Kim Truyền Lâm và Khổng Cương nhìn nhau, trong mắt cũng có thể nhìn thấy chút
kiêng kị. Bọn họ không biết Diệp Mặc từ nơi nào đến, chẳng những không sợ Vô
Ảnh Kiêu, đến Tuyền sát hư không dường như cũng có thể cảm ứng được.
Diệp Mặc dẫn đường ba người họ với tốc độ cực nhanh, căn bản cũng không đến
một ngày, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cũng đã đến được ngã ba rồi.
Đến nơi, Diệp Mặc căn bản cũng không cần Kim Truyền Lâm nhắc nhở, thần thức
đã quét đến ba người đang trong một chỗ sâu trong ngã ba hẹp ấy, đều là tu vi
Huyền Tiên, hai tên Huyền Tiên hậu kỳ, một tên Huyền Tiên đỉnh phong trung kỳ.
Lúc này trước mặt ba người là một sơn động cực lớn cũng đã được mở ra, sơn
động này ở bên cạnh một vách đá hơi nghiêng. Thần thức của Diệp Mặc quét vào
trong sơn động này, quả nhiên có một chút tiên tinh vụn trong đó, dường như hạ
phẩm cũng có mà trung phẩm cũng có.
– Ồ, Kim sư huynh, sao các anh nhanh như vậy đã đến nơi rồi? Hắn là ai?
Người nói chuyện là một nữ tu Huyền Tiên phong thái cũng không tệ, ba người
sau khi đến trước mặt rồi, cô mới phát hiện ra mình không biết Diệp Mặc.
Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ, hơn nữa sau lưng còn cõng một người
con gái bị trọng thương, sao lại cũng được Kim Truyền Lâm dẫn đến? Ngay lập
tức cô nhìn thấy tướng mạo của người con gái này, đúng là cực kỳ xinh đẹp. Nếu
như không phải hai người Kim Truyền Lâm và Khổng Cương đều không phải là
người háo sắc, cô thậm chí còn cho rằng Diệp Mặc bị bọn họ ép đến, còn người
con gái sau lưng Diệp Mặc cũng là một con mồi trong đó.
– Ồ…
Người đàn ông mặc áo xám đứng sau lưng Huyền Tiên này ngạc nhiên ồ lên một
tiếng, ánh mắt của gã nhìn thân hình Chân Băng Du, rõ ràng cũng bị dung nhan
tuyệt thế của Chân Băng Du làm chấn động.
Diệp Mặc vừa nhìn liền biết người đàn ông này không phải là người tốt, Kim
Truyền Lâm và Khổng Cương cũng đều đã gặp Chân Băng Du, hai người họ cũng chỉ
lộ ra chút giật mình rồi cũng không chú ý gì thêm nữa, còn ánh mắt của nam tu
này thì lại chằm chằm nhìn Chân Băng Du.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, người đàn ông áo xám này
tu vi Huyền Tiên hậu kỳ, Diệp Mặc bây giờ có quả cân của Thế giới thạch, hắn
căn bản cũng không để ý.
– Phùng Quảng Long, vị này là anh Diệp, có cả bạn đời của anh Diệp nữa.
Khổng Cương thấy người đàn ông mặc áo xám này chằm chằm nhìn người con gái sau
lưng Diệp Mặc, lại nghe thấy Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, lập tức biết Diệp Mặc
trong lòng khó chịu, cho nên, gã lập tức đứng ra nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Nói xong Khổng Cương lại chỉ nữ tu Huyền Tiên hậu kỳ nói chuyện đầu tiên nói
với Diệp Mặc:
– Đây là Hồ Dung sư tỷ, người kia là Trần Phái.
Khổng Cương chỉ nam tu một mực vẫn chưa nói gì nhưng nhìn rất thành thật kia
nói, tu vi Huyền Tiên trung kỳ đỉnh phong. Nhưng Diệp Mặc cũng không xem
thường bất kỳ ai trong này, có thể đến được tầng thứ ba của Hỗn Độn Tinh vực,
đều là những người không phải hạng tầm thường.
– Kim sư huynh, các anh sao lại đến đây nhanh như vậy?
Hồ Dung lại hỏi một câu.
Kim Truyền Lâm lại vội nói:
– Pháp bảo phi hành của anh Diệp có thể phòng bị được Vô Ảnh Kiêu, cho nên
chúng tôi mới đến nhanh như vậy.
Gã cũng không nói Diệp Mặc có thể chém giết được Vô Ảnh Kiêu, một khi nói ra
Diệp Mặc có thể giết được Vô Ảnh Kiêu, nói không chừng những người trong này
đều muốn có thứ này. Gã bây giờ không nói, đợi lát nữa sau khi Diệp Mặc đi
rồi, gã lấy ra làm giao dịch với một người trong đó, chắc chắn sẽ kiếm được
nhiều hơn.
– Không ngờ lại có loại pháp bảo phi hành như này?
Hồ Dung giật mình nhìn chằm chằm Diệp Mặc, ngay cả hai người Trần Phái và
Phùng Quảng Long cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Phùng Quảng Long lại càng có
chút vui mừng lóe lên trong mắt, Diệp Mặc chỉ là một Kim Tiên hậu kỳ, chẳng
những có một người con gái tuyệt sắc như này, còn có pháp bảo phi hành có thể
phòng tránh được Vô Ảnh Kiêu nữa, những thứ này xứng với tu sĩ Kim Tiên sao?
– Anh Phùng, các anh chẳng phải gọi tôi và Kim Truyền Lâm đến, nói là phát
hiện ra mỏ tiên tinh sao? Sao tôi không cảm nhận được Tiên linh khí? Những
mảnh vỡ tiên tinh trên mặt đất này có phải là các anh tùy tiện rắc ra không?
Khổng Cương cau mày nói.
Phùng Quảng Long thấy Khổng Cương nói vậy, đồng thời cũng nhíu mày, sau đó
khua tay nói:
– Anh Khổng, chuyện mỏ tiên tinh không cần gấp gáp, nếu tìm anh đến đương
nhiên sẽ không gạt anh sang một bên. Tôi bắt chuyện với Diệp sư đệ này trước
đã.
Khổng Cương thấy Phùng Quảng Long gọi Diệp Mặc sư đệ, hơn nữa từ ánh mắt cũng
có thể nhìn ra, gã chắc hẳn đã chú ý đến pháp bảo phi hành và người con gái
sau lưng kia của Diệp Mặc rồi. Cho nên gã không đợi Phùng Quảng Long nói
chuyện với Diệp Mặc, sắc mặt Khổng Cương liền trầm xuống:
– Anh Phùng, anh Diệp này cũng là bạn của chúng tôi, cùng đến đây tìm mỏ tiên
tinh.
– Cùng đến tìm mỏ tiên tinh?
Hồ Dung nghi ngờ hỏi một câu.
Giá trị của mỏ tiên tinh đương nhiên rất cao, hai người Khổng Kim dẫn theo một
tu sĩ Kim Tiên đến giúp cái gì? Hơn nữa tu sĩ Kim Tiên này còn dẫn theo một
người con gái bị trọng thương nữa.
Phùng Quảng Long và Trần Phái đều nghi ngờ, Trần Phái chỉ nghi ngờ hỏi một
chút, cũng không nói thêm câu gì. Phùng Quảng Long lại nhanh chóng thu lại sự
nghi ngờ của mình, đi đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền nói:
– Diệp sư đệ, bạn của anh bị thương rồi à?
– Không phiền các hạ hao tâm tổn trí.
Diệp Mặc lạnh lùng trả lời.
Phùng Quảng Long lại cười ha hả nói:
– Thực ra anh cũng không hiểu tôi, tôi và Khổng Cương là bạn bè, tính cách
cũng tương tự nhau, đều thích kết giao bạn bè. Cho nên anh có thể nói chuyện
được với Khổng Cương, thì chắc chắn cũng có thể nói chuyện với tôi được.
Lời này của Phùng Quảng Long vừa nói ra, Hồ Dung và Trần Phái liền biết được ý
tứ của Phùng Quảng Long, chỉ có điều bọn họ cũng không nhiều lời, Khổng Cương
mặc dù rất muốn nói thêm câu nữa, nhưng lại Kim Truyền Lâm liếc nhìn, nên
cũng không nhúc nhích gì.
Diệp Mặc coi lời nói của Phùng Quảng Long vừa nói ra như không khí vậy, căn
bản cũng không thèm nghe.
Phùng Quảng Long cũng không nhụt chí, tiếp tục nói:
– Diệp sư đệ, tôi cũng có chút kinh nghiệm nhất định với nội thương, hay là
anh để tôi xem qua bạn của anh một chút, để tôi xem có thể giúp được chút gì
không?
– Cút.
Diệp Mặc quát lớn.
Thấy Diệp Mặc mắng Phùng Quảng Long cút, những người còn lại lập tức khiếp sợ
nhìn Diệp Mặc, cho dù Kim Truyền Lâm và Khổng Cương cũng không muốn Diệp Mặc
lại nói thẳng đến vậy, hơn nữa lại không chút nể tình.
Sắc mặt Phùng Quảng Long biến sắc, lập tức định ra tay, nhưng lại nhìn thấy
Chân Băng Du mở mắt, dung nhan tuyệt mỹ đó lập tức khiến gã sững sờ, sự tức
giận trong lòng lập tức biến mất, ngược lại lại cười cười nói:
– Ha ha, nếu không muốn thì thôi, tôi cũng chỉ là muốn giúp chút mà thôi.
Khổng Cương thấy Phùng Quảng Long không ngờ lại không ra tay, gã không muốn
chuyện này lại xảy ra, vội nói:
– Hồ Dung sư tỷ, mỏ tiên tinh rốt cục là thế nào? Rốt cục có hay không, nếu
như không có, thì tôi muốn đi rồi.
Hồ Dung cũng rất kinh ngạc khi Phùng Quảng Long không ra tay với Diệp Mặc,
ngay lập tức cô cho rằng Phùng Quảng Long chắc hẳn kiêng kị hai người Khổng
Cương và Kim Truyền Lâm. Bây giờ Khổng Cương hỏi đến, cô vội nói:
– Ba người chúng tôi cũng đã tìm được vị trí chính xác rồi, tôi chắc trên 50%
trong đó chính là lối vào của mỏ tiên tinh.
– Cho nên các anh rắc một chút tiên tin vụn lên mặt đất, chính là vì dẫn dụ
chúng tôi mắc lừa đúng không?
Kim Truyền Lâm thấy Hồ Dung nói vậy lập tức không hài lòng, lúc trước gã nhận
được tin tức là 100%, mặc dù biết Hồ Dung nói căn bản cũng không thể nào tin
được, nhưng khả năng 50% này cũng quá ít rồi.
Nói cách khác lời nói của Hồ Dung này chính là đánh rắm, khả năng 50% sao? Cho
dù bất cứ nơi nào cũng có 50% khả năng, hoặc là phải hoặc là không phải.
– Những tiên tinh này quả thực không phải chúng tôi rắc ra, tôi khẳng định
những gì tôi nói là sự thực.
Hồ Dung thấy Kim Truyền Lâm không tin cô, cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể tăng
thêm ngữ khí mà thôi.
Lần này Diệp Mặc chủ động ngắt lời Kim Truyền Lâm nói:
– Cô ấy nói không sai, những tiên tinh này quả thực không phải bọn họ cố ý
rắc ra, mà là khi mở cái động phủ này bị rơi ra ngoài.
Thần thức của Diệp Mặc cũng quét vào trong thạch động này, nham thạch của
thạch động này cứng vô cùng, hơn nữa thần thức cũng không thể nào xuyên thấu
vào sâu hơn. Nhưng cho dù như vậy, thần thức của Diệp Mặc cũng đã quét được
trên thạch động này cũng có chút mảnh vụn tiên tinh rồi.
– Thật sao?
Kim Truyền Lâm trong lòng thực ra vẫn rất kiêng kị Diệp Mặc, hơn nữa cũng
tương đối tin tưởng Diệp Mặc. Bây giờ Diệp Mặc nói ra, gã theo bản năng lặp
lại một câu.
– Vốn dĩ chính là vậy, anh nhìn trên vách đá này cũng có tiên tinh vụn này.
Hồ Dung bắt được cơ hội có chút bất mãn nói.
Kim Truyền Lâm lúc này cũng nhìn thấy tiên tinh vụn xung quanh vách đá, gật
đầu nói:
– Hóa ra như vậy thật, nơi này nếu như có tiên tinh vụn, vậy chứng tỏ rằng
nơi này quả thực có khả năng là nơi có mỏ tiên tinh.
Diệp Mặc cười khẩy nói:
– Những tiên tinh vụn này chỉ là tàn dư của trận pháp được bố trí lưu lại mà
thôi, cũng không có chút liên quan gì đến mỏ tiên tinh kia.
Hồ Dung rõ ràng cũng sớm biết chuyện này, cô lại có chút kinh ngạc năng lực
phán đoán của Diệp Mặc, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đoán ra tiên
tinh vụn này không có liên quan gì đến mỏ tiên tinh kia. Phải biết trong này
vốn dĩ chính là nơi có mỏ tiên tinh mà trong bản đồ chỉ, đào được tiên tinh,
rất dễ khiến người ra nghĩ đến nơi này chính là địa chỉ mỏ tiên tinh.
– Có phải vậy không? Hồ Dung tiên tử?
Kim Truyền Lâm lần này đến sư tỷ cũng không gọi nữa, mà lại trực tiếp gọi tên
của Hồ Dung.
Hồ Dung vội nói:
– Không phải, anh nghe tôi nói, thạch động này chúng tôi sau khi đào vào,
phát hiện trong này còn có một cấm chế che đậy nữa, cấm chế che đậy này rất
inh, ba người chúng tôi trong khoảng thời gian ngắn căn bản cũng không thể nào
phá được, cho nên tôi mời các anh đến, chúng tôi đoán là, sau khi phá được cấm
chế này, mới có thể trực tiếp đến được vị trí của mỏ tiên tinh.
Khi Diệp Mặc nghe thấy Hồ Dung nói về cấm chế, thần thức cũng đã lại lần nữa
cẩn thận quét vào trong huyệt động mà ba người này đào.
Quả nhiên, lần này thần thức của Diệp Mặc sau khi cẩn thận tìm kiếm, ở trong
cùng của động tìm được một cấm chế rất rõ ràng. Cấm chế này hình như có tác
dụng che chắn, hơn nữa lực phòng ngự cũng không tệ.
Cấm chế có tác dụng che đậy, Diệp Mặc quả thực cũng có chút tin tưởng. Nơi này
nếu như có mỏ tiên tinh thật, vậy ý đồ dùng cấm chế này quá rõ ràng rồi, đó
chín là che lại, không muốn tiên linh khí tản ra ngoài.
– Vậy thì qua đó xem xem.
Kim Truyền Lâm lập tức gật đầu nói, ngay sau đó là người đầu tiên tiến vào
trong động.
Mấy người Diệp Mặc cũng đi cùng.
Kim Truyền Lâm sau khi xem qua cấm chế kia, lập tức cười khẩy nói:
– Tôi nói các anh sao lại tốt bụng như vậy, có mỏ tiên tinh còn nhớ gọi tôi
nữa. Hóa ra cấm chế này không phải đơn giản là có thể phá đi được, nhưng tôi
mặc dù là một Tiên trận sư cấp một, nhưng cấm chế này tôi căn bản cũng không
nhìn ra được, đoán chừng khiến Hồ Dung sư tỷ thất vọng rồi.
Diệp Mặc ngược lại không ngờ tên Kim Truyền Lâm này lại còn là một Tiên trận
sư cấp một nữa.
Hồ Dung thấy Kim Truyền Lâm nói vậy vội nói:
– Kim sư huynh, anh xem anh nói, cấm chế này chính là dựa vào sức mạnh mà mở
ra, chúng ta năm người hợp lại, chắc chắn có thể thành công được.