Kỳ Di Dung cúi thấp đầu xuống, nhưng cũng không nói câu gì, nhìn bộ dạng không
dám phản bác lại.
Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu đến lại khua khua tay nói với Kỳ Di Dung:
– Cô xuống đi, nơi này cứ giao cho tôi là được rồi.
Diệp Mặc bắt đầu cảm thấy có chút không đúng rồi, Kỳ Di Dung sắp làm môn chủ
phu nhân rồi, vừa nãy Mẫn trưởng lão còn sai bảo cô, bây giờ tên trưởng lão
này lại không có chút tôn kính nào đối với cô cả. Xem ra, Mẫn trưởng lão này
giống như đang giám sát cô vậy.
Không đợi Kỳ Di Dung trả lời, Diệp Mặc mỉm cười nói:
– Kỳ Di Dung nói chuyện rất hợp với tôi, cứ để cô ấy cùng nói chuyện với tôi
đi.
Tên trưởng lão Kiếp Biến tầng sáu đó cũng không ngờ Diệp Mặc lại mở miệng chủ
động giữ Kỳ Di Dung ở lại, ngữ khí lập tức lạnh lùng. Diệp Mặc cũng nói như
vậy rồi, y cũng không tiếp tục bảo Kỳ Di Dung rời đi nữa, chỉ gật gật đầu nói:
– Cũng được, vậy thì Di Dung cùng vào đi.
Nói là đại điện, nhưng thần thức của Diệp Mặc sớm đã quét vào bên trong này
thấy đây cũng không phải là đại điện của Tàng Đao tông, mà là một thiên điện.
Bên ngoài điện có trận pháp phòng ngự cấp tám, mặc dù bố trí tương đối kín,
nhưng Diệp Mặc vừa nhìn qua liền thấy.
Đợi sau khi đám người Diệp Mặc đều ngồi vào trong đại điện hết rồi, thì tu sĩ
Kiếp Biến kia mới nói:
– Không biết Nhị Tháp bây giờ ở đâu rồi?
– Nghe nói bạn của sư đệ đến rồi, tôi trong lòng quả thực cũng rất vui mừng.
Một giọng nói chói tai truyền đến, cắt đứt lời nói của tên tu sĩ Kiếp Biến,
cùng với giọng nói này tiến vào là Mẫn trưởng lão và một tu sĩ Hóa Chân tầng
thứ nhất trên đỉnh đầu có chút phát sáng.
Diệp Mặc không ngờ Tàng Đao tông cũng có tu sĩ Hóa Chân, tu sĩ Hóa Chân tầng
thứ nhất đó sau khi tiến vào ánh mắt liền dừng lại phía Diệp Mặc. Diệp Mặc lập
tức đoán ra, chắc hẳn là Mẫn trưởng lão không nhìn ra tu vi của mình, nên mới
mời tu sĩ Hóa Chân này đến. Diệp Mặc cũng biết hắn đây chỉ là đoán, một tu sĩ
Hóa Chân có thể vì vài vị khách tầm thường đến, theo ý mà nói cũng không hẳn
chỉ đơn giản là kiểm tra tu vi.
Giọng nói có chút chói tai đó chắc hẳn là của sư huynh của Nhị Tháp là Diêu
Thiện, xem chừng tu vi của gã nâng cao cũng không chậm, cũng đã là Ngưng Thể
sơ kỳ rồi, Kỳ Di Dung ngược lại vẫn dậm chân mức tu vi Hư Thần.
– Di Dung, sao em cũng lại ở đây?
Tu sĩ có giọng nói chói tai đó nhìn thấy Kỳ Di Dung, vui mừng nói.
Kỳ Di Dung đứng dậy thấp giọng nói:
– Em dẫn vài người bạn của Nhị Tháp đến đây.
– Uhm. Đợi lát nữa anh tìm em có chút chuyện.
Tu sĩ có giọng nói chói tai đó sau khi nói xong, lại quay người nói với tên tu
sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất:
– Thái thượng trưởng lão mời ngồi…
Tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất trên đầu có chút phát sáng đó gật gật đầu, sau đó
lại nói với Diệp Mặc:
– Công pháp ẩn giấu của người bạn này quả nhiên thâm hậu, Mẫn mỗ không ngờ
cũng không nhìn ra được.
Diệp Mặc cười cười, căn bản cũng không tiếp lời, hắn sở dĩ ẩn giấu tu vi của
mình, chính là muốn nhìn xem Tàng Đao tông rốt cục là có ý gì? Nếu như không
phải nơi này là môn phái của Nhị Tháp, nói không chừng hắn cũng trực tiếp chất
vấn rồi. Nhưng đây lại là môn phái mà Nhị Tháp ở, chẳng may chữa lợn lành
thành lợn què, thì cũng quá mất mặt rồi. Hơn nữa Nhị Tháp biết rồi, trong lòng
gã cũng không thoải mái, dù sao Tàng Đao tông cũng là tông môn mà gã đã từng
ở, gã thậm chí còn từng là thiếu môn chủ nữa.
Thấy Diệp Mặc không trả lời, tên tu sĩ Hóa Chân họ Mẫn này cũng không để ý,
chỉ bước đến vị trí đầu tiên ngồi xuống, sau đó không nói thêm gì.
– Tôi là Diêu Thiện, là sư huynh của Nhị Tháp, bạn của Nhị Tháp cũng chính là
bạn của tôi, còn chưa hỏi mấy vị nên xưng hô như nào.
Tên tu sĩ giọng nói chói tai quả nhiên tự xưng mình là Diêu Thiện.
Nói xong gã lại chỉ về phía tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu nói:
– Vị này là Nam trưởng môn của Tàng Đao tông tôi.
Diệp Mặc đứng dậy ôm quyền nói:
– Tôi tên Diệp Mặc, lần này đến Tàng Đao tông cũng là tiện đường ngang qua,
chỉ có điều không ngờ Biên môn chủ sớm qua đời rồi, quả thực khiến người ta vô
cùng đau xót. Nhị Tháp bây giờ cũng chưa biết tin này, nếu như Nhị Tháp biết
được tin này, trong lòng chắc chắn rất đau thương.
Chỉ đơn gian giới thiệu mình một chút, Diệp Mặc cũng không giới thiệu những
người còn lại. Nhưng Diêu Thiện cũng không để ý, rõ ràng trong lòng gã cũng
không để tâm đến những người còn lại.
Diệp Mặc sau khi nói xong, Diêu Thiện lập tức tâm trạng trùng xuống nói:
– Đúng vậy, Nhị Tháp sau khi rời khỏi Tàng Đao tông, sư phụ vì vừa tức vừa lo
lắng, kết quả tu luyện có chuyện, kết quả, haizz…
Nhị Tháp sau khi rời đi Biên Hướng Tân liền vừa tức vừa lo lắng sao? Diệp Mặc
mặc dù chưa từng gặp Biên Hướng Tân, nhưng hắn cũng không tin Nhị Tháp lại có
thể nói láo được. Theo những gì Nhị Tháp nói, gã rời khỏi Tàng Đao tông rồi,
Biên Hướng Tân chỉ có động lực thúc đẩy, chứ không có chút biểu hiện vừa
giận vừa lo gì.
Diêu Thiện nói xong thở dài một hơi, một lát sau, gã lại cố gắng trấn tĩnh
tinh thần của mình lại hỏi:
– Anh Diệp, Nhị Tháp không biết bây giờ ở đâu rồi? Tháng sau là ngày tôi nhận
chức chưởng môn của Tàng Đao tông, thực ra vị trí này nên là của sư đệ Nhị
Tháp. Nhưng tôi vẫn không tìm được Nhị Tháp đang ở đâu, nếu như Nhị Tháp có
thể quay về, tôi thà rằng nhường lại vị trí này cho sư đệ Nhị Tháp.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Nhị Tháp tôi quả thực biết, anh ấy đang…
– Đừng nói, anh ta muốn Nhị Tháp quay về chỉ là muốn giết Nhị Tháp, cướp đi
truyền thừa Tàng Đao tông trên người Nhị Tháp…
Kỳ Di Dung bỗng nhiên đứng dậy cắt đứt lời nói của Diệp Mặc.
Diệp Mặc bình tĩnh nhìn Kỳ Di Dung, hắn trước giờ vẫn đợi Kỳ Di Dung nói ra
chân tướng sự việc. Tâm tư của Kỳ Di Dung từ khi nhìn thấy bọn họ cho đến lúc
này, cũng đã cực kỳ chấn động rồi, hơn nữa khi mình nói đến Nhị Tháp ở nơi
nào, cô lại càng kích động.
– Di Dung, em điên rồi sao? Nếu như Nhị Tháp quay về rồi, chúng ta có thể
nhượng lại chức chưởng môn của Tàng Đao tông cho Nhị Tháp, chúng ra sẽ làm đám
cưới. Chẳng lẽ em không muốn Nhị Tháp quay về, nó là sư đệ của anh mà? Là dòng
máu duy nhất của Tàng Đao tông chúng ta.
Diêu Thiện bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt không hiểu lớn tiếng nói, rõ ràng rất
không hài lòng về câu nói của Kỳ Di Dung.
Kỳ Di Dung cười khẩy, căn bản không thèm để ý đến Diêu Thiện, lại quay người
nói với Diệp Mặc:
– Diệp sư huynh, anh là bạn của Nhị Tháp, tôi cũng gọi anh là sư huynh. Tôi
chắc chắn mà nói với anh, anh hôm nay nếu như vào đây rồi, bất luận có nói về
tung tích của Nhị Tháp hay không, thì anh cũng không thể nào rời khỏi Tàng
Đao tông được. Vì cái mà bọn họ muốn không phải là Nhị Tháp quay về, mà là
muốn cái mạng của Nhị Tháp và truyền thừa mà Nhị Tháp mang đi.
Diệp Mặc lúc này mới hiểu vì sao mình thoạt nhìn là một tu sĩ cấp thấp đến,
lại có một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất cũng chủ động đến đại điện, hóa ra là
vì nghe ngóng tin tức của Nhị Tháp, mà mục đích nghe ngóng tin tức của Nhị
Tháp rõ ràng chính là truyền thừa của Tàng Đao tông. Xem ra Nhị Tháp mang
truyền thừa của Tàng Đao tông đó đi, cũng không phải đơn giản.
Nhưng lúc trước hắn cũng không nghe thấy Nhị Tháp nói qua về truyền thừa của
Tàng Đao tông, chẳng lẽ Nhị Tháp lại giấu chuyện này sao?
Tên tu sĩ Hóa Chân đỉnh đầu phát sáng lạnh lùng liếc nhìn Kỳ Di Dung nói:
– Đưa xuống dưới.
– Vâng.
Mẫn trưởng lão vội vàng khom người nói một câu, sau đó bước đến kéo Kỳ Di
Dung, Diêu Thiện trong mắt hiện lên tia lo lắng, nhưng cũng không dám nói câu
nào.
Kỳ Di Dung lại nói với Diệp Mặc:
– Diệp sư huynh, anh tin lời tôi, Nhị Tháp tuyệt đối đừng quay về, nói với
Nhị Tháp, tôi đi trước đây.
Nói xong cô lại cười khẩy với Diêu Thiện nói:
– Diêu Thiện, kết hôn với anh? Kỳ Di Dung tôi trước giờ chưa bao giờ muốn kết
hôn với anh. Anh và Mẫn Hướng Thiên hại chết Biên môn chủ, đừng cho rằng mọi
người không biết, sẽ có một ngày Nhị Tháp sẽ quay về tìm anh báo thù.
Cô cũng không đợi Mẫn trưởng lão lôi đi, cũng đã bước về phía Mẫn trưởng lão.
Trong mắt cô cũng không còn ý muốn sống nữa rồi, nhưng cô cũng biết tự sát
trong này đồng nghĩa với việc tự rước lấy nhục nhã.
– Nếu cô cũng biết rồi, vậy thì đừng đi nữa, chết trong này cũng vậy thôi.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất cười khẩy, trực tiếp khua tay một đường chân
nguyên đại thủ vươn ra.
– Thái thượng trưởng lão, đừng giết Di Dung, Di Dung cô ấy sẽ không nói…
Diêu Thiện thấy Thái thượng trưởng lão muốn ra tay, lập tức nôn nóng hét lớn.
Tên trưởng lão Hóa Chân đó lạnh lùng nhìn Diêu Thiện một cái, Diêu Thiện rùng
mình một cái, cũng không dám nói gì nữa, thậm chí mắt cũng không dám nhìn Kỳ
Di Dung nữa.
Diệp Mặc không ngờ nhanh như vậy lại chứng kiến cảnh này, Biên Hướng Tân quả
nhiên là do đệ tử của lão hãm hại. Hơn nữa còn là đại đệ tử lão thích nhất –
Diêu Thiện, tên Diêu Thiện này có thể hãm hại sư phụ của mình, cũng không phải
là thứ tốt đẹp gì. Kỳ Di Dung dường như có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng
lại không dám nói, đến cuối cùng, cô không còn cơ hội nào nói hết mọi thứ ra.
Chân nguyên đại thủ của trưởng lão Hóa Chân đó chỉ vươn ra được nửa đường,
liền tự động tiêu tán. Tu sĩ trong đại điện đều cho rằng Thái thượng trưởng
lão vì Diêu Thiện cầu xin, tạm thời bỏ qua cho Kỳ Di Dung, chính vào lúc kinh
ngạc này, lại phát hiện ra Thái thượng trưởng lão đang ngồi hàng đầu kia trong
mắt lộ ra vẻ cực kì kinh hãi.
Sau đó đám người liền nhìn thấy một chân nguyên đại thủ tương tự bắt lấy Thái
thượng trưởng lão đó, giống như một con gà con bị ném ra giữa đại điện vậy.
– Hóa Chân hậu kỳ, vực đại thành…
Tên tu sĩ Hóa Chân này bị Diệp Mặc xách lên ném ra giữa đại điện, đến bò dậy
cũng không bò được nữa. Diệp Mặc đã tiện tay phong bế tu vi của gã rồi, nếu
như chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Biên Hướng Tân, thì Diệp Mặc sẽ
giết chết tên này.
Ở Đông Huyền châu tu luyện đến Thừa Đỉnh cũng là cao thủ trong các cao thủ
rồi, huống chi là Kiếp Biến. Nhưng bao gồm cả Mẫn trưởng lão và trưởng lão
Kiếp Biến tầng thứ sáu kia, thì cũng bị hành động Diệp Mặc làm cho kinh
người chết sững rồi.
Một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất không ngờ lại không có chút sức lực phản
kháng nào, giống như một con gà con bị người ta dùng chân nguyên đại thủ xách
lên vậy, cho dù là Hóa Chân hậu kỳ cũng không làm được?
Chỉ có Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê vẻ mặt bình tĩnh, tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất,
trong mắt Diệp Mặc thực ra cũng chỉ lợi hại hơn con kiến hôi chút ít mà thôi.
– Diệp sư huynh, tiền bối…
Kỳ Di Dung không ngừng kích động nhìn Diệp Mặc, cô cho rằng khi sắp chết, lại
phát hiện ra chuyện căn bản không thể nào xảy ra được. Diệp Mặc trẻ tuổi như
vậy, không ngờ là một cao thủ Hóa Chân hậu kỳ? Lúc trước, cho dù cô có nghĩ
đến, cũng không dám nghĩ như vậy.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Nhị Tháp cũng đã từng nói với tôi về cô, nhưng trong ấn tượng của Nhị Tháp,
cô dường như không phải bộ dạng như bây giờ. Có chuyện gì nói kỹ ra xem nào,
nơi này không có ai dám làm gì cô đâu?
– Vâng.
Kỳ Di Dung kích động vội vàng gật đầu, cô cho rằng đời này cũng không đợi được
đến ngày này, nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng đợi được rồi.