Thấy mấy người dò xét Diệp Mặc, Tần Niệm Mân vội vàng nhìn Diệp Mặc giới
thiệu:
– Bọn họ đều là huynh muội đồng môn của em, đây là lục sư huynh Vương Ổn
Thanh.
Nói xong chỉ tay về phía nam tu kia, Diệp Mặc phát hiện Vương Ổn Thanh này
cũng đã là tu vi Huyền Tiên sơ kỳ rồi, còn cao hơn Tần Niệm Mân chút ít.
Lập tức Diệp Mặc lại được biết nữ tu khuôn mặt trái xoan kia là Thi Nhã Du,
còn một nữ tu cũng vô cùng dễ thương kia tên Phong Mạch Thuần, đều là tu vi
Kim Tiên hậu kỳ, là sư muội của Tần Niệm Mân, có quan hệ rất thân thiết với
Tần Niệm Mân.
Có thể là vì mối quan hệ của Tần Niệm Mân, cho dù Diệp Mặc thoạt nhìn rất bình
thường, lại chỉ có là tu vi Kim Tiên sơ kỳ, mấy người Vương Ổn Thanh cũng
nhiệt tình với Diệp Mặc. Trong khi mấy người nói chuyện, cũng không quên nói
với Diệp Mặc, tu sĩ Kim Tiên tên Phong Mạch Thuần đối với Diệp Mặc thậm chí
còn rất nhiệt tình.
Tốc độ của tiên khí thượng phẩm cũng vô cùng nhanh, mấy người trên đường vừa
đi vừa nói chuyện, cũng nhanh chóng đến trước Cực Kiếm Tiên môn.
Khi Diệp Mặc thấy Cực Kiếm Tiên môn lượn lờ trong tiên vân, loại khí thế hùng
vĩ đập vào mặt này, trong lòng lại bùi ngùi mãi thôi. Nơi này mới thực sực
mang phong phạm của Tiên giới, Bỉ Dực Tiên thành đã hoành tráng, nhưng so với
Cực Kiếm Tiên môn, cũng thiếu đi thứ gì đó. Còn Hắc Lô trấn, thì căn bản cũng
là nơi không khác gì với Tu Chân giới lắm.
Mấy người hạ xuống bên ngoài Cực Kiếm Tiên môn, Tiên linh khí nồng đậm tràn
đến. Diệp Mặc trong lòng lại càng hâm mộ, đây mới là bên ngoài Cực Kiếm Tiên
môn, nếu như là nơi có Tiên linh khí nồng đậm nhất Tiên giới là Đại La Tiên
môn thì sẽ thế nào nữa? Nếu là Vị Tiên tông môn, vậy thì sẽ như thế nào?
Trận pháp phòng ngự bên ngoài Cực Kiếm môn Diệp Mặc mặc dù không thể nào nhìn
kỹ được, nhưng cũng biết thứ này tuyệt đối không thấp hơn Tiên trận cấp bảy.
Ở cửa vào Cực Kiếm môn có đám mây mù Tiên linh bay quanh, hai chữ lớn Cực Kiếm
dường như cũng muốn bay theo khiến Diệp Mặc nhìn có chút choáng váng.
Diệp Mặc chằm chằm nhìn hai chữ này. Trong đầu xuất hiện từng đường kiếm khí,
vô cùng vô tận. Những kiếm khí đó dường như muốn bộc phát, lại dường như đang
nổi lên.
Có một cảm giác muốn bộc phát ra từ trong lòng hắn vậy, nhưng hắn cuối cùng
cũng giữ được thứ đó không bị phun ra ngoài, như có như không, tóm chặt được
hắn trong lòng như có chút vội vàng gấp rút. Chỉ chút vội vàng này thôi, cái
cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất, đập vào mắt là hai chữ Cực Kiếm lớn.
Thật lợi hại, Diệp Mặc im lặng nhìn hai chữ này. Trong lòng lại thầm khâm phục
vị cao nhân nào để lại hai chữ này, người này không biết là tu vi gì nữa.
– Anh Diệp, anh đang nhìn gì vậy?
Một vị sư muội khác của Tần Niệm Mân là Phong Mạch Thuần thấy Diệp Mặc có chút
ánh mắt thất thần, chủ động hỏi.
Diệp Mặc giật mình, hai chữ Cực Kiếm này chắc chắn bao hàm cả bí mật của Cực
Kiếm môn, còn bản thân mình thì lại tu luyện Tam Sinh quyết, rành nhất cũng
chính là diễn sinh bí mật của bất kỳ công pháp nào. Nếu mình nói mình nhìn hai
chữ này, trong lòng xúc động, có thể bị coi là người nghe ngóng cơ mật của
người khác hay không?
– Tôi chỉ là cảm thấy Tiên linh khí nơi này nồng đậm như vậy, muốn ở nơi này
tu luyện vài năm, có thể có tiến bộ lớn hay không.
Diệp Mặc mượn cớ.
Phong Mạch Thuần phong tình vạn phân liếc nhìn, cái ý đó tin anh mới là lạ.
Nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm gì.
Diệp Mặc theo sau bốn người của Cực Kiếm môn tiến vào môn phái, quả nhiên Tiên
linh khí lại càng nồng đậm hơn, lần này Diệp Mặc thực sự muốn ở nơi này tu
luyện vài năm rồi.
– Đừng lo chuyện tu luyện, đợi anh thành rể hiền của Cực Kiếm môn chúng tôi,
anh còn sợ không có nơi mà tu luyện hay sao?
Phong Mạch Thuần lại lần nữa nhỏ giọng cười khanh khách bên tai Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng có chút im lặng, hắn muốn ở nơi này tu luyện là giả, còn
chuyện làm rể hiền của Cực Kiếm môn thì miễn đi, không phải tôi, tôi cũng
không muốn.
– Mạch Thuần, sao em cứ xì xào thì thầm gì đấy bên tai Diệp sư huynh thế,
không sợ Niệm Mân ghen sao?
Một nữ tu khác tên Thi Nhã Du thấy Phong Mạch Thuần lúc nào cũng thì thầm to
nhỏ bên tai Diệp Mặc, cố ý lên tiếng trêu ghẹo nói.
Sắc mặt Phong Mạch Thuần đỏ bừng muốn nói gì đó, lại nhìn thấy hai đường độn
quang hạ xuống trước mặt mấy người.
Người hạ xuống là hai tu sĩ một nam một nữ, nam tu vô cùng anh tuấn, tu vi
Huyền Tiên sơ kỳ. Còn nữ tu kia thì tuyệt đối không kém gì Tần Niệm Mân, thậm
chí Diệp Mặc thấy, còn xinh hơn Tần Niệm Mân ba phần, vô cùng dễ thương, mi
mục như vẽ, tùy tiện nhìn cũng thấy xinh đẹp, ưa nhìn. Thân hình này, khiến
Diệp Mặc nhớ đến Thanh Như vẫn còn ở trong hạt châu kia.
Một người con gái đẹp như vậy, khiến Diệp Mặc không khỏi nhìn lấy vài cái, thứ
tốt thì cũng là dùng để ngắm nghía thưởng thức mà, người con gái xinh đẹp cũng
vậy, cũng để ngắm nghía. Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối chính là sắc
mặt người con gái này không ngờ lại lạnh như băng, còn tu vi thì cũng là Huyền
Tiên sơ kỳ rồi.
– Niệm Mân, em trở về rồi.
Người nam tu khôi ngô kia thấy Tần Niệm Mân, sắc mặt rất vui mừng, lập tức lên
tiếng chào hỏi.
Nữ tu cực xinh đẹp kia cũng thanh đạm hỏi một câu.
Tần Niệm Mân lại cao hứng nói:
– Vũ sư huynh, Băng Du sư tỷ, hai người muốn ra ngoài sao?
Nam tu được gọi là Vũ sư huynh vội nói:
– Không đúng, là một người bạn của sư phụ Băng Du đến, Băng Du muốn đi đón
họ, anh đi cùng Băng Du mà thôi.
Diệp Mặc vừa nghe liền biết là có chuyện gì, quả nhiên Tần Niệm Mân lại tự
cười nói:
– Vậy chúc Vũ sư huynh mã đáo thành công nhé.
Tất cả mọi người hiểu ra câu nói này là có ý gì, chỉ có điều nữ tu sắc mặt
lạnh như băng kia vẫn lạnh lùng không nói câu nào.
Thấy hai người phóng pháp bảo phi hành biến mất khỏi Cực Kiếm môn, Phong Mạch
Thuần lại lần nữa thì thầm bên tai Diệp Mặc nói:
– Anh thấy Băng Du sư tỷ có phải là rất xinh đẹp hay không? Cô ấy chẳng những
là Tiên tử xinh đẹp nhất của Cực Kiếm môn, mà cũng là đệ nhất mĩ nhân trong
Cung Hoa Thiên. Anh chắc hẳn cũng không phải là người có mới nới cũ, sau khi
thấy Băng Du sư tỷ rồi, lại đi thích Băng Du sư tỷ đấy chứ?
Diệp Mặc có chút im lặng, hắn dường như chỉ quen biết cô Phong Mạch Thuần
trong thời gian ngắn ngủi, sao người con gái này lại giống mấy cô nhiều
chuyện trên Trái đất vậy? Băng Du sư tỷ kia quả thực rất xinh đẹp, hơn nữa tu
vi cũng là Huyền Tiên sơ kỳ rồi, đối với Diệp Mặc mà nói, thấy cũng chỉ là
ngắm chút thôi, cũng chỉ vậy mà thôi.
Mĩ nữ Tiên giới nơi nào cũng có, nếu so sánh thì người con gái xấu xí ngược
lại lại rất ít, cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Mặc dù Diệp Mặc
biết Băng Du kia chắc hẳn cũng không sửa chữa dung mạo gì, nhưng nếu lấy mĩ nữ
của Tiên giới mà so sánh với Tố Tố, Khinh Tuyết, thì Diệp Mặc thấy rằng vẫn
kém quá xa. Tố Tố, Khinh Tuyết, Tĩnh Văn, bọn họ mới là mĩ nữ nghiêng nước
nghiêng thành thực sự.
Giọng nói của Phong Mạch Thuần hơi to chút, mấy người Tần Niệm Mân đều nghe
thấy. Tần Niệm Mân hờn dỗi nói:
– Mạch Thuần, em đừng huyên thuyên nữa được không?
Thấy Tần Niệm Mân và các vị huynh sư muội cũng không có gì đặc biệt, Diệp Mặc
lại có chút cổ quái, trong lòng lại thêm chút thiện cảm với cô Tần Niệm Mân
này.
Sau khi vào sơn môn, Diệp Mặc theo mấy người lại bay mấy trăm dặm nữa, đến một
chân núi khác xung quanh bao phủ mây mù.
– Ổn Thanh sư huynh, em phải đi gặp cha, anh giúp em dẫn Diệp Mặc đi nghỉ
ngơi chút nhé.
Tần Niệm Mân thu lại pháp bảo phi hành nói với Vương Ổn Thanh đang đứng bên.
Diệp Mặc thầm lắc đầu, nếu giả bộ là người yêu, sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho tôi
chính là cô, bây giờ lại bảo người khác đi sắp xếp, nếu như truyền đến tai cha
cô, ông ấy tin mới là chuyện lạ.
Vương Ổn Thanh đang định đáp lại, Phong Mạch Thuần lại chủ động nói:
– Niệm Mân, em vừa lúc không có chuyện gì, để em sắp xếp cho.
Nói xong, cô quay người nói với Diệp Mặc:
– Diệp sư huynh, anh đi theo em.
Thấy Diệp Mặc theo sau Phong Mạch Thuần rời khỏi, Thi Nhã Du áp sát vào tai
Tần Niệm Mân nói:
– Niệm Mân, Mạch Thuần hình như đối với Diệp sư huynh không được bình thường,
cô ấy chẳng nhẽ lại có chủ ý gì sao?
Tần Niệm Mân làm gì để ý đến chuyện này, cho dù là không bình thường thật, cô
cũng không thèm để ý, bây giờ Thi Nhã Du nhắc đến, cô cũng chỉ vỗ vỗ Thi Nhã
Du nói:
– Đừng nói lung tung, chị đến gặp cha chị chút, đợi lát nữa lại đến tìm em.
…
Phong Mạch Thuần dẫn Diệp Mặc đến một khu viện vô cùng u nhã, chỉ vào bên
trong nói:
– Động phủ này không tệ chứ, anh ở đây đi.
Bên ngoài khu viện có khoảng đất rộng lớn tu luyện pháp thuật, xung quanh
còn có rừng trúc nhỏ và một cái hồ nhỏ. Hơn nữa Tiên linh khí lại đầy đủ, nơi
này quả thực không tệ, Diệp Mặc lập tức hài lòng nói:
– Cám ơn Mạch Thuần sư tỷ, nơi này rất tốt.
Phong Mạch Thuần mỉm cười, cũng không đi luôn, ngược lại lại theo Diệp Mặc vào
viện, Diệp Mặc có chút cổ quái nhìn Phong Mạch Thuần, hắn không hiểu tại sao
người con gái này vẫn chưa rời đi.
Thấy Diệp Mặc nghi ngờ mình Phong Mạch Thuần bỗng nhiên nói:
– Diệp Mặc, nếu như tôi đoán không sai, anh căn bản cũng không phải người
trong lòng của Tần Niệm Mân, đúng không?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
– Đúng vậy, tôi không phải.
Hắn không cần phải phủ nhận, nếu Phong Mạch Thuần nhìn ra rồi, rõ ràng Phong
Mạch Thuần biết Tần Niệm Mân có người trong lòng là sự thật. Hắn và Tần Niệm
Mân chỉ là một vụ giao dịch mà thôi, bản thân Tần Niệm Mân đã lộ chân tướng,
thì căn bản cũng không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không chút áy náy gì.
– Anh là một người thẳng thắn, nhưng anh chẳng lẽ lại không thích Tần Niệm
Mân sao? Cô ấy là người xinh đẹp thứ hai trong Cực Kiếm môn chúng tôi đấy.
Phong Mạch Thuần thấy Diệp Mặc thẳng thắn như vậy cũng có chút nghi ngờ hỏi.
Diệp Mặc ngồi xuống, tự rót ình một chén Tiên linh trà, những lời này hắn cũng
lười chẳng thèm trả lời. Hắn cảm thấy cái cô Phong Mạch Thuần có chút cổ quái,
đây là lần đầu mình và cô ấy gặp nhau, vẻ mặt cô ấy lại bát quái, khiến Diệp
Mặc có chút cảnh giác.
Thấy Diệp Mặc đến trả lời cũng không thèm trả lời mình, Phong Mạch Thuần tự
nhiên cười nói:
– Được rồi, vừa rồi là tôi hỏi linh tinh. Anh chắc hẳn có một vụ giao kèo với
Tần Niệm Mân, tôi cũng không quản vụ giao kèo đó của hai người, Tần Niệm Mân
có thể gọi anh mạo danh Ngạn Húc Thao, chắc hẳn anh cũng là một Tiên đan sư?
Anh bây giờ là Tiên đan sư mấy phẩm rồi?
Hóa ra người trong lòng của Tần Niệm Mân đó là Ngạn Húc Thao, nhưng đối với
lời nói của Phong Mạch Thuần này, Diệp Mặc coi như không nghe, hắn căn bản
cũng không muốn trả lời. Còn Phong Mạch Thuần có phải sẽ đi mật báo hay không,
thì Diệp Mặc căn bản cũng không quan tâm.
Thấy Diệp Mặc căn bản cũng khó chơi, Phong Mạch Thuần sau khi cắn răng lấy ra
một đống Tiên linh thảo, rồi lại lấy ra một đài sen nói:
– Cho anh nguyên liệu của mười hai lò Thái Ất đan, anh có thể luyện chế được
bao nhiêu lò đan dược? Nếu như anh một lò cũng không thể luyện chế ra được,
vậy thì coi như tôi chưa nói gì.
Chẳng trách người con gái này lại không bình thường với mình, hóa ra là có ý
đồ, cô ta muốn mình giúp luyện chế đan dược.