Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1480: Uy lực của Cửu Dương thiên hỏa


Chỉ một chiêu, thì tên tu sĩ mặt đen này đã hiểu rằng y khẳng định không phải
là đối thủ của Diệp Mặc. Phản ứng đầu điên của y chính là thu hồi lại Vạn Hồn
Khô Lâu Phiên rồi lập tức bỏ chạy.

Phản ứng của y rất nhanh, nhưng tới khi y muốn bỏ chạy thì y mới hoàn toàn
kinh hãi nhận ra rằng lý giải về 'Vực' của đối phương đã đạt tới trình độ tùy
tâm sở dục rồi. Chỉ đơn giản đã phá được 'Vực' của y, lại càng đơn giản đem y
trói buộc lại. Nếu bản thân y muốn giãy thoát ra khỏi 'Vực' này của Diệp Mặc
thì ít nhất phải mất thời gian mấy lần hít thở. Mà mấy lần hít thở này thì
cũng đã đủ để y chết đi vô số lần rồi.

– Đừng giết tôi, tôi nói…

Chỉ trong chớp mắt, thì tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín này đã kịp thốt ra năm
chữ.

Tử Đao mang theo một đường đao quang dừng lại trước đỉnh đầu của y, liên tục
lập lòe, khiến cho tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín mặt đen thui này trong nháy
mắt đã tràn đầy một thân mồ hôi lạnh. Chỉ cần y nói ra năm chữ kia chậm thêm
một chút xíu nữa thôi thì đạo đao quang này đã giết chết y rồi.

Trong nháy mắt này thì Diệp Mặc lại thực sự kinh hỉ, hắn kinh hỉ không phải vì
tên tu sĩ mặt đen kia đã chịu khai ra sự thật, mà hắn kinh hỉ là vì vừa rồi
hắn đã có thể tuy tâm sở dục mà thu phát Tử Đao. Lúc trước ở bên dưới Hộ Cức
Lĩnh, thì chỉ vì hắn đã mạnh mẽ thu hồi lại một đao, cho nên đã tạo thành lực
phản phệ khiến hắn phải thổ huyết.

Nhưng hiện tại thì hắn đã có thể tùy tâm sở dục mà thu phát lại đao quang của
Tử Đao rồi. Đạo đao quang dài mấy trượng kia dập dờn trên đỉnh đầu của tên tu
sĩ mặt đen, khiến cho Diệp Mặc có chút lĩnh ngộ. Hắn cảm giác rằng mình đã nắm
được đạo lý gì đó. Hai đao trước sau cùng một chiêu thức, nhưng lại có kết quả
hoàn toàn khác.

– Anh bạn, tôi nguyện ý khai ra, xin anh bạn thu hồi lại đao quang…

Một đạo đao quang dài mấy trượng cứ dập dờn trên đỉnh đầu của mình, khiến cho
tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín này vô cùng kinh hãi. Y sợ rằng Diệp Mặc chỉ run
tay một chút thôi, thì đạo đao quang kia sẽ khiến y hồn phi phách tán.

Diệp Mặc thở dài, lần thứ hai lĩnh ngộ lại bị cắt đứt. Trong lòng của hắn lúc
này có chút khó chịu, cho nên lập tức quát lên:

– Muốn nói thì nhanh lên, ta không có nhiều thời gian để chơi đùa cùng ngươi.

– Vâng.

Sắc mặt tên tu sĩ Hóa Chân mặt đen dường như có chút trắng bệch ra, cũng không
dám xin Diệp Mặc thu hồi Tử Đao lại nữa, chỉ nhanh chóng mà đáp lời Diệp Mặc:

– Trước khi sư tổ của tôi phi thăng, đã để lại một đạo phi kiếm phong ấn, một
khi đạo phi kiếm phong ấn này vỡ, thì cũng có nghĩa là cơ duyên đã đến, để cho
tôi đi Hộ Cức Lĩnh tìm kiếm nơi Sa Hồn Thú xuất hiện…

Tên tu sĩ Hóa Chân mặt đen này sau khi nói tới ba chữ Sa Hồn Thú, thì bỗng
nhiên lại ngừng lại. Diệp Mặc đang muốn hỏi y là có nguyên nhân gì, thì bỗng
nhiên cảm giác được tên tu sĩ Hóa Chân kia có gì đó không đúng. Biểu tình trên
mặt của y đang lộ ra sự kinh hãi khủng hoảng, so với sự sợ hãi do vừa rồi mình
suýt giết chết y còn muốn kinh khủng hơn. Diệp Mặc cũng không suy nghĩ gì nữa,
liền lấy 'Đại đỉnh tám cực' ra bảo vệ cho hắn và Đỗ Tú Dĩnh.

– Để cho tôi đi đánh nát Hoàng Tuyền…

Tên tu sĩ mặt đen này dường như đã biết được tình huống bản thân, cho nên liều
mạng nói ra mấy chữ cuối cùng. Nhưng y cũng chỉ nói ra được mấy chứ này, sau
đó toàn thân lập tức nổ tung.

Ầm…

Một vụ nổ phát ra do tu sĩ Hóa Chân tự bạo, có lẽ nói đúng hơn thì cũng không
phải là tự bạo. Loại uy lực này thì căn bản không phải là tu sĩ bình thường
có thể chống lại được, vì chân nguyên của tu sĩ Hóa Chân hùng hậu vô cùng,
cho nên một khi chân nguyên hoàn toàn bạo phát ra ngoài, thì tất cả địa phương
xung quanh gần nghìn trượng đều bị san thành bình địa, thậm chí còn nứt ra vô
số những khe rảnh sâu hoắm.

Sau khi vụ nổ tan đi, thì Diệp Mặc thu hồi lại 'Đại đỉnh tám cực'. Lúc này thì
Đỗ Tú Dĩnh phát hiện chỉ còn có cô và Diệp Mặc đang đứng thẳng một cách bình
yên vô sự trong một vùng rộng khoảng vài trượng, còn lại xung quanh đều đã
thay đổi hoàn toàn khiến cho cô phải âm thầm hoảng sợ.

– Y đã nguyện ý nói ra, vậy thì sao lại còn muốn tự bạo?

Đỗ Tú Dĩnh nhìn những khe nứt ở xung quanh rồi lẩm bẩm.

– Sự tình chỉ sợ là không đơn giản như vậy.

Diệp Mặc lẩm bẩm giống như là trả lời câu hỏi của Đỗ Tú Dĩnh.

Tuy rằng tên tu sĩ Hóa Chân mặt đen này còn chưa nói hết lời, nhưng Diệp Mặc
đã có thể đoán được ra nguyên nhân rồi. Huyết mạch của y hoặc là công pháp mà
y tu luyện hẳn là đã bị hạ một đạo cấm chế cực kỳ thâm độc. Một khi vi phạm
cấm chế đó, thì sẽ lập tức tự bạo. Diệp Mặc có thể đoán được, tên tu sĩ mặt
đen kia hẳn là muốn tìm được nơi mà Sa Hồn Thú đi ra, sau đó mới đi vào bên
trong để phá nát cái bia đá có viết mấy chứ ‘Đường Hoàng Tuyền’.

Trên người của tên này khẳng định là phải có đồ vật gì đó để cho Sa Hồn Thú
nhận thức mà không công kích y, chỉ là hiện tại y đã tự bạo rồi, cho nên bất
luận là manh mối gì thì cũng đã biến mất rồi.

Diệp Mặc rất muốn tìm được tông môn của tên tu sĩ mặt đen này, sau đó đi xem
thử xem sư tổ của bọn họ rốt cuộc là có quan hệ thế nào với Lục Chính Quần.
Nhưng hắn biết, chít ít là hiện tại hắn không thể đi được.

– Tôi đi vào trong Hộ Cức Lĩnh này đã mấy ngày rồi?

Diệp Mặc quay đầu lại hỏi Đỗ Tú Dĩnh.

– Đã tám ngày rồi.

Đỗ Tú Dĩnh vội vàng đáp. Cô không biết rằng Diệp Mặc phải nhanh chóng đi Kim
Cương Tự để giúp đỡ cho Thiên Diệp hòa thượng.

– Không tốt rồi…

Sau khi Diệp Mặc nói xong, thì trực tiếp lấy 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' ra
rồi nhanh chóng rời khỏi Hộ Cức Lĩnh.

Thiên Diệp hòa thượng nói với hắn rằng sẽ cố gắng kiên trì trong vòng bẩy
ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ tám rồi. Liệu Thiên Diệp hòa thượng có còn
tiếp tục kiên trì được nữa hay không?

Băng Kiếm Môn và Kim Kiếm Môn chỉ khác nhau một chữ, nhưng thực lực của hai
môn phái lại không thể nào so sánh với nhau được. Băng Kiếm Môn chỉ là một
tông môn năm sao, còn Kim Kiếm Môn lại là một tông môn tám sao. Hiện lại Lưu
Xà thành đã buôn bán 'Chân linh đan', thì việc Kim Kiếm Môn muốn thăng cấp lên
tông môn chín sao cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' hiện ra trên bầu trời bên ngoài Băng Kiếm Môn, thì
Đỗ Tú Dĩnh liền trở nên ngây dại. Trước đó cô cho rằng Hợp Hoan Tông bị gần
một tỷ Sa Hồn Thú vây khốn đã là trận diện đáng sợ nhất rồi. Nhưng hiện tại
thì cô đã hoàn toàn thay đổi cách suy nghĩ của mình, vì Băng Kiếm Môn mặc dù
là một tông môn năm sao, nhưng diện tích môn phái cũng có tới ngàn dặm.

Lúc này diện tích tông môn của Băng Kiếm Môn đã hoàn toàn không còn nhìn thấy
được nữa, đập vào trong mắt chỉ là đầy rẫy những con Phệ Linh Trùng tung hoành
khắp nơi trong phạm vi cả ngàn dặm. Nhiều Phệ Linh Trùng như vậy, thì cho dù
là tiên nhân có tới, cũng có thể làm được gì chứ?

Đỗ Tú Dĩnh cảm thấy lạnh toát cả người, nhưng lúc này thì cô lại phát hiện khi
Diệp Mặc dừng lại, thì đã có vô số Phệ Linh Trùng chen chúc tới phía họ rồi.

Không chỉ nói Đỗ Tú Dĩnh, ngay cả Diệp Mặc cũng phải cảm thấy tê dại cả da
đầu. Khi ở Băng Thần cấm địa thì hắn đã được chứng kiến loại Phệ Linh Trùng
này. Nhưng ở đó thì hầu như đều là trứng của Phệ Linh Trùng nhìn nhưng một
tầng cát mịn mà thôi, nhưng mà ở đây thì không phải là trứng nữa, vậy thì
Thiên Diệp hòa thượng làm sao có thể chống đỡ nổi?

Không chỉ nói đến Thiên Diệp hòa thượng, mà cho dù là hắn, thì nếu như không
có Cửu Dương thiên hỏa mà đi tới đây thì cũng chỉ có một con đường đó là chạy
trốn mà thôi. Loại Phệ Linh Trùng này chắc chắn đã cắn nuốt rất nhiều máu
huyết của các tu sĩ, cho nên cũng đã thăng cấp lên rất cao rồi.

Nhiều Phệ Linh Trùng như vậy, thì cần bao nhiêu tu sĩ mới có thể tiêu diệt
được? Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh. Nếu như những thứ này cũng là do Lục
Chính Quần bố trí, thì cái tên điên này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chỉ cần
Sa Hồn Thú thôi cũng đã có thể tiêu diệt cả Tu Chân Giới rồi, vì sao còn phải
nuôi dưỡng nhiều Phệ Linh Trùng như vậy chứ?

Nam An Châu đã như vậy, vậy thì Bắc Vọng Châu, Tây Tích Châu và Đông Huyền
Châu còn lại thì sẽ như thế nào? Lúc này không phải là đã bị tiêu diệt từ sớm
rồi sao?

– Diệp đại ca… Chúng ta, chúng ta…

Thanh âm của Đỗ Tú Dĩnh trở nên run rẩy. Cô cũng đã tận mắt nhìn thấy hơn một
tỷ Sa Hồn Thú, nhưng cũng chưa hề kinh hoàng tới như thế này. Nhưng đám Phệ
Linh Trùng ở đây thì đã khiến cho cô triệt để kinh hoàng rồi. Không chỉ nói
tới cắn nuốt tu sĩ, mà nhiều Phệ Linh Trùng như vậy xông lên chắc cũng đã đủ
đè chết người rồi.

Lời của Đỗ Tú Dĩnh còn chưa nói hết, thì cô đã phải nôn khan rồi, cái đám Phệ
Linh Trùng đáng sợ kia và mùi hôi của chúng, khiến cho cô thật sự cảm thấy khó
thở, không thể khống chế cảm giác chán ghét đến kinh tởm của mình. Nếu như là
ngàn vạn, thì cô hẳn là còn có thể chịu được, nhưng Phệ Linh Trùng ở chỗ này
thì nào chỉ có ngàn vạn? Nếu như không phải nhờ vòng bảo hộ bên ngoài 'Ô vân
trùy – Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc, thì đám Phệ Linh Trùng này chắc chắn đã
nuốt chửng bọn họ rồi.

Diệp Mặc biết ý của Đỗ Tú Dĩnh, cô thực sự là đã không có dũng khí để tiếp
tục lưu lại đây nữa. Phệ Linh Trùng ở đây quá nhiều, thực sự là quá đáng sợ.

Sở dĩ Diệp Mặc không công kích Phệ Linh Trùng ngay lập tức, là vì hắn còn đang
dùng thần thức tìm kiếm Thiên Diệp hòa thượng. Băng Kiếm Môn thì từ lâu đã
biến mất không thấy gì nữa rồi, mà không chỉ nói tới Băng Kiếm Môn, ngay cả
gạch ngói hay một cành cây ngọn cỏ cũng đều đã bị Phệ Linh Trùng cắn nuốt
sạch sẽ rồi.

Nhưng vẻ mặt Diệp Mặc lại rất nhanh lộ ra sự kinh hỉ, vì hắn đã nhìn thấy ở
phía trung tâm Kim Kiếm Môn có một cái pháp bảo Phạm Chung. Vô số Phệ Linh
Trùng đang chen chúc nhau mà gặm cái Phạm Chung kia. Bên ngoài chiếc Phạm
Chung đã bị Phệ Linh Trùng ăn đến nỗi biến dạng, hiển nhiên là không thể kiên
trì được bao nhiêu lâu nữa.

Nhưng Diệp Mặc thấy thế thì càng hoảng sợ, vì hắn vừa nhìn là đã biết cái pháp
bảo Đại Phạm Chung kia là một kiện tiên khí hạ phẩm. Vậy mà đám Phệ Linh Trùng
này lại có thể gặm được, thế thì còn có thứ đồ vật gì ở Tu Chân Giới mà đám
Phệ Linh Trùng này không ăn được nữa chứ?

Đồng thời Diệp Mặc cũng đoán chắc rằng mấy người Thiên Diệp hòa thượng hẳn là
đang bên trong chiếc Phạm Chung kia. Nếu như hắn không tới, thì sợ rằng chỉ
qua nửa ngày nữa thôi, là cái đại Phạm Chung kia sẽ hoàn toàn biến mất chứ
đừng nói tới Thiên Diệp hòa thượng ở bên trong.

Thấy Đỗ Tú Dĩnh còn muốn nói gì đó, thì Diệp Mặc liền khoát tay, đồng thời giơ
một tay còn lại lên. Vầng Thái Dương mầu tím lập tức đã được hắn phóng ra. Sau
khi vầng Thái Dương mầu tím được Diệp Mặc đưa lên cao, thì lập tức đã phát tán
ra từng đạo quang mang mầu tím. Những đạo quang mang mầu tím này nhanh chóng
hạ xuống, lại tiếp tục khuếch tán ra từ phạm vi vài trượng nhanh chóng lan
rộng ra tới hơn mười trượng rồi tới vài hơn mười dặm.

Sắc mặt của Diệp Mặc có chút trắng bệch. Trong lúc hắn bế quan, tuy rằng đã
thăng cấp được cho vầng Thái Dương của Cửu Dương thiên hỏa từ mầu xanh lên tới
mầu tím, hơn nữa thần trí của hắn cũng nhờ có 'Dưỡng thần tuyền' mà đã mạnh
lên rất nhiều. Nhưng dù là thế thì hắn cũng khó có thể chịu đựng nổi mức tiêu
hao thần thức của Cửu Dương thiên hỏa.

Nếu như chỉ là đám Phệ Linh Trùng trong phạm vi vài dặm, thì hắn còn có thể
kiên trì lâu một chút. Nhưng với phạm vi hơn mười dặm này, thì Diệp Mặc hắn
cũng vô cùng chật vật.

Trong lòng Diệp Mặc rất rõ ràng rằng Phệ Linh Trùng khác với Sa Hồn Thú. Nhất
định là hắn phải dùng thời gian ngắn nhất để tiêu diệt toàn bộ đám Phệ Linh
Trùng trong phạm vi gần ngàn dặm này, bằng không thì khi Phệ Linh Trùng chạy
trốn, sẽ trở thành đại nạn khôn lường.

Với phạm vi thiêu đốt lớn như vậy, thì Diệp Mặc cũng chỉ có thể sử dụng Cửu
Dương thiên hỏa, nhưng với vầng Thái Dương đã đạt tới đẳng cấp mầu tím này,
thì chỉ cần bị quang mang mầu tím chiếu vào, đám Phệ Linh Trùng lập tức biến
thành khói bụi, tiêu tán trên không trung.

Đỗ Tú Dĩnh chưa từng được chứng kiến Cửu Dương thiên hỏa của Diệp Mặc, cho nên
khi cô nhìn thấy đám Phệ Linh Trùng kia dưới sự thiêu đốt của Cửu Dương thiên
hỏa không kiên trì nổi tới vài hơi thở, thì nhất thời kinh hỉ lên. Trong nội
tâm của cô thậm chí còn có một loại xung động, có lẽ là phải nói đó là một
loại kích động. Nhưng chính cô cũng không biết phải diễn tả loại xung động hay
kích động này như thế nào?

Nhưng khi cô rời ánh mắt khỏi đám Phệ Linh Trùng đang biến thành khói bụi,
quay lại nhìn Diệp Mặc, thì trong lòng cô liền hoảng hốt. Sắc mặt của Diệp Mặc
lúc này càng ngày càng tái nhợt đi, một luồng khí mầu trắng nhũ cũng đã xuất
hiệt quanh thân thể hắn, hiển nhiên là hắn đã dốc hết toàn bộ sức lực rồi.

Đỗ Tú Dĩnh vừa định nói, thì lại nhớ ra rằng lúc này cô không nên quấy rầy
Diệp Mặc, cho nên lập tức đưa tay lên bịt miệng mình lại rồi nhìn Diệp Mặc một
cách mong đợi. Nhưng lúc này thì Diệp Mặc đột nhiên lại nhảy ra khỏi 'Ô vân
trùy – Thanh Nguyệt'.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.