Diệp Mặc vừa định ra ngoài, thì thần thức của hắn đã thấy được Chân Băng Du
đang chiến đấu cùng với người khác, lúc này cô đã không còn ở trong căn nhà
đá, mà là đang ở một chỗ khá xa căn nhà đá rồi. Chỉ là cô không thể nào làm
đối thủ của tên mập mạp kia được. Nếu như không phải là do tên mập mạp kia
muốn đùa giỡn với cô thì cô đã sớm bị giết rồi.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, tiện tay thu hồi lại trận kỳ rồi sải bước ra. Lúc
này thì Chân Băng Du vừa liều mạng đánh một chiêu, bị tên mập kia phản kích
ngược lại khiến cho cô phải phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về phía Diệp
Mặc.
– A, hóa ra là có gian phu… Khó trách vì sao không chịu rời khỏi chỗ này.
Tên mập kia hiển nhiên là cũng đã nhìn thấy Diệp Mặc.
Diệp Mặc đỡ lấy thân thể vừa bay ngược lại của Chân Băng Du, sau đó đưa cho cô
một viên đan dược rồi nói:
– Cô cứ nghỉ ngơi trước đi, tên mập này tôi có biết, cô không phải là đối thủ
của y đâu.
Chân Băng Du biết bản lĩnh của Diệp Mặc, nên sau khi tiếp nhận đan dược thì
liền gật đầu, cũng không nói gì cả mà trực tiếp lùi ra phía sau.
Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là cái tên mập này sau khi nghe hắn nói xong,
thì trong mắt lập tức lộ ra sự kinh ngạc giật mình sau đó lớn tiếng nói:
– Hóa ra là hai đứa chúng mày.
Diệp Mặc nhíu mày, vẫn không nói gì. Tên mập lại quát lên:
– 'Hỗn độn thanh địch' có phải là do mày trộm đi hay không?
Lời này của tên mập khiến cho Diệp Mặc cả kinh. Lẽ nào sau khi dùng 'Hỗn độn
thanh địch' luyện thể rồi, mà trên người vẫn còn dấu hiệu gì sao? Tại sao
chính mình lại không có cảm giác gì?
Trong lòng Chân Băng Du cũng rất kinh hãi. Cô không ngờ 'Hỗn độn thanh địch'
mà Diệp Mặc trộm được chính là từ tay của tên mập này. Vừa rồi cô đã thử qua,
tên mập này hẳn là một Đại Tiên rồi. Hơn nữa thần trí của y ở Giác Hồn Vực này
cũng vẫn có thể lưu lại được một phần, chí ít cũng phải tương đương với tu vi
Hư Tiên trung kỳ.
Nghĩ tới đây thì Chân Băng Du liền nói:
– Tên này có thần thức tương đương với tu vi Hư Tiên đấy.
Diệp Mặc còn biết tên gọi của thằng mập này là Hàn Vị Thần, là một Đại Ất
Tiên. Tu vi của y cao hơn hắn tới mấy cấp. Nếu như không phải là hiện đang ở
trong Giác Hồn Vực, thì hắn chắc đã chạy trốn từ xa rồi. Một tu sĩ Kim Tiên
trung kỳ cho dù có nghịch thiên thế nào đi nữa, thì cũng không thể nào là đối
thủ của một Đại Ất Tiên được.
Điều khiến hắn nghi hoặc chính là cái tên mập này vì sao lại biết là mình đã
trộm 'Hỗn độn thanh địch'? Việc hắn có được 'Hỗn độn thanh địch' thì chỉ có
Chân Băng Du biết thôi mà.
Diệp Mặc chỉ suy nghĩ trong chốc lát thì đã hiểu, hóa ra không phải là vì khí
tức sau khi sử dụng 'Hỗn độn thanh địch' để luyện thể phát ra ngoài. Mà là vì
mình đã nói sai một câu. Vừa rồi hắn đã nói rằng mình biết tên mập này, mà tên
mập này thì lại chưa từng gặp hắn, cho nên y liền suy đoán ngay tới chuyện
tình ở Cực Tinh Trạch.
– Nói, có phải là mày không?
Tên mập lại lần nữa quát lên. Hiển nhiên là y cũng không xác định chắc chắn,
nhưng giọng điệu của y vẫn có chút run rẩy. Hiện tại thì y đang mong rằng 'Hỗn
độn thanh địch' chính là do Diệp Mặc trộm đi, vì như vậy thì y sẽ không cần
phải chia 'Hỗn độn thanh địch' cho ba người khác nữa, mà có thể độc chiếm một
mình rồi. Một khi có được 'Hỗn độn thanh địch', thì y sẽ lập tức rời khỏi Hỗn
Độn Tinh Vực trốn đi một nơi thật xa để tu luyện.
– Đừng nhiều lời vô ích.
Diệp Mặc trực tiếp lấy Tử Đao ra rồi đánh tới.
Hàn Vị Thần cũng không hỏi nữa, khí thế sắc bén toàn thân tràn ra, tiên nguyên
lực cuồng bạo thậm chí còn khiến không gian xung quanh rung động lên. Y là một
Đại Ất Tiên, xuất ra toàn bộ bản lĩnh để đối phó Diệp Mặc, nhưng cho dù là
thông qua bí thuật thần thức thì cũng chỉ có thể khống chế tu vi thần thức ở
mức Hư Tiên mà thôi. Nhưng thanh thế lớn như vậy thì cũng không phải là Diệp
Mặc có thể đối phó được.
Trong mắt Diệp Mặc lộ ra sự ngưng trọng. Đao thứ nhất chính là 'Huyễn vân trận
sát đao'. Mặc dù hắn lĩnh ngộ đao pháp là ở Tu Chân Giới, nhưng theo tu vi của
hắn ngày một thăng cao, thì đao trận của hắn cũng không thể nào đem so sanh
với trước đây nữa rồi.
Đao quang vô cùng vô tận trong nháy mắt đã tràn ra ngoài, hơn nữa lúc này cái
tháp nhỏ màu hồng nhạt của Hàn Vị Thần cũng đập tới. Diệp Mặc thở phào
nhẹ nhõm. Cái tên Hàn Vị Thần này nếu không dùng pháp bảo mà trực tiếp liều
mạng đánh, thì hắn chỉ có thể né tránh mà thôi. Nhưng nếu sử dụng pháp bảo,
thì nhất định phải chịu sự hạn chế của thần thức. Chỉ còn tu vi thần thức ở
mức Hư Tiên, thì cho dù là tiên nguyên lực của y có cường hãn hơn nữa, thì với
tu vi luyện thể Tiên niết thể của mình cũng có thể đánh với y một chút.
Cho nên tuy là cái tháp kia càng lúc càng lớn, nhưng Diệp Mặc thì lại không
cảm thấy gì, trái lại 'Huyễn vân trận sát đao' vừa được đánh ra, thì hắn đã
liền đánh thêm một đạo 'Huyễn vân 'Vực' sát đao'.
Đồng thời còn có hơn mười tia sét cùng với 'Vô ảnh' cũng đều được lấy ra, cho
dù là một Đại Ất Tiên đang bị áp chế thần thức, thì hắn cũng không dám có chút
sơ xuất nào.
Tiểu tháp mầu hồng của Hàn Vị Thần càng lúc càng lớn, nhưng tháp vẫn còn chưa
hạ xuống, thì vô số quang mang mầu hồng đã xuất hiện trên người Diệp Mặc.
Một cảm giác đau dớn như bị xé rách truyền đến. Trong lòng Diệp Mặc kinh hãi,
không ngờ là bản thân đã đạt được Tiên niết thể rồi, mà vẫn có thể bị thụ
thương dưới màn quang mang mầu hồng này. Thế nhưng lúc này Diệp Mặc đã thay
đổi chiến lược rồi, lập tức thôi động tiên nguyên lực và thần thức để khống
chế Tử Đao.
– Tiên niết thể? Quả nhiên là mày, chết đi cho tao…
Hàn Vị Thần biết Diệp Mặc là một tên tu sĩ luyện thể, nhưng lại có thể thi
triển ra thần thức thì không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng nữa. Vì y biết
rằng mình đã đoán đúng. Kẻ mà trước kia đã trộm đi 'Hỗn độn thanh địch' ở Cực
Tinh Trạch quả nhiên chính là cái tên tu sĩ luyện thể trước mặt này.
Nhưng sau một khắc, thì hơn mười tia sét đã đánh xuống người y. Lúc này thì y
khiếp sợ kêu lên:
– Thần thức của mày không ngờ đến nửa phần cũng không hề bị hao tổn, mày
vì sao lại có thể làm được như vậy?
Lúc này thì Diệp Mặc hơi đâu mà trả lời tên kia, từng đạo lôi kiếm cứ một lớp
rồi lại một lớp lao tới, đồng thời lại thêm hơn mười đạo thần thức đao nữa
trực tiếp cắt tới.
Tiểu tháp mầu hồng sau khi bắn ra vô số quang mang, thì vẫn như sao băng trực
tiếp lao về phía Diệp Mặc. Mà lúc này thì thần thức đao của Diệp Mặc cũng vừa
mới chém tới thức hải của tên mập.
Một đợt âm thanh ‘Xuy xuy’ mà dùng lỗ tai cũng có thể nghe thấy được truyền
đến. Hàn Vị Thần vốn đã sử dụng qua bí thuật để thần thức của bản thân không
bị áp chế quá mức, nhưng sau một khắc này, thì thần thức của y đã trọng thương
rồi, đồng thời cũng phải phun ra một ngụm máu tươi.
Tiểu tháp mầu hồng mất đi thần thức khống chế vẫn đụng vào trên người của Diệp
Mặc, khiến Diệp Mặc phun ra một ngụm máu tười, đồng thời nó cũng không còn
sáng bóng nữa mà rơi xuống mặt đất, sau đó khôi phục lại hình dạng vốn có.
– Công pháp thần thức.
Hàn Vị Thần kinh hãi kêu lên, đồng thời càng liều mạng một lần nữa giơ nắm tay
lên đánh ra một quyền. Thức hải của y đã bị thương rồi, không có cách nào để
sử dụng bất kỳ loại pháp bảo nào, chỉ có thể dùng nắm đấm mà thôi.
Lúc này thì Tử Đao của Diệp Mặc cũng đã đánh vào trên người của Hàn Vị Thần,
kéo theo một đạo máu tươi. Diệp Mặc cũng không kịp quản tới chiến tích của Tử
Đao, bởi vì lúc này một quyền kia của Hàn Vị Thần đã đánh tới rồi.
Cho dù Đại Ất Tiên chỉ còn nắm đấm, nhưng uy thế vẫn rất kinh người. Một
quyền được đánh ra trong nháy mắt đã khiến không gian xung quanh hoàn toàn
ngưng đọng lại. Cho dù là Diệp Mặc muốn chạy, cũng không thể nào giãy thoát ra
khỏi tiên nguyên lực từ quyền phong của một Đại Ất Tiên.
Trong lòng Diệp Mặc lúc này cũng rất hoảng hốt, hắn không ngờ là một quyền của
Đại Ất Tiên mang theo tiên nguyên lực lại có thể tương đương với một 'Vực'
mạnh mẽ, khiến cho hắn ngoài việc cứng rắn kháng cự ra thì không còn phương
pháp nào khác cả.
Dưới sự kinh hoàng, Diệp Mặc chỉ có thể điên cuồng vận chuyển tiên nguyên lực
phóng Tử Đao ra ngăn trở một quyền kia, đồng thời cũng thúc giục 'Vô ảnh' công
kích.
Cảnh giới quá kém, cho dù là Diệp Mặc có thần thức, cũng không thể nào chiếm
thế chủ động trong khi chiến đấu vượt cấp được. Nếu như là ở Cực Tinh Trạch,
thì không chừng là hắn còn có hi vọng thắng, bởi vì ở Cực Tinh Trạch thì tiên
nguyên lực của Hàn Vị Thần cũng sẽ bị áp chế. Nhưng ở chỗ này, thì tiên nguyên
lực của Hàn Vị Thần lại không có nửa phần trói buộc nào.
Nhìn một quyền kia đánh tới, thì Diệp Mặc chỉ có thể nỗ lực dùng Tử Đao che ở
phía trước, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn còn kém một chút, dường như chỉ
cần nhiều thêm một chút nữa thôi thì hắn có thể ngăn trở được một quyền này
rồi. hắn muốn trốn tránh, nhưng bản thân lại bị tiên nguyên lực cuồng bạo xung
quanh quyền phong chặng lại.
Trong lòng Diệp Mặc lo lắng vạn phần, dù cho hắn đã dốc hết sức rồi, nhưng vẫn
chậm một bước. Ngay khi Diệp Mặc sắp bị Hàn Vị Thần đánh trúng, thì nắm đấm
của Hàn Vị Thần bỗng nhiên lại trì hoãn một chút. Trong lòng Diệp Mặc liền đại
hỉ, vì hắn biết chắc là 'Vô ảnh' đã đắc thủ rồi, và hắn không thể nào buông
tha cho cơ hội này được.
Tử Đao liền điên cuồng phóng tới trước cái nắm đấm kia, một chiêu 'Huyễn vân
hoa sơn đao' bổ thẳng tới.
– Súc sinh dối trá…
Trong mắt Hàn Vị Thần lộ ra sự điên cuồng, dĩ nhiên không thèm để ý tới Tử Đao
của Diệp Mặc, càng điên cuồng thôi động nắm đấm của mình.
Phập…
Khi Tử Đao và một quyền của Hàn Vị Thần va chạm vào nhau, thì một đạo huyết
quang liền hiện lên. Nắm tay bị chém thành đôi, dĩ nhiên vẫn không chút nào
giảm tốc độ mà đánh lên người của Diệp Mặc.
Diệp Mặc điên cuồng phun ra mấy ngụm máu, nhưng lại cảm giác được dường như
tiên nguyên lực điên cuồng trên nắm tay của vẫn không ngừng truyền đến. Trong
lòng Diệp Mặc lúc này lại hiện ra một tia tuyệt vọng, vì hắn không ngờ là một
Đại Ất Tiên dù không còn thần thức vẫn lợi hại đến như thế.
Cho dù là hắn đã có 'Vô ảnh' hỗ trợ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của tên
mập này. Nếu như không phải là hắn đã đạt tới Tiên niết thể rồi, thì không
chừng là hiện giờ đã sớm bị giết.
Tiên nguyên lực vô cùng vô tận từ nắm tay kia tràn vào trong cơ thể của Diệp
Mặc. Diệp Mặc lại phun ra một ngụm máu nữa. Hắn không thể nào chạy trốn được,
trong lòng hắn cũng rất rõ ràng. Chỉ cần chờ khi Hàn Vị Thần bức 'Vô ảnh' ra
khỏi cơ thể y, cũng là lúc y giết một kẻ đã không còn năng lực phản kháng như
mình rồi.
Răng rắc…
Một tiếng nứt vỡ nhỏ vang lên, Diệp Mặc biết rằng đó là một kinh mạch nào đó
của hắn đã bị đứt gẫy rồi. Nhưng khiến Diệp Mặc kinh hỉ chính là hắn cảm giác
được tiên nguyên lực đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể của hắn lúc này lại
biến mất không thấy đâu nữa.
Cả người Diệp Mặc mềm nhũn. Trước khi hoàn toàn hôn mê thì hắn vẫn còn thấy
được đầu người Hàn Vị Thần mang theo toàn máu tươi bay ra ngoài, nhưng 'Vô
ảnh' thì vẫn bám theo sau đó một hơi cắn nuốt Nguyên Thần của y. Lúc này thì
Chân Băng Du mới tiến lên lấy đi nhẫn trữ vật của Hàn Vị Thần.
Trước khi hoàn toàn hôn mê thì Diệp Mặc thở phào một hơi. Hắn biết là Chân
Băng Du hẳn không phải loại người có lòng dạ hiểm độc.