Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1459: Cái này quả thực tôi có biết.


Diệp Mặc đứng trong đại sảnh lục giác đã sụp một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi,
dấu tích sụp đổ trong này cũng chưa được bao lâu, chứng tỏ nơi này đúng là có
chuyện gì đó xảy ra.

Diệp Mặc liếc nhìn xung quanh đại sảnh lục giác, lập tức nhìn thấy một nửa dây
chuyền ở trong một góc của đại sảnh, sau đó Diệp Mặc nhặt nửa sợi dây chuyền
đó lên, đồng thời lấy ra nửa sợi dây chuyền mà ngày trước Sở Tiêu Y để lại.

Hai nửa sợi dây chuyền giống nhau như đúc, Diệp Mặc ngay lập tức nhớ ra Áo
Thiên Điệp. Nghe Hải Đồng nói, Áo Thiên Điệp rất để ý đến nửa sợi dây chuyền
này. Bây giờ nửa sợi dây chuyền này lại xuất hiện trong này, chứng tỏ Áo Thiên
Điệp cũng đã từng đến nơi này, hơn nữa rất có khả năng đã gặp chuyện.

Diệp Mặc là một tông sư Luyện Khí cửu phẩm, hai nửa sợi dây chuyền này giống
nhau như đúc, nhưng Diệp Mặc vừa nhìn liền biết được hai nửa sợi dây chuyền
này căn bản cũng không phải là từ một sợi mà ra. Nói cách khác hai nửa sợi dây
chuyền này chắc chắn có nửa sợi là hàng nhái.

Nếu là những tu sĩ bình thường nhìn thấy tình huống như này, cũng không chút
nghi ngờ mà cho rằng sợi dây chuyền của Áo Thiên Điệp là hàng nhái. Nhưng Diệp
Mặc lại không cho là như vậy, trình độ tông sư luyện chế của hắn, vừa nhìn
liền biết được nửa sợi dây chuyền của Sở Tiêu Y là hàng nhái. Nguyên nhân rất
đơn giản, vì nửa sợi dây chuyền của Sở Tiêu Y luyện chế xong, hắn vừa kiểm tra
thời gian chế tác ra sợi dây chuyền này cũng mới hơn…

Chỉ có điều thứ ra sau mô phỏng thứ ra trước, không có chuyện thứ ra trước lại
mô phỏng lại thứ ra sau.

Diệp Mặc thu lại nửa sợi dây chuyền này, giơ tay lên khua ra ngoài, phong ấn
và trận pháp trong này cũng đã hoàn toàn vỡ vụn, Diệp Mặc tùy ý liền có thể mở
được lối đi đã bị bịt lại lúc trước.

Đại sảnh quang cầu giả kia vẫn y nguyên, Diệp Mặc qua đại sảnh liền nhìn thấy
không gian phía sau đại sảnh, bây giờ thoạt nhìn cũng bình thường không có gì
khác lạ, cũng chỉ là một hậu hoa viên mà thôi.

Diệp Mặc không có tâm trạng đi quản những thứ này, hắn trong nháy mắt liền đến
bên tế đàn phong ấn lúc trước, phong ấn trên tế đàn đó quả nhiên cũng đã bị
phá rồi.

Phong ấn bị phá vỡ, những thứ bị phong ấn cũng đã rời khỏi nơi này. Diệp Mặc
nghĩ đến nửa sợi dây chuyền kia, lập tức liền đoán rằng phong ấn này tuyệt đối
có mối quan hệ gì đó với Áo Thiên Điệp. Người con gái này đúng là điên, đến
chuyện dẫn thú triều đến tấn công Bắc Vọng châu cũng có thể làm được, thì còn
chuyện gì cô ta không dám làm nữa?

Người con gái này không những điên mà còn ngu xuẩn, thậm chí đến trong phong
ấn có những thứ gì cũng không biết rõ, lại dám đi phá phong ấn. Nếu như Áo
Thiên Điệp bị những u linh cắn nuốt không gian trong phong ấn cắn nuốt phải,
thì cũng đáng đời.

– Haizz, đồ nhỏ mọn, lâu lắm rồi không gặp, lúc trước lão phu cũng biết anh
chẳng phải thứ gì, quả nhiên, bây giờ không ngờ anh còn có thể tìm được đến
đây…

Giọng nói đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Mặc mới nói được một nửa, liền
dừng lại không nói nữa.

Diệp Mặc cũng đã quay người lại, hắn vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này,
liền biết được người đến là ai rồi, hắn liếc nhìn tu sĩ trẻ tuổi nói:

– Tiết Vưu Phong, lâu lắm không gặp rồi, không ngờ anh lại tìm được một cái
xác tốt như vậy.

– Anh đã là Hóa Chân hậu kỳ rồi, cái này, cái này làm sao có thể được…

Người nam thanh niên được Diệp Mặc gọi là Tiết Vưu Phong khó khăn nói ra một
câu.

– Anh cũng không tệ, mới tìm được cái xác này, mới tăng tu vi lên Thừa Đỉnh
được, đúng là tuổi trẻ tài ba.

Diệp Mặc giơ ngón cái lên châm chọc một câu.

Sắc mặt Tiết Vưu Phong đỏ lên, lập tức trả lời:

– Cho dù tôi là tu vi Thừa Đỉnh, cũng thua kém anh. Tôi cùng lắm là liều cái
mạng chó này cũng không cần, cũng có thể giết anh được.

– Ồ…

Diệp Mặc lơ đãng ồ một tiếng, bỗng nhiên khí thế tăng vọt, không gian xung
quanh trong nháy mắt ngưng lại trong khí thế của hắn.

Đây chính là vực của hắn, không dùng chân nguyên, tùy ý mà phát ra.

Tiết Vưu Phong bị vực của Diệp Mặc cuốn lại, lập tức ngây người, còn chưa đợi
gã phản ứng lại, chân nguyên đại thủ của Diệp Mặc đã giơ đến, trực tiếp bắt
lấy gã như bắt lấy một con gà, sau đó lạnh nhạt nói:

– Tiết Vưu Phong, thực ra tôi rất muốn biết, anh làm sao liều cái mạng chó,
mà có thể giết được tôi.

– Anh…

Tiết Vưu Phong bị Diệp Mặc bắt như bắt một con gà trong tay, nhớ đến câu nói
vừa nãy, lại nghĩ đến bộ dạng của mình, mặt lại càng đỏ lên, một từ cũng không
nói ra được.

Diệp Mặc tùy tay vứt Tiết Vưu Phong xuống đất, lúc này mới không nhanh không
chậm nói:

– Nếu không phải nể anh bảo vệ phong ấn bao năm, thì tôi cũng sớm giết anh
rồi.

Lúc này Tiết Vưu Phong cũng chấn động nhìn Diệp Mặc nói:

– Tu vi của anh không ngờ đã vượt qua cả Sở Tiêu Y rồi, cái này, cái này làm
sao có thể được?

Diệp Mặc lười chẳng thèm để ý đến Tiết Vưu Phong, hỏi thẳng:

– Phong ấn bị phá rồi có phải do anh làm hay không?

Tiết Vưu Phong lập tức tỉnh lại, vội vàng hắng giọng oan uổng nói:

– Trời biết được là do ai làm? Tôi trông giữ phong ấn bao nhiêu năm như vậy
rồi, tôi làm sao có thể làm chuyện như vậy được? Nếu tôi làm chuyện này, tôi
cũng sẽ không đợi đến bây giờ, sớm đã làm rồi. Vì cái phong ấn này, tôi vô
cùng lo lắng, ăn không no ngủ không yên…

Nói đến đây, gã lén nhìn Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc vẫn không nói gì, Tiết Vưu
Phong không dám tiếp tục khoác lác nữa, cười trừ nói:

– Cái đó anh cũng biết, tôi đối xử với anh không tệ, lúc trước tôi còn đưa
cho anh lông vũ của Cửu Vũ Kim Bằng, còn đưa cho anh Ngũ Hành Độn Thuật nữa…

Nếu như không nghe câu nói trước của gã, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không cho rằng
Tiết Vưu Phong còn có mặt này, hoặc là nói ngữ khí nói chuyện của Tiết Vưu
Phong nhanh chóng thay đổi đến tư duy của người khác theo cũng không kịp.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời nói của Tiết Vưu Phong:

– Sao anh không nói anh còn đưa một bình Thiên Hoa đan nữa?

Bình Thiên Hoa đan đó Diệp Mặc lúc trước cũng không biết có vấn đề gì không,
nhưng sau khi hắn thăng cấp lên Hóa Chân, thành đan vương cửu phẩm, lập tức
kiểm tra Thiên Hoa đan đó có vấn đề. Trong đan dược phong ấn một khí tức thần
thức, một khi hắn nuốt viên đan dược đó rồi, thì luồng khí tức thần thức đó sẽ
theo hắn, rất dễ dàng bị người khác tìm được. Trừ khi tu vi của mình thăng cấp
lên rồi, mới có thể luyện hóa được khí tức thần thức.

Tiết Vưu Phong lại cười trừ nói:

– Anh xem, tôi đây không phải là thích tính cách của anh sao, nên mới sợ sau
này không tìm được anh. Hơn nữa, chỉ là một khí tức thần thức mà thôi, với tu
vi bây giờ của anh, một chút thôi là có thể luyện hóa được.

Diệp Mặc không thèm để ý đến Tiết Vưu Phong, lại lẩm bẩm nói:

– Anh còn quay lại đây làm gì? Thời gian cũng thật trùng hợp nhỉ, cái phong
ấn này vừa bị phá xong, thì anh đã quay về rồi.

Tiết Vưu Phong thấy Diệp Mặc lại nói nghiêm trọng lên rồi, lại vội vã giải
thích:

– Cái này quả thực không liên quan gì đến tôi, anh nhìn ngọc giản mà tôi để
lại rồi, anh chắc hẳn cũng biết, phong ấn này vỗn dĩ sắp bị vỡ tan rồi… Tôi vì
nhìn thấy phong ấn bị phá vỡ, muốn vào đó lấy ra một số đồ mà lúc trước tôi
quên lấy đi.

– Thứ gì?

Diệp Mặc hiểu rõ tên này có thể là đến lấy bức họa sơn thủy kia, nhưng cái này
cũng là cố ý hỏi ra.

– Chỉ là một bức tranh sơn thủy mà thôi, lúc trước vội rời đi quá, nên tôi
quên mang theo, lần này đúng dịp đi qua đây, nên tiện thể…

Tiết Vưu Phong cẩn thận giải thích.

– Ồ…

Diệp Mặc ậm ừ nói:

– Anh đi lấy đi, tôi còn vài chuyện nữa muốn hỏi anh.

Tiết Vưu Phong vội vàng nói:

– Không cần, không cần đi lấy nữa. Tôi bỗng nhiên cảm thấy Ngũ hành độn thuật
trong bức tranh sơn thủy đó tôi cũng biết hết rồi, có lấy thì cũng vậy thôi.
Tôi bây giờ nhàn rỗi, anh có vấn đề gì, cứ hỏi đi, cho dù không biết tôi cũng
có thể đoán ra được chút.

Thần thức của gã sớm đã không thấy bức tranh sơn thủy đó đâu nữa, bây giờ Diệp
Mặc ở trong này, gã làm gì không biết bức tranh đó bị Diệp Mặc lấy đi rồi.

Diệp Mặc gật gật đầu hài lòng với thái độ của Tiết Vưu Phong, lập tức hỏi:

– Anh để lại ngọc giản nói người thay thế anh còn chưa đến, vậy người thay
thế anh là ai?

Sắc mặt của Tiết Vưu Phong lập tức ngượng ngùng, Diệp Mặc hỏi câu đầu tiên gã
cũng không biết. Nhưng vì biểu hiện vừa nãy mình không khoác lác, gã chần chừ
một lúc rồi nói:

– Tôi đoán người đó không phải là Sở Cửu Vũ thì là Sở Nhàn.

Diệp Mặc đoán chừng Tiết Vưu Phong cũng khoác lác không có bài bản, cũng không
cố ý gây khó khăn gã, đổi một câu hỏi khác nói:

– Anh biết trong phong ấn đó rốt cục là phong ấn thứ gì không?

– Cái này quả thực tôi biết…

Tiết Vưu Phong sau khi nói ra câu này, sắc mặt lập tức trở nên lúng túng, câu
này vừa nói ra, chứng tỏ câu nói vừa rồi của gã là mơ hồ.

Nhưng Diệp Mặc ngược lại lại có chút thiện cảm với Tiết Vưu Phong này, tên này
cũng có chút tiểu nhân.

Thấy Diệp Mặc không tức giận, Tiết Vưu Phong thở phào nói:

– Phong ấn chính là của đại ma đầu Hồng Nhất Hấn, gã có một con phệ hư trùng
chín đầu, vô cùng đáng sợ, nhưng đó lại là hung trùng thượng cổ cắn nuốt không
gian. Có hung trùng giúp đỡ, cho dù Sở Tiêu Y gặp phải Hồng Nhất Hấn cũng chưa
chắc đã thắng, tôi cũng không biết Sở Tiêu Y sao lại lừa được Hồng Nhất Hấn
đến phong ấn này. Nhưng tôi nợ Sở Tiêu Y một tấm chân tình, tôi chỉ là đồng ý
với hắn bảo vệ nơi này năm trăm năm, gã đưa cho tôi một gốc Tiên Khuyên Hoa,
kết quả tôi đợi vô số cái năm trăm năm rồi, tôi cũng không gặp được gã. Lần
này tôi ra ngoài, không có Tiên Khuyên Hoa, đành phải đoạt xá thôi.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

– Sở Tiêu Y tiền bối cũng không phải cố ý lừa anh, chỉ là vì ông ta cũng đã
mất ở Tây Tích châu. Hơn nữa ông ta còn bàn giao cho đệ tử của mình là Sở
Nhàn quản anh chuyện này, nhưng sau khi Sở Nhàn ra ngoài, cũng bị mất tích.

– Cái gì?

Khiến Diệp Mặc không tưởng tượng được chính là, sau khi nghe thấy tin tức này,
Tiết Vưu Phong không ngờ vành mắt lại đỏ lên. Một lúc lâu sau, gã mới không
dám tin mà nói:

– Còn có ai có thể giết được gã? Tu vi của gã coi như là đệ nhất của đại lục
Lạc Nguyệt cũng không quá đáng…

Diệp Mặc nhớ đến Sở Tiêu Y không có Thế giới trang vàng, có thể từ lối vào của
Ba mươi bảy vực tiến vào trận tâm, quả thực là không ai có thể đối địch được.
Nói là đệ nhất đại lục Lạc Nguyệt, cũng không phải là không thể. Sở Cửu Vũ là
đệ tử của ông ta, khi Sở Cửu Vũ bị giết, Sở Cửu Vũ nói không chừng cũng chưa
thăng cấp lên Hóa Chân.

– Là ai giết gã? Tôi phải đến thăm mộ anh Sở.

Tiết Vưu Phong cũng đã hoàn toàn quên đi cái mạng nhỏ của gã còn đang nằm
trong tay Diệp Mặc, mặc dù gã lớn giọng mắng Sở Tiêu Y không giữ lời hứa,
nhưng Sở Tiêu Y cũng có địa vị rất cao trong lòng gã.

Không đợi Diệp Mặc nói, gã lại giải thích tiếp:

– Anh Tiêu Y là người duy nhất mà Tiết Vưu Phong tôi kính trọng khâm phục,
khí khái của gã không người nào có thể so sánh được.

Diệp Mặc cũng chưa gặp Sở Tiêu Y, nhưng theo cách Sở Tiêu Y vì Bắc Vọng châu
mà cống hiến cả đời, hắn cũng có lòng tôn kính với Sở Tiêu Y vậy, Diệp Mặc
chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

– Tôi đoán, Sở tiền bối chắc hẳn là bị người trên sát hại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.