Chân Băng Du cũng đã tính cả rồi, nếu như Diệp Mặc muốn từ chối, cô
cũng phải tranh luận, không ngờ Diệp Mặc đến nghĩ cũng không nghĩ
ngợi gì, liền gật đầu nói:
– Được.
Thấy Diệp Mặc cõng Chân Băng Du lên lưng cùng tiến vào Hư không giới
vực, Dư Liên Tang căn bản cũng không hiểu. Chân Băng Du rõ ràng là một
người bị trọng thương, đến bản thân còn không đi bộ được, Diệp Mặc
muốn dẫn cô ấy cùng vào hư không là có ý gì?
– Anh Dư, mời anh dẫn đường, hư không vẫn thạch chắc hẳn càng đi sớm
càng nhiều, đến muộn tôi sợ là không lấy được.
Diệp Mặc ngắt đứt sự kinh ngạc của Dư Liên Tang.
Vốn dĩ hắn định để lại tin cho Bành Cảm Đương, hắn cảm thấy Bành
Cảm Đương mặc dù có chút thần bí, nhưng là một người dám nghĩ dám
làm. Chẳng may hắn ở trong hư không xảy ra chuyện gì, không thể nào
quay về Tiên thuyền được, thì có thể nhờ Bành Cảm Đương mang Chân
Băng Du đến Đường Diệu Thiên, còn Chân Băng Du sau này sống hay chết,
hắn cũng không quản nổi. Đương nhiên, giao tình giữa hắn và Bành Cảm
Đương cũng chỉ tính là bình thường, sở dĩ mời Bành Cảm Đương giúp,
là vì chẳng may hắn không quay về được, có thể giúp Chân Băng Du chỉ
có Bành Cảm Đương.
Bây giờ nếu như Chân Băng Du nhất định muốn đi cùng mình, vậy thì đi
cùng đi. Hắn hiểu ý tứ của Chân Băng Du, sự nguy hiểm của Hư không
giới vực, đến Tiên vương vận khí không tốt cũng có thể bị mất
mạng, huống chi là một Huyền Tiên như hắn? Một khi hắn không về được,
Chân Băng Du cũng chỉ có chết. Cho nên bây giờ Chân Băng Du muốn đi
cùng hắn, hắn căn bản cũng không từ chối.
Dư Liên Tang nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức biết Diệp Mặc tâm ý
đã quyết, vội vàng lấy ra một bàn tròn đưa cho Diệp Mặc nói:
– Diệp đại sư, trong Hư không giới vực không có phương vị, bàn định
vị hư không này có thể biết rõ chính xác được vị trí của Tiên
thuyền, tặng cho anh.
Diệp Mặc quả thực không biết tiến vào hư không còn có bàn định vị hư
không, vội vàng nhận lấy cám ơn Dư Liên Tang. Có bàn định vị hư không
này rồi, hắn ít nhất cũng có thể về Tiên thuyền bất cứ lúc nào.
…
Khi Diệp Mặc cõng Chân Băng Du sau lưng đi theo Dư Liên Tang đến khoang
hạng B, boong thuyền cũng đã chật kín Tiên nhân. Từ Kim Tiên đỉnh
phong đến Đại La Tiên đều có, nhưng Kim Tiên đỉnh phong chỉ đếm trên
đầu ngón tay, Đại La Tiên thì cũng không nhiều, chủ yếu là Huyền Tiên
và Đại Ất Tiên nhân, những người này đều đợi trên boong thuyền,
dường như đang chờ đợi cấm chế mở ra.
Một sô Tiên nhân chào hàng bàn định vị hư không kinh doanh cũng rất
tốt, may là Diệp Mặc cũng đã có bàn định vị hư không rồi, cũng không
cần mua một cái nữa.
Phía xa một mảnh hư không, thật giống như hắc động vô biên vô tận
vậy, thỉnh thoảng có vài thiên thạch phát sáng xoẹt qua, lại càng
khiến hắc động trong hư không nổi bật thêm, dường như chỉ cần nhảy
lên, lập tức sẽ bị nhấn chìm vào khoảng đen vô cùng vô tận đó.
Diệp Mặc đi qua vị diện thấp của khe nứt hư không, nhưng cũng cảm thấy
bình thường. Chân Băng Du thì lại nhìn mà âm thầm kinh hãi, nếu như
không phải cô không thể nào cản Diệp Mặc tiến vào trong hư không được,
cô chắc chắn cũng không muốn Diệp Mặc vì Hư không phi tuyết mà tiến
vào đó, nơi này cô thấy rất sợ. Hư không giới vực cô cũng đi qua
rồi, nhưng so với hư không nơi này, sự trống rỗng của hư không giới
vực, ít nhất còn có thể dùng thần thức quan sát được, còn nơi này,
thần thức của cô sau khi quét vào, giống như quét vào lòng biển mênh
mông vậy.
– Diệp sư đệ, có thể đổi pháp bảo ghế mềm trên lưng anh này thành
một dây lưng được không, như vậy tôi có thể trực tiếp nằm sấp trên
lưng anh, giảm bớt đi khoảng cách giữa chúng ta.
Lời này của Chân Băng Du nếu như để người khác nghe thấy, có thể
khiến người ta cho rằng cô đa tình.
Nhưng Diệp Mặc cũng không cho là như vậy, hắn biết rõ Chân Băng Du biết
trong hư không nếu như hai người có khoảng cách hơi xa một chút, sẽ
tăng thêm tác dụng phong bạo hư không, rất có khả năng bị phong bạo hư
không cuốn đi một người. Huống chi đối với người con gái coi thân thể
mình là một túi da như Chân Băng Du mà nói, cho dù cô không mặc đồ
mà bị mình cõng cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác.
Diệp Mặc lưng cõng Chân Băng Du quả thực đúng là một pháp bảo ghế
mềm, lúc trước Chân Băng Du vừa bị trọng thương, Diệp Mặc liền luyện
chế ra. Hắn đoán chừng sau này phải cõng Chân Băng Du cũng không phải
là chuyện một hai ngày, nên quyết định luyện chế một pháp bảo ghế
mềm cõng lên lưng, Chân Băng Du có thể ngồi trên chiếc ghế đó. Trên
thực tế thì đúng là như vậy, hơn nữa Chân Băng Du cũng rất hài lòng
với pháp bảo ghế mềm này, ít nhất ngồi cũng thoải mái một chút.
– Được.
Diệp Mặc biết rõ trong hư không giáp thân nhau vẫn an toàn hơn chút,
phong bạo hư không và loạn lưu một khi cuốn lấy, khoảng cách càng xa
càng nguy hiểm. Loạn lưu hư không càng lớn, cho dù Chân Băng Du bị xé
rách cũng có khả năng.
Diệp Mặc vừa mới nói xong câu đó, liền nghe thấy chấp sự trên boong
thuyền lớn tiếng gọi:
– Cấm chế hư không mở rồi, mọi người từ từ tiến vào hư không, chú
ý trong vòng nửa năm quay về Tiên thuyền nếu không sống chết tự
chịu…
Cấm chế trên boong thuyền thông đến hư không được mở, từng trận cảm
giác hốt hoảng trong lòng truyền đến, dường như phía dưới chính là
vách đá vạn trượng, một số phong bạo hư không dẫn theo những tiếng
rít, nghe có chút phát thảm.
Ầm…
Hai khối hư không vẫn thạch đụng vào nhau trong thần thức của đám
người, phát ra tiếng nổ ầm ầm, đến những người trên boong thuyền
cũng nghe thấy rất rõ. Còn lốc xoáy hư không do tiếng nổ tạo thành
trong nháy mắt cũng đã cuốn một gã Huyền Tiên trên boong thuyền vào
hư không.
Dư Liên Tang lùi lại mấy bước nói:
– Thật lợi hại, anh Diệp, tôi đi phía sau, anh cẩn thận chút.
– Tôi biết rồi, cám ơn anh Dư.
Diệp Mặc nói xong, tay cầm lấy một sợi tơ Tiên khí hạ phẩm đã luyện
chế sẵn, cột Chân Băng Du cố định trên lưng của mình.
Hai khối thịt mềm mại áp sát vào, khiến Diệp Mặc theo bản năng rùng
mình một cái, Chân Băng Du có x e mthường túi da thịt này thế nào đi
nữa, cũng là một cô gái vô cùng tuyệt mĩ, hơn nữa còn là một tiên
tử có thân hình tuyệt đẹp. Diệp Mặc từng thấy cô trần truồng, bây
giờ lại áp sát vào Diệp Mặc, quả thực có chút kinh tâm động phách.
Quan trọng là hắn tu tiên trước giờ chưa từng tu luyện cái gì mà
cấm dục và tuyệt tình, Tam Sinh quyết sinh ra từ tâm, Tam sinh vạn
vật, hoàn toàn khác với đạo tâm của Chân Băng Du.
Chân Băng Du mặc dù tiên nguyên không thể nào ngưng tụ được, nhưng thần
thức vẫn còn, giác quan lại vẫn mẫn cảm như thường. Bắp thịt trên
lưng Diệp Mặc chỉ hơi chấn động một chút, cái nhiệt độ đó cũng hơi
tăng lên một chút, cô lập tức liền cảm nhận được, không khỏi trong
lòng thầm than, nếu như hắn có một đạo tâm giống như mình, thì tiền
đồ của hắn quả thực khó có thể đo đếm được.
Nhục dục thân thể đối với Tiên nhân mà nói, cũng không là khát vọng
tốt gì? Nghĩ tới chuyện mình từng muốn đem thân thể này cho Diệp
Mặc, Chân Băng Du trong lòng lại thở dài một tiếng, đạo tâm của cô
mặc dù như vậy, nhưng tu luyện đến bây giờ, vẫn không thể nào tuyệt
tình được.
Nếu như cô là một người tuyệt tình, vậy lúc đó nói cho Diệp Mặc tấm
thân này, là hoàn toàn không thể xảy ra được.
Bỗng nhiên trong lòng cô chấn động, nếu như cô là một người tuyệt
tình, Diệp Mặc sẽ cứu cô không?
Thời gian Diệp Mặc đi cùng cô cũng không ngắn, tính tình của Diệp Mặc
cô cũng hiểu đôi chút, tuyệt đối sẽ không cứu một người vô tình vô
nghĩa. Hắn có thể giúp mình đến bây giờ, cũng không phải vì cái
khác của cô, hoặc tổ đội cũng là một nguyên nhân, nhưng đoán chừng
nguyên nhân quan trọng hơn chính là khi Diệp Mặc nguy hiểm nhất, mình
cũng không bỏ rơi hắn.
Nếu như lúc trước cô vô tình vô nghĩa vứt bỏ Diệp Mặc, còn Diệp Mặc
may mắn không chết, thì kết quả sẽ thế nào?
Kết quả đương nhiên sẽ rất rõ ràng, đối với Diệp Mặc mà nói có thể
cứu Chân Băng Du đến tận bây giờ, quả thực không liên quan gì đến
chuyện thích cô. Chân Băng Du quả thực là một người con gái tuyệt
sắc, nhưng Diệp Mặc hắn cũng không coi là gì. Sở dĩ cứu cô có vài
nguyên nhân, thứ nhất là hai người vốn dĩ là cùng tổ đội, thứ hai
nếu Chân Băng Du nghĩ như vậy, khi hắn nguy hiểm, đối phương không tha
cho hắn, đương nhiên còn một nguyên nhân nữa chính là Chân Băng Du lạc
vào bước đường như ngày hôm nay, cũng có chút liên quan đến hắn, vì
hắn một mình chiếm dụng Hỗn Độn Thanh Địch.
Chân Băng Du càng nghĩ trong lòng lại càng bấn loạn, nhiệt độ sau
lưng Diệp Mặc truyền đến ngực cô, khiến cô cảm giác được một chút
cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Cô từ sau khi mất đi tiên
nguyên, lâu lắm rồi chưa có cảm giác này.
Khi Chân Băng Du còn đang suy nghĩ miên man không chú ý, bỗng nhiên cảm
thấy xung quanh trống rỗng, sau đó sự trống rỗng xung quanh bao phủ
lấy, cô theo bản năng ôm chặt lấy Diệp Mặc hơn, cô cũng biết, lúc này
hai người cũng đã đến hư không giới vực rồi. Còn cô dường như chỉ
có nắm chặt lấy Diệp Mặc hơn, thì mới tìm được chút tia sống.
Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt trong hư không chậm rãi tiến
lên trước. Hư không giới vực và hư không thiên vực, thậm chí là tình
huống trong khe nứt hư không cũng tương tự nhau, nhưng cái cảm giác đó
lại có chút khác nhau.
Cho dù đạp trên Thanh Nguyệt bay, Diệp Mặc cũng không dám bay quá nhanh.
Lúc mới bắt đầu, xung quanh còn có rất nhiều Tiên nhân, nhưng trong hư
không này quả thực quá rộng lớn, Thanh Nguyệt của Diệp Mặc chỉ bay
khoảng nửa tuần hương, xung quanh cũng không nhìn thấy bấy kỳ tiên
nhân nào rồi.
Một số thiên thạch vỡ vụn bay xoẹt qua bên người hai người, Diệp Mặc
thỉnh thoảng lại điều khiển Thanh Nguyệt né tránh. Những thiên thạch
này đập vào Thanh Nguyệt cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như đập
vào người hắn, thì cũng không thể chịu được.
Thanh Nguyệt càng lúc càng rời xa Tiên thuyền, thiên thạch xung quanh
càng lúc càng nhiều, thậm chí có một số đám vẫn thạch xuất hiện.
Hơn nữa thỉnh thoảng còn gặp một số phong bạo không gian, nhưng Diệp
Mặc cũng sớm tránh được. Diệp Mặc hiểu rõ hướng Tiên thuyền tiến đến
và tuyến đường cũng đã được chọn sẵn rồi, hơn nữa có một số trận
pháp giám sát, chắc hẳn là nơi có đám vẫn thạch và phong bạo không
gian ít nhất, bây giờ hắn đi về phía bên cạnh, vẫn thạch gặp phải
cũng càng lúc càng nhiều hơn, cũng không có gì là lạ.
Một tháng sau, Diệp Mặc dừng lại, cho dù muốn lấy Hư không phi tuyết,
hắn cũng không dám đi quá xa.
– Anh không lấy một số vẫn thạch mang về bán sao?
Chân Băng Du nhìn vô số vẫn thạch xung quanh, nhắc nhở Diệp Mặc một
câu.
Diệp Mặc vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy một đám vẫn thạch mù
mịt từ trong hư không trống rỗng gào thét cuốn đến, trong nháy mắt
phía trước hai người cũng đã phong bế hoàn toàn rồi. Cho dù Thanh
Nguyệt muốn lùi lại cũng không kịp nữa, tốc độ của Diệp Mặc cho dù
có nhanh hơn nữa, cũng chắc chắn không so được với đám vẫn thạch
này.
Chân Băng Du còn chưa kịp hỏi làm thế nào bây giờ, Diệp Mặc đã phóng
ra đại đỉnh tám cực, đồng thời Hắc Thạch Cân cũng được đập ra
ngoài, đồng thời thu hồi Thanh Nguyệt lại.
Dùng đại đỉnh tám cực phòng ngự thì Chân Băng Du còn hiểu, cũng
không phải là đánh nhau, Diệp Mặc dùng Hắc Thạch Cân là có ý gì?
Ầm…
Hắc Thạch Cân giáng xuống đám vẫn thạch, đám vẫn thạch lập tức
chia ra thành một đường vẫn thạch, vẫn thạch chặn lại trước mặt
Hắc Thạch Cân không ngờ bị thế giới thạch của Diệp Mặc đập bay toàn
bộ, thậm chí đập tan thành tứ phía. Cho dù biết Hắc Thạch Cân của
Diệp Mặc lợi hại, Chân Băng Du nhìn thấy mà cũng phát run, uy thế như
này, cho dù Đại Ất Tiên cũng chỉ đến vậy mà thôi?