Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1488: Nguyên nhân


'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' ngừng lại trên bầu trời của Cụ Phù sơn. Diệp Mặc
cũng không lập tức đi xuống dưới. Cụ Phù sơn lúc này đã là một mảnh hỗn độn,
tuy rằng không thể nói là đã bị san thành bình địa, nhưng ngọn núi đã bị đánh
sập, các khe nứt ngang dọc khắp nơi, rất rõ ràng là đã trải qua một hồi đại
chiến mà tạo thành.

Diệp Mặc sau khi dừng 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' lại, thì liền cẩn thận kiểm
tra đầy rẫy thi thể của Thôn Hỏa Trùng vương vãi khắp nơi.

Diệp Mặc lập tức biết được là có người đã đại chiến một hồi với Thôn Hỏa Trùng
Ma ở chỗ này. Nhưng ai thắng ai thua thì lại không cách nào biết rõ ràng cả.

Bản lĩnh của Thôn Hỏa Trùng Ma thì Diệp Mặc rất rõ ràng. Trước đây khi ở trong
Ma Ngục cấm địa thì hắn đã chém đứt được một cánh tay của Thôn Hỏa Trùng Ma.
Mà khi đó thì thực lực của Thôn Hỏa Trùng Ma có lẽ là còn chưa phục hồi được
tới ba thành. Hiện tại thì y nếu đã dám ra khỏi Ma Ngục cấm địa, thì cũng có
nghĩa là y đã khôi phục hoàn toàn rồi. Một Thôn Hỏa Trùng Ma đã khôi phục lại
thực lực, hơn nữa còn có vô số Thôn Hỏa Trùng, thì cho dù là so với Hồng Nhất
Hấn, cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.

Bây giờ lại có người có thể đại chiến một trận cùng Thôn Hỏa Trùng Ma, thậm
chí không phân rõ thắng bại nữa. Thế giới này cũng thật sự là nhiều người tài.
Diệp Mặc vốn cho rằng tại Nam An Châu rất khó tìm ra tu sĩ nào có tu vi so
sánh được với Đồ Tử Chân, nhưng hiện tại lại có tu sĩ có thể đại chiến cùng
Thôn Hỏa Trùng Ma, thì tu vi hiển nhiên là sẽ không kém hơn so với Đồ Tử Chân
rồi. Hơn nữa nếu tu sĩ đó có thể tiêu diệt được Thôn Hỏa Trùng Ma, thì cũng có
nghĩa là có thể giết được Đồ Tử Chân.

Thần thức của Diệp Mặc đảo quanh Cụ Phù sơn để kiểm tra một vòng, nhưng không
hề thấy bất kỳ dấu vết nào của Thôn Hỏa Trùng Ma cả. Ngay cả tu sĩ đã cùng y
đại chiến cũng không hề thấy chút tung tích nào. Cũng không biết rốt cuộc là
hai người này đã đồng quy vu tận, hay là đã đi tới nơi khác đánh tiếp rồi.

Một hồi lâu sau, thì thần thức của Diệp Mặc đã dừng lại ở phía sau núi của Cụ
Phù sơn. Ở đó có một cái cấm chế ẩn nấp đã bị hủy đi một mặt. Sau khi hắn nhìn
thấy đồ vật bên trong cấm chế này, thì đã hiểu vì sao Thôn Hỏa Trùng Ma lại
phải ở lại Cụ Phù sơn này rồi. Y không phải là thích sơn môn của Cụ Phù Sơn,
mà là vì Cụ Phù sơn chính là nơi mà y để lại một cái hang ổ nuôi dưỡng Thôn
Hỏa Trùng, lúc này y mới tới đây để thu hồi lại.

Theo tình thế này thì rất có thể là thực lực của y còn chưa hoàn toàn khôi
phục, kết quả là gặp phải đối thủ tại Cụ Phù sơn này, sau đó cả hai đại chiến
một hồi. Cụ Phù sơn thì bị diệt, Thôn Hỏa Trùng cũng chết đi vô số.

– Đi thôi, Thôn Hỏa Trùng Ma đã đi rồi, tiếp tục ở lại đây cũng không có ý
nghĩa gì…

Không gặp được Thôn Hỏa Trùng Ma, thì Diệp Mặc có chút thất vọng. Hắn liền
hướng tới Trình Na Na nói một câu.

Trình Na Na vẫn chưa trả lời, nhưng Diệp Mặc bỗng nhiên lại nói tiếp:

– Đợi một chút…

'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' lập tức biến thành một cái bóng, trong nháy mắt đã
chặn trước mặt của hai cô gái. Hai cô gái này vốn muốn rời đi, nhưng lại bị
Diệp Mặc chặn lại nên nhất thời cả kinh.

– Là ngươi?

Cô gái mặc quần áo mầu lam nhìn thấy Diệp Mặc, thì lập tức kinh thanh kêu lên.

– A… Diệp đại ca…

Cô gái mặc bộ quần áo mầu xanh nhạt còn lại thì vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói
cũng có chút run run.

Diệp Mặc không ngờ là cả hai cô gái này thì hắn đều biết. Cô gái mặc bộ đồ mầu
lam chính là Văn Thái Y xếp thứ nhất trong mười mỹ nữ Nam An Châu. Sau khi Vô
Cực Tông bị hắn tiêu diệt, thì tu sĩ của Vô Cực Tông đều đã mai danh ẩn tích
rồi. Diệp Mặc cho rằng bọn họ nhất định là trốn ở nơi nào đó một lần nữa mở
lại sơn môn, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể gặp Văn Thái Y ở chỗ này.

Mà cô gái mặc bộ đồ mầu xanh nhạt kia thì Diệp Mặc càng không thể nào tin
được. Không ngờ lại chính là Vân Tử Y. Kiếm Cốc thì chính là bị Vô Cực Tông
tiêu diệt, vậy thì tại sao Vân Tử Y lại đi cùng Văn Thái Y của Vô Cực Tông
chứ? Hơn nữa quan hệ của hai người dường như cũng không hề cạn? Càng khó hiểu
hơn là vì sao hai người lại cùng xuất hiện ở Cụ Phù sơn này?

Diệp Mặc không nói gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Tử Y. Đối với cô gái tên
Văn Thái Y kia, thì hắn căn bản là không buồn nhìn tới. Hắn cần chính là một
lời giải thích của Vân Tử Y, tại sao lại làm như vậy?

– Diệp đại ca, tôi muốn đi cùng với Thái Y…

Sự kinh hoàng trong mắt của Vân Tử Y ngày càng đậm, căn bản là không dám nhìn
thẳng vào mắt của Diệp Mặc.

– Tử Y, Lạc Phi và mấy người Cam Lang đều đang ở Mặc Nguyệt Chi Thành, lẽ nào
cô không định cùng tôi quay về Mặc Nguyệt Chi Thành sao? Chẳng lẽ cô không
muốn giải thích một chút sao?

Diệp Mặc nhíu mày rồi trầm giọng nói.

Nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì Vân Tử Y càng kinh hoàng và hổ thẹn. Mà Văn
Thái Y thì nhìn qua Trình Na Na một chút, sau đó cười lạnh một tiếng:

– Lời đồn quả nhiên là sự thực. Tử Y muội tử cùng đi với ngươi mới là chuyện
xấu. Cho dù ngươi giết ta, cũng không thể cản được miệng lưỡi thế gian đâu.

Vân Tử Y vội vã ngăn cản Văn Thái Y rồi nói:

– Thái Y, cô đừng nói vậy. Diệp đại ca không phải loại người như vậy.

Nói xong thì cô càng mang vẻ mặt sợ hãi mà nói tiếp với Diệp Mặc:

– Diệp đại ca, xin lỗi, tôi không đi Mặc Nguyệt Chi Thành đâu. Thái Y có hơi
thẳng thắn, anh không nên để ở trong lòng.

Diệp Mặc bình thản nói:

– Cô có đi Mặc Nguyệt Chi Thành hay không đương nhiên là do cô tự quyết định,
chẳng lẽ tôi còn có thể ép buộc cô hay sao? Nhưng Tử Y à, tôi muồn nói là làm
người thì không nên quên nguồn gốc. Kiếm Cốc là do Vô Cực Tông tiêu diệt, mà
cô lại đi cùng với người của Vô Cực Tông, vậy là có ý gì?

– Xin lỗi Diệp đại ca, con đường của tôi là do tôi tự mình lựa chọn. Thái Y
hiện tại cũng không còn là đệ tử của Vô Cực Tông, mà Thái Y lại có ơn cứu mạng
đối với tôi, tôi, tôi…

Vân Tử Y cũng không biết phải giải thích với Diệp Mặc như thế nào.

Diệp Mặc thở dài một tiếng. Con đường của mình do tự mình lựa chọn là không
sai, nhưng mấy người Lạc Phi và Cam Lang còn đang muốn vì Vân Tử Y mà báo thù,
Đỗ Tú Dĩnh thì vẫn muốn đi tìm kiếm Vân Tử Y, ngay cả bản thân mình cũng luôn
hổ thẹn với Vân Tử Y. Nhưng hiện tại thì Vân Tử Y lại đi cùng với kẻ thù của
cô, còn muốn ngăn cản hắn động thủ.

Diệp Mặc rất muốn nói cho Vân Tử Y biết chuyện tình của cha cô, nhưng thấy Vân
Tử Y lúc này, thì hắn bỗng nhiên cảm giác không còn hứng thú nữa. Nói cho cô
rồi thì sao chứ?

Văn Thái Y bỗng nhiên kéo Vân Tử Y lại rồi nói:

– Tử Y, cô nợ Diệp thành chủ cái gì sao? Hay là hắn đã giúp đỡ cô điều gì?
Nếu như cái gì cô cũng không thiếu nợ hắn, thì sao cô phải như vậy?

Nói xong thì cô còn cười nhạt rồi nói với Diệp Mặc:

– Diệp thành chủ, tu vi của ngươi đương nhiên là cao hơn so với chúng ta,
ngay cả tông môn chín sao ngươi cũng có thể dễ dàng tiêu diệt, cho nên muốn
giết chúng ta đương nhiên là càng đơn giản. Nhưng ngươi có quyền gì mà nhất
định muốn Tử Y phải đi Mặc Nguyệt Chi Thành với ngươi?

– Thái y, cô dừng nói như vậy với Diệp đại ca.

Vân Tử Y vội vàng nói.

– Cô tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Diệp Mặc đã không còn ý nghĩ muốn đưa Vân Tử Y về Mặc Nguyệt Chi Thành nữa
rồi, cô nếu đã tự đưa ra quyết định ình, muốn đi làm chuyện của mình, thì hắn
cũng không cần thiết phải miễn cưỡng.

Văn Thái Y lạnh lùng nói:

– Diệp thành chủ, ta và Tử Y đều là thân gái, tới nơi này cũng là vì chút
chuyện riêng của con gái, chẳng lẽ loại chuyện này ngươi cũng muốn hỏi sao?

– Tử Y, chúng ta đi.

Nói xong, thì Văn Thái Y liền kéo theo Vân Tử Y lập tức bước lên pháp bảo phi
hành.

– Diệp đại ca, tôi không làm chuyện gì xấu…

Vân Tử Y còn chưa nói hết câu, thì đã được pháp bảo phi hành của Văn Thái Y
đưa đi rồi, đảo mắt đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Diệp Mặc không hề đuổi theo. Hắn đoán rằng hai cô gái này tới đây chắc chắn
không phải do ngẫu nhiên. Nhưng nếu nói rằng hai người bọn họ có thể đối chiến
cùng Thôn Hỏa Trùng Ma, thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Diệp Mặc chợt nhớ tới một chuyện, hắn liền bước lên 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt' sau đó lại lần nữa quay lại Cụ Phù sơn. Ngọn núi Cụ Phù sơn đổ nát,
khe nứt ngang dọc khắp nơi, vừa nhìn thì có thể nghĩ là do tranh đấu của tu sĩ
Hóa Chân tạo thành. Nhưng Diệp Mặc sau khi tới đây lần nữa, thì đã kiểm tra tỉ
mỉ lại vết tích của ngọn núi bị sập kia, sau đó cười lạnh một tiếng rồi nhìn
về phía Vân Tử Y và Văn Thái Y biến mất.

Nhưng hắn cũng không hề đuổi theo. Hắn tin tưởng vào câu nói cuối cùng của Vân
Tử Y. Mấy môn phái trước đó cũng là bị Thôn Hỏa Trùng Ma tiêu diệt chứ không
phải là do các cô làm. Hơn nữa hắn đoán rằng Thôn Hỏa Trùng Ma là do hai cô
gái này giết chết, nhưng về phần giết thế nào thì hắn không hiểu được.

Nếu như Thôn Hỏa Trùng Ma không phải là do hai cô giết, thì hai cô cũng không
cần thiết phải bố trí tình cảnh đại chiến của tu sĩ Hóa Chân ở đây.

Đứng lặng một hồi lâu thì Diệp Mặc mới chậm rãi nói:

– Na Na, chúng ta quay về Mặc Nguyệt Chi Thành thôi.

Trình Na Na vẫn theo sau Diệp Mặc, thẳng đến lúc này cũng không hề nói câu
nào. Diệp Mặc nói đi đâu, thì cô cũng sẽ đi đó. Điều này làm cho Diệp Mặc cũng
rất bất đắc dĩ. Nếu như là Ninh Khinh Tuyết hoặc Tô Tĩnh Văn, thì hắn còn có
thể đoán được một chút, nhưng đối mặt với Trình Na Na, thì hắn lại không có
bất kỳ biện pháp nào cả.

Tốc độ của 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' càng lúc càng nhanh hơn. Diệp Mặc muốn
nhanh chóng đưa Trình Na Na về Mặc Nguyệt Chi Thành, sau đó để cho Tĩnh Văn và
Diệp Lăng an ủi cô một chút.

Một ngày sau, thì 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' đã trở về tới Mặc Nguyệt Chi
Thành. Thần trí của hắn quét tới nơi ở trong Mặc Nguyệt Hồ. Đường Bắc Vi và
Tống Ánh Trúc dường như đang nói gì đó với Từ Đồng, mà Từ Đồng cũng sưng đỏ
hai mắt giống hệt như Trình Na Na.

– Anh, anh đã trở về. A, Na Na, cô cũng trở về rồi sao?

Thấy Diệp Mặc tiến vào Mặc Nguyệt Hồ, thì Đường Bắc Vi lập tức chạy ra đón
chào. Sau đó cô lập tức nhìn thấy Trình Na Na, trong mắt cũng lộ ra vẻ mừng
rỡ. Nhưng khi cô phát hiện Trình Na Na đã cạo sạch tóc, thì biểu tình lại biến
thành kinh ngạc.

Tống Ánh Trúc vừa qua đây nói chuyện, thì Diệp Lăng và Tô Tĩnh Văn cũng đều đi
tới. Vẻ mặt của Diệp Lăng u sầu, hiển nhiên là trong lòng cũng đang có chút
khổ sở.

Thấy mấy người đều có bộ dạng do dự, thì Diệp Mặc lúc này mới dò hỏi:

– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Từ Đồng cúi đầu không nói, nhưng Đường Bắc Vi lại bỗng nhiên nói:

– Một thời gian tước, sau khi Ức Mặc trở về, thì Na Na có chút tưởng niệm Tử
Phong, lại muốn đi ra ngoài tìm kiếm Diệp Tử Phong. Chị Khinh Tuyết sợ Na Na
đi một mình có thể xảy ra sơ xuất, cho nên để cho Lâm đại ca và chị Từ Đồng đi
cùng cô.

Từ Đồng vẫn im lặng lúc này bỗng nhiên lại mở miệng nói:

– Sau đó ba người chúng tôi đã gặp Tử Phong ở Ngư Di thành…

Diệp Mặc lập tức cắt đứt lời Từ Đồng:

– Cô nói là các cô đã tìm được Tử Phong rồi hả? Vậy Tử Phong đâu?

Đường Bắc Vi nói:

– Diệp Tử Phong lúc đó đang đi cùng Nam Cung Tiểu Đại (cái tên quái dị @_?),
hơn nữa bộ dạng vô cùng thân mật. Khi y thấy Na Na thì cũng không hề mừng rỡ,
mà còn chửi ầm lên. Y nói Na Na không biết xấu hổ, cùng anh… Sau đó nói Na
Na cút đi, đừng để y gặp lại nữa. Y còn nói Diệp Tử Phong là Diệp Tử Phong,
Diệp Mặc là Diệp Mặc, hai người không hề có quan hệ gì, sau này đừng đem hai
người liên hệ với nhau nữa. Lúc đó Na Na lập tức khóc rồi chạy ra khỏi Ngư Di
thành.

Sắc mặt của Diệp Mặc trầm xuống. Tính cách của Diệp Tử Phong thì hắn biết rõ,
không phải loại bá đạo như vậy. Sự tình còn chưa biết rõ thì đã điên cuồng
đánh đuổi Na Na đi rồi.

– Sau khi Na Na đi, thì chị Từ và anh Lâm vì sao lại không ngăn cản lại?

Diệp Mặc tuy rằng rất căm tức, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.