– Vốn tôi cho rằng chỉ có một mình tôi biết, nhưng sau khi tôi đi rồi thì mới
hiểu rằng không phải chỉ có mình tôi biết rồi. Cái tên Huyền Tiên trung kỳ vừa
rồi muốn giết tôi chính là vì lo sợ tin tức bại lộ ra ngoài, nên mới chủ động
tới truy sát tôi đấy. Bọn chúng có ba người, còn có hai tên tu sĩ Huyền Tiên
sơ kỳ nữa.
Chân Băng Du trả lời.
Diệp Mặc nghe được việc tên tu sĩ Huyền Tiên trung kỳ kia truy sát tới là vì
'Hỗn độn thanh địch', thì lập tức biết bản thân đã đoán sai rồi, cho nên lập
tức nói:
– Cô muốn hợp tác thế nào?
– Trước khi hợp tác, tôi có hai điều kiện.
Chân Băng Du cảm giác được sự đề phòng của Diệp Mặc đối với bản thân đã yếu
bớt, lúc này mới lập tức nói ra rằng mình cần điều kiện.
Diệp Mặc nói một cách thản nhiên:
– Thứ nhất, 'Hỗn độn thanh địch' mà cô nói không nhất định là có tồn tại,
hoặc là cho dù nó có tồn tại đi chăng nữa cũng không nhất định là chúng ta sẽ
lấy được. Thứ hai, điều kiện của cô không cần phải nói ra, vì nếu tôi chưa
nhìn thấy 'Hỗn độn thanh địch' thì tôi chắc chắn sẽ không đáp ứng điều kiện
nào cả.
– …
Chân Băng Du biết việc mình nhắc lại chuyện công pháp đã không còn bất cứ ý
nghĩa gì nữa rồi. Sau khi trầm mặc một lát, thì cô đành phải lên tiếng:
– Vậy nếu chúng ta chiếm được 'Hỗn độn thanh địch', thì chúng ta sẽ phân chia
thế nào?
Mặc dù biết là loại hi vọng này rất xa vời, nhưng sự mê hoặc của 'Hỗn độn
thanh địch' đối với Diệp Mặc xác thực là quá lớn. Nếu như chỉ có một gốc 'Hỗn
độn thanh địch', vậy thì Diệp Mặc tuyệt đối không muốn phải chia cho người
khác.
Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
– Nếu như có thêm một gốc 'Hỗn độn thanh địch', thì hai người chúng ta sẽ
chia đều, nhưng nếu chỉ có một gốc…
– Vậy thì sẽ không có phần của tôi rồi đúng không?
Chân Băng Du cười lạnh một tiếng, trong lòng cũng có chút tức giận. Giờ vẫn
còn chưa có thông tin chính xác về 'Hỗn độn thanh địch', vậy mà cái tên này đã
có bộ dáng đó rồi, nếu như thực sự chiếm được 'Hỗn độn thanh địch' rồi, dám
hắn sẽ giết mình diệt khẩu quá!
Diệp Mặc cảm thấy buồn cười, vì đúng là nếu chỉ có một gốc 'Hỗn độn thanh
địch', thì hắn thực sự là sẽ không biết phải chia làm sao cả. Chân Băng Du đã
tìm đến hắn để hợp tác, thì hiển nhiên là một mình cô ta sẽ không thể nào
chiếm được 'Hỗn độn thanh địch' cả. Nếu như chỉ cần một mình cô cũng có thể
chiếm được 'Hỗn độn thanh địch', vậy thì cô ta khẳng định là sẽ không đi tìm
hắn để mà hợp tác.
– Tu vi luyện thể của tôi đã đạt tới Thần Cảnh viên mãn, thực sự cần tiến tới
niết bàn rồi. Nhu cầu của tôi đối với 'Hỗn độn thanh địch' cấp thiết hơn so
với cô, cho nên lần này coi như là cô giúp tôi đi, tôi sẽ dùng thứ khác để bồi
thường cho cô.
Diệp Mặc nói một cách bất đắc dĩ. Hắn thật sự là còn chưa nghĩ tới việc sẽ
dùng cái gì để bồi thường cho Chân Băng Du cả.
Đối với cô gái tên Chân Băng Du này, thì hắn cũng không có thiện cảm gì, nhưng
cũng không có cái gì là ác cảm cả.
Chân Băng Du từ lâu đã biết được bản tính tham lam của Diệp Mặc, nên cô chỉ có
thể thầm than mà thôi, vì nếu như không tìm tới hắn để hợp tác, thì chuyện
'Hỗn độn thanh địch' cũng căn bản là không có hi vọng. Nhưng tìm hắn hợp tác
rồi, thật sự là phải bực tức trong lòng. Nếu như chỉ có một gốc 'Hỗn độn thanh
địch' thì phải làm sao chứ?
– Tu vi luyện thể của tôi cũng đã đạt tới Vương Cảnh rồi, hơn nữa 'Hỗn độn
thanh địch' là thứ đồ tốt mà ai cũng muốn. Huống chi đối với luyện thể mà nói,
thì cũng không nhất thiết phải có được cả một gốc 'Hỗn độn thanh địch'. Cho
nên nếu chỉ có một gốc, thì cậu chia cho tôi một nửa là được rồi.
Chân Băng Du nói không chút do dự. Nếu muốn cô buông tha cho 'Hỗn độn thanh
địch', thì thật sự là không có khả năng.
Mới nửa năm, mà Chân Băng Du đã tu luyện luyện thể tới Vương Cảnh rồi. Nhưng
Diệp Mặc cũng không hề kỳ quái, vì trước đây thời gian mà hắn tu luyện tới
Thần Cảnh cũng không tính là dài. Ở trong này lại có rất nhiều nơi có thể tu
luyện luyện thể, so với hồi hắn ở cái 'Vết nứt hư không' kia thì càng tốt hơn
nhiều. Cho nên chỉ trong thời gian ngắn tu luyện được tới Vương Cảnh cũng coi
như là bình thường.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, thì cô lại bổ sung thêm:
– Nếu như chỉ có một gốc, thì tôi nguyện ý tặng bộ rễ cho cậu, tôi chỉ cần
một bộ phận mà thôi.
Đối với loại tiên linh thảo như 'Hỗn độn thanh địch', thì những bộ phận càng
gần gốc rễ thì càng có giá trị. Chân Băng Du cũng đã nói như vậy rồi, nên Diệp
Mặc cũng chỉ có thể gật đầu:
– Tốt, cứ như vậy đi. Hiện tại cô nói một chút, nơi mà gốc 'Hỗn độn thanh
địch' kia xuất hiện rốt cuộc là ở đâu?
– Ở Cực Tinh Trạch, đi thêm một ngàn dặm về phía Tây.
Chân Băng Du sau khi đã bàn tốt chuyện phân chia với Diệp Mặc, thì liền không
chút do dự nào mà nói ra tin tức của 'Hỗn độn thanh địch'.
Diệp Mặc lập tức lấy ra 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' rồi nói với Chân Băng Du:
– Lên đây đi, chúng ta đi nhanh lên một chút.
Diệp Mặc cũng biết chỗ được gọi là Cực Tinh Trạch này. Ở trên ngọc giản có ghi
chép lại khá rõ. Ở chỗ đó quả thực chính là chỗ tốt đối với hắn, bởi vì ở đó
không thể thi triển thần thức, cũng không thể nào thi triển tiên nguyên lực.
Loại địa phương như thế, thì đối với một tu sĩ luyện thể Thần Cảnh viên mãn
như hắn, thì đã có thể gọi là người chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
Chân Băng Du biết rằng Diệp Mặc không sợ Vô Ảnh Kiêu, nên cũng không chần chờ,
trực tiếp tiến lên 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc.
Sau khi Chân Băng Du đã lên, thì hắn cũng lập tức dùng thần thức khống chế, để
'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' biến thành một đạo ánh sáng mầu xanh xẹt qua bầu
trời Hỗn Độn Tinh Vực. So với việc đi bộ trên mặt đất thì đâu chỉ là nhanh
hơn gấp mấy lần.
Mặt ngoài của Chân Băng Du vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng trong
lòng cô cũng đang vô cùng hâm mộ Diệp Mặc. Bản thân cũng là người của một Đại
La Tiên Môn, nhưng so với Diệp Mặc, thì cô cảm giác rằng mình chẳng khác nào
một kẻ nhà quê cả. Ngoại trừ đạo tâm kiên định hơn Diệp Mặc ra, thì những thứ
còn lại bất luận là công pháp hay là thể lực, thì cô đều kém hơn hẳn một bậc.
Nếu như loại tu sĩ như tên Diệp Mặc này chuyên tâm tu luyện, thì hắn tuyệt đối
có thể đạt tới được một độ cao vô cùng lớn.
Ngay khi Chân Băng Du còn đang suy nghĩ miên man, thì Diệp Mặc bỗng nhiên đã
đánh ra một đạo Tử Đao.
Một tiếng động vang lên, một dòng máu tươi phun xuống. Diệp Mặc đưa tay ra thu
hồi lại một miếng yêu đan và hai cái lông vũ. Chân Băng Du cũng lập tức nhìn
thấy một con Vô Ảnh Kiêu rớt xuống phía dưới 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'.
Diệp Mặc lại lần nữa lấy ra nhẫn trữ vật dùng để cất giữ yêu đan và lông vũ
của Vô Ảnh Kiêu, còn thi thể của Vô Ảnh Kiêu thì hắn bỏ lại. Chân Băng Du thấy
vậy cũng âm thầm sợ hãi mà than. Ngoại trừ yêu đan và lông vũ của Vô Ảnh Kiêu
ra, thì cái xác còn lại cũng đáng giá một ít tiên tinh mà, người này quả thực
là quá lãng phí rồi. Nghĩ tới lúc trước khi hắn lấy ra yêu đan của Yêu Lang
hoàn toàn không có miếng yêu đan cấp một nào cả, thì lúc này Chân Băng Du cũng
biết rằng, không phải hắn không gặp phải Yêu Lang cấp một, mà là toàn bộ yêu
đan của Yêu Lang cấp một đều bị hắn vứt đi hết.
Lần đầu tiên Chân Băng Du có chút tò mò đối với Diệp Mặc, cô cho tới bây giờ
cũng chưa bao giờ có hứng thú đối với bất luận một nam tu sĩ nào cả, ngay cả
việc đi hỏi những thứ vân vân và vân vân, thì đây cũng là lần đầu tiên đấy:
– Cậu là tu sĩ phi thăng từ Tu Chân Giới phải không?
– Không sai.
Diệp Mặc gật đầu.
– Vậy cậu ở Tu Chân Giới hẳn là có không ít đạo lữ phải không?
Trong lòng Chân Băng Du cảm thán. Cô thực sự là không đành lòng nhìn loại
thiên tài hơn người như tên Diệp Mặc này không hề muốn đặt toàn bộ tâm tư vào
việc tu luyện.
Diệp Mặc cũng chỉ có thể xấu hổ gật đầu, trong lòng cũng tự nhủ rằng cô gái
này đoán cũng rất chính xác.
Chân Băng Du từ lâu đã đoán được rồi, nhưng vẫn do dự một chút rồi mới nói
tiếp:
– Kỳ ngộ của cậu hẳn là phải vô cùng kinh người. Lúc trước sư phụ của tôi nói
Niệm Mân không xứng với cậu, thì hiện tại tôi có chút tin tưởng rồi. Lấy điều
kiện hiện tại của cậu, nếu như đem toàn bộ tâm tư đặt trên việc tu luyện, vậy
thì tôi tin rằng cậu có thể sẽ trèo lên được đỉnh cao…
Diệp Mặc sao có thể không biết cô gái này đang ám chỉ việc ‘lòng trần’ của
mình quá nặng chứ. Hắn khoát tay, không hề để ý tới lời nói của Chân Băng Du.
Điều này hắn còn cần cô phải nhắc nhở hay sao?
Thấy Diệp Mặc không muốn nói, thì Chân Băng Du chỉ có thể tự nói tiếp:
– Tôi chỉ nhắc nhở cậu một tiếng thôi, có nghe hay không là tùy cậu. Tôi chỉ
là cảm thấy tiếc cho cái truyền thừa Vô thượng kia…
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Chân Băng Du rồi thản nhiên nói:
– Tôi đây cũng nhắc nhở cô một câu, nếu như cô không thoát y trước mặt một
tên đàn ông, thì nói không chừng là cô cũng có thể trèo lên đỉnh cao đại đạo,
có nghe hay không thì tùy. Tôi chỉ tiếc rằng cô chính là một cô gái rất đẹp…
Chân Băng Du mỉm cười, không thèm nhắc lại. Cô đối với cái ‘túi da’ của mình
đúng là không có vấn đề gì đáng quan tâm cả, nhưng nếu muốn nói tới việc cô tự
thoát y trước mặt một tên đàn ông, thì cũng chỉ có lần trước ở trước mặt Diệp
Mặc mà thôi. Cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là vì cô nào giờ
không hề lập đội để thí luyện. Lần này cho dù là cùng Hải Xuyên Vũ đi vào Hỗn
Độn Tinh Vực này, nhưng sau đó cô vẫn lựa chọn việc một mình đi thí luyện.
DG: Ôi tiếc ột cô em xinh đẹp, cả ngày cứ mơ tưởng tới đại đạo, nhưng quên mất
nguồn gốc của mình. Người thì trước tiên vẫn phải là Người đã, không phải là
người mà thành tiên thì chỉ có là ‘Tiên thú’ mà thôi, không phải là ‘Tiên
nhân’ nữa rồi.
Người sinh trong cõi đất trời,
Vẫn luôn mong ước nghịch đời, nghịch thiên.
Mong được trở thành thần tiên,
Mà quên đi mất ‘Nhân’ tiền thị ‘Nhân’.)
Sky Heart đề thơ ^^
Lần này cô trọng thương, nhưng thương thế của Diệp Mặc nghiêm trọng hơn nhiều
so với cô, huống chi còn có người đang truy sát nữa, vậy thì cô đâu còn phải
lưu ý đến cái bộ ‘túi da’ nữa?
Nhưng Diệp Mặc thì lại ngây ngẩn cả người. Từ khi hắn quen biết cô gái này cho
tới nay, thì đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy cô ta cười. Khi cô gái này
cười, thì đúng là đẹp hơn rất nhiều so với cái bộ dạng lạnh như băng trước
kia.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, loại con gái đẹp như thế này, cư nhiên lại có
thể tùy tiện mà thoát y trước mặt người khác. Nghĩ tới việc không biết thân
thể của cô gái này bị bao nhiêu người xem qua, thì trong lòng hắn dĩ nhiên lại
hiện lên một sự chán ghét. Vị sư phụ kia của cô thoạt nhìn cũng là một phụ nữ
cực kỳ đẹp, không nghĩ tới loại nữ nhân cực phẩm như vậy lại có cái loại ‘đạo
tâm’ này.
– Cậu rất chán ghét tôi sao?
Chân Băng Du chỉ quét mắt một chút, đã nhận thấy được sự chán ghét ở trong mắt
Diệp Mặc, liền thản nhiên hỏi một câu.
– Ha ha, tới rồi.
Diệp Mặc vẫn còn muốn hợp tác cùng cô gái này, nên đương nhiên là không thể
nói rằng mình chán ghét cô được, cũng may là lúc này đã thực sự tới Cực Tinh
Trạch rồi.
…
Từ trên không trung nhìn xuống, thì Cực Tinh Trạch đang có một cơn mưa lất
phất, hình như chỉ là hơi nước, mà lại cũng chỉ giống như là khí tức mà chỉ
duy nhất Hỗn Độn Tinh Vực có được.
Bên trong Cực Tinh Trạch đã có rất nhiều tiên nhân, từ tu vi Kim Tiên tới tu
vi Huyền Tiên đều có đủ. Nhưng lại không ngừng có thêm tu sĩ nữa đang hướng
tới nơi này. Có thể khẳng định là chỉ cần qua nửa ngày nữa, thì số lượng tiên
nhân ở đây sẽ vượt qua hai ngàn người.
– Đây là tin tức độc nhất vô nhị mà cô nói sao?
Diệp Mặc sững sờ nhìn hơn một ngàn người ở phía dưới, nghi hoặc nhìn Chân Băng
Du hỏi một câu.
Trên mặt Chân Băng Du hiện lên một tia xấu hổ:
– Thời điểm tôi tới lúc trước, thì ở đây ngay cả một bóng người cũng không
có, hiện tại lại có nhiều người tới như vậy, thì hẳn là tin tức 'Hỗn độn thanh
địch' đã bị bại lộ rồi.
'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc hạ xuống từ không trung, lập tức có
rất nhiều tiên nhân khác quay đầu lại nhìn. Ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này không
phải là không có tiên nhân nào phi hành trên không, nhưng bình thường có thể
phi hành trên không đều là tu sĩ Huyền Tiên, hơn nữa còn phải là pháp bảo
phòng ngự đỉnh cấp. Tu sĩ Kim Tiên cho dù là có pháp bảo phòng ngự đi chăng
nữa, thì cũng rất khó có thể phi hành trong Hỗn Độn Tinh Vực này. Chỉ cần có
ba con Vô Ảnh Kiêu trở lên, thì cho dù tu sĩ Kim Tiên có pháp bảo phòng ngự đi
chăng nữa thì cũng chắc chắn sẽ bị giết.
Khi mọi người thấy được tu sĩ từ trên không trung hạ xuống chỉ có tu vi Kim
Tiên sơ kỳ, thì đều mở to hai con mắt ra mà nhìn. Kim Tiên sơ kỳ có thể phi
hành trong Hỗn Độn Tinh Vực này sao? Cũng may là bọn họ lập tức nhìn thấy Chân
Băng Du đi theo phía sau Diệp Mặc, mà tu vi của Chân Băng Du thì đã là Huyền
Tiên rồi.
Diệp Mặc lúc trước bị Chân Băng Du nhận ra rằng hắn đã thăng cấp Kim Tiên
trung kỳ thì trong lòng đã có chút vướng mắc rồi. Hiện tại rất nhiều tu sĩ
tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực đều biết tu vi của hắn là Kim Tiên sơ kỳ, nếu như
chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã thăng cấp lên Kim Tiên trung kỳ rồi, thì
người khác muốn không nghi ngờ cũng không được. Cho nên hắn liền thẳng thắn
đem tu vi của mình ẩn dấu ở cấp độ Kim Tiên sơ kỳ như cũ.
– Tôi nhận ra cái tên tu sĩ Kim Tiên kia, lúc trước ở Viễn Tinh Ổ không có
người nào nguyện ý lập đội cùng hắn, kết quả là hắn một mình đi tới Vẫn thạch
môn của Hỗn Độn Tinh Vực đấy.
– Một tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ vượt qua Thiên Vực Hư Không sao, ngươi không
bị sốt chứ?
– Điều y nói là sự thực đấy, tên kia không chỉ một mình vượt qua Thiên Vực Hư
Không, hơn nữa còn giết hơn mười ngàn Lang Yêu ba chân cấp hai nữa đấy.