bây
giờ bị Tiên ma yêu tàn sát, cũng đã từ Tông Phiêu Thiên tản ra rồi,
không ai muốn lúc này thiên vực lại có chiến tranh.

Tiên vương Hách Dịch biết rõ chuyện này lão lại có không đạo lý,
lão mặc dù quá ngang ngược, nhưng đối diện với nhiều Tiên vương như
này, cũng không dám tiếp tục ngang ngược nữa.

Dưới sự khuyên bảo của vài vị Tiên vương còn lại, sự cãi cọ cũng
nhanh chóng được chìm xuống, còn chiến lợi phẩm mà Diệp Mặc lấy
được cũng không có ai dám cần nữa.

Các vị Tiên vương đều ở trên lôi đài, Đại La Tiên chủ trì trận đấu
cũng chỉ có thể bay lên bầu trời của quảng trường tuyên bố:

– Đại hội Vấn Đạo đã kết thúc, giải nhất của vòng thứ ba là Mạc
Ảnh của Tông Phiêu Thiên, giải nhì là Quan Phi Kiếm của Nguyễn Nhạc
Thiên, giải ba là Lãnh Thanh Sam của Khổng Thăng Thiên…

Mặc dù Quan Phi Kiếm đã bị Diệp Mặc giết chết, nhưng tên của gã vẫn
được xếp thứ hai, cái này liên quan đến suất vào Vấn Đạo các của
một Đại Tiên. Quy định này bao năm đều như vậy, không ai dám phá vỡ.

– Giải nhất của Đại hội Vấn Đạo lần này là Mạc Ảnh của Tông
Phiêu Thiên…

Một lần nữa Đại La Tiên lại báo ra tên của Diệp Mặc, toàn bộ quảng
trường lại vang lên từng đợt bàn tán ngưỡng mộ, chẳng những là
những người đến xem đại hội Vấn Đạo, ngay cả mấy chục Tiên vương
cũng vô cùng ngưỡng mộ. Tông Phiêu Thiên lần này đúng là bội thu, cho
dù là Nguyễn Nhạc Thiên, cũng có rất ít vinh hạnh này. Bốn suất
Vị Tiên tiến vào Vấn Đạo các của đại hội Vấn Đạo lần này đều rơi
vào tay Tông Phiêu Thiên, quả thực khiến cho người ta ghen tỵ.

– Đại hội Vấn Đạo lần này cũng đã kết thúc, xin những Tiên nhân
trên quảng trường Vấn đạo đừng lộn xộn, tìm một vị trí của riêng
mình, đợi lát nữa Vấn Đạo các sẽ mở.

Một Tiên vương khác của Nguyễn Lạc Thiên lại bay lên, lớn tiếng nói.

Thực ra không cần vị Tiên vương này nói, mọi người cũng biết phải
làm gì. Sau lần đại hội Vấn Đạo này, Vấn Đạo các sẽ mở vào một
thời gian nhất định. Sau khi Vấn Đạo các được mở, sẽ bay ra ba mươi
miếng đạo bài. Chỉ có dựa vào những đạo bài này mới có thể tiến
vào Vấn Đạo các, nếu không chắc chắn sẽ bị Vấn Đạo các giết
chết.

Vấn Đạo các ở một phía của quảng trường Vấn Đạo, bên ngoài Vấn
Đạo các toàn bộ đều có sương mù bao phủ, căn bản cũng không nhìn
thấy rõ toàn cảnh, chỉ có điều lúc này màn sương mù kia lại càng
cuồn cuộn không ngừng mà thôi. Trước mặt Vấn Đạo các cũng đã trống
không, vô số Tiên nhân đều ngồi bên ngoài Vấn Đạo các, quảng trường
Vấn Đạo cũng đã chật kín người. Những người này đều là đợi thời
gian Vấn Đạo các mở cửa kia.

Một khi Vấn Đạo các mở, bên trong Vấn Đạo các liền có đạo vận
truyền ra, bất kỳ người nào cảm nhận được những đạo vận này, đều
có thể lĩnh ngộ thần thông đạo pháp. Cái này không liên quan gì đến
tư chất, hoàn toàn dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi người.

Lôi đài trên quảng trường cũng đã biến mất, lại có một số Tiên nhân
cũng tìm vị trí chuẩn bị cảm thụ đạo vận.

Diệp Mặc đến gần vị trí của Tông Phiêu Thiên, mấy người Từ Ki, Tử Vũ
tiên tử ai ai cũng đến chúc mừng, Diệp Mặc cũng cảm tạ từng người.

Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là, Mang Dũng cũng cười cười bước
đến, sau đó lấy ra một bình ngọc đưa cho Diệp Mặc:

– Mạc sư huynh đại triển thần uy, Mang Dũng nhìn đúng thật như si mê
như say sưa. Viên Thái Ất đan thượng đẳng này là do sư môn của Mang
Dũng để lại, bây giờ tặng cho Diệp Mặc, chúc mừng…

Trong đầu Diệp Mặc có một tia lóe lên, bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra là
như vậy.

Bản thân còn đang nghĩ Mang Dũng sao lại không có chút để tâm gì đến
suất Vấn Đạo các, hóa ra gã cho rằng tất cả đều nắm trong lòng
bàn tay rồi.

Suất Thiên Tiên Vấn Đạo, một mình mình có ba suất, cộng thêm lần
trước Tông Phiêu Thiên không có Đại Tiên đến, suất Đại Tiên đó cũng
có thể đổi một Thiên Tiên khác. Như vậy, Tông Phiêu Thiên có bốn suất
Vị Tiên. Bốn suất Thiên Tiên, hắn và Từ Ki mỗi người một suất, còn
lại hai suất Thiên Tiên.

Hai suất còn lại bất luận là căn cứ theo thứ tự trong đại hội Vấn
Đạo mà Tông Phiêu Thiên phân chia, hay là căn cứ theo cống hiến phân
chia, thì cũng có một phần của Mang Dũng. Mang Dũng xếp gần top
trong vòng thi thứ ba, vòng thi thứ ba ngoài hắn ra, Mang Dũng cũng
là người đứng thứ hai trong Tông Phiêu Thiên. Còn cống hiến, không cần
phải nói, Mang Dũng cống hiến phần lớn Thất Luyện thạch.

Căn cứ theo đại công vô tư của ba vị Tiên vương của Tông Phiêu Thiên
này. Suất của Mang Dũng tuyệt đối sẽ không mất đi, nếu không cho dù
là ra ngoài, thì thanh danh của ba vị Tiên vương cũng không dễ nghe.

Bây giờ Mang Dũng tặng một viên Thái Ất Đan ình, chỉ là để cái
suất đó càng chắc chắn thêm mà thôi. Tính chuẩn đấy. Mình đánh
sống đánh chết, Tiên vương cũng đắc tội với mấy người rồi, tên này
không ngờ lại muốn thông qua cách này để lấy được một suất, thật
quá trâu đấy

Diệp Mặc mỉm cười trả lại bình ngọc cho Mang Dũng nói:

– Cám ơn, tôi đến Huyền Tiên viên mãn cũng còn quá sớm, sư phụ tôi
nói đợi tôi đến Huyền Tiên viên mãn, ông sẽ giúp tôi chuẩn bị Thái
Ất đan hạng nhất.

Mang Dũng đơ người, nếu nói toàn bộ đều trong dự liệu của gã, thì
Diệp Mặc từ chối Thái Ất đan hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của gã.
Gã chắc chắn cho dù là Diệp Mặc biết mình muốn một suất, cũng sẽ
không từ chối Thái Ất đan. Diệp Mặc là một Tán tu, gã sớm cũng đã
biết. Đừng nói là một Tán tu, cho dù là đệ tử của một đại tông
môn, cũng sẽ không thể nào từ chối Thái Ất đan.

Làm gì có Huyền Tiên nào lại có thể từ chối Thái Ất đan? Huống chi
từ trong Vấn Đạo các ra, lập tức chuẩn bị trở thành Đại Tiên, không
có Thái Ất đan thì làm sao có thể thành Đại Tiên được?

Gã 100% chắc chắn Diệp Mặc sẽ không từ chối, nhưng Diệp Mặc lại từ
chối rồi, đây là chuyện gì vậy? Bình thường, cho dù đối phương có
Thái Ất đan, cũng sẽ không từ chối một viên. Thứ này đương nhiên là
càng nhiều càng tốt, làm sao có thể từ chối được?

Thái Ất đan bất luận là tông môn Đại tiên này hay là tông môn Vị tiên
nào, đều là đan dược quý, là một trong những nguyên liệu quý giá
nhất. Thứ này, đối phương tại sao lại từ chối?

Diệp Mặc trong lòng lại cười khẩy, một viên Thái Ất đan liền muốn
suất vào Vấn Đạo các sao, tên khốn kiếp này đúng là nằm mơ? Đừng
nói một viên Thái Ất đan thượng đẳng, cho dù là Thái Ất đan hạng
nhất trên người mình cũng có mấy bình rồi, huống chi mình còn lại
đại sư Tiên đan lục phẩm nữa?

Nếu như nói trên người mình không có một viên Thái Ất đan nào, cũng
không phải là đại sư Tiên đan, thì cho dù Mang Dũng có hung ác, cũng
bị anh tính toán đúng rồi.

Mang Dũng có tính trời tính đất cũng không tính tới chuyện Diệp Mặc
là một đại sư Tiên đan lục phẩm, cũng không ngờ trên người Diệp Mặc
lại có một lượng lớn Thái Ất đan.

– Ha ha, Mạc Ảnh, chúc mừng anh, Hoàng Minh tôi coi trọng anh, sau này
có chuyện anh nhất định phải đến Hoàng Già Tiên thành của Hoàng
Già Thiên tôi chơi một chuyến, tôi tin rằng anh và Vô Nhận chắc chắn
sẽ trở thành bạn tốt.

Hoàng Minh Tiên vương cười ha hả chủ động bước đến chúc mừng.

Mang Dũng thấy thế đành phải thu lại bình ngọc, nhưng gã cũng không
lo lắng, với thành tích trong vòng thứ ba của đại hội Vấn Đạo, ba
vị Tiên vương của Tông Phiêu Thiên chắc chắn sẽ chia một miếng đạo
bài Vấn Đạo các cho gã.

Diệp Mặc vội vàng ôm quyền chào hỏi Hoàng Minh Tiên vương, Hoàng Minh
tiên vương khiến hắn có cảm giác không tệ, làm người mặc dù mạnh,
nhưng cũng không sợ đối thủ, hơn nữa nói chuyện lại luôn đứng trên
đạo lý mà nói. Nhưng nếu nói hắn và Tần Vô Nhận trở thành bạn
bè, thì tuyệt đối không thể, tính cách của Tần Vô Nhận hắn không
thích, ngược lại hắn lại rất thích tính cách của Lãnh Thanh Sam.

Một Tiên vương của một thiên vực khác lại chúc mừng một Huyền Tiên,
cũng là chuyện hiếm thấy, huống chi còn không phải là một Tiên
vương, ngoài Hoàng Minh tiên vương ra, mười mấy vị Tiên vương của các
Thiên vực còn lại cũng đến chúc mừng. Những Tiên vương này mặc dù
giống như đang chúc mừng Tông Phiêu Thiên, cũng có người chủ động đến
chúc mừng Diệp Mặc. Xem ra bọn họ đều cho rằng thành tích của Diệp
Mặc sau này tuyệt đối không tầm thường.

Thậm chí có cả Tiên vương mơ hồ nhắc tới Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc,
muốn Diệp Mặc lấy ra xem là luyện chế bằng gì, nhưng Diệp Mặc căn bản
giả bộ như không nghe thấy, chỉ cười trừ, Hắc Thạch Cân của hắn
tuyệt đối không thể lấy ra được.

– Cám ơn anh Mạc.

Lãnh Thanh Sam của Khổng Thăng Thiên chủ động bước đến cám ơn.

Diệp Mặc biết rõ ý tứ của Lãnh Thanh Sam, hắn khua tay nói:

– Khi anh Trang bị giết, tôi cũng định báo thù cho anh ấy, chuyện
nhỏ này cần gì phải cám ơn.

Âm thanh cuồn cuồn rầm rầm vang lên xung quanh Vấn Đạo các, lúc này
đám người đều biết đạo bài suất vào Vấn Đạo các sắp bay ra rồi,
lập tức cả quảng trường liền yên tĩnh, không ai dám nói gì.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, sau một tuần hương, màn sương mù
lượn lờ xung quanh Vấn Đạo các cũng dần tản ra, một cánh cửa lớn
màu vàng kim được mở ra, mấy chục đường quang ảnh từ trong cánh cửa
lớn màu vàng kim đó bay ra, trôi lơ lửng trong không trung trước Vấn
Đạo các, rõ ràng là ba mươi đạo bài.

– Bốn miếng đạo bài màu vàng kim là đạo bài cho Vị Tiên tiến và
Vấn Đạo các, năm miếng màu đỏ là cho Đại Tiên tiến vào Vấn Đạo
các, hai mươi miếng màu vàng là cho Thiên Tiên tiến vào Vấn Đạo các.
Bây giờ mời những Thiên vực có suất vào Vấn Đạo các cử ra một
người lên lấy bài…

Sau khi Tiên vương của Nguyễn Nhạc Thiên lúc trước thông báo đại hội
kết thúc nói xong, những thiên vực lớn có tên lần lượt cử người lên
trước lấy đạo bài.

Người của Tông Phiêu Thiên đương nhiên là Diệp Mặc, Diệp Mặc là người
đầu tiên bay lên lấy bốn miếng đạo bài màu vàng kim, còn bắt được
một miếng đạo bài màu đỏ và ba miếng màu vàng. Tám miếng đạo bài
mà Tông Phiêu Thiên lấy được có bảy miếng là của một mình Diệp Mặc,
cho dù là miếng thứ tám cũng không tách rời phần của hắn.

Ba mươi miếng đạo bài nhanh chóng bị phân chia hết sạch, có người cao
hứng, có người mất mát. Đương nhiên Tông Phiêu Thiên lần này là người
bội thu, không có ai bị mất mát

Một số Tiên vương đều ngưỡng mộ Tông Phiêu Thiên, chỉ đến ba vị Tiên
vương, nhưng lại lấy được bốn đạo bài Vị Tiên, cái này quả thực là
kỳ tích bên trong kỳ tích.

Một số người không lấy được đạo bài vào Vấn Đạo các tranh thủ
thời gian ngồi xuống quảng trường Vấn Đạo, cảm nhận đạo vận mà
Vấn Đạo các tản ra, một số thiên vực lấy được đạo bài cũng đã
bắt đầu phân chia đạo bài rồi.

Diệp Mặc đưa toàn bộ tám miếng đạo bài trong tay cho Khải Phong Tiên
vương nói:

– Tất cả đạo bài đều ở đây, mời Khải Phong Tiên vương phân chia.

Lúc này dường như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tám
miếng đạo bài trong tay Khải Phong Tiên vương, ngay cả những Tiên nhân
của những Thiên vực khác cũng có chút ngưỡng mộ mà nhìn chằm chằm
vào những đạo bài này.

Khải Phong Tiên vương mỉm cười nói:

– Tám miếng đạo bài này là do Mạc Ảnh và Từ Ki ra sức mà lấy
được, tôi không thể cướp đi danh tiếng của hai người. Bây giờ tôi
quyết định, bảy miếng trong số những miếng đạo bài này là do Mạc
Ảnh phân chia, một miếng trong đó chia cho Từ Ki.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.