Sầm Thiên Cầm thậm chí cũng chuẩn bị sẵn rồi, một khi Diệp Mặc cứng rắn, thì
cô sẽ tự bạo, cho dù miếng ngọc giản đó cũng phải vỡ hoàn toàn cùng mình khi
phát nổ. Cô lại không biết, nếu như Diệp Mặc mạnh hơn, cô làm gì còn cơ hội
phát nổ nữa?
Chính vào lúc cô cực kỳ bất an, Diệp Mặc bỗng nhiên lại lấy ra năm miếng Giác
Hồn Tảo, sau đó lại lấy ra hai bình ngọc đưa cho cô nói:
– Dùng những thứ này đổi lấy số ngọc giản kia của cô, không, không phải đổi,
chỉ là để tôi phục chế một phần. Đương nhiên khi tôi rời đi rồi, thì vẫn dẫn
cô đi cùng.
Sầm Thiên Cầm cho rằng Diệp Mặc muốn ra tay, không ngờ Diệp Mặc lại lấy ra đồ
trao đổi với cô. Cô vẫn còn đang nghĩ nếu như không đổi, chỉ còn con đường
chết, thì lại phát hiện ra thứ mà Diệp Mặc lấy ra đặt trước mặt cô không ngờ
lại là Giác Hồn Tảo.
– Giác Hồn Tảo…
Sầm Thiên Cầm kinh ngạc bật thốt lên, nhanh chóng cô phát hiện ra những Giác
Hồn Tảo này chẳng những độ tinh khiết cực tốt, hơn nữa còn có năm miếng ám
tảo. Cái này, cái này quả thực đúng là của trên trời rơi xuống.
Sự quý giá của Giác Hồn Tảo Sầm Thiên Cầm làm sao không biết? Cô sinh sống ở
Hải Giác đảo mười mấy năm trời, sớm cũng muốn lấy được một miếng Giác Hồn Tảo,
đáng tiếc là năng lực của cô có hạn, chỉ có thể trừng mắt nhìn Giác Hồn Tảo
qua qua lại lại, đến một miếng cô cũng không lấy được. Mà bây giờ, Diệp Mặc
chẳng những lấy ra năm miếng Giác Hồn Tảo, mà còn là năm miếng ám tảo.
Ám tảo của Giác Hồn Tảo cho dù là Hải Giác thành cũng là thứ cực kỳ tốt, bao
nhiêu năm nay, Sầm Thiên Cầm ở Hải Giác đảo cũng gặp qua mấy vụ giao dịch của
người khác, cũng nhìn qua các loại Giác Hồn Tảo. Nhưng lại chưa bao giờ nhìn
thấy Giác Hồn Tảo có độ tinh khiết như của Diệp Mặc lấy ra này, càng đừng nói
đến ám tảo.
Sầm Thiên Cầm theo ý thức cầm lấy một miếng ám tảo trong đó lên, ám tảo màu
trắng tuyết nằm trong tay cô, một cảm giác thoải mái và thú vị từ sâu linh hồn
truyền đến, Sầm Thiên Cầm liền biết được, tất cả Giác Hồn Tảo trước mặt đều là
hàng cao cấp trong Hải Giác.
Diệp Mặc liền lúc lấy ra nhiều Giác Hồn Tảo như này, hắn rốt cục lấy được bao
nhiêu Giác Hồn Tảo trong Hải Giác? Đây cũng là lần đầu tiên Sầm Thiên Cầm nhìn
thấy một tu sĩ có thể lấy được nhiều ám tảo trong Hải Giác như vậy, hơn nữa
lần đầu tiên nhìn thấy một tu sĩ có thể lấy được nhiều ám tảo như thế.
Đừng nói Diệp Mặc một lần lấy ra nhiều Giác Hồn Tảo như này, cho dù là lấy ra
một mảnh ám tảo, cô cũng muốn đổi rồi. Nếu Diệp Mặc định đổi, thì cũng chứng
tỏ đối phương không phải là người ỷ mạnh, hơn nữa, những ngọc giản này đối
phương chỉ là phục chế một phần, cũng không phải là lấy đi toàn bộ.
– Tiền bối, tôi đồng ý đổi, chỉ cần tiền bối đồng ý dẫn tôi rời khỏi Hải
Giác.
Sầm Thiên Cầm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô phát hiện ra giọng nói của cô
cũng không thể bình tĩnh lại được.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Cái đó đương nhiên không vấn đề gì, rời khỏi Hải Giác cũng có chút nguy
hiểm đến tính mạng, cho nên cô cần phải chuẩn bị thật tốt.
– Tiền bối, vãn bối biết, cho dù có chết, vãn bối cũng đồng ý cùng tiền bối
rời khỏi Hải Giác, không màng đến sống chết.
Sầm Thiên Cầm kiên quyết nói.
Diệp Mặc gật đầu, hắn cũng rất hài lòng với thái độ của Sầm Thiên Cầm. Nếu nói
mười mấy ngày trước hắn rời khỏi Hải Giác thì đúng thật cũng có khả năng mất
mạng. Nhưng bây giờ hắn rời khỏi Hải Giác căn bản cũng không có vấn đề gì,
cùng lắm cũng chỉ là lại lần nữa quay về Hải Giác đảo mà thôi. Những Giác Hồn
Tảo đó đối với một số tu sĩ khác mà nói là chí mạng, bây giờ trong mắt hắn
cũng chỉ là một bảo bối có thể tu luyện thần thức mà thôi.
Sầm Thiên Cầm lấy ra sáu miếng ngọc giản đưa cho Diệp Mặc nói:
– Đây là ngọc giản mà tổ tiên tôi để lại, mời tiền bối phục chế.
Diệp Mặc không ngờ Cầm Kinh Lĩnh lại để lại sáu miếng ngọc giản, hắn gật gật
đầu, lấy ra mấy miếng ngọc giản rỗng bắt đầu phục chế.
Sau khi Sầm Thiên Cầm cẩn thần dùng mười năm hộp ngọc cất lại Giác Hồn Tảo,
lúc này mới lấy ra hai bình ngọc còn lại.
– Kiếp Sinh đan? Chân Linh đan…
Sầm Thiên Cầm hoàn toàn kinh ngạc đến đơ người ra, cô không ngờ hai bình ngọc
còn lại lại có hai viên đan dược, một viên Kiếp Sinh đan, một viên Chân Linh
đan.
Năm miếng Giác Hồn Tảo cộng thêm hai viên đan dược, đừng nói là trên Hải Giác
đảo của Hải Giác, cho dù là bên ngoài cô cũng chắc chắn rằng sẽ bằng lòng đổi.
Ngọc giản Tiên Trận đương nhiên quý giá, nhưng có thể quý giá hơn những thứ có
lợi ích thực tế này sao?
Địa vị của Diệp Mặc trong lòng cô đương nhiên lại được nâng cao thêm một bậc,
tiền bối Hóa Chân này tuổi tác thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình nhiều nhưng hắn
chẳng những có tu vi thông thiên, hơn nữa lại còn giàu có nữa.
Đương nhiên cái này đối với cô mà nói cũng chiếm lợi thế cực lớn, đối với Diệp
Mặc mà nói cũng thuận tiện hơn nhiều. Hắn chẳng những có thể sớm tiếp cận được
đến Tiên trận, hơn nữa còn có thể sớm hiểu được, ấn kỳ của Ma Ngục cấm địa và
Tây Tích châu có phải có quan hệ với Cầm Kim Lĩnh hay không.
– Cám ơn tiền bối.
Sầm Thiên Cầm sau khi khom người hành lễ với Diệp Mặc, lần này cô cũng hoàn
toàn tin tưởng vào Diệp Mặc rồi. Cô tin chắc Diệp Mặc chính là tu sĩ mà cô
muốn hợp tác.
Diệp Mặc gật gật đầu, thu lại những ngọc giản đã phục chế xong, đưa lại nguyên
bản cho Sầm Thiên Cầm, những ngọc giản này đợi lát nữa xem sau cũng không
muộn.
– Tiền bối, theo như tôi đoán, Tiên trận của Hải Giác có vô số dòng hải
triều, chỉ cần nắm chắc được quy luật của một trong những dòng hải triều này,
thì có thể tìm được một trận môn của trận pháp này.
Sầm Thiên Cầm lần này không giữ lại, mà lại trực tiếp nói suy nghĩ của mình
ra. Mặc dù tìm được một trận môn và từ trận môn đó ra ngoài cũng tương đối xa,
nhưng dù sao cũng là một cơ hội.
Diệp Mặc nhìn Sầm Thiên Cầm hỏi:
– Vậy cô cũng đã biết quy luật của một trong những dòng hải triều đó rồi sao?
Sầm Thiên Cầm lắc lắc đầu:
– Tôi bây giờ còn chưa tìm ra, muốn tìm được quy luật của dòng hải triều này,
cho dù là người có lòng nhẫn nại thế nào đi nữa, cũng cần phải năm mươi đến
một trăm năm.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn không cho rằng Sầm Thiên Cầm nói khoác, Sầm Thiên Cầm
là tông sư trận pháp cấp bảy, tuyệt đối sẽ không phán đoán đúng sai trong này.
Hắn đồng thời cũng không cho rằng mình có thể trong thời gian cực ngắn có thể
tìm được quy luật của dòng hải triều, hắn cũng không thông minh hơn người khác
bao nhiêu, hay là trải qua nhiều chuyện hơn người khác bao nhiêu, còn có sự
giúp sức của Tam Sinh quyết, đầu óc của hắn cũng tinh tế và bình tĩnh hơn
người khác, cái này cũng không có nghĩa là hắn thông minh hơn người khác. Cho
dù mình có thông minh hơn người khác, có thể rút ngắn được một nửa thời gian
tìm ra được quy luật của dòng hải triều, cũng cần phải đến hai mươi ba mươi
năm. Hắn tuyệt đối không thể nào đợi trong này đến hai ba mươi năm, sau đó mới
ra ngoài được.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Sầm Thiên Cầm cũng không vội vàng mà nói:
– Diệp Mặc tiền bối không cần lo lắng, quy luật của dòng hải triều này mặc dù
tôi chưa tìm ra, nhưng trên Hải Giác đảo chắc hẳn có người cũng đã tìm ra rồi.
– Ai?
Diệp Mặc dường như bật thốt lên, căn bản cũng không ngờ tới.
Sầm Thiên Cầm thấy Diệp Mặc bật thốt lên như vậy, liền biết được tâm trạng của
Diệp Mặc muốn ra ngoài còn nôn nóng hơn cô, nên cũng không tiếp tục giấu diếm
mà nói:
– Chính là anh em Hạnh gia trước giờ vẫn ở phường thị đó là Hạnh Khê và Hạnh
Dực, tôi nghĩ hai anh em họ một lòng muốn rời khỏi Hải Giác thành, nếu không
phải sức mạnh của bọn họ còn quá thấp, căn bản không thể nào chặn lại được
Giác Hồn Tảo kia, tôi cũng định hợp tác với bọn họ rồi. Tôi nghi ngờ anh em
Hạnh gia cũng đã nắm được quy luật của một trong những dòng hải triều này rồi,
tiền bối dán thông báo tìm người hợp tác, bọn họ sở dĩ không lập tức đến hợp
tác cùng tiền bối, đó là vì bọn họ đang chờ đợi.
Ngừng lại một lúc, Sầm Thiên Cầm chắc chắn nói:
– Tôi dám chắc chỉ cần tiền bối vừa quay về Hải Giác thành, anh em Hạnh gia
sẽ ngay lập tức đến tìm tiền bối hợp tác. Lần trước bọn họ thấy có người dám
lao vào phủ đệ tiền bối để lại ở Hải Giác thành, chắc chắn là cho rằng tiền
bối…
Diệp Mặc bỗng nhiên cắt đứt mạch nói của Sầm Thiên Cầm, lạnh giọng nói:
– Có người dám lao vào chỗ ở của tôi?
– Đúng vậy, nhưng tên tu sĩ đó cũng đã bị trận pháp giết chết rồi…
Sầm Thiên Cầm còn chưa nói xong, lại thấy Diệp Mặc đã độn thổ về phía Hải Giác
thành rồi, chỉ là một bóng dáng xoẹt qua, liền biến mất không thấy đâu nữa.
Sầm Thiên Cầm cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Diệp Mặc vừa đến Hải Giác thành liền nhìn thấy bên ngoài trận pháp có một tu
sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ năm đang đứng đó, tên tu sĩ đó thần thái cung kính, đứng
bên ngoài trận pháp cao giọng nói:
– Hai vị tiên tử, phủ chủ tôi có tổ chức một hội đấu giá, mời hai vị tiên tử
đến tham gia.
– Chúng tôi không đi, cám ơn phủ chủ anh, mời về đi.
Giọng nói lạnh nhạt của Lạc Ảnh truyền đến.
– Phủ chủ tôi còn thiết kế một yến tiệc linh quả, là cố ý mời hai vị tiên tử
đến, nếu như hai vị tiên tử không đến, tôi quay về cũng không tiện bẩm báo…
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ năm còn lấy ra hai tấm thiệp màu đỏ vẫn còn lải
nhải nói không ngừng.
Lạc Ảnh cũng chỉ mỉm cười bước ra, tên tu sĩ đó thấy Lạc Ảnh bước ra, lại càng
vui mừng hớn hở. Gã cho rằng mình mời được rồi, trong lòng lại càng kích động
trống ngực thình thịch.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến bên tai gã:
– Nếu anh quay về không dám bẩm báo, thì anh không cần quay về nữa.
Sau đó một chân nguyên đại thủ chụp đến, tên tu sĩ Thừa Đỉnh đó vừa nghe thấy
giọng nói của Diệp Mặc liền hồn bay phách lạc, còn chưa đợi gã tỉnh táo lại,
thì đại thủ chân nguyên cũng đã bóp gã tan tành.
– Anh quay về rồi.
Lạc Ảnh mặc dù biết Diệp Mặc không chuyện gì, nhưng mười ngày rồi chưa quay
về, trong lòng cô cũng có chút lo lắng rồi.
– Diệp đại ca, anh quay về rồi.
Giải Ấu Huê cũng vui mừng nhảy cẫng lên.
Diệp Mặc kéo tay Lạc Ảnh nói:
– Uhm, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.
Giải Ấu Huê không đợi vào trong liền nói:
– Hôm qua và hôm nay bực chết đi được, cái gì mà phủ chủ gì đó, hôm nào cũng
phái một tu sĩ đến gây ồn ào trong này, cái gì mà hội đấu giá nữa, cái gì mà
yến tiệc linh quả, phiền chết đi được.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, phủ chủ gì đó cho rằng dùng những lời ngọt ngào
này, chỉ cần không mạo phạm đến Lạc Ảnh, hắn quay về cũng sẽ không tìm gã tính
sổ, đáng tiếc là, phủ chủ đó đúng là mắt mù. Nếu Diệp Mặc hắn dễ nói chuyện
như vậy, thì sớm bị người khác ăn nuốt đến cái xương vụn cũng không còn nữa
rồi. Nơi như này làm sao có đạo lý nào có thể nói được? Nếu hắn không phải là
một tu sĩ Hóa Chân có thể giết chết Phong Tiễn, thì phủ chủ đó còn dùng cách
ngon ngọt này sao? Nói không chừng đã sớm đến bắt người rồi.
Những tu sĩ đứng quan sát phía xa thấy Diệp Mặc vừa về đã giết chết một tu sĩ
Thừa Đỉnh, còn tu sĩ Thừa Đỉnh đó chỉ là thuộc hạ đến mời mà thôi. Cái tên tu
sĩ Hóa Chân Diệp Mặc này đúng là sát tâm quá nặng rồi, những tu sĩ mạnh hơn
chút cũng bắt đầu dần lùi bước lại, sợ mình không cẩn thận lại chọc giận đến
sát thần kia.
Đồng thời cũng có rất nhiều người trong lòng lại thầm vui sướng khi thấy người
khác gặp họa, tên phủ chủ Hóa Chân tầng thứ tư đó xong đời rồi. Diệp Mặc còn
chưa chết ở Hải Giác, không ngờ quay về rồi, quả thực nằm ngoài dự liệu của
rất nhiều người.
Diệp Mặc chỉ là cùng với Lạc Ảnh, Giải Ấu Huê nói một hai câu, lại có một bóng
người xuất hiện trước mặt họ. Là một tu sĩ mặt trắng béo mập, y vừa mới đến
đây, liền cười tít mắt ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Anh Diệp, Bành Hỏa Dương ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cố ý mở một bàn tiệc
linh quả, mời anh Diệp đến góp vui.