Chỉ trong nháy mắt, chiếc chùy trong tay Hạnh Khê cũng đã mang theo một mũi
nhọn hướng về phía Lộ Huyễn Canh. Lộ Huyễn Canh tu vi Ngưng Thể tầng bảy, Hạnh
Khê chỉ là tu vi Ngưng Thể tầng bốn, một Ngưng Thể trung kỳ, một Ngưng Thể hậu
kỳ, muốn động thủ chắc chắn không phải là đối thủ của Lộ Huyễn Canh. Huống chi
Hạnh Khê ở lại Hải Giác cũng đã gần trăm năm, cũng không có chút tiến bộ nào.
Dù sao không phải tu sĩ nào cũng có thể vượt cấp giết địch như Diệp Mặc được.
Lộ Huyễn Canh vừa nhìn thấy Hạnh Khê động thủ, khóe miệng lộ vẻ cười khẩy, y
cũng không sợ Hạnh Khê. Tu vi của Hạnh Khê y vừa nhìn là có thể nhìn ra, lúc
trước cũng giống tu vi của y, bây giờ vẫn dậm chân tại chỗ, còn mình thì đã
thăng cấp lên Ngưng Thể tầng bảy rồi. Chỉ là một Ngưng thể trung kỳ, cũng dám
ra tay với Ngưng Thể hậu kỳ như mình sao?
Sau đó y phóng ra một đường vòng cong màu đen, trong mắt y, anh em Hạnh Thị
bây giờ cũng chỉ là người không nơi nương tựa, nếu đụng đến mình, y cũng không
khách khí nữa. Sau khi đường vòng màu đen đó được phóng ra, y lại hướng về
phía Hạnh Dực cười khẩy nói:
– Hạnh Dực, tôi ngủ với người đàn bà của anh rồi, anh làm gì được tôi?
Nói xong y liền phóng ra vòng tròn màu đen đó vây khốn cây chùy ngắn của Hạnh
Khê lại, nhưng sau đó y lại kinh ngạc há to miệng, trong mắt hoàn toàn kinh
hãi. Y phát hiện ra mình không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn
cây chùy ngắn của Hạnh Khê càng lúc càng có nhiều đường sáng màu đen vây lấy
y.
Đến lúc đó, Hạnh Khê làm sao còn không biết là Diệp Mặc đang giúp gã, gã lại
càng không chút phòng hộ toàn lực khởi động pháp bảo hình chùy ngắn của mình.
Nữ tu đứng bên tên Vô Môi cũng nhìn ra có gì đó không đúng, cô vốn dĩ hi vọng
Lộ Huyễn Canh có thể giết chết được anh em Hạnh Thị, để cô đỡ phải áy náy khó
xử. Nhưng bây giờ cô phát hiện ra Lộ Huyễn Canh không ngờ lại không chút nhúc
nhích được, làm sao không biết chuyện này cũng đã vượt khỏi dự liệu của cô
rồi?
Cô vội vàng hô lớn:
– Dừng tay, Huyễn Canh bây giờ là đệ tử thân truyền của trưởng lão tông môn
tám sao Trường Thanh phái, anh không được động…
Nhưng lời nói của cô chưa dứt, thì cây chùy ngắn của Hạnh Khê cũng đã xé tan
tành Lộ Huyễn Canh đang kinh ngạc kia rồi, màn máu phun đầy trời, tỏa ra một
mùi tanh của máu. Hạnh Khê cũng không có bản lĩnh của Diệp Mặc, có thể biến
hóa đối phương thành hư không, nhưng như này, gã lại càng cảm thấy hả dạ rồi.
Một nguyên thần với tốc độ cực nhanh từ thi thể của Lộ Huyễn Canh trốn ra
ngoài, nhưng nguyên thần này còn chưa lao ra được bao xa, thì lại bị một bóng
đen nuốt chửng. Và nuốt nguyên thần của Lộ Huyễn Canh chính là Vô Ảnh. Diệp
Mặc nhìn không ưa cái tên Lộ Huyễn Canh này, nên đã để cho Vô Ảnh ăn nguyên
thần của y.
– Tiện nhân…
Thấy Hạnh Khê giết Lộ Huyễn Canh rồi, Hạnh Dực lúc này mới dịu lại, nhìn Vô
Môi lạnh lùng nói một câu.
Vô Môi sắc mặt trắng bệch, cô lẩm bẩm nhìn Hạnh Dực nói:
– Chuyện này không liên quan gì đến tôi, anh cũng đi được gần trăm năm rồi,
một mình tôi làm sao có thể vựng được cửa hàng này? Tôi chỉ có thể cùng hùn
vốn với người khác.
– Tôi nhổ vào, hùn vốn còn có thể hùn vốn trên giường sao? Cái thứ không cần
đến thể diện là gì. Tiếc cho đại ca tôi mỗi ngày thương nhớ cô, còn cố ý về
đón cô.
Hạnh Khê nhổ nước bọt nói.
Hạnh Dực bỗng nhiên lắc lắc đầu nói:
– Hạnh Khê, không phải nói nhiều nữa, chúng ta đã làm chậm trễ quá nhiều thời
gian của Diệp tiền bối rồi, đi thôi, nơi này cũng không còn thứ gì lưu luyến
anh nữa rồi.
– Đi? Giết đệ tử của Trường Thanh phái tôi rồi, còn muốn đi sao?
Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến, anh em Hạnh Thị lúc này mới
phát hiện ra bên ngoài cửa hàng cũng đã chật kín tu sĩ đứng xem rồi.
Một tu sĩ tóc dài mặt như mặt chim gáy bước vào, nhìn thấy anh em Hạnh Thi
lạnh giọng nói. Vô Môi nhìn thấy tu sĩ tóc dài này bỗng nhiên cúi đầu xuống,
dường như có chút xấu hổ.
– Môi Tử, đến bên tôi, ai giết đệ tử của tôi, nói đi. Thôi, cũng không cần
nói nữa. Tôi giết chết toàn bộ là được, nhớ kỹ, người giết các anh là Cữu
Lương của Trường Thanh phái.
Tên tu sĩ tóc dài mặt như mặt chim gáy này nói xong, liếc nhìn mấy người Hạnh
Khê, sau đó y lại nhìn Lạc ảnh và Giải Ấu Huê. Một lúc sau, lại chằm chằm nhìn
Lạc Ảnh, ánh mặt lộ ra vẻ dâm dục.
Hạnh Dực thấy Vô Môi đứng bên cạnh Cữu Lương, làm gì còn không biết người đàn
bà này không ngờ đến sư phụ và đệ tử cũng lên giường hết rồi, lập tức ngửa mặt
lên trời hét lớn:
– Hạnh Dực tôi có mắt như mù, không ngờ lại nhắm trúng một con tiện nhân như
cô, giết cô đúng là càng làm bẩn tay tôi thêm mà thôi, cút đi…
Vô Môi vỗn dĩ có chút hổ thẹn nghe thấy lời nói của Hạnh Dực, ngược lại không
còn hổ thẹn nữa, lại lạnh lùng nói:
– Vô Môi tôi cũng không nợ anh cái gì cả, anh không có tư cách nói như vậy
với tôi.
Hạnh Dực cũng không thèm để ý đến Vô Môi, coi Vô Môi như không khí vậy. Vô Môi
cười khẩy một cái, đối với chuyện Cữu Lương muốn giết anh em Hạnh Thị ngay lập
tức, lại càng không có chút áy náy và thương hại nào.
Diệp Mặc liếc nhìn ánh mắt của Cữu Lương, khóe miệng nhếch lên khinh thường
nói:
– Chỉ là một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng ba, mà cũng dám nói ra câu này. Hạnh
Khê, đi giết y cho ta.
Hạnh Khê nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, làm gì không biết Cữu Lương đúng là tìm
đến cái chết rồi, lập tức đáp lại:
– Vâng, Diệp tiền bối.
Diệp Mặc đến tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín cũng có thể giết dễ dàng như một cây
cỏ, một trưởng lão Kiếp Biến của Trường Thanh phái cũng dám khoa trương phách
lối trong này.
Sau đó gã lại phóng ra pháp bảo hình chùy, hướng về phía Cữu Lương dữ tợn cười
nói:
– Nhớ rõ, người giết anh chính là Hạnh Khê…
Nói xong cây chùy ngắn trong tay đâm tới cũng như vừa nãy giết chết Lộ Huyễn
Canh.
Ngoại trừ mấy người bên cạnh Diệp Mặc, những người đứng bên quan sát cũng đơ
người ra nhìn, Hạnh Khê là một tu sĩ Ngưng Thể, lại dám đối đầu với Cữu
Lương, còn dám nói những lời khoa trương như này, chẳng lẽ quả thực có tu sĩ
tìm đến cái chết như này sao? Hay là đầu óc của gã hỏng mất rồi?
Cữu Lương lại càng tức giận cười ha hả nói:
– Cữu Lương tôi muốn xem xem anh giết tôi như nào…
Nhưng y cũng giống như Lộ Huyễn Canh, chỉ nói được nửa lời, trong mắt đã lộ ra
tia kinh hãi, sau đó y nhìn rất rõ ràng Hạnh Khê phóng pháp bảo hình chùy về
phía y, pháp bảo hóa thành những đường màu đen bao lấy y, nhưng y cũng không
có chút năng lực phản kháng nào.
– Vực, tu sĩ Hóa Chân…
Kiến thức của Cữu Lương cũng phong phú hơn Lộ Huyễn Canh nhiều, đáng tiếc là y
cũng không có chút sức lực phản kháng nào.
Phụt…
Một màn máu bắn ra, tu sĩ Kiếp Biến cho dù lời hại đi nữa, bị vực của Diệp Mặc
trói buộc lại, đến cử động cũng không cử động được, cho dù tu sĩ Kim Đan cũng
giết được y, càng không cần nói Hạnh Khê lại là một tu sĩ Ngưng Thể trung kỳ.
Một đường nguyên thần bay ra, tương tự cũng bị Vô Ảnh đuổi theo nuốt gọn.
Vô Môi đơ người đứng nhìn hai nhân tình của cô liên tiếp bị Hạnh Khê giết
chết, căn bản cũng không dám tin Hạnh Khê tại sao lại biến thành lợi hại như
vậy.
– Đi thôi.
Diệp Mặc thấy Hạnh Khê sau khi giết chết Cữu Lương và Lộ Huyễn Canh rồi, Hạnh
Dực cũng đã không còn lòng dạ nào giết Vô Môi nữa rồi, lắc lắc đầu nói.
Hắn mang theo Lạc Ảnh quay về đến Thần Dược môn xem xét, không ngờ lại gặp
phải chuyện này.
– Ha ha, anh Diệp, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng.
Trong đám người có một người nam tu mặc áo lam bước ra, từ rất xa đã ôm quyền
lớn giọng nói với Diệp Mặc. Ngữ khí rất vui mừng, có cái gì đó kích động khi
gặp lại người bạn cũ.
Diệp Mặc lập tức nhận ra tu sĩ mặc áo lam trước mặt mình, lập tức cũng vui
mừng ôm quyền nói:
– Hóa ra là anh Phó, quả nhiên là nhân sinh hà xử bất tương phùng.
Phó Vũ là một người bạn mà Diệp Mặc quen biết trong tiểu thế giới, lúc đó là
vì Phó Vũ cứu Cơ Mi, mà người con gái Cơ Mi này lại cứ khăng khăng muốn đi
cùng Diệp Mặc, kết quả ba người cùng đến một quán rượu ăn uống một bữa, Cơ Mi
trở thành tì nữ của Diệp Mặc. Nhưng Phó Vũ thì lại là một người bạn đáng để
kết giao, ước mơ của Phó Vũ là đi khắp Thần châu du lịch danh sơn đại châu,
bây giờ gã đến Đông Huyền châu, không biết ước mơ này có còn như vậy nữa hay
không.
– Không ngờ anh Diệp lại bước đến trước mặt tôi rồi, năm đó trong Hàng Thủy
thành ở tiểu thế giới, tu vi của anh cao hơn tôi nhiều rồi, bây giờ vẫn là cao
hơn tôi rất nhiều.
Phó Vũ cười ha hả, mặc dù nói tu vi của Diệp Mặc cao hơn gã, nhưng vẻ mặt vô
cùng tự nhiên, căn bản không có chút buồn bực nào trong đó.
Nói xong gã không đợi Diệp Mặc nói gì, liền nói tiếp:
– Đi, chúng ta đi tìm một nơi nào đó uống rượu, mấy vị này là…
Diệp Mặc giới thiệu qua mấy người, sự cởi mở và tự nhiên của Phó Vũ ngay lập
tức khiến ọi người có thiện cảm, Sầm Thiên Cầm lại càng không ngừng liếc nhìn
Phó Vũ, đáng tiếc là tu vi của Phó Vũ quá thấp, chỉ là tu vi Nguyên Anh.
Sau khi mấy người tìm một Linh tức lâu trong Tất Thông thành ngồi xuống, Phó
Vũ nói với Diệp Mặc:
– Năm đó tôi có một chuyện muốn tìm anh, nhưng anh rời khỏi tiểu thế giới
rồi, sau đó sau khi tôi đến Đông Huyền châu, cho rằng cũng không thể nào gặp
được anh nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp lại anh, vừa lúc chuyện này có thể nói
với anh, thì tôi cũng yên tâm.
Diệp Mặc lấy ra một bình rượu ngon làm từ “Vạn niên thạch duẩn tủy”, lại lấy
ra bảy ly rượu, sau khi rót ỗi người một ly, mới nói với Phó Vũ:
– Mời anh Phó nói đi.
Phó Vũ vẻ mặt lại có chút ngưng trọng nói:
– Anh Diệp, tôi nghe nói anh đi tìm một người con gái tên Mục Tiểu Vận ở tiểu
thế giới, người con gái đó là đệ tử của Băng hồ, có chuyện này không?
Diệp Mặc bỗng nhiên đứng dậy, kích động nắm chặt lấy tay Phó Vũ nói:
– Không sai, anh Phó, đúng là vậy, Mục Tiểu Vận chính là vợ của tôi, cô ấy ở
đâu rồi?