Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc thấy cái loại pháp bảo có hình nắm tay như thế
này.
Cái pháp bảo mà tên tu sĩ Huyền Tiên này vừa được phóng ra, dường như đã muốn
khuấy động toàn bộ không gian xung quanh, khiến cho Diệp Mặc không thể nào tự
do trong đó được.
Diệp Mặc thì lại cười nhạt một tiếng, nếu như là thời gian bốn tháng trước,
thì hắn sẽ lập tức phải lấy ra 'Đại đỉnh tám cực' để phòng vệ quanh thân, sau
đó mới phóng Tử Đao ra. Nhưng hiện tại, thì hắn căn bản là không hề có cái
cách suy nghĩ này.
Quyền phong không gian cuồng bạo của đối phương thoạt nhìn thì giống như là
lốc xoáy ở trong Tinh Vực Phong Đấu, đều muốn xé toàn thân của hắn ra thành
từng mảnh nhỏ. Diệp Mặc thì đã luyện thể được mấy tháng ở trong Tinh Vực Phong
Đấu rồi, cho nên cái loại lốc xoáy của quyền phong không gian này sao có thể
khiến hắn phải chú ý được.
Trong nháy mắt khi pháp bảo của đối phương tạo thành lốc xoáy không gian, thì
liền phát sinh ra một tiếng nổ ‘Ầm ầm’. Tiên nguyên lực vô cùng vô tạn từ giữa
cái pháp bảo kia bắn ra, sau đó tạo thành vố số cơn lốc tiên nguyên. Nhưng cơn
lốc tiên nguyên này lập tức hóa thành ngàn vạn quyền ảnh, hoàn toàn bao phủ
lấy Diệp Mặc. Nước hồ ở phía xa xa cũng bị tiên nguyên lực kịch liệt này dấy
lên từng đợt sóng cao tới vài mét. Chân Băng Du và Vọng Nghị đứng phía xa vừa
nhìn thì đã hiểu được, tên tu sĩ Huyền Tiên kia chính là muốn dùng một chiêu
này để giết chết Diệp Mặc.
Sắc mặt của Chân Băng Du cũng biến đổi. Vừa rồi khi đối phương cùng cô tranh
đấu, cũng không hề sử dụng tới loại pháp thuật này. Với loại pháp thuật như
thế này thì Diệp Mặc bị khốn trong đó mà còn có thể di động được mới là chuyện
lạ, chứ không cần nói tới việc phản công rồi. Chắc chắn là chỉ có thể trơ mắt
nhìn đối phương giết mình mà thôi.
Khi mà Chân Băng Du còn đang do dự xem bản thân có nên tới hỗ trợ hay không,
thì bỗng nhiên liền thấy một ánh tím phóng ra từ bên trong vòng vây quyền
ảnh, nhưng ánh tím kia dường như cũng không hề ngăn cản vô số quyền ảnh kia.
Quyền ảnh vô cùng vô tận có thể khiến cho cả mặt đất cũng phải rung chuyển vẫn
đánh toàn bộ về phía Diệp Mặc. Lúc này thì Vọng Nghị đã ngẩn ngơ, vì y vốn cho
rằng Diệp Mặc có thể truy sát Vô Ảnh Kiêu, và giết chết nhiều Lang Yêu như
vậy, thì chắc chắn là phải có vài phần bản lĩnh, cho dù là không thể vượt cấp
đánh thắng tu sĩ Huyền Tiên, nhưng cũng không đến nỗi nào mà ngay cả một chiêu
cũng không chịu được chứ?
Nhiều quyền ảnh mạnh mẽ như vậy đánh vào người một tu sĩ Huyền Tiên, cũng chắc
chắn là cục diện tất sát. Huống chi Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ.
Diệp Mặc sao có thể không biết ý đồ muốn giết mình của tên tu sĩ Huyền Tiên
kia, cho nên hắn cũng càng không hề lưu thủ gì cả. Hắn liều mạng chịu một đòn
này, cũng nhất định phải phản kích lại.
Chiêu thức kia xác thực là có thể giết một tên tu sĩ Huyền Tiên, nhưng hắn thì
không phải là một tu sĩ Huyền Tiên bình thường, mà là một tu sĩ tu vi luyện
thể đã đạt tới Thần Cảnh viên mãn. Loại công kích có cường độ như thế này đánh
lên người hắn, có lẽ sẽ làm hắn trọng thương, nhưng muốn tốc chiến tốc thắng,
vậy thì cứ nhận lấy tổn thương để đối phương phải đổi lại một mạng.
Cho nên Diệp Mặc chỉ vận chuyển công lực luyện thể Thần Cảnh tới cực hạn, đống
thời phóng ra một đạo Tử Đao. 'Huyễn vân hoa sơn đao'.
Hắn đã động sát cơ rồi, đồng thời cũng muốn một đao giết cái tên tu sĩ Huyền
Tiên trước mặt này.
Còn tên tu sĩ Huyền Tiên kia khi thấy Diệp Mặc đã hoàn toàn bị công kích của
mình bao phủ, mà vẫn có thể phản công lại được, thì trong lòng đã rất cả kinh
rồi. Càng cố gắng thôi động tiên nguyên lực của mình.
Nhưng y cũng rất nhanh cảm giác được có điều không đúng. Vô số quyền ảnh kia
của y giống như là đang đánh vào một loại pháp bảo nào đó vô cùng cứng rắn,
chỉ có thể phát ra từng âm thanh ‘Bịch bịch bịch’ trầm đục mà thôi, không hề
có cảnh tượng máu thịt văng ra như trong tưởng tượng của y.
Không tốt! Ngay khi y nghĩ tới hai chữ này, thì một ánh tím đã hạ xuống trên
đầu y.
Một loại cảm giác trói buộc mạnh mẽ truyền tới, khiến trong lòng của tên tu sĩ
Huyền Tiên kia cực kỳ hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên y thấy được một tu sĩ Kim
Tiên có thể thi triển được đao 'Vực'.
Trong sự hoảng hốt, thì tên tu sĩ Huyền Tiên này cũng từ bỏ ý định muốn giết
chết Diệp Mặc. Y điên cuồng vận chuyển tiên nguyên lực trong cơ thể, dùng hết
toàn bộ khí lực dịch chuyển thân thể của mình đi.
Phập…
Một luồng máu tươi phun ra, một cánh tay của tên tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ này đã
bị Diệp Mặc chặt đứt tới tận bả vai.
Lúc này thì cổ họng của Diệp Mặc cũng cảm thấy có vị ngòn ngọt, thiếu chút nữa
là đã phun ra một ngụm máu tươi. Hắn biết rằng vô số quyền ảnh vừa rồi của tên
tu sĩ Huyền Tiên kia vẫn khiến cho hắn bị thương. Đồng thời trong lòng của hắn
cũng thầm than rằng tu sĩ Huyền Tiên so với tu sĩ Kim Tiên vẫn mạnh hơn nhiều
lắm. Nếu như là một tu sĩ Kim Tiên khác, cho dù là tu sĩ Kim Tiên viên mãn đi
chăng nữa, thì một đao kia của hắn cũng có thể giết chết được đối phương rồi.
Nhưng hiện tại trong khi đối phương một lòng muốn giết hắn, hơn nữa còn không
hề nghĩ rằng bản thân có thể phản công lại dưới vô số quyền ảnh kia, nhưng hắn
cũng chỉ có thể chặt đứt một cánh tay của đối phương mà thôi. Như vậy đã có
thể thấy được, tu sĩ Kim Tiên thực sự là không thể so sánh được với một tu sĩ
Huyền Tiên sơ kỳ rồi.
Hắn có thể giết được vô số Lang Yêu mà một tu sĩ Huyền Tiên không thể làm
được, cũng không đại biểu cho việc hắn có thể so sánh được với một tu sĩ
Huyền Tiên.
Tên tu sĩ Huyền Tiên kia thì cực kỳ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Lúc
trước y không hề để tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ này ở trong mắt, nhưng chỉ một
chiêu mà vừa rồi y đã toàn lực xuất thủ, cho dù là tu sĩ Huyền Tiên khác cũng
không thể nào bỏ qua được công kích đó của y mà trả đòn lại. Nhưng cái tên
tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ trước mặt này, không những không hề do dự dám cùng y đối
chiến, mà còn chặt đứt được một cánh tay của y nữa.
Lúc này thì y rốt cuộc đã hiểu vì sao mà Vọng Nghị lại khách khí với cái tên
tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ này như vậy rồi. Sớm biết hắn là một tu sĩ biến thái như
vậy, thì cho dù đối phương có bá đạo hơn nữa, không thèm để lại một gốc 'Lục
dực tử linh' nào cho y thì y cũng sẽ không có cái ý nghĩ muốn giết chết đối
phương.
Y biết rõ rằng một chiêu vừa rồi của y đã hoàn toàn vây khốn Diệp Mặc rồi, hơn
nữa lực công kích cũng đã toàn bộ đánh được lên người Diệp Mặc rồi, nhưng vì
sao tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ này lại không việc gì? Trừ phi…
Tu sĩ tu vi luyện thể đạt tới Thần Cảnh, thậm chí đã vượt qua cả Thần Cảnh
rồi. Tên tu sĩ Huyền Tiên này nghĩ tới đây, thì trong mắt liền lộ ra sự kinh
sợ. Nếu như đối phương thật sự đã là một tu sĩ tu vi luyện thể Thần Cảnh viên
mãn, hoặc là đã vượt qua cấp độ Thần Cảnh, thì liệu ngày hôm nay y có thể trốn
thoát được hay không?
Nghĩ tới việc cái tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ này vừa rồi còn đạp trên pháp bảo
phi hành mà bay như thiểm điện trong Hỗn Độn Tinh Vực, thì tên tu sĩ Huyền
Tiên này lập tức vứt bỏ cái ý nghĩ chạy trốn trong đầu đi rồi. Y chỉ có thể
đưa ánh mắt cầu xin Vọng Nghị giúp đỡ, thậm chí cả đan dược trị thương cũng
không dám lấy ra dùng.
Vọng Nghị thì lúc này vẫn đang chìm trong sự kinh sợ. Vì sự lợi hại của Diệp
Mặc đã vượt xa tưởng tượng của y rồi, thậm chí còn lợi hại hơn so với tưởng
tượng của y rất nhiều. Hiện giờ tên tu sĩ Huyền Tiên kia nhìn qua y bằng ánh
mắt cầu xin, thì y liền giật mình phản ứng lại, vội vàng nói với Diệp Mặc:
– Diệp huynh, Vương Thuần cũng là bạn của tôi, mong Diệp huynh nể mặt tôi bỏ
qua cho anh ấy một lần được không?
Vương Thuần biết, nếu lúc này mà bản thân còn không chịu thua, thì có khả năng
là lời cầu tình của Vọng Nghị cũng sẽ vô dụng. Cho nên y liền vội vã ôm quyền
hướng tới Diệp Mặc rồi nói:
– Diệp huynh, vừa rồi là do Vương Thuần tôi lỗ mãng, mong Diệp huynh tha thứ.
Tu Chân Giới và Tiên Giới đều như nhau, trước thực lực tuyệt đối, thì tất cả
đều chỉ là hư vô, không có bất kỳ đaọ lý nào đáng nói, cũng không có bất kỳ
thứ cảm tình nào đáng nói.
Diệp Mặc gật đầu với Vọng Nghị:
– Nể mặt Vọng huynh, tôi cũng không so đo với y.
Trong lòng Diệp Mặc thì hiểu rõ, tuy rằng Vương Thuần bị hắn chặt đứt một tay,
nhưng nếu quả thật đánh tiếp, thì rất có thể hắn cũng sẽ bị thương. Cho nên bỏ
qua thì tốt hơn, huống chi tại Hỗn Độn Tinh Vực này, thì việc bị trọng thương
không phải là sự tình gì tốt cả. Cách làm người của Vọng Nghị không tệ, cấp
cho Vọng Nghị chút mặt mũi, vừa có thể làm người tốt, lại vừa có thể bảo toàn
được thực lực.
Hơn nữa, hắn đối với tên Vương Thuần này cũng không phải là có ý định không
giết thì không nguôi, cho nên hắn cũng chẳng có gì mà không thể đồng ý cả. Mà
thực tế thì nếu như đối phương muốn tiếp tục tranh đoạt tài nguyên tu luyện
hiếm hoi với hắn, vậy thì chờ chết đi. Hắn chưa bao giờ khách khí với người
muốn tranh đoạt tài nguyên tu luyện cùng hắn cả. Nhưng nếu đã chủ động bỏ qua,
vậy thì hắn cũng thôi, không tiếp tục dây dưa nữa.
– Đa tạ Diệp huynh.
Vọng Nghị cũng không ngờ mình chỉ tùy tiện nói một câu cầu tình cho Vương
Thuần, thì Diệp Mặc đã lập tức đồng ý rồi. Cho nên y cũng nhanh chóng cảm tạ
lại Diệp Mặc, sau đó nhặt cánh tay cụt trên mặt đất giao lại cho Vương Thuần.
Đồng thời trong lòng y cũng có chút đắc ý, vì chí ít sau này y cùng Vương
Thuần đi với nhau, thì y cũng có thể chiếm được nhiều quyền chủ động hơn.
Lúc này Vương Thuần cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, lập tức nuốt xuống mấy
viên đan dược, đống thời đón lấy cánh tay bị cụt của mình. Đối với một tu sĩ
Huyền Tiên mới chỉ bị chặt đứt một tay, thì việc đưa tay đón lấy cánh tay mình
vừa bị chặt cũng không có gì khó khăn.
Còn Chân Băng Du thì vẫn đang ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, nếu như lúc này mà cô
còn nghi ngờ việc Diệp Mặc có thể một mình chém giết chiếm được nhiều yêu đan
như vậy, thì cô cũng quá ngu ngốc rồi.
Diệp Mặc vừa rồi cứng rắn đón tiếp một lượt công kích của pháp bảo hình nắm
tay kia, cũng không hề dùng bất cứ loại hộ giáp nào, thì hiển nhiên là Diệp
Mặc rất có thể là một tu sĩ có tu vi luyện thể Thần Cảnh hoặc là đã vượt qua
Thần Cảnh rồi.
Tu sĩ luyện thể cao cấp tại Tiên Giới cũng cực kỳ hiếm hoi, mà tu luyện thành
công thì lại càng ít. Cô thật sự không ngờ rằng Diệp Mặc ngoại trừ là một Tiên
đan sư ra, còn là một tu sĩ luyện thể cao cấp nữa. Nếu như lời phán đoán của
sư phụ cô lúc trước chính xác, thì hắn còn là một đại sư Tiên đan chứ không
phải chỉ là Tiên đan sư.
Bất luận hắn có phải là Tiên đan đại sư hay không, thì một tu sĩ Kim Tiên sơ
kỳ có thể dễ dàng đánh bại một tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ, thì cũng là chuyện mà
nghe thấy thôi đã rợn cả người rồi. Theo như cô biết, thì việc một tu sĩ Kim
Tiên sơ kỳ đánh bại một tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ là chưa từng có. Nhưng ví dụ về
tu sĩ Kim Tiên đánh bại tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ thì cũng có đó, nhưng cho dù có
nghịch thiên đến đâu, thì ít nhất cũng đều đã là tu sĩ Kim Tiên trung kỳ rồi.
Nhưng bản lĩnh của Diệp Mặc vì sao lại có thể vượt cấp chiến đấu đơn giản như
vậy?
Sau khi Vọng Nghị đem cánh tay kia giao lại cho Vương Thuần, thì liền ôm quyền
nói với Diệp Mặc:
– Tôi đi thu thập 'Lục dực tử linh'.
– Để tôi đi cho.
Diệp Mặc lập tức nói.
– Cũng tốt.
Vọng Nghị gật đầu, không hề cử động. Y cũng không cho rằng Diệp Mặc không tín
nhiệm y, vì có thể phi hành nhanh như Diệp Mặc ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này,
thì không ai có khả năng chạy trốn khỏi sự truy sát của Diệp Mặc hắn cả.
Về phần vì sao Diệp Mặc muốn tự mình đi thu thập 'Lục dực tử linh', thì hẳn là
do hắn muốn xem liệu có còn thứ gì khác nữa không.
Có thể tu luyện tới cấp bậc Huyền Tiên thì cũng không có mấy người là thiếu
kiến thức cả. Một tiên linh thảo cấp năm có thể sinh trưởng ở nơi tiên linh
khí không được nồng đậm như thế này, thì hẳn là phải có một cái linh tuyền.
Diệp Mặc nếu đã muốn tự mình đi qua, thì hẳn là hắn muốn chiếm dụng cái linh
tuyền đó, hoặc chiếm dụng thứ đã cung cấp dinh dưỡng cho 'Lục dực tử linh'
sinh trưởng.
Từ sức chiến đấu mà vừa rồi Diệp Mặc đã biểu hiện ra, thì cho dù là Chân Băng
Du hay Vọng Nghị, cũng đều không muốn đắc tội với Diệp Mặc.
Còn Diệp Mặc thì đúng là có suy nghĩ giống như Vọng Nghị nghĩ đấy. Nơi mà tiên
linh thảo cấp năm có thể sinh trưởng được, thì tuyệt đối không phải là một chỗ
bình thường. Bất luận là thứ tiên linh vật gì, thì hắn đều muốn chiếm lấy.
– Vọng huynh, vừa rồi đa tạ anh.
Vương Thuần thấy Diệp Mặc đã đi thu thập 'Lục dực tử linh', thì liền chủ động
tiến lên ôm quyền cảm tạ Vọng Nghị.
Trong lòng Vọng Nghị thầm đắc ý, nhưng mặt ngoài vẫn biểu hiện bình thản mà
khoát tay:
– Không cần, tất cả mọi người đều là bạn, chút việc nhỏ ấy không là gì cả.
Vương Thuần do dự một chút, sau đó truyền âm cho Vọng Nghị:
– Vọng huynh, Diệp Mặc kia rốt cuộc là có địa vị gì? Chỉ là một tu sĩ Kim
Tiên sơ kỳ, mà không ngờ lại có bản lĩnh nghịch thiên như vậy? Tôi khẳng định
là hắn không hề ẩn nấp tu vi.
Vọng Nghị nhìn bóng lưng Diệp Mặc một chút, cũng không hề sử dụng truyền âm để
trả lời, mà trực tiếp nói:
– Nếu như anh biết Diệp huynh vừa rồi bay qua nơi này một cách cấp tốc như
vậy là vì sao, thì anh chắc chắn sẽ không dám tìm hắn đánh nhau.
– Là bởi vì sao?
Vương Thuần vội vã nhỏ giọng hỏi, lần này y cũng không hề dùng truyền âm.