Sau khi tu sĩ luyện thể đến Thần cảnh viên mãn rồi, nếu như tiếp tục luyện thể
nữa, thì cũng không thể nào chịu nổi. Tu sĩ luyện thể lúc này sẽ đối diện với
khảo nghiệm lớn nhất, đó chính là niết bàn. Chỉ sau khi niết bàn rồi, thân thể
của tu sĩ mới tiến hành lần biến chất đầu tiên, trở thành Tiên niết thể.
Cho nên niết bàn đối với tu sĩ luyện thể mà nói cũng cực kỳ quan trọng, rất
nhiều tu sĩ luyện thể vì niết bàn thất bại ôm tiếc nuối đến cuối đời. Sau khi
niết bàn thất bại, nhẹ thì không thể nào luyện thể được nữa, nhưng có thể chọn
chuyên tu đạo thuật, còn nặng thì chỉ còn giữ lại được nguyên thần, cho dù là
Tiên nguyên thần, cũng chỉ có thể tìm thiên địa dị bảo làm lại thân mình. Sau
khi làm lại thân mình xong, muốn luyện thể nữa thì căn bản cũng không thể
được.
Luyện thể sau khi tu luyện đến Thần cảnh viên mãn, nếu như niết bàn thành
công, tu sĩ luyện thể Thần cảnh cũng sẽ thăng cấp lên Tiên niết thể. Tiên niết
thể chỉ là một giai đoạn quá độ, giai đoạn này chia làm bốn cảnh giới, phân
thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn.
Sau khi Tiên niết thể viên mãn, tu sĩ luyện thể sẽ chính thức thăng cấp lên
Tiên linh thể. Đối với tu sĩ luyện thể trên Tiên giới mà nói, có thể thăng cấp
lên Tiên linh thể là mong mỏi lớn nhất, cũng là đại thành nhất có thể đạt
được, Tiên linh thể cũng giống như Tiên niết thể được chia làm bốn giai đoạn.
Mặc dù đối với phần lớn tu sĩ trên Tiên giới mà nói, Tiên linh thể trên cơ bản
chính là cực hạn, nhưng Tiên linh thể cũng không phải là cảnh giới cao nhất
của luyện thể, sau Tiên linh thể viên mãn, cũng có thể thăng cấp lên Tiên thần
thể, trong Tiên giới tu sĩ luyện thể đến Tiên thần thể cũng có thể nói là đếm
trên đầu ngón tay, dường như rất khó có thể tìm được. Mặc dù đều có một chữ
“thần”, nhưng Tiên thần thể và Thần cảnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cho dù như vậy, Tiên thần thể cũng không phải là cảnh giới tu luyện cao nhất
trên Tiên giới, sau khi đến Tiên thần thể viên mãn, tu sĩ luyện thể cũng sẽ
đến một đỉnh phong, đó chính là Thánh thể.
Từ trước đến nay, nghe nói tu sĩ có thể đạt đến Thánh thể chỉ có một người.
Diệp Mặc lúc này cũng không định niết bàn, hắn chỉ là định sau khi tu luyện
luyện thể đến Thần cảnh viên mãn rồi, tìm một nơi để niết bàn. Niết bàn chẳng
những cần Tiên linh khí nồng đậm, Tiên linh thảo cao cấp tốt nhất mới được.
Hắn luyện thể cũng đã đạt đến Thần cảnh rồi, điểm này đương nhiên biết rõ.
Trong Tinh Vực phong đấu niết bàn, hắn cũng không phải là thằng ngốc.
Lốc xoáy phong đấu trong Tinh Vực phong đấu đang xé rách thân thể Diệp Mặc,
với tu vi luyện thể Thần cảnh trung kỳ của Diệp Mặc đều có thể cảm nhận được
toàn thân mình khó chịu giống như đang bị dao cắt vậy. Từng tia máu bị gió
trong phong đấu mang đi, nhưng Diệp Mặc cuối cùng lại bất động vận chuyển Tam
Sinh quyết vừa luyện thể, vừa hoàn thiện lại công pháp luyện thể của mình.
Hai tháng sau, xương cốt thân thể Diệp Mặc lại lần nữa phát ra những tiếng rắc
rắc, hắn bỗng nhiên đứng dậy, lúc này hắn cũng đã biết mình thăng cấp lên Thần
cảnh hậu kỳ thành công rồi.
Sau khi đến Thần cảnh hậu kỳ rồi, Diệp Mặc cảm nhận được lốc xoáy xé rách của
phong đấu đối với hắn mà nói cũng yếu đi rất nhiều, hắn lại lần nữa đi vào bên
trong Tinh Vực phong đấu khoảng mấy nghìn mét nữa. Tiếp tục vận chuyển công
pháp luyện thể, công pháp luyện thể Tiên niết thể của hắn cũng đã thôi diễn
hoàn thiện rồi, thậm chí cũng đã thôi diễn đến Tiên linh thể sơ kỳ rồi. Lúc
này hắn chỉ cần thăng cấp lên Thần cảnh viên mãn, sẽ ra ngoài ngay lập tức.
Trong nơi sâu nhất của Tinh Vực phong đấu mặc dù có thể niết bàn được, nhưng
đối với Diệp Mặc mà nói, nơi này cũng không phải là nơi tốt nhất để niết bàn,
cũng không phải là thời cơ niết bàn thích hợp nhất. Huống chi, không có Tiên
linh thảo cao cấp để niết bàn, cho dù không thất bại, cũng sẽ không ổn.
Lại hai tháng nữa trôi qua, Diệp Mặc mang theo khí tức dũng mãnh cũng đã bước
ra khỏi Tinh Vực phong đấu rồi. Lúc này hắn cũng đã thăng cấp lên Thần cảnh
viên mãn rồi, khí tức chưa tan. Tiến vào Hỗn Độn Tinh vực được vài tháng rồi,
hắn còn chưa tìm được nơi để tu luyện thần thức và tiên nguyên lực, nhưng có
thể thăng cấp lên Thần cảnh viên mãn trong Hỗn Độn Tinh vực, hắn cũng đã rất
hài lòng rồi. Luyện thể cũng giống như tu luyện vậy, càng về sau thì lại càng
khó, thậm chí còn gian nan hơn nhiều so với tu luyện
Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt bắt đầu chậm rãi phi hành, tốc độ của hắn cũng
không dám quá nhanh, chính là sợ Vô Ảnh Kiêu.
Rất nhiều tu sĩ thí luyện trong Hỗn Độn Tinh vực cũng sẽ không phi hành trong
không trung, vì Vô Ảnh Kiêu thích nhất là ra tay với những tu sĩ phi hành
trong không trung, những tu sĩ bình thường đều đi bộ trên mặt đất, cho dù Vô
Ảnh Kiêu có đánh lén, cũng có cơ hội phản kích lại.
Tốc độ phi hành của Diệp Mặc khi bắt đầu cũng không nhanh, nhưng cùng với càng
lúc càng vào sâu bên trong, thì tốc độ của hắn cũng càng nhanh. Đồng thời hắn
hình thành một đường thần thức vực xung quanh mình, Diệp Mặc nghĩ đến thần
thức đao không ngờ lại có thể khiến Vô Ảnh Kiêu hiện nguyên hình, vậy thì thần
thức vực chắc hẳn có thể đề phòng được Vô Ảnh Kiêu đánh lén. Thần thức vực của
hắn vẫn chưa hoàn thiện được bằng đao vực, nhưng cũng có thể hình thành một
cảm ứng phạm vi đại khái.
Đang lúc Diệp Mặc vẫn còn đang suy nghĩ thần thức vực có tác dụng với Vô Ảnh
Kiêu hay không, thì thần thức vực của hắn lại cảm nhận được một tia dao động.
Diệp Mặc lúc này cũng đang nghĩ về Vô Ảnh Kiêu không chút do dự đánh ra mấy
đường thần thức đao, hai bóng dáng nhàn nhạt xuất hiện trước mặt hắn. Chẳng
những tốc độ giống như quỷ mị, hơn nữa sát cơ cũng không thể nào cảm nhận
được.
Vô Ảnh Kiêu, nhưng không chỉ có một con, Diệp Mặc trong nháy mắt phóng Tử Đao
ra.
Một đường sáng màu tím hiện lên, một con Vô Ảnh Kiêu bị Diệp Mặc chém chết
ngay lập tức, một con Vô Ảnh Kiêu khác thì lại nhanh chóng viễn độn, trong
nháy mắt chạy thoát khỏi thần thức vực của Diệp Mặc.
Diệp Mặc lập tức thu lại con Vô Ảnh Kiêu kia, rồi lại nhanh chóng đuổi theo
con Vô Ảnh Kiêu viễn độn kia.
Đối với những thứ mà hắn muốn dồn vào chỗ chết, bất luận là yêu thú hay là tu
sĩ, Diệp Mặc đều ôm một tâm trạng tất sát. Vừa nãy nếu như không phải hắn có
Thần thức vực, hắn cũng đã bị con Vô Ảnh Kiêu kia đánh lén rồi.
Cho dù hắn là Thần cảnh viên mãn, không sợ Vô Ảnh Kiêu đánh lén, nhưng Vô Ảnh
Kiêu hung danh truyền xa, ai biết được kết quả sẽ như nào? Nói không chừng hắn
sẽ bị trọng thương. Hơn nữa hắn còn nghe người ta nói Vô Ảnh Kiêu cực kỳ ghi
hận, đừng nói là bị thua thiệt, cho dù Vô Ảnh Kiêu không bị thua thiệt nhắm
phải một tu sĩ nào đó, thì cũng sẽ không buông tha.
Bây giờ hai con Vô Ảnh Kiêu bị hắn giết một con, một con còn lại nếu như hắn
muốn buông tha, đợi cho con Vô Ảnh Kiêu này kịp phản ứng lại, thì sẽ giống như
hình với bóng âm thầm theo dõi hắn.
Cho nên cho dù tốc độ của Vô Ảnh Kiêu này có nhanh đi nữa, Diệp Mặc cũng không
định buông tha, dường như điều hành Thanh Nguyệt với tốc độ lớn nhất, chỉ
trong tích tắc, trong Thần thức vực của hắn lại lần nữa cảm nhận được bóng
dáng của Vô Ảnh Kiêu.
Nhưng tốc độ của con Vô Ảnh Kiêu này quả thực cũng không phải tầm thường, cho
dù Diệp Mặc kích phát tốc độ của Tiên khí phi hành hạ phẩm Thanh Nguyệt của
mình đến mức lớn nhất rồi, cũng không thể nào đuổi kịp cái thứ này. Nhưng Diệp
Mặc có thể cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Vô Ảnh Kiêu cũng đã gần hơn
rồi.
Vô Ảnh Kiêu trong Hỗn Độn Tinh vực, sớm đã có linh trí của mình, con Vô Ảnh
Kiêu này cũng sẽ không ngờ, trước giờ chỉ có nó truy sát tu sĩ con người, có
một ngày lại đổi lại, lại bị con người truy sát.
Trên đường có rất nhiều tu sĩ Kim Tiên thậm chí Huyền Tiên nhìn thấy Diệp Mặc
đang điên cuồng truy sát Vô Ảnh Kiêu, đều lộ vẻ vô cùng kinh dị.
Những tu sĩ này không nhìn thấy Vô Ảnh Kiêu, bọn họ chỉ nhìn thấy Diệp Mặc
điên cuồng tăng tốc. Trong một nơi như Hỗn Độn Tinh vực này, dám ngồi trên
pháp bảo phi hành, tốc độ lại nhanh như vậy, chẳng lẽ không muốn sống nữa?
Chẳng lẽ không biết Vô Ảnh Kiêu trong này thích nhất là săn những tu sĩ phi
hành nhanh sao? Nếu như trong Hỗn Độn Tinh vực có thể phi hành nhanh như này,
thì sẽ không có nhiều tu sĩ như vậy đi bộ dưới mặt đất.
Không ai biết, Diệp Mặc đang truy sát theo một con Vô Ảnh Kiêu.
Bên một đầm nước, một nữ tu sắc mặt lạnh lùng lúc này đang cùng với hai tu sĩ
Huyền Tiên khác giằng co, dường như không hợp một lời nào liền muốn đánh.
Còn Diệp Mặc truy sát theo con Vô Ảnh Kiêu kia đúng lúc đi qua nơi này, ba
người đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc đang cưỡi trên Thanh Nguyệt. Bọn họ không
rõ Diệp Mặc tại sao lại phi hành nhanh như vậy trong Hỗn Độn Tinh vực, lập tức
liền lộ vẻ kinh dị.
Diệp Mặc bay qua đỉnh đầu ba người này, đương nhiên cũng nhìn thấy ba người
này. Trong ba người này hắn biết hai người, nữ tu sắc mặt lạnh lùng kia tên
Băng Du, hai gã tu sĩ đang vây Băng Du đều là tu vi Huyền Tiên, một người
trong đó chính là tu sĩ trong tiểu đội cùng hắn tiến vào Hỗn Độn Tinh vực, sau
đó giới thiệu Vô Ảnh Kiêu.
Khí thế của ba người này hình như có vấn đề gì đó không giải quyết được, muốn
thống qua vũ lực để giải quyết. Diệp Mặc lúc này cũng không còn tâm trạng quan
tâm đến những thứ này, hắn một lòng một truy sát theo con Vô Ảnh Kiêu trước
mặt kia.
– Diệp đan sư…
Băng Du kinh dị gọi một tiếng, nhưng khi giọng nói của cô buông ra, thì Diệp
Mặc cũng đi xa rồi.
Thấy Diệp Mặc cũng không dừng lại, Băng Du nhíu nhíu mày, tu vi Kim Tiên sơ kỳ
như Diệp Mặc, mặc dù cô không biết lúc trước tại sao Diệp Mặc lại có thể giết
được nhiều lang yêu ba chân như vậy, nhưng phải nói Diệp Mặc thực sự có tu vi
quần sát lang yêu, cô thực sự cũng không dám tin.
Cô sở dĩ nhíu mày, là vì Diệp Mặc dám phi hành với tốc độ như vậy trong Hỗn
Độn Tinh vực, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao? Không biết Vô Ảnh Kiêu trong Hỗn
Độn Tinh vực là tiên nhân sát thủ sao?
Lúc này Vô Ảnh Kiêu bị Diệp Mặc đuổi theo kia, cũng biết mình đoán chừng cũng
không thoát khỏi lòng bàn tay của tu sĩ điên cuồng này rồi, thấy Diệp Mặc càng
lúc càng gần, con Vô Ảnh Kiêu bỗng nhiên quay người, với tốc độ cũ đâm về phía
Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, chuyện như này cũng chỉ có phát sinh trên con
yêu thú cổ quái này, cái này hoàn toàn không hợp với logic. Có thể tưởng tượng
một thứ đang bay về phía trước với tốc độ của tia chớp, sau đó quay người 180°
tốc độ cũng không giảm bớt chút nào, thậm chí cũng không chần chừ chút nào.
Nếu là tu sĩ bình thường, nói không chừng cũng đã trúng kế rồi, nhưng Diệp Mặc
lúc nào cũng chú ý đến con Vô Ảnh Kiêu bị hắn truy sát này. Vô Ảnh Kiêu vừa
quay người, Tử Đao của hắn cũng đã phóng ra. Đường đao của Tử Đao cắt xuống,
con Vô Ảnh Kiêu này đúng lúc lọt vào trong đao khí của Tử Đao.
Những tiếng rít xẹt qua hư không của Hỗn Độn Tinh vực, con Vô Ảnh Kiêu đó chỉ
là xông đến được nửa đường, đã bị một đao của Diệp Mặc chém chết.
Diệp Mặc thu hồi yêu đan của và chủ vũ lại, lúc này mới men theo đường cũ trở
về.
Vừa nãy hắn nhìn thấy Băng Du hình như bị hai gã Huyền Tiên bao vây, hắn cũng
quay lại nhìn, nếu như có thể giúp được gì, thì hắn sẽ giúp một chút, dù sao
người con gái này cũng giúp hắn hai lần rồi.
Diệp Mặc còn chưa quay về chỗ cũ, lại nhìn thấy ba người vừa nãy còn đang
giằng co ánh đao cũng tung hoành rồi, tiếng của các loại pháp bảo bạo tạc vang
lên, cũng đã đánh đập tàn nhẫn rồi, quả thực là hai gã tu sĩ Huyền Tiên đó
đang bao vây lấy một mình Băng Du.
Thấy Diệp Mặc lại bay trở về, ba người họ đang đánh nhau theo bản năng dừng
lại. Diệp Mặc ngược lại trong lòng cũng có chút khâm phục, người con gái tên
Băng Du này ra tay cũng không tệ đấy chứ, pháp thuật vô cùng ác liệt, không có
chút bộ dạng nhượng bộ nào.
Thực ra nói là dừng lại, nhưng thực tế chỉ có một tên tu sĩ Huyền Tiên và Băng
Du dừng lại, còn một tên tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ căn bản cũng không biết Diệp
Mặc, chỉ là sau khi đồng bọn của gã dừng lại, thì gã cũng dừng lại.
– Anh bạn, lâu rồi không gặp.
Diệp Mặc vừa bước xuống pháp bảo, tên Huyền Tiên cùng Diệp Mặc tiến vào Hỗn
Độn Tinh vực chủ động ôm quyền hỏi Diệp Mặc một câu.