Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1449: Con rùa rụt đầu


Tà linh và ma linh trong Ma Vực quá nhiều, Diệp Mặc đoán chừng những thứ này
không thể nào tồn tại được trên mặt đất, những thứ này khác với yêu thú Sa
thạch, cho nên bình thường chỉ cần không tiếp cận gần với tà linh và ma linh,
hắn căn bản cũng không bị truy sát.

Nửa ngày trôi qua, Diệp Mặc cũng lại lần nữa tiếp cận gần với bậc thềm bằng đá
giống như trong Ma Ngục trong Nam An châu, Diệp Mặc biết, lên chỗ này chắc hẳn
là Sa Hà của Tây Tích châu.

Diệp Mặc không tiếp tục đi thu thập Hoàng Tơ Thạch nữa, đồ quý của hắn có
nhiều rồi, tiện tay thu thập cũng không có vấn đề gì, nhưng chuyên môn vì
những thứ Hoàng Tơ Thạch này mà làm tốn thời gian, Diệp Mặc cũng cảm thấy
không đáng.

Khi hắn nhanh chóng từ bậc đá này bay lên trên, ở cửa ra lại xuất hiện một
phong ấn, nhưng Diệp Mặc vừa nhìn liền biết được, phong ấn này chỉ là ngăn cản
lại thôi, đối với hắn cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào.

Diệp Mặc vừa mới bước ra khỏi phong ấn, lại nghe thấy một tiếng hét lớn.

Trước mặt hắn xuất hiện năm tên tu sĩ, ba nam hai nữ, tiếng thét kia chính là
từ một nữ tu trong đó phát ra. Cô rõ ràng là bị Diệp Mặc từ nơi đó bước ra làm
cho chết khiếp, là từ Ma Vực đi ra.

– Anh, anh vừa từ Ma Vực ra ngoài… Một nam tu cũng kinh ngạc chằm chằm nhìn
Diệp Mặc, nếu như Diệp Mặc có bóng, có thể nhìn thấy, gã thậm chí còn cho rằng
Diệp Mặc chính là ma linh trong Ma Vực hoặc là một số tà linh mà như mọi người
nói.

Nhưng nếu như người tu sĩ trước mặt này không phải là ma linh cũng không phải
là tà linh, thì hắn có thể sống từ trong Ma Vực ra được sao? Theo đồn đại
trước giờ chưa có người nào sau khi vào Ma Vực, mà lại có thể sống mà ra ngoài
được.

Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ, không ngờ có người lại đến lối vào Ma Vực, hắn
nhớ lúc trước khi hắn ở Tây Tích châu, cũng chưa có ai dám đến nơi này. Huống
chi bây giờ mấy tu sĩ đến đây, cao nhất cũng chỉ là tu vi Ngưng Thể mà thôi.

Diệp Mặc vừa muốn hỏi mấy tên tu sĩ này sao lại đến đây, bỗng nhiên nhớ ra một
việc rất quan trọng. Tà linh và ma linh trong Ma Ngục cấm địa ở Nam An châu
đều là để nuôi dưỡng yêu thú Sa thạch, vừa nãy khi hắn qua Ma Vực, trong đó
cũng có rất nhiều ma linh và tà linh, những tà linh và ma linh này có tác dụng
gì? Chẳng lẽ cũng là nuôi yêu thú Sa thạch hay sao?

Nhưng Diệp Mặc lại nhớ rất rõ nơi mà hắn đến đều có đá tảng màu đen, không
cung cấp được chỗ náu thân cho yêu thú Sa thạch.

Chẳng lẽ là Thông Minh hà? Diệp Mặc trong lòng cả kinh. Nếu như trong Thông
Minh hà có thứ gì đó cũng giống với yêu thú Sa thạch. Dựa vào tà linh và ma
linh mà sinh sống, đó có phải là nói Thông Minh hà cũng là một quả bom hẹn giờ
hay không?

Năm người tu sĩ kia nhìn không ra được tu vi của Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc nhíu
mày không nói gì, năm người đều không dám nói chuyện, cũng không ai dám hỏi
gì.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, sau đó lại kinh dị phát hiện ra dưới một
viên đá trước mặt khoảng vài nghìn mét có một miếng tiên tinh, thần thức của
hắn vô cùng cường hãn, quét được một viên tiên tinh cũng sẽ lập tức cảm ứng
được.

Diệp Mặc sải một bước ra, giơ tay lên đã nắm được viên tiên tinh đó trong tay.

– Tiên tinh…

Năm tu sĩ khác đồng thời kinh ngạc kêu lên, cũng tham lam nhìn chằm chằm vào
tiên tinh trong tay Diệp Mặc. Nếu không phải tu vi của Diệp Mặc bọn họ không
nhìn ra, hoặc là nếu không phải Diệp Mặc từ trong Ma Vực ra, nói không chừng
lúc này bọn họ cũng đã xông lên cướp về.

Tùy ý nhặt được một miếng tiên tinh, Diệp Mặc trong lòng cũng vô cùng kinh
ngạc. Chẳng lẽ trong Sa Hà lại giàu có như vậy? Tiên tinh chỗ nào cũng có sao?

Hắn nhìn kĩ một chút viên tiên tinh trên tay, lại phát hiện viên tiên tinh
thiếu một góc. Diệp Mặc không cất viên tiên tinh đi, mà lại hỏi năm tu sĩ kia:

– Mọi người ở đây làm gì? Chẳng lẽ cũng là vì tiên tinh?

– Đúng vậy, tiền bối.

Nữ tu lúc trước kinh ngạc hét lên ngược lại lại là người phản ứng nhanh nhất,
vội vàng khom lưng nói.

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi:

– Mọi người sao biết được trong này có tiên tinh? Lần trước tôi đến Tây Tích
châu, cũng không nghe nói Sa Hà có tiên tinh mà?

Mấy tu sĩ thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức run lẩy bẩy. Lời nói của Diệp Mặc
chứng tỏ hắn không phải là người của Tây Tích châu, thứ hai chứng tỏ hắn có
thể từ nơi khác đến Tây Tích châu. Có thể từ nơi khác đến Tây Tích châu, ngoại
trừ tu sĩ Hóa Chân thì còn ai có thể làm được?

Huống chi mấy người vừa nhìn thấy Diệp Mặc từ trong Ma Vực đi ra, cho nên sau
khi Diệp Mặc hỏi ra những câu này. Mấy người lập tức mất đi hi vọng về tiên
tinh. Nữ tu vừa mới nói vội bước đến khom người nói với Diệp Mặc:

– Tiền bối có thể là vừa mới đến Sa Hà của Tây Tích châu. Một tháng trước,
cách lối vào Ma Vực không xa có một trận nổ cực lớn. Trận nổ đó cuốn lấy Sa Hà
trong phạm vi nghìn mét. Nghe nói đến cả hư không cũng bị trận nổ xé rách. Còn
sau khi trận nổ đó xảy ra, có rất nhiều người tìm được những mảnh vỡ tiên tinh
này, cũng giống như miếng trong tay tiền bối vậy.

– Đúng vậy, vì chuyện này mà có rất nhiều tu sĩ của Tây Tích châu đều đến Sa
Hà, mục đích chính là vì tìm mảnh vỡ tiên tinh kia, thậm chí bên ngoài Sa Hà
cũng có truyền tống trận tốc hành. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng chỉ có nơi
phát nổ mới có tiên tinh, không ngờ sau này có rất nhiều tu sĩ cũng tìm được
mảnh vỡ tiên tinh ở những nơi khác, biết được toàn Sa Hà đều có tiên tinh, cho
nên người nơi này ngược lại lại ít đi.

Nữ tu này nói xong, một tu sĩ khác vội nói.

Diệp Mặc nghe thấy hai tu sĩ đó nói vậy, lập tức biết được là chuyện gì, chắc
hẳn nơi này có một ấn kỳ tự nổ.

Lúc trước hắn trong Sa Hà phá ấn kỳ lần thứ hai, những ấn kỳ còn lại trong Sa
Hà cũng đã tự nổ hết rồi. Bây giờ nơi này lại có một ấn kỳ tự nổ, rõ ràng ấn
kỳ này không phải là ấn kỳ hô ứng của Tây Tích châu, mà là ấn kỳ hô hứng trong
Ma Ngục cấm địa của Nam An châu.

Còn tu sĩ này nói toàn Sa Hà có tiên tinh, cái đó cũng không thể nào. Tiên
tinh của những nơi khác, chắc hẳn là lần trước sau khi ấn kỳ phát nổ, là tiên
tinh tàn dư lại. Có tu sĩ ngẫu nhiên tìm ở nơi gần phát nổ, tìm được tiên
tinh, mới cho rằng như vậy.

Lúc này trong thần thức của Diệp Mặc lại có hai tu sĩ nữa phi độn đến, hai tu
sĩ này là tu sĩ Kiếp Biến. Hai tu sĩ này còn chưa đến gần, liền nhìn thấy tiên
tinh trong tay Diệp Mặc, một tu sĩ trong đó lại càng hét lớn:

– Tiên tinh…

Sau khi nói xong câu này, gã lại càng nhanh chóng bay về phía Diệp Mặc, đồng
thời giơ tay ra về phía Diệp Mặc định bắt lấy tiên tinh trong tay Diệp Mặc:

– Đây là thứ tốt đưa cho ông nội đây dùng, một cái lông của anh cũng không
dài bằng thứ này, muốn tiên tinh cũng là chuột ăn lúa mạch, phí gạo…

Diệp Mặc lạnh nhạt nhìn gã một cái, đến vực cũng chẳng thèm thi triển ra, trực
tiếp vươn chân nguyên đại thủ nắm lấy.

– Hóa Chân…

Tên tu sĩ Kiếp Biến trung kỳ tự xưng ông nội chỉ kịp nói hai từ Hóa Chân, liền
bị chân nguyên đại thủ của Diệp Mặc bóp chết.

Trong chân nguyên đại thủ của Diệp Mặc còn mang chút thiên hỏa, tên tu sĩ Kiếp
Biến đó thậm chí đến máu thịt cũng không rớt xuống, liền bị thiên hỏa thiêu
trụi thành tro.

Một tên tu sĩ Kiếp Biến khác xông đến lập tức dừng bước chân lại, vẻ mặt kinh
hãi nhìn Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói:

– Hóa Chân tiền bối…

Còn ba nam hai nữ đến nơi này trước lại càng câm như hến, không dám nói nửa
chữ. Đồng thời bọn họ trong lòng cũng thầm mừng, may là lúc trước không làm
loạn, nếu như làm loạn, bọn họ có lẽ sớm đã giống như tu sĩ trước mặt rồi,
biến thành tro bụi.

– Cút…

Diệp Mặc nhìn một tên tu sĩ Kiếp Biến còn lại lạnh lùng quát, hắn không muốn
muốn tùy tiện giết người. Nhưng nếu như tên tu sĩ này không biết điều, thì
đừng trách hắn không khách khí.

Tên tu sĩ Kiếp Biến đó nghe thấy Diệp Mặc quát vậy, bị dọa cho sợ chân tay run
rẩy, vội vàng ôm quyền rút lui, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

– Có chuyện gì vậy?

Tên tu sĩ Kiếp Biến vẫn còn chưa quay người, lại có hai đường độn quang rơi
xuống.

Tên tu sĩ Kiếp Biến đó nhìn thấy tu sĩ rơi xuống, vẻ mặt lập tức vui mừng, vội
vàng đau xót nói:

– Trường Thiên vực chủ, tôi và Hạo Thạch chấp sự trong này tìm tiên tinh, kết
quả chúng tôi nhìn thấy một miếng tiên tinh, nhưng lại bị hắn cướp đi không
nói, còn giết cả Hạo Thạch chấp sự.

Tên tu sĩ Kiếp Biến này cho rằng vực chủ Rừng rậm vô tận của chúng đến rồi,
tên tu sĩ trước mặt chắc chắn không thoát được, nên nói như nào cũng không
phải do gã. Còn năm con kiến hôi bên cạnh, lại càng không dám nói câu thừa
nào.

Diệp Mặc nghe thấy câu này, trong lòng lại càng thầm than, đây đúng là gây
nghiệt không thể sống, mình vốn dĩ định tha cho người này một mạng, nhưng tên
tu sĩ này không ngờ lại dám trước mặt hắn đổi trắng thành đen, đây không phải
thì là cái gì?

Hai tên tu sĩ đến đều là tu vi Hóa Chân đỉnh phong, hắn còn quen biết một
người trong đó, tên đại hán đó là vực chủ Rừng rậm vô tận Chi nam vực Lý
Trường Thiên. Nhưng Diệp Mặc không thèm để ý, hắn cần giết tên tu sĩ Kiếp Biến
này, cho dù Tác An Sơn có xuất hiện, hắn cũng phải giết được gã.

– Anh Diệp, không biết anh sao lại cướp đồ của hậu bối của tôi, còn giết tu
sĩ của Rừng rậm vô tận Chi Nam vực nữa?

Lý Trường Thiên biết Diệp Mặc lợi hại, cũng không tức giận, mà lại bình tĩnh
ôm quyền nói.

Tên tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong đi cùng Lý Trường Thiên lại nghi ngờ nhìn Lý
Trường Thiên, rồi lại nghi ngờ nhìn Diệp Mặc. Y không hiểu, với tính tình của
Rừng rậm vô tận Chi Nam cực Lý Trường Thiên, có người giết người của gã, gã
sớm đã giết rồi, làm gì còn có giọng điệu nói lẽ phải cũng người khác vậy chứ?

Diệp Mặc cười nhạt nói:

– Tôi chẳng những giết người vừa nãy, mà ngay cả người bên cạnh anh tôi cũng
muốn giết…

Lời nói của Diệp Mặc còn chưa dứt, thì chân nguyên đại thủ của hắn lại giơ ra,
nhanh chóng xách tên đổi trắng thay đen vừa rồi lên. Còn quá trình này, Lý
Trường Thiên cũng chỉ trong chớp mắt nhìn thấy, gã phát hiện ra mình không ngờ
đến cơ hội giúp đỡ cũng không có.

– Trường Thiên vực chủ, cứu….

Tên tu sĩ Kiếp Biến bị Diệp Mặc xách lên trong nháy mắt hoảng hốt kêu lên, gã
không ngờ vực chủ của mình, một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, trước mặt một tu sĩ
trẻ tuổi lại như vậy. Nếu như gã sớm biết Diệp Mặc lớn lối như vậy, gã tuyệt
đối sẽ không gây chuyện, gã đành phải có sao nói vậy mà nói ra.

– Diệp…

Lý Trường Thiên chỉ nói được một chữ, tên tu sĩ Kiếp Biến trong tay Diệp Mặc
cũng đã biến thành vũng máu. Lần nãy Diệp Mặc đến thiên hỏa cũng lười chẳng
lấy ra, trực tiếp bóp chết.

Lý Trường Thiên sắc mặt đại biến, chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Anh Diệp, anh có ý gì vậy?

– Ha ha ha…, bình thường Trường Thiên vực chủ uy phong lẫm liệt hôm nay lại
khiến tôi mở mắt rồi, đúng là con rùa rụt cổ…

Không đợi Diệp Mặc trả lời, một giọng nữ truyền đến, giọng nói vẫn còn ở phía
xa, nhưng cô cũng đã hạ xuống trước mặt rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.