Quả nhiên là y. Diệp Mặc gật đầu, sau đó ôm quyền nói:
– Các vị, tôi hiện tại muốn đi lên tầng hai của Hỗn Độn Tinh Vực, cho nên
việc luyện đan đến đây là kết thúc.
Xung quanh lập tức vang lên không ít những thanh âm bàn tán. Tỷ lệ luyện chế
đan dược của Diệp Mặc gần như 100% là thượng phẩm, cho dù là vẫn biết cuối
cùng hắn cũng sẽ rời đi, thì những người xung quanh vẫn cảm thấy có chút
không nỡ.
– Băng Du sư tỷ, chị tại sao lại ở chỗ này? Chị cũng tới đây để thí luyện
sao?
Một giọng nói thanh thúy vang lên. Một cô gái dáng vẻ thanh tú lập tức bước
nhanh tới, ở bên cạnh cô còn có một tên thanh niên, tu vi cũng đã đạt tới
Huyền Tiên sơ kỳ rồi, còn cô gái này là tu vi Kim Tiên viên mãn.
– Đúng thế, Thượng Uyển sư muội hẳn là cũng như vậy rồi.
Chân Băng Du gật đầu, cũng không hề có vẻ gì vui mừng giống như cô gái trước
mặt cả. Nhưng sự trong trẻo lạnh lùng trên khuôn mặt của cô cuối cùng cũng hòa
tan đi một chút.
– Đúng vậy, đúng vậy. Thực sự là không ngờ có thể gặp được Băng Du sư tỷ ở
đây. Băng Du sư tỷ cũng đã là tu vi Huyền Tiên rồi, mà em vẫn còn dừng bước
tại Kim Tiên viên mãn…
Cô gái tên Thượng Uyển nói tới câu cuối cùng, thì trong mắt hiện lên chút mất
mát.
Nhưng vẻ mất mát của cô cũng rất nhanh đã biến mất, rồi lập tức được thay thế
bằng vẻ vui mừng hài lòng:
– Băng Du sư tỷ, gặp được chị là tốt nhất rồi, tiếp đó chúng ta có thể cùng
nhau đi thí luyện. Được rồi, em giới thiệu một chút, đây là sư huynh của em
tên là Liêu Nam Trùng. Sư huynh, đây chính là Chân Băng Du sư tỷ mà bình
thường em vẫn kể cho anh nghe, đến từ Đại La Tiên Môn Cực Kiếm Môn của Cung
Hoa Thiên. Băng Du sư tỷ, hắn là ai? A…
Thượng Uyển vừa định hỏi Diệp Mặc là ai, thì đã thấy cái biển quảng cáo mà
Diệp Mặc còn chưa kịp thu lại, lập tức kinh ngạc nói:
– Vị sư huynh này là một Tiên đan sư sao?
Cô gọi Diệp Mặc là sư huynh, hoàn toàn là vì nể mặt Chân Băng Du, vì tu vi của
Diệp Mặc thấp hơn so với cô, nhưng Chân Băng Du thì vốn không bao giờ đi cùng
với một tên đàn ông nào cả, hiện tại lại đi cùng với người thanh niên này, thì
nói không chừng là có vấn đề gì đó cổ quái.
– Đúng thế, hắn tên là Diệp Mặc, là một tán tu, đồng thời cũng là một Tiên
đan sư tam phẩm.
Chân Băng Du gật đầu.
– Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta sẽ cùng nhau thí luyện, tiện thể có thể
nhờ Diệp sư huynh trợ giúp luyện đan.
Thượng Uyển hiển nhiên không phải là loại người có tâm tư này. Nhưng cô lại là
loại người thẳng thắn đơn giản, nên trực tiếp nói ra luôn mà không cần nghĩ
xem liệu người ta có nguyện ý giúp cô luyện đan hay không?
– Sớm đã nghe nói tới đại danh của Băng Du sư tỷ, hôm nay vừa được gặp quả
nhiên là danh bất hư truyền.
Liêu Nam Trùng lập tức nắm lấy cơ hội chào hỏi Chân Băng Du, trong mắt mang
theo một chút ý thưởng thức. Hiển nhiên là vì dung mạo và vóc dáng vô song của
Chân Băng Du khiến y phải cảm thán không thôi.
Chân Băng Du tuy rằng luôn lạnh lùng, nhưng cũng không đến nỗi khi mà Liêu Nam
Trùng chào hỏi cô tử tế mà cô cũng không hề đáp lễ lại.
Chỉ là Chân Băng Du không hề giới thiệu chút gì về Thượng Uyển cho Diệp Mặc,
mà Diệp Mặc thì cũng không hề hỏi, vì hai người này vốn chẳng liên quan gì tới
hắn cả.
– Băng Du sư tỷ, hiện tại chúng ta cùng lập đội tiến lên tầng hai thôi, em
nhất định phải thăng cấp đến Huyền Tiên thì mới chịu ra ngoài.
Thượng Uyển lặp lại đề nghị trước đó một lần nữa.
Diệp Mặc nghe được câu nói này của Thượng Uyển, thì lập tức đã biết được cô
gái này là loại người có tâm tư đơn giản, không có chút tâm cơ nào.
Nhất định phải thăng cấp tới Huyền Tiên sao? Đây không phải là nói rõ rằng
trên người của cô có Tiên đan tam phẩm 'Huyền minh đan' sao? Nếu như là cô đi
ra ngoài một mình, sau đó lại nói lộ ra lời này, thì chờ sau khi cô tiến vào
tầng hai Hỗn Độn Tinh Vực, sẽ có rất nhiều tu sĩ Kim Tiên đánh chủ ý lên người
cô rồi.
'Huyền minh đan' có thể giúp tu sĩ Kim Tiên viên mãn thăng cấp lên tu vi Huyền
Tiên. Là một trong các loại Tiên đan mà tu sĩ Kim Tiên đều khát khao có được.
Không đợi cho Chân Băng Du cự tuyệt, thì Thượng Uyển đã tiến lên nói với Diệp
Mặc giống như là cô đã quen biết Diệp Mặc từ trước rồi:
– Diệp sư huynh, tôi là Thượng Uyển, đến từ Việt Hành Thiên…
Diệp Mặc vừa nghe được ba chữ Việt Hành Thiên, thì trong lòng liền cả kinh.
Hắn cho tới bây giờ vẫn luôn mẫn cảm với ba chữ Việt Hành Thiên này. Bất luận
là cái gì đến từ Việt Hành Thiên thì hắn đều hết sức chú ý.
Nghe được Thương Uyển nói mình đến từ Việt Hành Thiên, thì Diệp Mặc lập tức
vừa cười vừa nói:
– Tôi tới từ Cung Hoa Thiên, nhưng tôi chỉ là một tán tu mà thôi.
– Sư môn của tôi là Đại Chí Tiên Môn Vân Hà Tiên Môn của Việt Hành Thiên. Anh
và Băng Du sư tỷ nếu như đi tới Việt Hành Thiên, vậy thì nhất định phải đến
Vân Hà Tiên Môn đấy.
– Tôi nghe nói Việt Hành Thiên rất rộng lớn, hơn nữa Thiên Chủ của Việt Hành
Thiên là một Vị Tiên rồi.
– Không phải, anh nghe ai nói vậy? Ngày trước mới chỉ là Đại La Tiên đỉnh mà,
chắc là Lục Thiên Chủ thăng cấp lên Vị Tiên chưa được bao lâu. Hiện tại ngài
đang mời các tiên nhân ‘Thần toán’ (đại khái là ‘thầy bói’) tới, hình như là
để tính toán số mệnh của Việt Hành Thiên thì phải.
Diệp Mặc nghe tới đó, thì trong lòng liền cả kinh. Bói toán sao? Cái tên khốn
kia nhất định là đang muốn tìm mình rồi. Nghĩ tới đây, thì hắn liền vội vàng
hỏi:
– Vậy kết qủa của việc đoán mệnh đó thể nào?
– Bây giờ còn đang xây dựng tế đàn, có người nói việc đoán mệnh này cần ít
nhất là mấy chục năm, thậm chí mất tới mấy trăm năm cũng không có gì ngạc
nhiên.
Thương Uyển cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế trực tiếp trả lời.
Chân Băng Du và Liêu Nam Trùng nhìn nhau. Bọn họ không ngờ là Diệp Mặc và
Thương Uyển chỉ mới quen đã thân rồi.
Chân Băng Du lập tức phản ứng lại. Diệp Mặc dường như là có loại ham mê đối
với các cô gái có dung mạo thanh tú. Lúc trước hắn ở Cực Kiếm Môn không phải
chính là như vậy sao? Khó trách vì sao Phong Mạch Thuần lại như vậy với hắn.
Nhìn hắn dùng cái bộ dạng ôn hòa kia nói chuyện cùng Thương Uyển, không chừng
là hiện tại kêu Thương Uyển để cho hắn ăn sạch thì cô cũng sẽ đồng ý mất.
Liêu Nam Trùng nhíu mày, sắc mặt có chút khó chịu. Y thật ra cũng rất muốn nói
thêm vài câu với Chân Băng Du, nhưng Chân Băng Du hoàn toàn không hề có ý định
tiếp chuyện y, trái lại chỉ đưa mắt nhìn Diệp Mặc, dường như đang chờ Diệp Mặc
nói chuyện với cô vậy.
Một hồi lâu sau, thấy Diệp Mặc và Thương Uyển vẫn còn đang nói chuyện say sưa,
thì Chân Băng Du đành phải ngắt lời Diệp Mặc:
– Hiện tại có muốn lên tầng hai hay không vậy?
– Lên, đương nhiên là lên rồi.
Diệp Mặc phục hồi lại tinh thần. Hắn biết rằng có thể Chân Băng Du đã hoài
nghi rồi, cho nên vội vã gật đầu.
– Tốt quá, Băng Du sư tỷ, chúng ta cùng đi chứ. Em và Diệp sư huynh nói
chuyện cũng rất hợp nhau.
Thương Uyển vội vàng nói.
Thấy Diệp Mặc cũng không hề phản đối, thì Chân Băng Du không thể làm gì khác
hơn là gật đầu. Bốn người lập tức cùng nhau tiến đến lối vào tầng hai Hỗn Độn
Tinh Vực.
Diệp Mặc tuy rằng sẽ không đi thí luyện cùng Thương Uyển và Liêu Nam Trùng,
nhưng nếu chỉ đi chung một đoạn đường thì cũng được. Hắn vẫn còn có chút vấn
đề muốn hỏi Thương Uyển.
…
Tầng hai của Hỗn Độn Tinh Vực cũng có một tầng lá chắn, chỉ là tầng lá chắn
này rất đơn giản. Tu sĩ Kim Tiên cũng có thể phá vỡ ra được.
Sau khi tiến vào tầng hai, thì Diệp Mặc không hề cảm giác được có gì khác hơn
so với tầng một. Chỉ có trọng lực là tăng thêm không ít.
Thấy Diệp Mặc vẫn còn hỏi đủ các loại vấn đề với Thương Uyển mà không sợ làm
phiền người khác, thì Chân Băng Du thật sự là có chút khó chịu rồi. Nếu như
không phải là cô muốn hợp tác để thí luyện cùng Diệp Mặc, thì cô đã sớm đi một
mình rồi.
Không chỉ Chân Băng Du và Liêu Nam Trùng, chính Thương Uyển cũng cảm thấy có
chút không đúng. Diệp Mặc dường như đang tiến gần vào cô hơn một chút, hơn nữa
những vấn đề hắn hỏi đều là vấn đề khó có thể có được đáp án. Ví dụ như Lục
Chính Quần ở tiên thành nào? Lục Chính Quần đã tu luyện được bao nhiêu năm?
Những môn phái là thế lực lớn nhất của Việt Hành Thiên có nghe theo lệnh của
Thiên Chủ hay không? …
Chí ít thì những câu hỏi này Thương Uyển chưa từng nghe ai nói qua đáp án cả.
Mặc dù là Thương Uyển cảm thấy hình như Diệp Mặc có thiện cảm với cô, cô thì
cũng không hề ghét Diệp Mặc. Không nói tới việc Diệp Mặc là một Tiên đan sư,
mà thái độ làm người của Diệp Mặc cũng rất thân thiện hòa ái, không có nửa
phần cao ngạo của một Tiên đan sư, và hắn cũng là một người hiểu được cách tôn
kính người khác nữa.
Cho nên cô biết dường như là Diệp Mặc hỏi những vấn đề này để lấy lòng cô,
nhưng cô vẫn trả lời hết sức nhiệt tình.
– Uyển nhi, em tới đây một chút.
Liêu Nam Trùng thật sự là không nhịn được nửa rồi, thậm chí hai chữ sư muội
cũng không dùng nữa, trực tiếp gọi nhũ danh của Nam Cung Thương Uyển.
– Chuyện gì vậy sư huynh, em và Diệp sư huynh đang nói chuyện.
Thương Uyển cũng không kịp quay đầu lại đã tiếp tục thao thao bất tuyệt với
Diệp Mặc về đệ nhất tiên thành – Phong Cương tiên thành, cùng với các loại quy
củ và vị trí của phủ Thiên Chủ nằm trong Phong Cương tiên thành nữa.
– Diệp sư huynh, anh rất yêu thích Việt Hành Thiên của chúng tôi sao?
Thương Uyển cười khúc khích.
Trong lòng Diệp Mặc liền cả kinh, biết rằng mình đã quá sốt ruột rồi. Nếu như
lại tiếp tục hỏi nữa, thì không chừng là cô ta sẽ biết được điều mà mình quan
tâm tới chính là tên Lục Chính Quần kia. Sau khi hiểu được, thì Diệp Mặc liền
vội vã cười ha ha nói:
– Không phải, tôi đối với từng Thiên Vực đều muốn hiểu được rõ ràng một chút.
Đúng rồi, Vân Hà Tiên Môn của cô là ở đâu, gần đó có cái tiên thành lớn nào
không? Cô giới thiệu cho tôi một chút đi…
Cảm giác được bản thân mình đã quá mức quan tâm tới Phong Cương tiên thành,
thì Diệp Mặc liền tranh thủ thời gian hỏi mấy vấn đề khác. Ngay khi Diệp Mặc
nghĩ rằng mình hỏi vấn đề này là khá ổn rồi, thì Chân Băng Du đã nhịn không
được nữa mà liếc mắt nói:
– Diệp Mặc, cậu còn muốn đi thí luyện nữa không?
– Được rồi, tôi cần phải đi thí luyện rồi. Uyển sư muội, chúng ta sau này còn
gặp lại.
Diệp Mặc đang muốn tìm cơ hội rời đi, thì Chân Băng Du lại gọi hắn rất đúng
lúc. Cho nên hắn liền vội vã cáo từ với Thương Uyển.
– Băng Du sư tỷ, không phải là bốn người chúng ta sẽ cùng nhau đi thí luyện
sao?
Thương Uyển nghi hoặc nhìn Chân Băng Du dò hỏi.
Chân Băng Du nhíu mày rồi nói:
– Thương Uyển sư muội, tôi và Diệp sư đệ còn có chuyện khác cần làm, tạm thời
không thể đi thí luyện cùng hai người được. Chúng tôi đi trước, sau này gặp
lại.
– Àiii…
Thương Uyển tiếc nuối nhìn Diệp Mặc. Cô cảm giác được vị Diệp sư huynh này rất
biết cách ăn nói. Bất luận là cô nói cái vấn đề gì, thì Diệp sư huynh đều có
thể làm một người nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại đưa ra đôi câu hỏi, để cho
cô giải thích một chút, khiến cho cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Từ trong nội tâm của cô, thì nếu được đi thí luyện cùng Diệp Mặc thì không còn
gì tốt hơn. Đáng tiếc là Băng Du sư tỷ dường như đã có chút ghen rồi, sợ mình
cướp mất Diệp sư huynh đây mà. Nhưng khẳng định là Băng Du sư tỷ nghĩ nhiều
rồi, mình cũng chỉ là có chút thiện cảm dối với Diệp sư huynh mà thôi.
Nếu như Chân Băng Du biết cái cô Thương Uyển ngốc nghếch này suy nghĩ như vậy,
thì không chừng là cô sẽ tức hộc máu mất.
Thấy Diệp Mặc và Chân Băng Du đã rời đi, thì Liêu Nam Trùng âm thầm thở phào.
Cái tên Diệp đan sư kia quá vô sỉ rồi, đã có loại tiên nữ như Chân Băng Du
đồng hành, vẫn còn muốn lấy lòng Uyển sư muội nữa.
Diệp Mặc ngồi ở trên Thái Vân Chướng của Chân Băng Du mà cau mày. Lục Chính
Quần không ngờ là đã tìm kiếm các thần toán tiên nhân để điều tra về hắn rồi.
Vậy thì có thể thấy được, khẳng định là tên khốn này cũng đang tìm kiếm
phương pháp đi tới đại lục Lạc Nguyệt rồi. Một khi y tìm được phương pháp đi
tới đại lục Lạc Nguyệt, vậy thì Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn phải làm sao đây?
Lúc này Diệp Mặc cảm giác được bản thân mình quá nhỏ bé. Biết kẻ đối đầu với
mình ở đâu, nhưng bản thân lại không có thực lực để động tới y, chỉ có thể trơ
mắt mà nhìn người ta tìm kiếm tung tích của mình.
Diệp Mặc cảm giác thời gian của mình càng lúc càng khẩn trương rồi, nếu như
chờ Lục Chính Quần tìm được tung tích của hắn ở Hỗn Độn Tinh Vực, mà tu vi của
hắn còn chưa được đề thăng, thì quả thực là quá mức nguy hiểm.