Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 146: Không ai có thể uy hiếp tôi.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 146: Không ai có thể uy hiếp tôi.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Thấy Đỗ Đào đã rất tức giận, Diệp Mặc trong lòng cảm thấy buồn cười. với tính
cách y chưa đánh đã xem người ta không phải là đối thủ của mình, võ thuật của
y cũng tiến triển không tới đâu, có thể chấm dứt tại đây. Nếu hai người trước
kia từng đánh nhau, mình không bằng y, y có suy nghĩ vậy thì cũng bình thường.

– Còn nhìn cái gì, lên đây đi, đánh nhanh thắng nhanh, đánh xong tôi còn phải
đi chọn lựa vật liệu.

Diệp Mặc thấy giọng điệu của Đỗ Đào, âm thầm lắc đầu. Ở Tu Chân Giới, ban đầu
không hiểu gì về đối thủ, nếu một chút sơ sẩy đều toi mạng.

Diệp Mặc là vì có thể nhìn ra bản lĩnh Đỗ Đào nên mới dám lên mặt như thế, Đỗ
Đào lại không biết bản lĩnh của Diệp Mặc lại ra vẻ ăn chắc như vậy. Đây thực
sự là sự kiêng kị.

Nghe theo lời nói của Diệp Mặc, Đỗ Đào không nói gì, xông lên bỏ luôn màn cúi
chào, Diệp Mặc xem như không nhìn thấy, không động tĩnh gì. Loại bản tính như
Đỗ Đào, sở trường của y là hai chân, y tranh thủ thời gian ngắn nhất đánh ngã
mình, mà không dùng đến quả đấm. Hơn nữa quả đấm của y tuy rằng mang theo
quyền nhưng không có lực, lực cũng chỉ ở trên đùi.

Qủa nhiên Diệp Mặc đoán không lầm, Đỗ Đào đấm hai đấm chỉ có điều là đấm trên
không, vài đạo quyền còn chưa kết thúc, lực từ đùi của y đá như ra với tốc độ
nhanh như gió cuốn.

Diệp Mặc gật gật đầu, Đỗ Đào này thần pháp so với Điểu Cường thì không bằng,
nhưng y dùng tốc độ chân của y cũng là mạnh ngang Điểu Cường, chẳng những tốc
độ nhanh, hơn nữa sát thương cũng lớn, Diệp Mặc luyện khí đến tầng ba, dùng
chân đá đúng hai mươi cái cũng cảm thấy đau. Có thể thấy chân của Điểu Cường
mạnh như thế nào.

Tốc độ thân pháp của Đỗ Đào tuy kém hơn Điểu Cường một chút, lực chân của y đá
ra cũng kém xa. Hơn nữa Đỗ Đào còn có suy nghĩ không thực tế, y nghĩ chân phải
đá trúng Diệp Mặc ở phía sau, đổi chân trái đá bay Diệp Mặc. Diệp Mặc có thể
nhìn ra lực chính của y nằm ở chân trái.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn không biết đây là ‎‎ý tưởng của Đỗ Đào, nếu có thể đánh
thắng được Diệp Mặc chỉ cần dùng chân phải là được. Y muốn đổi chân trái, bởi
vì muốn có thế đẹp, người này là một tên sĩ diện. Hơn nữa không hiểu đối thủ,
vừa ra tay đã nghĩ đá bay người khác, y thực sự quá đề ình.

Cô gái kia luôn luôn bên cạnh Hàn Lão là, thấy Diệp Mặc dưới hư chiêu của Đỗ
Đào không hề động đậy, lập tức mí mắt giật một cái. Cô đương nhiên nhìn ra Đỗ
Đào ra hư chiêu là giả, nhưng cô cũng không nghĩ tới Diệp Mặc cũng đã nhìn ra.
Diệp Mặc còn chưa kịp phản ứng, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Diệp Mặc chẳng những không nhúc nhích, còn nhìn chân trái Đỗ Đào, thậm chí còn
lắc đầu. Cô gái này lập tức hiểu được. Diệp Mặc cũng đã nhìn ra ý tưởng của Đỗ
Đào muốn đổi hai chân, đá bay Diệp Mặc. Tư thế đẹp như thế này nhưng không hề
có tác dụng, hơn nữa đối thủ phải kém hơn y nhiều mới có hiệu quả.

Qủa nhiên Diệp Mặc nhanh mình tránh ra bên cạnh, đánh cũng chưa muốn đánh. Lại
nâng chân trái lên đá Đỗ Đào vài cú, thậm chí ngay cả cô gái cũng không thấy
rõ động tác của Diệp Mặc, Diệp Mặc đã đổi chân phải, một cái đá văng Đỗ Đào ra
xa mấy thước. Động tác Diệp Mặc đánh với Đỗ Đào giống đánh với Điểu Cường, chỉ
có điều đánh với Đỗ Đào hắn cảm thấy thoải mái hơn.

Chân của Đỗ Đào cùng với chân của Diệp Mặc đá vào nhau, trong lòng mừng thầm,
mình đá cú đá mạnh nhất Diệp Mặc có thể nhận ra, y đang chuẩn bị thời gian mà
Diệp Mặc kêu đau, quyết không đổi chân lựa tư thế đẹp đá bay Diệp Mặc. Nhưng y
vẫn không làm được, cảm giác đau đớn lan truyền khắp chân phải của y, thậm chí
y không thể đá tiếp.

Đỗ Đào trong lòng kinh ngạc, lập tức biết có điều gì không tốt, y muốn lui ra
phía sau, nhưng chân phải của Diệp Mặc bay lên, một cú đá vào bụng của y. Đầu
óc của y nghe vù vù, thậm chí y không thể tin được mình bị đá bay, động tác
giống y suy nghĩ của y.

Thật nhanh, trong đầu Đỗ Đào liền nghĩ đến hai chữ này, tổng cộng y giữ vững
chưa đến năm chiêu, đã bị Diệp Mặc đá bay.

Cô gái kia thấy Diệp Mặc đã đem ý tưởng của Đỗ Đào làm ra không sai chỗ nào,
chỉ có điều là gọn gàng thậm chí so với Đỗ Đào còn hoàn mỹ. Trong lòng nhất
thời động, có ý muốn cùng Diệp Mặc so chiêu. nhưng cuối cùng cô vẫn áp chế
nguyện vọng này xuống. Tuy rằng cô khẳng định sẽ không thua Diệp Mặc, nhưng cô
không muốn bại lộ thực lực của mình trước mặt mọi người.

Đỗ Đào té trên mặt đất không dậy nổi, Hàn Tại Tân trong lòng như có sóng to
gió lớn. Đỗ Đào là ai, lão đương nhiên biết, ở bộ đội “Phi Tuyết” cũng là thân
thủ ở cấp trung đẳng, hơn nữa còn là cao thủ hoàng cấp. Ở trước mặt Diệp Mặc
ngay cả mấy chiêu cũng không chịu được.

Lư Cương và Lý Hồ trợn mắt há hố mồm, Lý Hồ biết Diệp Mặc lợi hại, nhưng không
nghĩ hắn lợi hại đến mức này. Nhìn sắc mặt của Lư Cương không nhịn được cười,
y còn tính thi đấu với Diệp Mặc một phen. Có mười Lư Cương cũng không phải là
đối thủ của Đỗ Đào. Nhưng Đỗ Đào đang ở trước mặt Diệp Mặc không ngờ thua như
thế.

Hàn Tại Tân không phải là người thường, lão đương nhiên nhìn thấy nếu thật sự
hạ sát thủ, Đỗ Đào có lẽ chết nhanh hơn. Khó trách Tống Gia đến bên giờ còn
kiêng kỵ Diệp Mặc, tài nghệ của hắn không ngờ thật kinh khủng, bản lĩnh hắn là
học ở nơi nào? Hắn không ngờ lợi hại như vậy, tài nghệ của hắn chẳng phải ở
trình độ người luyện võ Huyền cấp sao?

Nghĩ đến Diệp Mặc cới tài nghệ của hắn về sau gia nhập “Phi Tuyết”, thực lực
“Phi Tuyết” liền tăng lên nhiều, Hàn Tại Tân có chút ngẩn người. Không được,
Diệp Mặc người này nhất định phải ở trong mạng lưới của bộ đội, tuyệt đối
không thể thoát.

Diệp Mặc chẳng thích đá bay Đỗ Đào, hiện tại hắn quan tâm là kho tài liệu kia
có bao nhiêu tài liệu. Hắn thấy bộ dạng Hàn Lão dường như có chút ngẩn người,
đi tới nói:

– Hàn Lão, lão xem…

Hàn Tại Tân giọng nói như thở dài, lão càng nhìn càng thấy Diệp Mặc đáng yêu.
Diệp Mặc thực là nhân tài, may mắn hôm nay lão đột nhiên muốn đến xem Diệp
Mặc, nếu không lão sẽ không kiếm được nhân tài. Người tài giỏi như Diệp Mặc
chỉ có người giỏi võ nhất ẩn môn cổ võ mới có thể sánh vai, nhưng rõ ràng Diệp
Mặc không phải là người của Ẩn môn. Nếu hắn là người của Ẩn môn, Tống Gia nào
dám gây phiền toái đến hắn, Diệp Gia làm sao đuổi hắn đi.

– Diệp Mặc, thực sự là không nghĩ tới, cậu thật sự không ngờ là lợi hại, tốt,
tốt, tốt.

Hàn Tại Tân nói vài chữ tốt liên tục, lúc này mới cẩn thận đánh giá Diệp Mặc,
dường như lão mới nhìn ra Diệp Mặc là một bảo bối vậy

Diệp Mặc bất đắc dĩ, chờ đợi Hàn Tại Tân nói chuyện.

Đỗ Đào lúc này đã bò lên, chỉ có trên đùi còn đau, còn lại nơi khác không sao.
Y nhìn Diệp Mặc ở phía xa có chút kính nể, y không ngờ tài nghệ của Diệp Mặc
thật kinh khủng. Từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần y gặp đối thủ lợi hại nhất,
hiện tại y đã tin lời nói ban đầu của Diệp Mặc. Bản lãnh của hắn là giết
người, không phải đùa, vừa rồi Diệp Mặc nếu muốn giết y, có đến vài Đỗ Đào
cũng không xong rồi.

Ban đầu cho rằng tài nghệ của mình rất tốt, nhưng xem ra bây giờ cao thủ đang
ở trước mặt, Đỗ Đào sức yếu như cũ không thể hồi phục. Hơn nữa Diệp Mặc này‎ ý
định muốn giết người rất lớn, vừa rồi hắn nói dùng một chân của hắn tài nghệ
hơn so với nhiều người dùng hai chân, xem hẳn là sự thật, Diệp Mặc hẳn không
phải loại người nói dối.

Nghĩ đến nếu chẳng may bản thân mình đắc tội với Diệp Mặc, làm hai chân của
mình phế đi, y không có cách nào. Vừa nghĩ tới hai chân của mình phế đi, Đỗ
Đào không khỏi rùng mình, nghìn lần không dám đắc tội. Nghe nói hắn đắc tội
với Tống Gia không có việc gì, xem bộ dạng là thật, xem ra không phải Tống Gia
không muốn tìm hắn, mà là không dám tìm hắn.

Hàn Tại Tân sau khi nói vài chữ tốt, lúc này nhìn Diệp Mặc thân mật, một lúc
lâu sau mới lên tiếng:

– Diệp Mặc gia nhập ‘Phi Tuyết’ đi, cậu nhất định phải gia nhập ‘Phi Tuyết’,
làm huấn luyện viên ở đó là được

Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:

– Hàn Lão, tôi không có hứng thú gia nhập bộ đội, hiện tại tôi chỉ có hứng
thú tài liệu trong kho.

– Không được, ngươi nhất định phải gia nhập ‘Phi Tuyết’, nếu cậu không gia
nhập, ta sẽ không cho cậu chọn lựa tài liệu.

Nghe Diệp Mặc nói không muốn tham gia ‘Phi Tuyết’, không ngờ Hàn Tại Tân lấy
tài liệu ra uy hiếp Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng,

– Nếu như vậy, Lý Hồ, tôi xin phép cáo từ.

Nói xong xoay người đi, không để ý gì đến Hàn Tại Tân. Dường như trong mắt
hắn, Hàn Tại Tân giống như không khí.

Vừa thấy Diệp Mặc đi, Hàn Tại Tân liền vội kéo áo Diệp Mặc nói:

– Người anh em Diệp Mặc, không nhất thiết phải đi, có chuyện gì thì thương
lượng, trước hết hãy xem tài liệu không được sao? Xem hết tài liệu chúng ta
bàn lại, tôi van xin cậu đó.

Tình thế cấp bách, đến anh em cũng gọi ra được

Diệp Mặc vốn dễ nổi nóng, nhìn vẻ mặt của Hàn Tại Tân như vậy cũng không tiện
tức giận, hất tay ra khỏi áo nói:

– Nếu như vậy, tôi không khách sáo, mời Hàn Lão phái người cùng đi với tôi

– Không cần, không cần ta sẽ tự đi với cậu

Hàn Tại Tân dường như cảm thấy mình đã biết được một chút tính tình của Diệp
Mặc, vội vàng nói.

Lấy tài liệu Diệp Mặc không chần chừ, với lại vốn là hắn thắng mà, thấy Hàn
Tại Tân nói như vậy, lập tức nói:

– Như thế thì cảm tạ Hàn Lão rồi, nếu như Diệp Mặc tôi không muốn làm, không
ai có thể uy hiếp tôi, dù là Thiên Vương Lão Tử cũng không được.

Đằng sau lời nói của Diệp Mặc có một chút không khách khí, khóe miệng của Đỗ
Đào và Lý Hồ co giật vài cái, nhưng không dám phản bác. Nếu như trước lúc cùng
Diệp Mặc tỷ thí, Đỗ Đào nhất định sẽ trả lời lại một cách mỉa mai. Bây giờ y
nghĩ mình không có tư cách trả lời mỉa mai .

Bên cạnh Hàn Tại Tân là cô gái đang nhíu nhíu mày, dường như muốn nói cái gì,
tuy nhiên cuối cùng cũng không nói ra được.

Hàn Tại Tân biết lời nói của chính mình không có chút đạo lý gì, bây giờ nghe
Diệp Mặc nói như vậy cũng không tức giận, vội vàng nói:

– Chuyện gia nhập vào bộ đội, dễ thương lượng, dễ thương lượng, chúng ta đi
xem tài liệu trước đi, sau rồi tính, đương nhiên là do cậu tự nguyện.

Nói như thế, nhưng trong lòng Hàn Tại Tân vẫn suy nghĩ, làm như thế nào mới
giữ được Diệp Mặc ở lại. Xem ra mình có chút vội vàng, gây cho Diệp Mặc mất
hứng, hắn là loại cao thủ, làm sao có thế bị trói buộc ở đây. Nếu hắn thật sự
dễ dàng như thế, Tống Gia đã ăn xương cốt hắn rồi.

Vừa rồi Hàn Tại Tân dưới tình thế cấp bách, bây giờ đã phản ứng lại, đương
nhiên biết sự tình không thể gấp, càng gấp càng làm hỏng việc. Nhưng Diệp Mặc
bất kể như thế nào lão cũng muốn giữ lại, giữ lại như thế thì đến lúc đó dùng
chút biện pháp thôi

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.