Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1608: Niết bàn thất bại


– Buồn cười chết mất, đánh lén anh? Một Kim tiên tầm thường như anh cũng đáng
cho tiên tử tôi phải đánh lén? Đồ vô sỉ, đi chết cho ta.

Tiên nữ áo đỏ này càng nổi điên không gì sánh được một lần nữa lại phóng ra
pháp bảo phi kiếm của mình.

Ở đâu ra người dã man như vầy? Diệp Mặc buồn bực hừ một tiếng, trực tiếp triệu
đại sát khí ra, là quả cân hình nón.

Lần này Diệp Mặc truyền Tiên Nguyên vào rồi nện xuống, trong nháy mắt Thế Giới
Thạch liền hóa thành một quả núi lớn màu đen kinh khủng, không gian chung
quanh đều hoàn toàn bị đè nén toác ra.

Cảm nhận được áp lực vô cùng vô tận xung quanh, tiên nữ áo đỏ này sắc mặt đại
biến, đây là pháp bảo gì vậy? Một loại uy hiếp chết chóc truyền đến, tiên nữ
áo đỏ cũng không lo được gì khác nữa, cô biết nếu như mình không trốn, tuyệt
đối sẽ không né được ngọn núi khổng lồ màu đen kinh khủng này.

Ngọn núi khổng lồ này còn mang theo uy lực hùng mạnh, tựa như trói chặt không
gian xung quanh mình vậy. Bất kể có phải đối phương che dấu tu vi hay không,
mình cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tiên nữ áo đỏ này nghĩ đến đây, nháy mắt lấy ra Ngũ Thải kiếm của mình, đồng
thời lại lấy ra một pháp bảo phòng ngự như chiếc ô.

Khi hai pháp bảo cùng chống trả ngọn núi khổng lồ của Diệp Mặc, cô lại gắng
sức bay ngược về phía sau.

Rầm… răng rắc…

Lúc này nữ tu sĩ áo đỏ phát hiện toàn bộ Ngũ thải kiếm và Mạc ngọc tán của
mình đều hóa thành mảnh vụn, không thể nén nhịn nỗi kinh hãi trong lòng được
nữa, không chút do dự lấy một tấm Thuấn Di Phù Lục ra, nháy mắt đã biến mất
không còn bóng dáng.

– Lợi hại quá.

Diệp Mặc thu hồi Thế Giới Thạch lại cầm trong tay thán phục một mình lẩm bẩm,
cô gái áo đỏ đã chạy mất kia đã bị hắn quên mất từ lâu rồi.

Thế giới thạch này sau khi được luyện hóa truyền thêm Tiên nguyên vào, uy lực
lại lớn như vậy, chỉ qua quýt liền nện vỡ một Tiên khí công kích cấp thấp chất
lượng không tồi và một Tiên khí phòng ngự. Điều này khiến Diệp Mặc hoàn toàn
không ngờ tới, hắn – một tu sĩ luyện thể, thi triển loại Thế giới thạch giống
như quả cân này là thuận tay nhất.

Một khối Thế giới thạch dài hai thước như vầy lại lợi hại như vậy, nếu như có
một nguồn năng lượng lớn có thể luyện hóa được Thế giới sơn thì…

Diệp Mặc rùng mình một cái, hắn căn bản là không dám nghĩ tới. Một khi luyện
hóa được Thế giới sơn thì trên trời dưới đất còn có ai là đối thủ nữa?

Nếu triệu Thế giới sơn kia ra, e rằng cả thế giới cũng có thể bị đập thành
mảnh vụn rồi.

Lúc đầu hắn ở Vẫn Chân cấm địa, sau khi ‘Khổ trúc’ ở Thế Giới sơn bị hắn thu
lấy liền tự động bay mất, không biết đã bay đến nơi nào rồi.

Diệp Mặc trong lòng thầm cầu khẩn, Thế giới sơn kia tốt nhất là đừng để cho
người khác thấy, cho dù muốn người ta nhìn thấy thì người đó cũng phải là hắn.
Nếu không thì hắn cho dù có Luyện Thể tới được Thánh thể cũng chẳng có cách
nào chống lại Thế giới sơn đâu. Lỡ như Thế giới sơn bị đối thủ lấy được, hắn
chỉ có thể bó tay. Cũng may muốn luyện hóa Thế giới sơn phỏng chừng không có
bản lĩnh là không được. Nếu ngay bây giờ cho hắn đi luyện hóa Thế giới sơn
cho dù là một trăm triệu năm nói không chừng cũng không luyện hóa nổi.

Dứt bỏ những ý nghĩ này, Diệp Mặc thu Thế giới thạch lại, đang muốn nhìn xem
Chân Băng Du thế nào rồi, lại thấy cô một lần nữa lại mở mắt ra nhìn Diệp Mặc
yếu ớt nói:

– Làm ơn đưa tôi đến Cực kiếm môn, sư phụ tôi sẽ trả thù lao cho cậu…

Chỉ nói một câu thôi, mà lại muốn hôn mê một lần nữa. Diệp Mặc bất đắc dĩ nhìn
Chân Băng Du. Quăng cô ở nơi này chắc chắn là không được, nhưng lại phải đưa
đến Cực kiếm môn, điều này thật sự là có hơi làm khó hắn mà.

– Có cách nào khác có thể chữa được cho cô không? Nếu có thể, cô cứ nói, tôi
sẽ tận lực giúp cô.

Diệp Mặc thực sự là rất không muốn đi Cực kiếm môn.

Chân Băng Du dùng thanh âm khàn khàn cực thấp nói:

– Tôi niết bàn thất bại, kinh mạch hóa hư, linh căn mất hết, Nguyên Thần sắp
tán loạn, đưa tôi đến chỗ sư phụ. . .

Diệp Mặc trong lòng cả kinh, nếu là thương thế thông thường, Diệp Mặc tin là
hắn sẽ có cách, cho dù là Nguyên Thần gần tán loạn, hắn cũng có thể luyện chế
ra 'Song thần đan' trợ giúp Chân Băng Du. Thế nhưng kinh mạch hóa hư, linh
căn mất hết, hắn hoàn toàn không có cách nào.

-'Hỗn độn thanh địch' là tiên thảo niết bàn tốt nhất, làm sao cô có thể thất bại được? Huống hồ chúng ta tu luyện cùng một loại công pháp.

Diệp Mặc lấy một viên tiên đan cấp năm 'Chí quỳnh đan' bỏ vào trong miệng Chân
Băng Du nói.

'Chí quỳnh đan' vào miệng lập tức tan, làm cho Chân Băng Du có thêm chút sức
sống, ho khan vài tiếng, nói:

– Tôi dùng quá ít ‘Hỗn độn thanh địch’, niết bàn không thành công, trong
chiếc nhẫn của tôi có Ngọc giản đồ…

Nói được mấy câu, lại hôn mê lần nữa.

Diệp Mặc sau khi nghe mấy câu này, trong lòng lại có chút áy náy, đã nói là
hai người chia đều ‘Hỗn độn thanh địch’, kết quả là Chân Băng Du chỉ lấy một
nhánh nhỏ, mà cuối cùng cô lại niết bàn thất bại chỉ vì ‘Hỗn Độn thanh địch’
quá ít, Diệp Mặc luôn cho rằng ‘Hỗn độn thanh địch’ này là mình hắn giành
được, cho nên cũng không để ý tới việc Chân Băng Du chỉ lấy một nhánh nhỏ,
không ngờ bây giờ lại có vấn đề, có vẻ như hắn cũng phải chịu chút trách nhiệm
rồi.

Thấy Chân Băng Du lại lần nữa hôn mê, Diệp Mặc triệu Thanh Nguyệt ra, bế Chân
Băng Du lên trên Thanh Nguyệt. Lúc này mới lại một lần nữa cầm chiếc nhẫn của
Chân Băng Du lên, lúc trước hắn chỉ tùy ý lấy mấy bộ quần áo của Chân Băng Du,
nhưng cũng không nhìn kỹ chiếc nhẫn của cô.

Bây giờ hắn chú ý đến đồ đạc trong chiếc nhẫn của Chân Băng Du một chút, vô
cùng đơn giản, ngoại trừ đan dược, ngọc giản và pháp bảo ra, chỉ có một mớ áo
váy xanh nhạt đơn giản, đều cùng một màu sắc, ngay cà kiểu dáng cũng giống
nhau, không có bất kỳ đồ trang sức hoặc trang phục tiên tử đẹp đẽ nào cả.

Diệp Mặc tìm được một miếng địa đồ ngọc giản trong đó, sau khi thần thức quét
vào, những chỗ từ tầng bốn của Hỗn Độn Tinh Vực đổ lại thì đều giới thiệu rất
rõ ràng. Có vẻ như ngọc giản này là sư phụ của Chân Băng Du cho cô, nhưng cũng
chỉ có bốn tầng, sau tầng thứ tư trở đi thì không có.

Có cái của nợ Chân Băng Du này, Diệp Mặc đã không còn lòng dạ tiếp tục tìm
kiếm nơi tu luyện nữa, hắn rất muốn đến tầng thứ tư tìm bằng được Tiên dược
sơn, sau đó xem xem có thể đưa Chân Băng Du về Cực kiếm môn hay không, tuy hắn
không muốn đi Cực Kiếm môn, nhưng cũng không thể đem Chân Băng Du chạy loạn
khắp nơi được.

Suy đi nghĩ lại, Diệp Mặc quyết định hay là đi tầng thứ tư Hỗn Độn Tinh Vực
một chuyến. Lần này sau khi hắn rời khỏi Hỗn Độn Tinh Vực, có thể sẽ không trở
về nữa, cho dù có trở về, cũng phải chờ tu vi của hắn tới một trình độ nhất
định. Bằng không bị tên Lục Chính Quần kia đoán được mình ở trong Hỗn Độn Tinh
Vực, đây chính là tai bay vạ gió.

Đừng nói là từ chính miệng Thương Uyển biết được Lục Chính Quần đã là Đại La
tiên viên mãn, chỉ kém một bước nữa là thăng cấp tới Tiên Vương rồi, cho dù y
không thăng cấp Tiên vương, chỉ là một Đại La Tiên, hắn cũng chạy không thoát.
Cho nên, trong này có nhiều thứ tốt, vẫn là phải mau lấy đi, qua khỏi thôn này
là không có cửa hàng nào đâu.

Huống chi Diệp Mặc đến Tiên Dược Sơn còn có một ý đồ khác nữa, đó chính là
muốn thu thập một ít tiên linh thảo cấp sáu, sau đó thăng cấp lên Đại Sư Tiên
Đan cấp 6. Một khi hắn thăng cấp lên Tiên Đan Đại Sư lục phẩm, vậy hắn có thể
luyện chế 'Song thần đan' rồi.

Luyện chế 'Song thần đan' chủ yếu là vì Chân Băng Du, đối với cô Chân Băng Du
này, Diệp Mặc không có nửa phần suy nghĩ. Cô đúng là cô gái xinh đẹp nhất mà
Diệp Mặc từng gặp, thậm chí có thể đẹp ngang ngửa với Thanh Như hồi trước,
nhưng Diệp Mặc không có một chút hứng thú nào với cô.

Lúc đầu hắn xém nữa bị Hàn Vị Thần giết chết, cô gái này cũng coi như là có
giúp hắn, lúc hắn bị thương nặng hôn mê, cô cũng không hề vứt bỏ mình. Chỉ dựa
vào điểm này, Diệp Mặc cho rằng hắn cũng phải đưa Chân Băng Du về Cực Kiếm
môn, đồng thời dùng hết năng lực lớn nhất của mình giúp đỡ cô.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Mặc trực tiếp điều khiển Thanh Nguyệt
bay về hướng tầng thứ tư.

Diệp Mặc biết Thanh Nguyệt của hắn sau khi được hắn nâng cấp lên Tiên khí
Trung phẩm, tốc độ chắc chắn là nhanh hơn nhiều so với Thải Vân chướng, nhưng
hắn không nghĩ tới, không ngờ lại nhanh tới vậy, hơn nữa càng khiến Diệp Mặc
mừng rỡ là, lần thứ hai dùng Vô Ảnh Kiêu nâng cấp Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt
còn mang theo một ít tác dụng ẩn nấp, chỉ cần hắn mở trận pháp ẩn nấp ra,
Thanh Nguyệt quả thực liền trở thành một phiên bản Vô ảnh kiêu suy yếu hóa.

Thấy Thanh Nguyệt mà mình sử dụng lông vũ của Vô ảnh kiêu luyện chế tính
năng mạnh mẽ, Diệp Mặc càng thỏa mãn, càng thêm gia tăng tốc độ, trực tiếp
xông về hướng tầng thứ tư của Hỗn Độn Tinh vực.

Chân Băng Du ở bên trong Thanh Nguyệt, đôi khi ngẫu nhiên tỉnh lại, nhưng phần
lớn thời gian đều mê man hoặc trong giấc ngủ sâu.

Nửa năm sau, Diệp Mặc đã có thể không cần dùng thần thức để cảm ứng nữa, chỉ
cần ở trên Thanh Nguyệt liền có thể dễ dàng giết chết Vô Ảnh Kiêu. Dọc đường
đi, Vô Ảnh Kiêu bị hắn giết chết càng ngày càng nhiều, mà đến cuối cùng, hình
như Vô Ảnh Kiêu biết người này lợi hại, thậm chí không dám đánh lén Diệp Mặc
nữa.

Điều này làm cho Diệp Mặc rất là nhàm chán, không có Vô Ảnh Kiêu, khoản thu
nhập của hắn liền ít đi. Về phần Tuyền sát hư không, đối với Diệp Mặc căn bản
là không có bất kỳ tác dụng gì. Thần thức của Diệp Mặc có kèm theo thuộc tính
công kích, một khi không gian có bất cứ chấn động gì, hắn sẽ kịp thời lách
qua.

Dọc đường đi Diệp Mặc cũng gặp không ít Huyền Tiên, thậm chí thỉnh thoảng có
tu sĩ Đại Ất Tiên, nhưng lại chưa từng có một người nào tới ngăn cản hắn, gây
phiền phức cho hắn.

Một tiên nhân có thể phi hành hết tốc lực trong Hỗn Độn Tinh Vực, bất kể là
người nào cũng không dám xem thường. Cho dù là một Đại chí tiên, phi hành
trong Hỗn Độn Tinh Vực, cũng không dám phi hành hết tốc lực, mà là khống chế
tốc độ phi hành trong một phạm vi nhất định.

Lại hai tháng sau, Diệp Mặc đã đến được chỗ cửa vào của tầng thứ tư, hắn vừa
mới đến cửa vào tầng thứ tư, một cơn chấn động không gian kịch liệt truyền
đến.

Hai gã tu sĩ Huyền Tiên hậu kỳ đang đánh nhau kịch liệt ở chỗ cửa vào, hai
người kia thấy Thanh Nguyệt của Diệp Mặc tốc độ nhanh như điện xẹt bay đến,
lập tức đều ngừng trận đấu dai dẳng lại.

Vẫn có thể đốc thúc pháp bảo phi hành bay nhanh như thế ở lối vào tầng thứ tư,
sao có thể là hạng người đơn giản được.

Nhưng sau khi Diệp Mặc từ Thanh Nguyệt bước xuống, hai người mới giật mình
phát hiện Diệp Mặc chỉ là một Kim tiên hậu kì bình thường mà thôi. Thậm chí
còn cách Kim tiên viên mãn một bước.

– Anh bạn kia, anh làm thế nào có thể ở đây mà phi hành nhanh như vậy?

Trong đó, một gã Huyền tiên tướng mạo không tầm thường thấy Diệp Mặc chỉ là
Kim tiên Hậu kì, lập tức liền hỏi, giọng điệu không thể coi là khách sáo, thậm
chí còn chắp tay qua loa với Diệp Mặc.

Người còn lại vóc dáng rất cao, sau khi nghe thấy câu đó, không nhiều lời,
cũng chỉ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, hiển nhiên là gã cũng muốn biết vì sao Diệp
Mặc có thể phi hành với tốc độ nhanh như thế ở trong này.

Diệp Mặc cũng hơi nghi hoặc, hai người này vừa nãy đánh nhau thừa sống thiếu
chết, bây giờ lại đứng cùng chỗ, tựa như người ban nãy đánh lộn không phải là
hai người bọn họ vậy.

Diệp Mặc ra khỏi Thanh Nguyệt, cũng chắp tay nói:

– Tôi có thể giết Vô Ảnh Kiêu, cho nên tốc độ rất nhanh. Xin hỏi hai vị, nơi
này có phải là cửa vào tầng thứ tư của Hỗn Độn Tinh Vực hay không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.