– Tôi làm thế nào lại làm được, đó là chuyện của tôi.
Diệp Mặc chằm chằm nhìn Chân Băng Du nói xong, nhíu nhíu mày, dường như đang
tìm xem câu tiếp theo nên nói như nào.
Chân Băng Du giống như biết ý tứ câu nói tiếp theo của Diệp Mặc vậy, trực tiếp
nói:
– Anh không cần lo tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài, tôi biết truyền thừa của
anh không tầm thường, nếu như tôi tiết lộ ra ngoài, thì sẽ không nhắc nhở anh
chú ý công pháp luyện thể rồi.
Diệp Mặc gật đầu cũng không có nghi ngờ gì, hắn tin rằng những gì Chân Băng Du
nói là sự thật. Nhưng cho dù như vậy, Diệp Mặc cũng định sau khi đi rồi, lập
tức rời khỏi Cực Phong Thiên, cũng sẽ không đến Cung Hoa Thiên nữa.
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc cũng không có ý tứ nói tiếp, đành phải ngậm miệng
lại.
Pháp khí phi hành cực phẩm sau khi đi được khoảng nửa tuần hương, Diệp Mặc
bỗng nhiên dừng lại, thần thức của hắn đã quét được Phong Đề Tối Nhĩ, hơn nữa
không chỉ là một mình gã.
Đứng cùng với Phong Đề Tối Nhĩ ít nhất còn có ba tu sĩ nữa, bốn người này hình
như tu vi đều không bị áp chế, hoặc là nói đều có bí pháp khắc chế loại áp chế
tu vi này.
Lúc này trước mặt bốn người là một hồ nhỏ hình tròn, mà giữa hồ nhỏ này lại có
một ngọn núi cực cao, trong Cực Tinh Trạch vốn dĩ là một khoảng mông lung,
cộng thêm ngọn núi này lại có sương khói lượn lờ, nếu như Diệp Mặc không phải
có thần thức, thì hắn căn bản cũng không thấy rõ được.
Nhưng thần thức của Diệp Mặc sau khi nhìn rõ, lập tức từng trận kích động, hắn
suýt nữa thì xông lên cướp lấy. Vì ở một nơi không xa cách đỉnh núi của ngọn
núi kia, có một khối đá nhô ra, mà phần dưới của khối đá đó có một gốc
Tiên linh thảo màu xanh, đó chính là Hỗn Độn Thanh Địch.
May là hắn cuối cùng cũng khống chế được bản thân mình, bên đó bao gồm cả
Phong Đề Tối Nhĩ là có đến bốn người đang đứng cùng nhau, tu vi của Phong Đề
Tối Nhĩ Diệp Mặc thấy rồi, cho dù bị áp chế rồi, nhưng trong Cực Tinh Trạch,
cũng không kém hắn, huống chi tên này còn là Tiên niết thể, mà ba tên kia có
khả năng đang giằng co cùng Phong Đề Tối Nhĩ, rõ ràng cũng không phải là người
tầm thường.
Huống chi Phong Đề Tối Nhĩ chắc chắn là do một trong ba người này gọi đến,
chính là nói nếu như hắn muốn xông lên, ít nhất phải đối mặt với hai Phong Đề
Tối Nhĩ, thậm chí là tấn công của bốn người. Cho dù Diệp Mặc có bản lĩnh đi
nữa, cũng không dám làm như vậy. Tu vi của hắn trong này không chịu ảnh hưởng
gì, làm sao có thể biết người khác nhất định chịu ảnh hưởng gì không?
Diệp Mặc điều khiển phi thuyền quay ngược lại, lại mười mấy phút sau, Diệp Mặc
lại lần nữa tìm được một đồi núi nhỏ trên một khoảng đất hoang vắng, trực tiếp
phóng phi thuyền vào.
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc lại lần nữa hạ phi thuyền xuống một góc như này, cô
lập tức nhíu mày nói:
– Anh dừng trong này là có ý gì?
– Yên tâm, tôi cũng chẳng có hứng thú gì với cái túi da của cô, nếu như cô
muốn đi, thì cứ tự nhiên.
Diệp Mặc lại nói câu này.
Động một tí là hắn nói những câu này, Chân Băng Du im lặng lắc đầu, cũng không
tiếp lời. Chỉ đứng một bên im lặng nhìn Diệp Mặc bố trí khốn trận, bố trí trận
pháp ẩn nấp.
– Cô muốn thí luyện trong Hỗn Độn Tinh vực bao lâu?
Diệp Mặc đột nhiên hỏi, hắn mặt dù ước gì Chân Băng Du không chịu đựng được
hắn, lập tức đi luôn, nhưng hắn cũng lo lắng Chân Băng Du sẽ rời khỏi Hỗn Độn
Tinh vực trước hắn.
Chân Băng Du nhìn Diệp Mặc một cái, rồi mới nói:
– Tôi ít nhất cũng phải đến Huyền Tiên đỉnh phong rồi mới ra ngoài, có thể là
trăm năm, có thể là nghìn năm. Anh không cần lo lắng tôi ra ngoài trước tiết
lộ bí mật trên người anh. Huống chi, tôi cũng không biết anh có bí mật gì, tôi
chỉ biết anh lấy được một truyền thừa rất tuyệt mà thôi.
Diệp Mặc thấy lời của mình vừa mới hỏi ra, liền bị Chân Băng Du biết là có ý
gì, cũng không thèm để ý nữa. Những chuyện như này hắn cần phải hỏi cho rõ,
nếu không hắn không ngại gì mà hạ chút cấm chế cho người con gái này.
– Anh ở lại đây bao lâu?
Khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là Chân Băng Du bỗng nhiên lại hỏi ngược lại một
câu, trong ấn tượng của hắn, Chân Băng Du ngoại trừ khuyên hắn đặt toàn bộ
tinh lực của mình vào trong tu luyện, thì trước giờ cũng chưa bao giờ hỏi
những chuyện riêng tư khác của hắn.
Diệp Mặc lại trầm mặc một lúc rồi nói:
– Có lẽ tôi cũng phải tu luyện đến Huyền Tiên rồi mới ra ngoài.
– Với tiến độ của anh, tu luyện đến Huyền Tiên chắc hẳn nhanh hơn tôi một
chút.
Chân Băng Du lần này sắc mặt có chút dịu đi một chút nói.
Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp:
– Hỗn Độn Tinh vực tổng cộng có chín tầng, chúng ta bây giờ mới chỉ ở tầng
thứ nhất mà thôi. Hơn nữa càng về sau, tu luyện lại càng gian nan hơn, rất ít
tu sĩ có thể tu luyện đến tầng thứ chín, cho dù là Đại tiên cũng rất ít. Vì
trong Hỗn Độn Tinh vực, cũng không phải càng về sau thì đồ vật là càng quý
giá, cũng càng dễ dàng tu luyện được. Ở tầng thứ nhất chẳng những có rất nhiều
tài nguyên, đồng thời địa điểm tu luyện cũng rất ít. Ngược lại, càng về sau
thì tài nguyên cũng không tăng thêm được bao nhiêu, mà độ khó của tu luyện lại
tăng thêm nhiều lần.
Diệp Mặc khẽ gật đầu hỏi:
– Tôi còn nghe nói có một cách nói, nói Hỗn Độn Tinh vực có ba mươi sáu tầng,
hai cách nói này rốt cục cái nào là chính xác?
Chân Băng Du lắc đầu nói:
– Tôi cũng không biết hai cách nói này cái nào đúng, sư phụ tôi từng nói với
tôi, ở trung thiên vực và thượng thiên vực, đều có lối vào Hỗn Độn Tinh vực,
hơn nữa cũng không chỉ có một lối. Ở trung thiên vực sau khi tiến vào Hỗn Độn
Tinh vực rồi, cũng có chín tầng, mà ở thượng thiên vực sau khi tiến vào Hỗn
Độn Tinh vực rồi, cũng có chín tầng. Cho nên có người cộng thêm ba lần chín
tầng này vào, thành ba mươi sáu tầng.
– Vậy thực ra thì sao?
– Thực ra cũng không có ai biết ba thiên vực thượng trung hạ này tiến vào có
phải là cùng một tầng hay không, nếu như là cùng một tầng, vậy thì vẫn là chín
tầng. Nếu như không cùng một tầng, thì Hỗn Độn Tinh vực quả thực có ba mươi
sáu tầng. Cho dù Tiên đế cũng khó biết rõ tầng thứ nhất từ hạ thiên vực tiến
vào Hỗn Độn Tinh vực, có phải là tầng thứ nhất của trung thiên vực hay không.
Vì Hỗn Độn Tinh vực quá rộng lớn, cho dù là một tầng, trước giờ cũng chưa có
ai đi đến cùng.
Thần thức của Diệp Mặc lại chú ý đến Phong Đề Tối Nhĩ và một người khác đang
đánh nhau, gã là một Tiên nhân luyện thể, người còn lại dường như có thể phóng
ra pháp bảo, khi đánh nhau bắn tung tóe ra xung quanh, căn bản cũng không nhìn
thấy bóng người đâu. Còn hai tên tu sĩ còn lại cũng đang đối đầu nhau, dường
như lúc nào cũng có thể đánh nhau vậy.
Lúc này Diệp Mặc hiểu ra những gì hắn đoán chắc hẳn không nhầm, bốn người này
quả thực vì kiềm chế, hoặc là nói vì nguyên nhân nào khác, tạm thời chưa có
cách nào đào Hỗn Độn Thanh Địch kia đi được, sau khi hiểu ra điều này, Diệp
Mặc lại rất yên tâm.
– Những thứ này cho cô.
Diệp Mặc lấy ra mười gốc Lục Dực Tử Linh đưa cho Chân Băng Du, đây là đáp ứng
cho cô, để lại trên người cũng khó chịu.
– Cám ơn.
Chân Băng Du nhận lấy Lục Dực Tử Linh rồi hỏi:
– Nếu như sau khi rời khỏi Cực Tinh Trạch, tôi vẫn muốn thí luyện cùng đội
với anh, anh xem có được hay không?
Cô cũng hiểu đôi chút về con người Diệp Mặc này rồi, biết Diệp Mặc mặc dù rất
coi trọng tài nguyên tu luyện, cho dù không phải là của hắn, hắn cũng có khả
năng nhúng tay vào. Nhưng người này lại rất giữ chữ tín, hơn nữa cũng không
lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, có lẽ Niệm Mân cũng vì nguyên nhân này
mới nhắm trúng hắn.
Sau khi rời đi hợp tổ đội cùng Diệp Mặc, chuyện này cô cũng nghĩ rất lâu rồi,
hợp đội cùng Diệp Mặc không phải lo lắng bị dao đâm sau lưng, đây là cảm giác
của cô. Cho dù chia 1:9, hắn cũng nói rõ trước khi hành sự. Thứ hai là hợp đội
cùng Diệp Mặc còn an toàn hơn nhiều so với hợp đội cùng Huyền Tiên đỉnh phong,
hơn nữa Diệp Mặc lại sắp niết bàn, cô cũng sắp thăng cấp Thần cảnh, trong vấn
đề luyện thể, hai người theo đuổi cùng một thứ. Đương nhiên quan trọng nhất
chính là, cô cảm thấy hợp đội cùng Diệp Mặc, có thể có nhiều lợi ích hơn, Lục
Dực Tử Linh chính là một ví dụ điển hình.
Lúc trước Diệp Mặc tiện tay đưa cho cô mười gốc Lục Dực Tử Linh, cũng không có
chút do dự nào, nếu như là tu sĩ đen đúa kia, nói không chừng sẽ thừa cơ
giết chết cô.
Còn một nguyên nhân nữa mà cô đoán là, Diệp Mặc có thể tìm được vị trí của Hỗn
Độn Thanh Địch rồi, vốn dĩ hắn đuổi theo Phong Đề Tối Nhĩ, hơn nữa khi hắn đi
còn rất lo lắng, dường như rất sợ Phong Đề Tối Nhĩ chạy xa không nhìn thấy
được nữa. Mà sau khi đi được một đoạn, thì hắn ngược lại lại đổi một hướng
khác, dừng lại trong này, bố trí một trận pháp ẩn nấp.
Vì thần thức của hắn không bị áp chế, rất có khả năng thần thức của Diệp Mặc
cũng đã quét được Hỗn Độn Thanh Địch rồi. Mặc dù lúc trước đã nói rõ với Diệp
Mặc là chia đều Hỗn Độn Thanh Địch cho hai người, nhưng bản thân mình bây giờ
cũng chưa bỏ ra chút sức lực nào, chẳng may Diệp Mặc bỏ cô lại, cô cũng không
có cách nào.
– Không được.
Diệp Mặc không chút do dự từ chối.
Chân Băng Du cũng không có chút tác dụng nào với hắn, hơn nữa bí mật của hắn
quá nhiều, bây giờ mặt dù còn chưa bị tiết lộ, nhưng Chân Băng Du rõ ràng biết
hắn lấy được truyền thừa cũng không tầm thường. Huống chí Chân Băng Du đến từ
Đại La Tiên môn, có một sư phụ là Đại La Tiên nhân, Diệp Mặc không muốn giao
thiệp với người như này, ít nhất là bây giờ không muốn.
Hơn nữa quan niệm đạo tâm của Chân Băng Du khác hắn một trời một vực, điều này
khiến hắn không được tự nhiên.
– Tôi có thể dẫn anh từ tầng một đến tầng bốn, hơn nữa trong này tôi biết rất
nhiều nơi, những nơi nào là để luyện thể, nơi nào là để tu luyện thần thức,
còn có tu luyện Tiên nguyên nữa, còn có nơi nào có Tiên linh thảo, phần lớn
tôi đều biết. Huống chi tôi còn biết tầng thứ tư của Hỗn Độn Tinh vực còn có
một Tiên dược sơn nữa, nơi đó tuyệt đối kín đáo, mấy chục nghìn năm trước sư
phụ tôi cũng có đi qua một lần. Bây giờ bao nhiêu năm trôi qua rồi, nơi đó
chắc chắn vẫn còn rất nhiều Tiên linh thảo…
Chân Băng Du biết tâm tư của Diệp Mặc, cô cũng có một dự cảm, thí luyện cùng
với Diệp Mặc, cô tuyệt đối sẽ không thiệt thòi gì.
– Là cấp mấy?
Diệp Mặc lập tức hỏi, cái mà hắn thiếu nhất bây giờ chính là Tiên linh thảo
cấp năm và cấp sáu. Nếu như có loại Tiên linh thảo đẳng cấp này, hắn tuyệt đối
sẽ thăng cấp lên đại sư Tiên đan cấp sáu.
Chân Băng Du lập tức nói:
– Tiên linh thảo từ cấp một đến cấp sáu đều có, hơn nữa Tiên linh thảo từ cấp
bốn dến cấp sáu thì lại càng nhiều. Nhưng, cái này tôi muốn nói trước, Tiên
dược thảo đó người bình thường căn bản cũng không tìm được, sư phụ tôi nói cho
tôi, cũng là bảo tôi đến hái một số Tiên linh thảo quay về, tôi chỉ có thể thu
một phần nhỏ.
– Vậy thì là bao nhiêu?
Diệp Mặc căn bản cũng không biết Tiên dược thảo đó rốt cục rộng bao nhiêu, lại
càng không biết một phần nhỏ Tiên linh thảo là bao nhiêu.
Chân Băng Du nghẹn lời nói:
– Cái này tôi cũng không biết, tôi nghĩ ít nhất cũng phải mấy trăm gốc.
Cô quả thực không biết, nếu như không phải muốn tu luyện cùng Diệp Mặc, cô
tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện Tiên dược sơn. Huống chi cô còn đoán Diệp
Mặc biết được vị trí của Hỗn Độn Thanh Địch rồi, nếu là hợp tác, thì cũng
không thể nào cứ lợi dụng Diệp Mặc, bản thân cô cũng cần phải có chút lý do để
người ta có thể hợp tác cùng cô.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát rồi nói:
– Để tôi suy nghĩ đã.
Nói xong hắn đứng lên nói với Chân Băng Du:
– Cô cứ ở đây đợi tôi, tôi phải rời khỏi nơi này một thời gian ngắn, trận
pháp này tương đường với Tiên trận cấp hai, chỉ cần cô không ra ngoài, thì
cũng không có nguy hiểm gì cả.
Lúc này Chân Băng Du đã chắc chắn Diệp Mặc tìm được chỗ của Hỗn Độn Thanh Địch
rồi, lập tức gật đầu nói:
– Được, tôi chắc chắn sẽ ở trong này đợi anh.