Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1689: Chắc chắn là ăn gian.


Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Mặc đã sắp đi đến cuối rồi, hắn
dừng lại, về vị trí đầu bảng của vòng thứ hai, hắn tạm thời cũng
không muốn. Nếu như đến đầu bảng vòng thứ hai hắn cũng lấy được, ở
vòng thứ ba, hắn chắc chắn sẽ gặp phải ám toán. Lão già Tiên vương
Hách Dịch kia, tuyệt đối sẽ không cho phép ba vòng đều là Tông Phiêu
Thiên đứng đầu.

Đến vòng thi đấu thứ ba, hắn sẽ không để ý nữa, vì sau khi vòng thi
thứ ba kết thúc, lập tức sẽ tiến vào trong Vấn Đạo các. Trong Vấn
Đạo các, ai cũng không thể quấy rối người khác, hắn muốn lúc nào
đi, thì lúc đó đi. Trong Vấn Đạo các, cho dù ở lại mấy năm cũng là
chuyện bình thường.

Thần thức đao của Diệp Mặc quét ra ngoài, hắn nhanh chóng quét đến
Từ Ki. Từ Ki ở vào khoảng người thứ ba mươi, trong Tông Phiêu Thiên
ngoài hắn ra, Từ Ki cũng là người đi đầu tiên.

Nhưng lúc này Từ Ki cũng bị ảo trận vây khốn lại, Diệp Mặc không do
dự, trực tiếp bổ một thần thức đao vào thức hải của Từ Ki, đồng
thời mấy đường thần thức đao cũng bổ trúng trận tâm của ảo trận
đang vây khốn gã lại. Ảo trận này ngừng lại trong vài giây ngắn
ngủi.

Từ Ki đang bị vây, bỗng nhiên cảm thấy thức hải của mình chấn động,
ảo trận trước mặt ngừng lại, đường hầm xuất hiện rõ ràng trước
mặt. Từ Ki cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức xông ra ngoài. Trước ảo
trận thứ hai, khi gã lại lần nữa lâm vào tâm ma, Diệp Mặc lại đánh
vài đường thần thức đao qua.

Đường hầm cũng không dài, dưới sự giúp đỡ liên tiếp của Diệp Mặc,
Từ Ki đứng thứ ba mươi trong thời gian ngắn cũng vượt qua Quan Phi
Kiếm, là người đầu tiên xông ra khỏi đường hầm, Diệp Mặc không ra cùng
Từ Ki, thần thức của hắn cũng không tiếp tục quét ra ngoài nữa.
Trong pháp bảo này, bây giờ ngoài thần thức của hắn ra, dường như
cũng không còn thần thức của ai khác nữa. Một khi thần thức của
hắn cũng quét theo ra ngoài, ai mà biết được sẽ bị phát hiện hay
không.

Diệp Mặc lại đợi một lúc nữa, đợi sau khi ba người Quan Phi Kiếm,
Lãnh Thanh Sam, Tần Vô Nhận cũng ra ngoài rồi, hắn là người thứ năm
ra khỏi đường hầm. Sở dĩ là người thứ năm, là vì người thứ năm
còn có một suất Thiên Tiên, có thể thêm được một người cho Tông Phiêu
Thiên, thì tranh thủ lấy cho được

Đây cũng là thái độ lúc trước của ba vị Tiên vương của Tông Phiêu
Thiên khiến hắn quyết định giúp đỡ, nếu như lúc trước ba vị Tiên
vương thái độ ác liệt, thậm chí là nghi ngờ hắn. Thì Diệp Mặc tuyệt
đối sẽ không lấy vị trí thứ năm này, thậm chí vòng thi thứ hai,
hắn cũng không tham gia.

Ở cuối đường hầm, Diệp Mặc quả nhiên nhìn thấy một tấm bia đá, Diệp
Mặc đoán chừng đây chính là bia Vấn Đạo rồi, chỉ cần để lại dấu
vết trên đó, chính là đạo ngân. Tấm bia đá này cao không quá một
trượng, hơn nữa rộng không quá ba thước, trên thực tế cũng không có
chỗ nào lồi lên cả. Diệp Mặc không chần chừ, trực tiếp khắc lại hai
chữ Mạc Ảnh trên đó.

Sau khi Diệp Mặc đi qua bia Vấn Đạo, phát hiện nơi này cũng không phải
trên quảng trường, mà là trong một đại sảnh, còn trong đại sảnh thì
lại không có một bóng người.

Diệp Mặc có kinh nghiệm phóng thần thức đao để tách đường hầm, hắn
biết trong đại sảnh này mặc dù không nhìn thấy người, nhưng trong
này chắc chắn có người, ít nhất là mấy người Từ Ki đang ở trong
này. Lúc này hắn không tiếp tục dùng thần thức quan sát nữa, nơi
này cũng đã thi đấu xong rồi, hắn chỉ cần đợi là được. Nếu như
lúc này lại dùng thần thức đao, nói không chừng sẽ bị bại lộ.

Diệp Mặc đợi một lúc lâu trong đại sảnh, trước mắt hắn đột nhiên
sáng lên, đại sảnh biến mất không thấy nữa. Diệp Mặc lập tức biết
thời gian hết rồi. Sau đó hắn phát hiện ra mình đang đứng giữa
quảng trường, còn cửa Vấn Đạo kia thì cũng chẳng biết đâu mất rồi.

Bên cạnh hắn, hơn trăm người dự thi khác cũng đều xuất hiện rồi, có
ít người trên mặt còn mang theo chút kinh hoảng, rõ ràng còn chưa
tỉnh lại từ trong tâm ma đáng sợ đó.

Từ Ki thấy Diệp Mặc, lập tức đi đến hỏi:

– Anh Mạc…

Trong đường hầm của bia Vấn Đạo gã cũng cảm nhận thấy có ai giúp
mình, chỉ có điều gã cũng không dám chắc, gã lập tức nhớ đến Diệp
Mặc, nên muốn qua hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười vỗ vỗ vai gã nói:

– Đừng nói nhiều, đây là địa bàn của người ta.

Từ Ki nghe thấy Diệp Mặc nói vậy liền biết rõ, quả nhiên là Diệp Mặc
giúp gã, trong mắt gã liền lộ ra vẻ cảm kích. Gã không biết Diệp
Mặc làm sao có thể làm được, nhưng gã lại tin tưởng Diệp Mặc. Còn
Diệp Mặc dùng tay vỗ vỗ lên vai của gã, gã lại càng không cảm thấy
có gì là không đúng cả.

– Đúng rồi, tôi khuyên anh bỏ vòng thi thứ ba đi, sau đó dưỡng đủ
tinh thần rồi nói sau.

Bỗng nhiên Diệp Mặc bổ sung thêm một câu.

Từ Ki giật mình, gã nghi ngờ không hiểu nhìn Diệp Mặc. Gã mặc dù
không biết mình đứng thứ mấy, nhưng vì có người giúp đỡ, gã tin
rằng mình chắc chắn lọt vào vòng ba rồi, tại sao Diệp Mặc lại bảo
gã bỏ đi? Vòng thi thứ hai chẳng phải là vì vòng thứ ba sao? Nếu
như mình từ bỏ vòng thứ ba, thì còn thi vòng thứ hai làm gì?

Từ Ki nhíu mày, gã không tin Diệp Mặc sẽ hại gã. Gã cảm thấy con
người Diệp Mặc này đáng để cho gã kết bạn, nhưng lời nói kia của
Diệp Mặc vừa nói xong lại không có chút đạo lý nào cả.

Không đợi Từ Ki hỏi nguyên nhân, Tử Vũ tiên tử và mấy người khác
cũng đến chào hỏi Diệp Mặc, Diệp Mặc phát hiện Mang Dũng cũng không
ngờ lại chủ động đến chào hỏi hắn.

Diệp Mặc cười đáp với từng người, trong lòng lại rất xem thường tên
Mang Dũng này, tên này đúng là con rùa đen. Vòng thi đầu tiên y giấu
Thất luyện thạch để thi rớt, Diệp Mặc cho rằng còn có thể tha tứ, dù
sao thứ như Thất luyện thạch ai nhìn thấy mà không thích cơ chứ.

Nhưng tên này ở vòng thứ hai không ngờ còn giấu thực lực của mình,
Diệp Mặc trong đường hầm của vòng thứ hai dùng thần thức quét Mang
Dũng, phát hiện ra y nếu như ra sức, y hoàn toàn có thể tiến vào
Top 3. Nhưng tên này căn bản không ra sức, chỉ là lùi xuống hạng thứ
bốn mươi năm mươi.

Nếu không muốn vào Vấn Đạo các, Diệp Mặc cảm thấy không cần phải
tham gia vòng thi này, hoặc là nói vòng thi thứ hai bỏ đi cũng được,
làm gì cần phải phí một suất như vậy chứ.

Mang Dũng một mực ít xuất hiện, chẳng những thi đấu không bỏ sức
ra, hơn nữa còn không lớn tiếng nói chuyện, Diệp Mặc không hiểu tại
sao vào lúc này y lại chủ động nói chuyện với mình. Y hoàn toàn
có sức leo lên Top 3, cho nên Diệp Mặc biết y đến nói chuyện với mình
không phải là vì khâm phục bản lĩnh của mình, huống chi thành tích
vòng thi thứ hai còn chưa xuất hiện.

Vòng thi thứ hai cũng kết thúc rồi, nếu đem so sánh, thì thời gian
của vòng thứ hai ngắn hơn vòng một rất nhiều. Mặc dù thành tích
còn chưa xuất hiện, trên quảng trường cũng đã nghị luận xôn xao rồi,
đều đang đoán Top 5 của vòng này là những ai.

Tiên vương Hách Dịch sau khi bị Hoàng Minh Tiên vương cảnh cáo một câu,
thì cũng không dùng thần thức quan sát tình hình thi đấu nữa, bây
giờ trận đấu kết thúc rồi, sự bực bội trong lòng ông cuối cùng
cũng được phóng thích rồi. Ông bay lên trên chủ đàn nói:

– Vòng thi thứ hai kết thúc, các thí sinh lùi về phía sau.

Diệp Mặc cùng mọi người lùi về phía sau đến gần vìa vòng sáng lúc
trước, trong quảng trường bỗng nhiên lại lần nữa có tiếng nổ vang
lên, một tấm bia đá cao khoảng một trượng rộng khoảng ba thước, từ
trong tiếng nổ vang đó đột nhiên xuất hiện giữa quảng trường. Cửa
Vấn Đạo hư không lúc trước cũng biến mất, thay vào đó là bia Vấn
Đạo này.

Sau khi bia Vấn Đạo này xuất hiện, nhanh chóng to ra, trong nháy mắt
ấy chục trượng, trên trăm trượng, độ rộng cũng phải mở rộng đến
mấy trượng.

Rất nhanh trên đỉnh bia Vấn Đạo xuất hiện bốn chữ lớn màu vàng kim,
Bia Vấn Đạo Ngân.

Tiên vương Hách Dịch thấy Bia Vấn Đạo Ngân cũng đã mở rộng, lúc này
mới tiếp tục nói tiếp:

– Bia Vấn Đạo Ngân là do một vị Tông sư luyện khí cao cấp của Trung
thiên vực luyện chế ra, tấm bia này mô phỏng lại Bia Đạo Ngân mà
luyện chế ra. Tôi hi vọng mọi người đều có cơ hội vào tiếp xúc với
Bia Đạo Ngân thực sự, chứ không phải Bia Vấn Đạo Ngân mô phỏng trong
này.

Chẳng những Diệp Mặc trong lòng nghi ngờ Bia Đạo Ngân kia là thứ gì,
ngay cả những người không hiểu trên quảng trường cũng đang nghi ngờ, g
Bia Đạo Ngân này rốt cục là ở nơi nào, đến cấp độ nào mới có thể
tiếp xúc được với Bia Đạo Ngân.

Tiên vương Hách Dịch quan sát những người trên quảng trường một lượt
nói:

– Còn Bia Đạo Ngân ở nơi nào, làm sao mới có thể tiếp xúc đến
được, tôi chỉ có thể nói ọi người, đợi sau khi năng lực của mọi
người đạt đến một trình độ nhất định, sẽ tự động hiểu ra thế nào
là Bia Đạo Ngân. Nhưng, tôi cần nhắc nhở mọi người một câu, ít nhất
mười một truong Thiên vực bây giờ còn chưa có ai có tư cách đi tiếp
xúc với Bia Đạo Ngân …

Tiên vương Hách Dịch vừa nói xong, trên quảng trường liền nghị luận
xôn xao, thậm chí đến danh sách vòng thi thư hai cũng quên rồi. Đến
Tiên vương hậu kỳ cũng không thể tiếp cận gần đến Bia Đạo Ngân kia,
chẳng lẽ Bia Đạo Ngân kia là Tiên tôn hoặc Tiên đế mới có thể tiếp
xúc được sao?

– Mọi người yên tĩnh một chút, Top 64 của vòng thi thứ hai sẽ xuất
hiện ngay sau đây

Tiên vương Hách Dịch lại lần nữa nói.

Thấy Tiên vương Hách Dịch nói vậy, mọi người mới nhớ ra, đây là lúc
vòng thi thứ hai kết thúc, lập tức liền chú ý lên trên Bia Vấn Đạo
Ngân kia.

Thứ tự xuất hiện lần này khác với vòng đầu tiên, là người đứng
đầu sẽ xuất hiện đầu tiên. Khi trên Bia Đạo Ngân xuất hiện cái tên
trên cùng “Xếp thứ nhất Từ Ki của Tông Phiêu Thiên”, trên quảng trường
lại càng sôi sùng sục.

Đừng nói là những người đứng quan sát trên quảng trường, ngay cả
mấy vị Tiên vương cũng đều kinh dị không thôi nhìn tên Từ Ki xếp thứ
nhất của Tông Phiêu Thiên vực. Bọn họ hoàn toàn không dám tin, làm
sao người đứng đầu của vòng thi thứ hai lại là Tông Phiêu Thiên? Hơn
nữa còn là Từ Ki trước giờ chưa từng nghe nói qua, thế này rốt cục
là chuyện gì?

Ba vị Tiên vương của Tông Phiêu Thiên có kinh nghiệm một lần rồi, lần
này ngược lại cũng phản ứng rất nhanh, lập tức ngạc nhiên nhìn
nhau. Bọn họ tuyệt đối không ngờ lần này Tông Phiêu Thiên lại đứng
thứ nhất, cho dù có nghĩ đến chuyện Tông Phiêu Thiên đứng thứ nhất,
cũng không phải là Từ Ki, mà là Mạc Ảnh mới đúng.

Chẳng lẽ đại vận khí của Tông Phiêu Thiên đến rồi? Hoặc là Tông
Phiêu Thiên sắp mạnh lên rồi?

– Từ Ki là ai?

Đừng nói là những người trên quảng trường, ngay cả một số Tiên vương
cũng đang nghe ngóng. Cửa Vấn Đạo là khảo nghiệm tâm ma, có thể
đứng đầu, thì tu vi tuyệt đối cũng sẽ không thua kém.

– Người này tôi cũng từng nghe nói qua, nghe nói là người đứng thứ
chín trong Huyền bảng của Tông Phiêu Thiên.

– Thật quái lạ, người đứng đầu của vòng thứ nhất là người của
Tông Phiêu Thiên, tên Mạc Ảnh đó đến vị trí trên Huyền bảng cũng
không có, sao đến vòng thứ hai người đứng đầu lại là Tông Phiêu Thiên
được? Lần này lại là người có tên trên Huyền bản, lại là đứng thứ
chín, chẳng lẽ mấy người đứng đầu trên Huyền bảng của Tông Phiêu
Thiên lại càng lợi hại hơn sao?

– Mấy người đứng đầu của Tông Phiêu Thiên là ai? Tên là gì?

– Tuyệt đối không thể nào.

Quan Phi Kiếm siết chặt nắm đấm của mình, gã không ngờ người đứng
đầu lại không phải là gã.

Gã rõ ràng là người đầu tiên tiến vào cửa Vấn Đạo, làm sao có
thể không phải người đứng đầu, ăn gian, tuyệt đối là ăn gian. Nếu
không thực lực rác rưởi như Tông Phiêu Thiên này, làm sao có thể lấy
được hai lần đứng đầu được? Cái này không phải ăn gian thì là cái
gì?

[/COLOR]

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.