Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1669: Đại Hội Vấn Đạo


Diệp Mặc cảm giác rằng Lôi kiếm của mình có thể giết chết nhiều đối thủ cấp
thấp trong một phạm vi lớn, nhưng khi đối mặt với những tiên nhân cao cấp hơn
hắn, thì lại không thể nào giải quyết dứt khoát được. Lần trước đánh nhau cùng
tên Đại Chí Tiên kia, hắn đã có cái cảm giác này rồi. Hắn vốn đang muốn bế
quan tu luyện để có thể khiến Lôi kiếm tụ kết lại thành một chiêu mạnh nhất,
vậy cái Vấn Đạo Các kia chẳng phải là hoàn toàn phù hợp với ý định của hắn
sao?

Ngoại trừ Lôi kiếm ra, thì 'Huyễn vân đao pháp' của hắn cũng giống như vậy.
Tuy nhiên 'Huyễn vân đao pháp' của hắn còn thiếu đao thứ chín nữa, vì nó đã
đạt tới bình cảnh rồi, không có quan hệ tới việc hắn có muốn sáng tạo ra đao
thứ chín hay không. Vì 'Huyễn vân đao pháp' của hắn cũng cần phải ngưng luyện
thần thông, bằng không thì vẫn còn có sự chênh lệch với đối thủ cao cấp. Lần
trước khi đối chiến với Nghiêm Cửu Thiên đã là một lời cảnh báo cực lớn đối
với hắn rồi.

Về phần Hắc Thạch Cân, thì càng không cần nói rồi, vì trước nay đều là hắn
dùng tiên nguyên lực và thần thức của mình trực tiếp ném nó ra để công kích mà
chẳng có chiêu thức pháp thuật hay thần thông gì cả.

Cũng là thời gian sau này Diệp Mặc mới hiểu được điểm này. Hắc Thạch Cân của
hắn sở dĩ không địch lại được màn sường đen của Nghiêm Cửu Thiên, không phải
là vì Hắc Thạch Cân của hắn kém cỏi, mà là Hắc Thạch Cân của hắn còn chưa có
pháp thuật thần thông gì cả. Còn màn sường đen của Nghiêm Cửu Thiên lại là
một loại thần thông chân chính.

Diệp Mặc đã hạ quyết tâm, hắn nhất định phải tiến vào được Vấn Đạo Các.

Tiên nhân trên quảng trường Thanh Lôi càng lúc càng nhiều, tiên nhân bên trong
tiên tức lâu cũng đã đông quá mức rồi, lúc này tất cả lại cùng nhau ra khỏi
tiên tức lâu để đi tới quảng trường Thanh Lôi.

Theo những gì mà người xung quanh bàn tán, thì Diệp Mặc mới biết được thi đấu
khiêu chiến để tiến vào Thanh Lôi tiên tuyền sắp bắt đầu rồi. Cho nên Diệp Mặc
cũng lập tức theo mọi người rời khỏi tiên tức lâu, đồng thời đem toàn bộ yêu
hạch dự trữ của mình ném vào trong thẻ bài điểm cống hiến. Lúc này thì không
cần thiết phải giữ yêu hạch lại nữa rồi, vì nếu như hắn có bị tụt khỏi top 50
đi chăng nữa, thì hắn vẫn còn cơ hội để đi khiêu chiến.

Mấy triệu điểm cống hiến từ yêu hạch sau khi được Diệp Mặc ném vào trong thẻ
bài, thì điểm cống hiến của hắn lập tức tăng lên tới mười bốn triệu.

Diệp Mặc thoáng chú ý tới bảng xếp hạng điểm cống hiến Thiên tiên, thì lại
phát hiện tên của mình đã tăng từ thứ hạng 53 thẳng lên tới thứ 21 rồi.

Xếp thứ 21, vậy xem ra bản thân hắn không cần phải khiêu chiến, tối đa chỉ cần
tiếp nhận khiêu chiến của một người thôi, thì hắn có thể ổn định ở vị trí này
rồi.

Lúc này thì thời gian thi đấu để tiến vào Thanh Lôi tiên tuyền còn chưa bắt
đầu, cho nên rất đông người đều chú ý tới bảng xếp hạng điểm cống hiến Thiên
tiên. Một cái tên Mạc Ảnh đột nhiên tiến thẳng lên vị trí thứ 21, lập tức đã
khiến ọi người chú ý tới.

– Tên kia là ai? Sao tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe nói qua?

– Tôi thì lại vẫn luôn chú ý tới hắn. Người này mấy tháng gần đây mới xuất
hiện trên bảng xếp hạng, một tháng trước thì tên của hắn đột nhiên biến mất,
sau đó thì lại đột nhiên lọt vào top 50. Mới vừa rồi hắn lại bị hạ xuống thứ
53, giờ đã lại lên thứ 21 rồi. Như vậy thì cần phải mất bao nhiêu Tiên tinh để
mua yêu hạch chứ?

– Không cần phải nói, chắc chắn là một tên đệ tử của một đại năng nào đó,
hoặc là hắn có một đại tông môn nào đó chống lưng rồi, nói không chừng là
thiếu chủ của một tông môn nào đó cũng nên. Cho nên lát nữa tới lúc khiêu
chiến top 50, thì cũng nên tận lực bỏ qua hắn đi, vì ai biết được sau khi
khiêu chiến thắng rồi, có người nào sẽ tới tìm ngươi hỏi tội hay không?

– Đúng thế, loại người này nhất định là không đơn giản. Điểm cống hiến vốn là
hai mươi Tiên tinh thì được một điểm, hiện tại thì giá cả đã tăng lên tới tám
mươi đến một trăm Tiên tinh một điểm rồi, người bình thường có thể mua nổi
nhiều yêu hạch để tăng điểm cống hiến nhanh như vậy sao?

Diệp Mặc nghe thấy những lời bàn tán kia thì liền lắc đầu. Hắn chẳng có ai
chống lưng cho cả, càng không phải là một thiếu chủ của đại tông môn nào đó.
Yêu hạch mà hắn có hoàn toàn là do hắn liều mạng dốc sức săn bắt Tiên Ma Yêu
trong thảo nguyên Bình Phiêu mà có được đấy.

Đang lúc Diệp Mặc muốn đổi chỗ khác, thì lại nghe thấy một loạt tiếng huyên
náo truyền đến. Lúc này thì có mấy tiên nhân vừa bay tới và hạ xuống quảng
trường Thanh Lôi. Xung quanh họ liền oanh động lên và lúc này Diệp Mặc có thể
đoán ra được là lai lịch của mấy người này chắc chắn không đơn giản.

Diệp Mặc liền hướng tới một tên Huyền Tiên sơ kỳ bên cạnh hỏi:

– Mấy người kia là ai, lai lịch dường như không nhỏ?

Vốn tên Huyền Tiên sơ kỳ kia có chút khinh thường không muốn trả lời Diệp Mặc,
nhưng khi thấy tu vi của Diệp Mặc cao hơn mình, thì liền nghiêm mặt nói:

– Anh bạn hẳn là vừa mới đến Tông Phiêu Thiên phải không? Người đi đầu mang
khăn mầu nâu chính là Âu Dương Nghi, đệ nhất Huyền Tiên trên Huyền bảng cao
thủ của Tông Phiêu Thiên. Tôi tin rằng lần tham gia Đại Hội Vấn Đạo của Nguyễn
Nhạc Thiên lần này thì Âu Dương Nghi sư huynh có thể vì Tông Phiêu Thiên của
chúng ta mà đạt được một chỗ trong danh sách

Diệp Mặc rất nhanh đã nhìn thấy tên của Âu Dương Nghi xếp thứ 7 trên bảng xếp
hạng điểm cống hiến Thiên tiên rồi. Nhưng cái bảng xếp hạng điểm cống hiến này
cũng không biểu đạt được thực lực chân chính, cho nên Diệp Mặc cũng không quá
để ý.

– Đeo khăn mầu xanh da trời đứng ở đằng sau Âu Dương Nghi sư huynh chính là
Trử Tương Tử sư huynh, người xếp thứ tư trên Huyền bảng cao thủ. Vị nữ tiên
bên cạnh chính là Tử Vũ tiên tử. Tử Vũ tiên tử chẳng những là một trong những
nữ tiên đẹp nhất Tông Phiêu Thiên, còn là cao thủ xếp thứ hai trên Huyền bảng.
Còn vị Huyền Tiên đeo một thanh trường kiếm trên lưng kia là Từ Ki, xếp thứ
chín trên Huyền bảng…

Tên Huyền Tiên sơ kỳ kia biết rõ Diệp Mặc không biết gì về mấy người mới tới
đang khiến ọi người oanh động, cho nên giọng điệu khi giới thiệu cũng mang
theo một ít kiêu ngạo. Hiển nhiên là mấy người vừa tới chính là những thiên
tài của Tông Phiêu Thiên mà y và mọi người đều sùng bái.

Trử Tương Tử thì Diệp Mặc đã nhìn thấy tên y xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng
điểm cống hiến từ lần trước rồi, còn Từ Ki vốn là người đầu tiên xếp thứ nhất
trên bảng xếp hạng thì hiện tại hạ xuống thứ 30 rồi. Điểm cống hiến của Tử Vũ
tiên tử trên bảng xếp hạng cũng không thấp, hiện cũng đang xếp thứ 9.

Xem ra bọn họ căn bản là cũng không hề quan tâm tới thứ hạng trên bảng xếp
hạng điểm cống hiến kia, hoặc là đối với bọn họ, thì muốn xếp thứ hạng bao
nhiêu trên bảng xếp hạng đó thì có thể xếp vào thứ bấy nhiêu. Nếu như chỉ có
người trong Top 10 mới có thể tiến vào Thanh Lôi tiên tuyền tu luyện, thì
không chừng là bọn họ sẽ có thể lập tức tiến hết vào trong Top 10 người dẫn
đầu trên bảng xếp hạng điểm cống hiến.

Những Huyền Tiên này tu vi thấp nhất cũng là Huyền Tiên hậu kỳ, đại bộ phận
đều là Huyền Tiên viên mãn. Không có một người nào là Huyền Tiên trung kỳ
giống như Diệp Mặc cả.

Mọi người ở đây đều đang tranh nhau để đi tới chào hỏi cùng ba người Âu Dương
Nghi, Trử Tương Tử và Tử Vũ tiên tử. Lúc này lại có thêm mấy đạo độn quang nữa
tới. Còn Diệp Mặc thì nhờ có tên Huyền Tiên sơ kỳ kia giới thiệu, nên cũng
biết được mấy người vừa tới cũng là những Huyền Tiên đứng đầu trên Huyền bảng.

Huyền bảng của Tông Phiêu Thiên tổng cộng có năm mươi người đứng đầu. Ngoại
trừ có một bộ phận đã thăng cấp lên Đại Tiên ra, thì tất cả các cao thủ Huyền
bảng đều đã tới.

Thần thái của Âu Dương Nghi và Tử Vũ tiên tử đều ngạo nghễ, ngay cả Diệp Mặc
cũng có thể cảm giác được sự ưu việt của họ. Dường như việc có thể đứng được ở
đây, thì bọn họ cũng không hề cảm thấy vinh hạnh. Từ khí tức ưu việt ngạo
nghễ trên người họ, Diệp Mặc có thể đoán được rằng xuất thân của họ đều bất
phàm, không chừng còn là Vị Tiên tông môn. Tiên nhân có loại ngạo khí ưu việt
đó, thì đại đa số đều là những tiên nhân cao cao tại thượng.

Nhưng người xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng điểm cống hiến là Trử Tương Tử,
cùng với Từ Ki xếp thứ 9 đều có thần thái rất bình thản, không hề có một biểu
lộ kiêu ngạo nào. Đặc biệt là Huyền Tiên tên Từ Ki. Diệp Mặc cảm giác được y
so với Âu Dương Nghi càng có tiềm lực lớn hơn nhiều. Tên Huyền Tiên đeo trường
kiếm sau lưng dường như cũng không phải là nhân vật tầm thường.

Tục ngữ có câu ‘Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, ngay cả tiên nhân cũng không phải
là ngoại lệ. Những Huyền Tiên nằm trong Top 10 của Huyền bảng đều đứng chung
một chỗ, còn các Đại Ất Tiên cũng đứng riêng một chỗ. Còn những người giống
như Diệp Mặc thì chỉ có thể là tán tu hoặc là tiên nhân Huyền Tiên nằm ở tầng
dưới chót mà thôi. Cho dù là ngẫu nhiên ngắt lời một câu, thì cũng không ai
thèm để ý tới.

Đối với loại chuyện này, thì Diệp Mặc cũng không muốn tham gia. Trên người hắn
có hơn mười bốn triệu điểm cống hiến, mà nếu như không phải là vì muốn tiến
vào Thanh Lôi tiên tuyền, thì hắn cũng sẽ không muốn dùng hết cả số điểm cống
hiến. Hơn nữa chờ sau khi ra khỏi Thanh Lôi tiên tuyền, thì hắn sẽ đi tới
Nguyễn Nhạc Thiên tham gia Đại Hội Vấn Đạo, cho nên việc giữ lại điểm cống
hiến cũng không còn tác dụng nữa rồi.

Lúc này Diệp Mặc tiếp tục đi dạo trên quảng trường. Các cửa hàng cùng thương
phẩm ở chỗ này cũng không ít, nhưng chẳng có thứ gì có thể lọt vào mắt hắn cả.
Mặc dù vậy, thì hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì, vì ít nhất hắn
cũng mua được một ít địa đồ của 'Mười một Trung Thiên Vực', còn mua được cả
ngọc giản giới thiệu kỹ càng về các đại Thiên Vực nữa.

Chớp mắt đã qua nửa ngày, theo số lượng người trên quảng trường càng lúc càng
nhiều, thì lại có thêm ba đạo độn quang nữa hạ xuống giữ quảng trường. Diệp
Mặc nhìn không ra tu vi cụ thể của ba người này, nhưng lại có thể khẳng định
rằng cả ba người đều là Tiên Vương. Bất kỳ người nào trong ba người này muốn
giết hắn, thì căn bản là cũng không cần phải động, mà chỉ cần một đầu ngón tay
cũng có thể bóp chết hắn rồi.

Loại cảm giác này khiến cho Diệp Mặc rất không thoải mái. Hắn cố gắng bình
tĩnh lại, vứt bỏ cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu.

Khi ba Tiên Vương hạ xuống quảng trường, thì cả quảng trường lập tức yên tĩnh
trở lại. Tất cả đều đang đợi ba vị Tiên Vương lên tiếng.

Ba vị Tiên Vương này thì Diệp Mặc đã từng gặp một người trong đó, đó chính là
Hòa Hoàn Tiên Vương mặc bộ đồ mầu xanh, xem ra hai vị Tiên Vương còn lại chính
là Khải Phong Tiên Vương và Bình Châu Tiên Vương rồi.

Đứng trước mặt của Hòa Hoàn Tiên Vương là một vị Tiên Vương mặc áo trắng,
dường như y là người đứng đầu trong ba vị Tiên Vương này. Sau khi y đáp xuống,
thì liền gật nhẹ đầu với đông đảo các tiên nhân trong quảng trường rồi sau đó
giơ tay lên bắn ra một đạo hào quang mầu vàng.

Đạo hào quang mầu vàng kia lập tức biến thành một cái lôi đài rộng nằm giữa
quảng trường, còn lúc này thì cả ba vị Tiên Vương đã đứng ở trên lôi đài rồi.

Sau khi đứng trên lôi đài, thì vị Tiên Vương áo trắng liền lên tiếng:

– Ta nghĩ rằng mọi người đều đã biết ta rồi, ta là Khải Phong Tiên Vương của
Tông Phiêu Thiên, lần này tới Thanh Mạt tiên thành thì ngoại trừ việc Thanh
Lôi tiên tuyền mở ra, thì còn có một chuyện trọng yếu hơn nữa đó là Đại Hội
Vấn Đạo của Nguyễn Nhạc Thiên.

Nói tới đây thì Khải Phong Tiên Vương liền dùng thần thức quét tới các tiên
nhân trên quảng trường một chút, sau đó thở dài:

– Tông Phiêu Thiên của chúng ta vẫn luôn được tham gia Đại Hội Vấn Đạo, nhưng
thật sự có thể tiến vào Vấn Đạo Các cũng chỉ có một người. Phải, người đó
chính là ta, đáng tiếc là khi xưa ta quá kém cỏi, chỉ có thể dừng lại ở Vấn
Đạo Các tầng ba. Khoảng cách để có thể lên được tầng bốn còn rất xa. Ta có thể
nói, bản thân ta có thể thăng cấp lên Tiên Vương, thì Vấn Đạo Các có trợ giúp
vô cùng lớn. Cho nên, những lời còn lại ta cũng không cần phải nói nhiều nữa,
vì chắc hẳn mọi người đều đã hiểu rằng Vấn Đạo Các có bao nhiêu tác dụng đối
với việc tu luyện của chúng ta rồi.

Sau khi Khải Phong Tiên Vương nói xong, thì trên quảng trường lập tức bàn tán
xôn xao, tâm tình lập tức kích động hẳn lên. Tiên nhân thì có số lượng ngàn
ngàn vạn vạn, nhưng có bao nhiêu người có thể thăng cấp tới Vị Tiên, trở thành
một Tiên Vương chứ? Vấn Đạo Các có thể giúp ột tiên nhân thăng cấp Tiên Vương,
thì đó chính là thứ mà mỗi một tiên nhân đều truy cầu suốt đời.

Thấy mọi người kích động hẳn lên, thì Khải Phong Tiên Vương lại khoát tay rồi
nói:

– Mọi người hãy yên tĩnh một chút…

Khải Phong Tiên Vương nói cũng không lớn, nhưng bất cứ một người nào có mặt
trên quảng trường đều nghe được rõ ràng rành mạch. Tất cả đều lập tức yên tĩnh
trở lại.

Lúc này thì Khải Phong Tiên Vương mới gật gật đầu rồi nói:

– Đáng tiếc, mặc dù Vấn Đạo Các là thuộc về đệ nhất Thiên Vực Nguyễn Nhạc
Thiên, nhưng tiên nhân của Nguyễn Nhạc Thiên muốn tiến vào Vấn Đạo Các thì
cũng cần phải có điều kiện tuyển chọn, cho nên càng không cần phải nói tới
Tông Phiêu Thiên chúng ta. Nguyễn Nhạc Thiên để lại ười đại Thiên Vực của
'Mười một Trung Thiên Vực' còn lại 500 danh ngạch, có nghĩa là Tông Phiêu
Thiên chúng ta có thể có tối đa năm mươi người tham gia Đại Hội Vấn Đạo. Đại
Hội Vấn Đạo cực kỳ gian nan, dù là Tông Phiêu Thiên chỉ có một người có thể
đạt điều kiện để tiến vào Vấn Đạo Các, thì ta cũng đã rất yên lòng rồi…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.