Diệp Mặc có lời, lúc này Phong Mạch Thuần muốn đi, hắn vội vàng đưa ra viện
– Diệp đan sư, tôi có lẽ vẫn còn đan dược cần anh luyện chế giúp.
Phong Mạch Thuần đi ra ngoài viện vừa nói xong, lại nhìn thấy một đường độn
quang đến.
– Băng Du sư tỷ…
Phong Mạch Thuần thấy đường độn quang này, lập tức sắc mặt ửng đỏ, theo bản
năng chỉnh sửa lại đầu tóc mình vẫn còn hơi chút rối bời, lúc trước tâm trạng
cô hoàn toàn đặt vào đan dược của Diệp Mặc, làm gì còn để ý đến áo quần mình
vẫn còn chưa ngay ngắn, lúc này có người từ bên ngoài đến, cô mới ý thức được
có chút không ổn.
Diệp Mặc phát hiện người đến không ngờ là nữ tu xinh đẹp lạnh như băng kia,
lúc trước cô ta chẳng phải đi rồi sao? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?
Nữ tu có bộ dạng lạnh lùng kia thấy Phong Mạch Thuần ở chỗ của Diệp Mặc, hơn
nữa quần áo lại xộc xệch, ngược lại lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cô biết rõ
Diệp Mặc là bạn đời của Tần Niệm Mân, cùng Tần Niệm Mân quay về, tại sao bây
giờ lại đột nhiên cùng với Phong Mạch Thuần? Hơn nữa nhìn cái tư thế này, rõ
ràng là vừa bước từ trên giường xuống.
Nhưng sự kinh ngạc của cô cũng chỉ trong chốc lát, lập tức lại khôi phục lại
bộ dạng lúc trước nói với Phong Mạch Thuần:
– Mạch Thuần sư muội, Niệm Mân vừa mới tìm em nhưng không được, bây giờ đang
ở trong chủ điện.
– Vâng, Băng Du sư tỷ, em đi trước.
Phong Mạch Thuần vội vàng đỏ mặt quay người đi, chuyện như này cũng không thể
nào giải thích được.
Diệp Mặc thấy Phong Mạch Thuần muốn đi, vội vàng nói:
– Nếu như tôi còn ở trong này, cô có thể lúc nào tới cũng được.
Đợi sau khi Phong Mạch Thuần rời khỏi, nữ tu lạnh lùng này lại khôi phục lại
vẻ mặt lạnh lùng nói:
– Chưởng môn đang ở Cực Kiếm chủ điện đợi anh qua, tôi đến gọi anh.
Diệp Mặc ngược lại cũng nghi ngờ, nữ tu tên Băng Du này sắc mặt lạnh như băng,
thậm chí cũng không nói nhiều, làm sao có chuyện làm chân chạy vặt như này
chứ? Nếu như Thi Nhã Du thậm chí là Vương Ổn Thanh đến gọi hắn, thì hắn còn
cảm thấy bình thường, chỉ có người con gái này đến gọi hắn, hắn lại cảm thấy
không bình thường.
Chuyện như này hắn cũng đã trải qua một lần, cho dù có không bình thường đi
nữa, một Đại La Tiên môn cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh lén hắn chứ? Bây
giờ nữ tu này gọi mình đến chủ điện của Cực Kiếm môn, rõ ràng là cha vợ muốn
gặp con rể, muốn xem xét một lần. Nếu như qua ải, nói không chừng hắn hôm nay
có thể cầm Liệt không phù đi rồi.
– Được, cô dẫn đường đi.
Diệp Mặc gật đầu nói, cũng không hỏi han gì.
– Niệm Mân cùng Mạch Thuần đều là hai người con gái lương thiện, hi vọng anh
đừng làm tổn thương một trong hai người.
Khiến Diệp Mặc không ngờ tới chính là, nữ tu tên Băng Du này sau khi dẫn đường
được một đoạn, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
Diệp Mặc có chút im lặng, đến nữ tu lạnh lùng này cũng thích nhiều chuyện
sao? Hắn lắc lắc đầu, cũng chẳng thèm để ý đến nữ tu này.
Thấy Diệp Mặc cũng chẳng thèm trả lời, nữ tu này cũng không nói thêm gì nữa,
tốc độ lại càng nhanh hơn.
Mới có mười mấy phút, Diệp Mặc đi theo nữ tu lạnh lùng này đến một cung điện
cực lớn. Hắn vừa mới bước vào cửa cung điện này, Tiên linh khí nồng đậm đã
tràn đến, khiến Diệp Mặc trong lòng lại dâng lên khát vọng chính mình có thể
có được một nơi tu luyện có Tiên linh khí nồng đậm như này. Nơi này có Tiên
linh khí nồng đậm như vậy, bên dưới chắc chắn có Tiên linh mạch.
Nữ tu kia sau khi dẫn Diệp Mặc vào trong đại điện, lập tức đi về phía bên trái
ngồi, cô thấy bóng dáng chán ghét đứng bên sư phụ cũng đã biến mất rồi, trong
lòng thở phào. Sở dĩ nhận nhiệm vụ đón Diệp Mặc này, là do không muốn ngồi
cùng chỗ với người kia.
Diệp Mặc lại phát hiện ra hai bên trái phải của đại điện sớm đã ngồi kín
người, bên tay trái ngay đầu tiên là một người đàn ông sắc mặt mỉm cười, râu
dài bồng bềnh, rất có một Tiên phong đạo vận. Diệp Mặc phát hiện tu vi của ông
cũng đã là Đại La Tiên nhân rồi, lại nhìn thấy Tần Niệm Mân đang ngồi bên cạnh
ông, Diệp Mặc lập tức đoán ra, người này chắc hẳn là chưởng môn của Cực Kiếm
môn.
Ngoài người này ra, trong này còn có hai vị Đại La Tiên nhân nữa, ngồi bên
cạnh chưởng môn của Cực Kiếm môn là một nữ tu xinh đẹp, người con gái tên Băng
Du thì đang ngồi bên bà ta, chắc hẳn là sư phụ của Băng Du, đồng thời cũng là
tu vi Đại La Tiên nhân. Một Đại La Tiên nhân nữa thì là người đàn ông không
râu ngồi bên phải, nhìn từ xa lại có một hương vị thoát tục. Ngồi bên cạnh gã
có hai tu sĩ, đều là tu vi Huyền Tiên. Diệp Mặc đoán người này chắc hẳn là
người mà Tần Niệm Mân nói, bạn của cha cô Công Tôn Ân. Ngồi bên cạnh Công Tôn
Ân có hai người, nói không chừng chính là đệ tử của y.
Trừ những người đó ra, những tu sĩ nam nam nữ nữ trong đại điện cũng phải có
trên trăm người, Đại Chí Tiên nhân và Thái Ất Tiên nhân cũng có cả, trước mặt
mỗi người đều có Tiên linh quả và Tiên linh tửu. Từ trong đại điện này, Diệp
Mặc liền nhìn ra được thực lực của Cực Kiếm môn rất lớn mạnh.
Diệp Mặc đang đánh giá những người trong đại điện này, còn những người trong
đại điện đồng thời cũng đang đánh giá hắn.
– Vào đây đi.
Tần Niệm Mân thấy Diệp Mặc cứ đứng sững sờ ở cửa đại điện, vội nói.
Diệp Mặc gật đầu đi đến trước mặt Đại La Tiên nhân râu dài phía bên tay trái
hành lễ nói:
– Diệp Mặc bái kiến tiền bối.
Thấy Diệp Mặc lễ tiết dường như không được chu toàn, Đại La Tiên nhân râu dài
khuôn mặt mỉm cười nhíu nhíu mày, sắc mặt mỉm cười cũng bớt phóng túng đi một
chút, nhưng nhanh chóng ừ một tiếng nói:
– Anh chính là người mà Mân Nhi thích đó sao?
Nói thẳng như vậy sao? Diệp Mặc có chút nghi ngờ rồi lại dứt khoát nói:
– Đúng vậy, chúng tôi không bẩm báo trước với môn chủ, xin môn chủ thứ tội.
– Thứ tội cũng không cần nữa, anh là người hiểu chuyện, lai lịch của anh tôi
cũng không muốn hỏi nữa. Cực Kiếm môn tôi cũng là một Đại La Tiên môn, còn
Công Tôn Chỉ Ngọc lại là hậu bối mà tôi nhắm trúng, tư chất ưu tú, tu vi cũng
đã là Huyền Tiên sơ kỳ rồi không nói, còn là một Tiên đan sư, nếu như anh bằng
lòng rời ra Mân Nhi, tôi có thể cho anh tài nguyên tu luyện đến Thái Ất Tiên.
Tần Niệm Mân sau khi nghe thấy cha mình nói vậy, không đợi Diệp Mặc nói liền
hờn dỗi nói:
– Cha, Diệp Mặc cùng chung chí hướng với con, hơn nữa con cũng căn cứ theo
nguyên tắc của cha mà chọn lựa, anh ấy còn là một Tiên đan sư. Con quyết định
là Diệp Mặc rồi, ai con cũng không đồng ý.
– Ha ha, lời này của Niệm Mân sai rồi, Tiên đan sư có rất nhiều, nhưng nếu
như không có người dẫn nhập môn, thì cho dù là Tiên đan sư thiên tài cũng chỉ
dừng lại ở bước tam phẩm, vĩnh viễn không thể nào thăng cấp lên Tiên đan đại
sư được.
Đại La Tiên nhân không râu ngồi bên phải cười ha ha nói.
– Công Tôn sư bá nói rất phải, chỉ có điều Niệm Mân cũng đã quyết định Diệp
Mặc rồi, nếu như lúc này lại vứt bỏ hắn, thì chẳng phải là không có chút liêm
sỉ gì sao? Hơn nữa, Niệm Mân cũng tin rằng Diệp Mặc có thể thăng cấp lên đại
sư Tiên đan được.
Tần Niệm Mân không chút do dự phản bác lại nói.
Vừa mới tiến vào đại điện, Phong Mạch Thuần đứng phía sau một Đại Chí Tiên
nhân khinh thường bĩu môi, Diệp Mặc sớm đã là đại sư Tiên đan rồi, còn là một
đại sư Tiên đan ngũ phẩm nữa. Cái tên Công Tôn Ân kia đúng là không biết tốt
xấu, cho dù bản thân y cũng không so được với Diệp Mặc, càng không cần nói đệ
tử của y. Chỉ có điều đáng tiếc là người trong lòng của Niệm Mân sư tỷ không
phải hắn, hắn chỉ là tạm thời thay thế mà thôi.
Vượt qua khỏi dự liệu của mọi người chính là chưởng môn của Cực Kiếm môn cũng
không quở trách con gái, ông chỉ nhìn Diệp Mặc ngữ khí lạnh lùng nói:
– Chuyện anh và Niệm Mân định làm bạn đời, tôi cũng không trách mắng hai
người. Chỉ có điều một người đàn ông như anh lại luôn để một người con gái ra
mặt, anh có cảm thấy mình không xứng với Niệm Mân hay không?
Thấy ánh mắt Niệm Mân chằm chằm nhìn đến, Diệp Mặc biết đây là lời cảnh cáo
hắn, nếu như lại không ra chút khí lực nữa, thì Liệt không phù cũng sẽ không
có.
Nghĩ tới đây, hắn ôm quyền cao giọng nói:
– Có xứng với Niệm Mân hay không không phải một mình tôi nói là được, nếu như
có ai đó nói còn xứng với Niệm Mân hơn tôi, có thể đứng ra, bất luận là môn
chủ ra đề mục gì, vì Niệm Mân, tôi đều tiếp hết.
Diệp Mặc có chút chán ghét cái kiểu lải nhải như này, không đợi Tần chưởng môn
gợi ý đến chuyện kiểm tra hắn, chủ động yêu cầu khảo nghiệm. Kiểm tra xong
rồi, mình muốn lấy Liệt không phù đi thẳng, không có thời gian ngồi tán gẫu
với các ông ở đây.
Tần chưởng môn thấy Diệp Mặc dứt khoát nói, cũng gật đầu nói:
– Được lắm, tôi thích tính cách dứt khoát này.
– Tần bá phụ, Chỉ Ngọc thật lòng thích Niệm Mân sư muội, mặc dù con cũng đã
là tu vi Huyền Tiên rồi, nhưng đối với con mà nói tu vi chỉ là phụ mà thôi.
Luyện đan mới là sở trường của con, con tin rằng, cho dù có thăng cấp lên đại
sư Tiên đan cũng không phải là chuyện không thể chạm đến.
Lúc này tu sĩ bên cạnh Công Tôn Ân cũng không kìm chế được nữa, gã sợ mình nếu
không đứng ra nói chuyện, thì Tần Niệm Mân cũng sẽ không thèm để ý đến gã.
– Uhm, rất tốt, tu đạo chính là phải tranh giành, tranh giành với trời với
đất với bất kể là người nào, nếu như không tranh giành, thì cũng không có cơ
hội.
Thấy đệ tử bên cạnh Công Tôn Ân đứng ra, cũng muốn tranh giành Tần Niệm Mân,
chưởng môn của Cực Kiếm môn cũng tán thưởng vuốt vuốt râu.
Diệp Mặc liếc nhìn tên tu sĩ đứng dậy này, hắn đoán người này chắc hẳn là Công
Tôn Chỉ Ngọc rồi. Tu vi Huyền Tiên sơ kỳ, tu vi còn cao hơn hắn một bậc lớn.
Hơn nữa tướng mạo cũng anh tuấn bất phàm, chắc hẳn cũng là do tu luyện thời
gian dài tạo nên, dường như có một hương vị xuất trần gì đó giống như sư phụ
Công Tôn Ân của gã.
Diệp Mặc lắc đầu, anh cũng xuất trần rồi, cần có vợ làm cái quái gì. May mà
Tần Niệm Mân không phải là người vợ mà hắn thật sự muốn tranh giành, nếu
không, hắn sớm đã bổ một đao ra rồi.
– Bội Phủ huynh, Niệm Mân mặc dù tư chất rất tốt, chỉ có điều trước giờ đều
tu luyện trong Cực Kiếm môn, ít va chạm xã hội bên ngoài, có một số chuyện
cũng không thể quyết đoán đến nơi đến chốn được. Bây giờ nếu như hai người đều
thích Niệm Mân, lại đều muốn vì Niệm Mânmà cạnh tranh, tôi thấy hay là để cho
hai người so tài chút đi, đợi sau khi có kết quả so tài rồi, thì chẳng phải là
rõ hết hay sao…
Công Tôn Ân lập tức nói thẳng.
Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến hai thầy trò nói gì về mình, hắn
ngược lại còn đang nghĩ hóa ra cha của Tần Niệm Mân tên là Tần Bội Phủ.
– Đề nghị này của anh Ân được đấy, các vị nghĩ thế nào?
Nói xong Tần Bội Phủ nhìn những người còn lại trong đại điện.
– Được, có lẽ sau cuộc so tài này, cao thấp được phân biệt rồi, thì Niệm Mân
cũng hiểu ra được rốt cục ai mới thực sự là anh kiệt.
– Đương nhiên là thông qua so sánh, không so sánh làm sao biết được ai ưu tú
hơn?
…
Sau khi Tần Bội Phủ đưa ra câu hỏi, tu sĩ Đại Tiên trong đại điện đều cho rằng
chắc hẳn phải so tài một phen, nếu không không thể nào nhìn ra ai ưu tú hơn
được.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, những người này cũng không phải là kẻ mù, chẳng
lẽ lại không nhìn ra mình mới là tu vi Kim Tiên hay sao, Công Tôn Chỉ Ngọc
cũng đã là tu vi Huyền Tiên rồi? Nếu như tỉ thí, thì chẳng phải là cuộc chiến
sinh tử, hắn cũng rất khó mà thắng được.
Tần Niệm Mân vừa muốn nói chuyện, lại bị Tần Bội Phủ ngăn lại, rõ ràng lúc này
không muốn con gái chen lời vào.